Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 367: Chương 367: h




Cuối cùng thì Cửu Cốt cùng Hoàng Điêu cũng hiểu việc gì xảy ra, cho dù hai người không nắm quá rõ câu chuyện 20 năm về trước có điều qua lời kể của Phượng Hoàng thì kẻ trước mặt không ngờ lại là người của Thiên Yêu Hoàng Tộc .

Cho dù kẻ này không mang họ Cửu cũng chẳng mang họ Hoàng nhưng lúc này cả hai đâu quan tâm, sự điên cuồng trong mắt cả hai đã được thay bằng sự ngỡ ngàng, trong lòng hai người buồn vui lẫn lỗn, thậm chí lại có chút cảm giác không thể tin, bốn người bọn họ bao gồm ba đấu thánh thất tinh cùng một lục tinh dấu thánh không ngờ liên thủ lại không phải là đối thủ của một tiểu tử 20 tuổi, đến cả khi bọn họ sử dụng Thiên Hoang Cổ Trận vẫn không cách nào đánh bại được đối phương.

Tỏng lòng Cửu Cốt cùng Hoàng Điêu có chút xấu hổ, nếu Vô Song là phế vật thì chẳng phải toàn bộ bọn họ nên chết đi cho rộng đất sao ?, bốn lão già tu luyện cả đời bị một thằng nhóc mới tu luyện 20 năm đánh bại căn bản là vuệc cực kỳ đáng xấu hổ, lúc uy danh hoàn toàn mất hết.

Đương nhiên ngoại trừ sự xấu hổ ra thì mắt cả hai người đêu nóng rực, nếu Vô Song là người Thiên Yêu Hoàng Tộc thì tuyệt đối không có bất cứ vẫn đề gì, hơn nữa còn mừng như điên là khác, Vô Song là Phượng Hoàng Thần thú tức là bản thân Vô Song có tổ huyết trong người, chỉ cần Vô Song ban cho bất cứ ai một giọt tổ huyết đương nhiên người đó chính là lột xác, phá kén thành bướm thậm chí chỉ cần một giọt tổ huyết của Vô Song thì Cửu Cốt, Hoàng Điêu cùng Cửu Yêu tuyệt đối có thể mạnh mẽ tiến thêm một giại, đây chính là chỗ tốt nhất của huyết mạch phản tổ.

Đương nhiên tổ huyết còn chưa tính quan trọng là Vô Song quá đáng sợ, một mình Vô Song có thể tiêu diệt được Thiên Yêu Hoàng Tộc thì một mình hắn cũng có thể đánh bại Thái Hư Cổ Long Tộc, điều này chẳng khác gì nói Thiên Yêu Hoàng Tộc sẽ thống trị Yêu Giới, việc này còn chưa tính quan trọng nhất là tuổi tác của Vô Song, bản thân Vô Song năm nay mới có 20 tuổi, hắn tu luyện mới 20 năm đã đạt đến trình độ này thì nếu 20 năm sau rốt cuộc Vô Song sẽ mạnh đến trình độ nào, cho dù là cảnh giới đấu đế trong truyền thuyết cũng tuyệt đối không quá xa xôi.

Vô Song quá đáng sợ, một người như Vô Song nếu làm kẻ thù thì thiết nghĩ Thiên Yêu Hoàng Tộc căn bản không có cách nào chống lại nhưng nếu Vô Song là một thành viên trong Thiên Yêu Hoàng Tộc thì mọi việc lại thay đổi 306 độ, đây chính là đại phúc.

Cửu Cốt vốn nãy giờ im lặng không ngờ lại lên tiếng “Phượng Hoàng, ngươi có dám chắc những gì mà ngươi nói là thật hay không ?”.

Phượng Hoàng lập tức cung kính gật đầu “Bẩm lão tổ Phượng Hoàng tuy thực lực không ra sao nhưng cháu ngoại của mình còn không nhận ra thì người bà ngoại này sống cũng quá uổng rồi, lúc đứa trẻ này sinh ra vãn bối còn ở ngay bên cạnh nó, nếu không phải là cháu của ta thì việc gì nó phải đích thân dùng sức một người lao vào Thiên Yêu Hoàng Tộc ?, nó đến đây chính là vì cứu mẫu thân của mình, chính là đến chấm dứt ân oán suốt 20 năm qua”.

Nghe đến đây Cửu Cốt không ngờ cũng cúi đầu, ánh mắt của ông ta hiện lên một tia quả quyết “Lão hủ đại diện cho toàn bộ họ Cửu của Thiên Yêu Hoàng Tộc mong công tử xóa bỏ ân oán, mong công tử tiếp quản ngôi vị Yêu Hoàng”.

Sau đó Cửu Cốt không ngờ cảm thấy cúi đầu còn chưa đủ thân hình già nua của ông ta lập tức quỳ xuống “Cửu Cốt ta sống cả đời cũng không ham sống nữa, Cửu Cốt ta đã sống đủ rồi, bản thân lão phu không hiểu rốt cuộc công tử có khúc mắc gì với Thiên Yêu Hoàng Tộc hoặc họ Cửu của lão phu bất quá lão phu có thể dùng cái chết tạ tội chỉ mong công tử có thể ra tay cứu Cửu Yêu một mạng”.

Nếu không phải chết thì ai lại muốn chết ?, một cái quỳ gối của Cửu Cốt nặng vô cùng, ông ta không phải đang quỳ cho Vô Song mà chính là quỳ vì Cửu Yêu, bản thân Cửu Yêu là dường đệ của Cửu Cót, thương thế của Cửu Yêu bản thân Cửu Cốt cũng không biết là như thế nào nhưng chắc chắn không hề nhẹ, một quỳ này của Cửu Cốt chỉ mong dùng mạng mình cứu Cửu Yêu, chỉ mong dùng mạng này hóa giải ân oán của Vô Song với Thiên Yêu Hoàng Tộc, với họ Cửu.

Cửu Cốt quỳ xuống còn chưa đủ lần này không ngờ cả Hoàng Điêu cũng quỳ xuống “Mong công tử xóa bỏ hiềm khích với Thiên Yêu Hoàng Tộc, Hoàng Điêu thay mặt toàn bộ họ Hoàng mong công tử ngồi vào vị trí Yêu Hoàng”.

Phượng Hoàng mỉm cười nhìn cảnh trướ mặt, bà ta một lần nữa quỳ xuống “Mông công tử bỏ qua hiềm khích với Thiên Yêu Hoàng Tộc, Phượng Hoàng thay mặt toàn bộ họ Phượng mong công tử ngồi vào vị trí Yêu Hoàng”.

Ba nhân vật này cùng quỳ xuống làm Vô Song khẽ nhíu mày, ánh mắt của hắn như có như không đảo qua Hoàng Thiên, một Hoàng Thiên suốt nãy giờ vẫn không di chuyển, một Hoàng Thiên nãy giờ như đang hóa điên ngồi một mình trên mặt đất.

Cái nhìn của Vô Song làm toàn bộ mọi người nơi này biến sắc, bọn họ lúc này mới nhớ bản thân Vô Song muốn Hoàng Thiên phải chết.

Tu đạo cực kỳ tàn nhẫn, tranh đoạt quyền lực cũng luôn cực kỳ tàn nhẫn, mọi việc chỉ lấy lợi ích làm đầu, tình thân có đôi khi đâu thể bằng lợi ích gia tộc, một cái nhìn của Vô Song thậm chí làm cho Hoàng Điêu cùng Cửu Cốt bắt đầu có suy nghĩ, bọn họ đang đặt Hoàng Thiên cùng Vô Song lên một cán cân, trên cán cân lợi ích đó cao thấp lập tức rõ ràng, cho dù là Hoàng Điêu được coi là tiền bối của Hoàng Thiên cũng phải lắc đầu thừa nhận, nếu phải chọn giữa Vô Song và Hoàng Thiên, nếu trong hai chỉ có thể lấy một bản thân Hoàng Điêu không ngại thí đi Hoàng Thiên.

Đáng tiếc bọn họ hiểu sai cái nhìn của Vô Song, lần này Vô Song lại có chút không đành lòng, Vô Song giết người chưa bao giờ chớp mắt, Vô Song giết người chưa bao giờ cần nghĩ suy có điều Hoàng Thiên vẫn là cha hắn, kể cả người cha này Vô Song chưa bao giờ công nhận nhưng hắn vẫn phải thừa nhận, sự thực căn bản không thể thay thế.

Vô Song biết có những việc không muốn làm cũng phải làm nhưng hắn lại không đành lòng, giết cha đẻ?, việc này nói thì dễ nhưng lúc làm thì lại thực sự khó, khi nhìn thấy Hoàng Thiên muốn giết chết mẹ mình bản thân Vô Song chỉ muốn lấy đầu hắn ta, bản thân Vô Song chỉ một chiêu chém chết Hoàng Thiên, khi đó một cái tát của Vô Song vào mặt Hoàng Thiên chính là toàn bộ sự căm tức của hắn, giây phút đó hắn thực sự muốn lấy đầu Hoàng Thiên.

Vô Song biết hắn đi đến đây rồi tuyệt đối không thể dừng lại nhưng kẻ trước mặt không phải là kẻ thù, ông ta là cha hắn, một Hoàng Thiên từng bá đạo tuyệt luân, một người ngạo nghễ thiên hạ uy danh vang vọng Thú Vực thậm chí toàn bộ Đấu Khí Đại Lục mà lúc này đâu khác gì một lão nhân bất lực, sự hoang mang trong mắt kia thực sự quá rõ ràng, công sinh thành muốn bỏ không phải là bỏ được.

Từng ngón tay của Vô Song khẽ động, hắn lúc này đang tự hỏi liệu có thực sự hắn muốn giết Hoàng Thiên hay không ?, hắn hận Hoàng Thiên đương nhiên là có thậm chí Hoàng Thiên là kẻ mà hắn hận nhất, mỗi khi nhìn mẹ hắn khóc thầm trong đêm thì Vô Song đều muốn có thể giết chết Hoàng Thiên, có thể tự tay giải quyết kẻ này nhưng khi có cơ hội hắn lại nhận ra mình không làm được.

Bản thân Vô Song tự hỏi nếu có một ngày mẹ hắn biết việc này thì sao ?, cảm xúc của Hoàng Thiên bản thân Vô Song có thể mặc kệ nhưng cảm xúc của Phượng Dĩnh thì không, con trai của mình giết chồng của mình ?, liệu Phượng Dĩnh có thể chịu được không, đáp án của Vô Song chắc chắn là không.

Mẹ của hắn là người trọng tình trọng nghĩa, mẹ của hắn nhìn bên ngoài luôn mạnh mẽ nhưng lại yếu đuối vô cùng, Vô Song thừa hiểu trong mắt mẹ mình quá thất vọng với Hoàng Thiên, cái giây phút Hoàng Thiên ra tay giết nàng mà không cần nghĩ suy là lúc Phượng Dĩnh tuyệt vọng nhất là lúc Phượng Dĩnh chán nản nhất bất quá Hoàng Thiên vẫn là chồng nàng, nếu bảo nhìn thấy Hoàng Thiên bị giết thì người đau khổ nhất chắc chắn là Phượng Dĩnh.

Vô số suy nghĩ như ẩn như hiện trong đầu Vô Song, toàn thân hắn lúc này run lên, từng hận thù trong lòng hắn, từng oan ức trong lòng hắn dần dần bị thay thế bằng nụ cười của mẹ, Vô Song hắn lấy tư cách gì đi hận Hoàng Thiên ?, người có tư cách hận Hoàng Thiên là Phượng Dĩnh mới đúng, chỉ có Phượng Dĩnh mới có tư cách xử trí Hoàng Thiên mà thôi.

Trong lòng Vô Song bỗng nhẹ đi rất nhiều, hắn cảm thấy một vật cản trong lòng như tiêu thất, ánh mắt của Vô Song như trong trẻo hơn, hắn hiểu giết Hoàng Thiên không được gì, Hoàng Thiên có thể chết nhưng phải chết trong tay Phượng Dĩnh, Vô Song là con đạo lý này hắn phải hiểu từ sớm hơn mới đúng, đột nhiên Vô Song bật cười, một nụ cười cực kỳ thản nhiên, sau nụ cười này của hắn khiến cho cả Cửu Cốt cùng Hoàng Điêu ở phía sau ánh mắt liền dại ra, bọn họ cảm thấy bóng lưng Vô Song lại lớn hơn một chút, bóng lưng đứng trên vạn vật bao phủ vạn vật.

Hoàng Thiên không thể chết, ít nhất là lúc này không thể chất, sau này Hoàng Thiên thế nào phải do Phượng Dĩnh xử lý.

Vô Song vừa nghĩ thông cũng là lúc Hoàng Thiên bật cười, hắn cười như điên như dại, ánh mắt của hắn trắng dã đầy điên cuồng “Không phải, tất cả không phải sự thật, ta là thiên hạ vô địch, ta là Yêu Hoàng, ta mới là người thống nhất Thú Vực”.

“Ta không có sai, năm đó ta không có sai, là các người lửa ta, thằng nhóc đó năm đó chết rồi, Phượng Hoàng bà lừa ta, Phượng Dĩnh cô ta cũng lừa ta, ta căn bản không có sai”.

“Ta là Hoàng Thiên, là Yêu Hoàng của Thiên Yêu Hoàng Tộc, ta là mạnh nhất thiên hạ, một tay ta có thể trấn áp vạn vật, ta không sợ ai, ta là vô địch”.

Hoàng Thiên bắt đầu nói những câu không một ai hiểu, hắn càng ngày càng điên cuồng, ánh mắt cửa hắn đã chuyển thành màu đỏ như máu, ánh mắt cực độ cuồng dẫ, dưới ánh mắt kia làm Vô Song cảm thấy một tia không đành lòng.

Hoàng Thiên hắn hóa điển rồi.

Không chỉ có Vô Song có suy nghĩ này mà kể cả Phượng Hoàng, Cửu Cốt cùng Hoàng Điêu cũng đều như vậy, Hoàng Thiên điên rồi.

Hoàng Thiên làm người cao ngạo cũng đầy bá đạo, hắn là một vị Yêu Hoàng hợp cách của Thiên Yêu Hoàng Tộc, sự cao ngạo của Thiên Yêu Hoàng Tộc đã ngấm vào máu của hắn, bảo Hoàng Thiên sai có thể nhưng hắn tuyệt đối không nhận, bảo Hoàng Thiên yếu có thể nhưng hắn tuyệt đối không cam tâm, bảo hắn nhường ngôi hắn tuyệt đối không muốn.

Một đứa con 20 năm trước trở về.

Một kẻ bị hắn coi là nỗi nhục bị hắn coi là rác rưởi lại trở về tát vào mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.