Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 447: Chương 447: Hư Vô Chi Tử (1).




Đối với Tiêu Huyền mà nói không có bất cứ thứ gì quan trọng bằng truyền thừa liên quan đến tương lai của Tiêu Tộc, Tiêu Tộc vong vì Tiêu Huyền thì cũng phải nhờ Tiêu Huyền kéo lại, nếu không phải vì Tiêu Tộc, nếu không phải cố gắng chờ đợi một ngày tộc nhân Tiêu Tộc đích thân đi đến đây để gặp mình thì Tiêu Huyền tuyệt đối sẽ không chịu cách sống thế này, năm đó bản thân ông ta cũng sẽ tuyệt đối không chịu cúi đầu trước Cổ Nguyên một lần.

Tiêu Huyền cùng Vô Song nói truyện tương đối lâu chỉ là ánh mắt Tiêu Huyền nhìn Vô Song càng ngày càng ngưng trọng, trong ánh mắt mang theo vài tia đề phòng cùng kinh hãi.

“Ngươi nói ngươi có thể giúp Tiêu Viêm thành đấu đế ?, việc này ta căn bản không tin nếu có thể tiến vào đấu đế cảnh giới thì ta tuyệt đối là người bước vào đầu tiên chứ không cần đợi đến Tiêu Viêm tiểu bối hơn nữa ta không nghĩ nếu có thể bước vào đấu đế thì ngươi sẽ nhường cho người khác”.

Suy nghĩ của Tiêu Huyền đương nhiền hoàn toàn bình thương,f đổi lại là bất cứ ai khác đều sẽ căn bản không tin, có rất nhiều người biết bí quyết thành đế nằm ngay trong Đà Xá Động Phủ, con đường thành đế cũng nằm ở trong đó nhưng thế gian này làm gì có kẻ nào dám tặng cơ duyên thành đế cho kẻ khác, ít nhất loại người này hiện nay còn chưa xuất hiện, Tiêu Huyền không tin, bất cứ ai cũng sẽ không tin.

Nhìn vẻ mặt của Tiêu Huyền bản thân Vô Song chỉ cười nhạt.

“Tiền bối có phần không biết rồi, công pháp của Tiêu Viêm đang tu luyện hiện nay cũng giống công pháp của Đà Xá Cổ Đế năm đó, loại công pháp này thần kỳ nhất ở chỗ thôn phệ dị hỏa, chỉ cần chịu được nỗi đau thôn phệ thfi tuyệt đối thực lực mãnh tiến, bằng thứ công pháp này quả thực Tiêu Viêm trong điều kiện lý tưởng cũng có thể thành đấu đế”.

Tiêu Huyền nghe đến ddeye có chút giật mình, ông ta tiếp tục lên tiếng.

“Công pháp của Đà Xá Cổ Đế năm xưa ?, có thể thôn phệ dị hỏa ?, thực sự có loại công pháp bá đạo bậc này ?”.

Tiêu Huyền đương nhiên phải giật mình, bản thân Tiêu Huyền cũng có dị hỏa thậm chí nắm giữ một lúc ba loại dị hỏa có thực lực không thấp trong dị hỏa bảng nhưng tuyệt đối không thể liên kết chúng lại với nhau mà chỉ có thể dùng đấu khí áp chế mà thôi, Tiêu Huyền thừa biết loại công pháp chuyên dùng để thôn phệ dị hỏa là đáng sợ bậc nào.

Vô Song dùng hành động để chứng minh cho Tiêu Huyền thấy, trên tay Vô Song rất nhanh xuất hiện hai loại dị hỏa phi thường nổi tiếng – Tịnh Liên Yêu Hỏa cùng Sinh Mệnh Chi Diễm.

Hai ngọn lửa hoàn toàn khác nhau cả về năng lượng, đặc tính thậm chí là cả màu sắc vậy mà dưới bàn tay của Vô Song chúng lại kết hợp toàn bộ lại thật hài hòa và tự nhiên, căn bản không thể nào nhận ra đây là hai ngọn lửa tạo thành mà là một ngọn lửa mới mang theo sự hủy diệt hung bạo của Tịnh Liên Yêu Hỏa cùng sinh mệnh vô cùng vô tận của Sinh Linh Chi Diễm.

Trăm nghe không bằng một thấy, sự thật thì luôn thắng hùng biện, nhìn thấy màn trình diễn của Vô Song bản thân Tiêu Huyền đương nhiên phải tin.

“Vậy ngươi nói Tiêu Viêm cũng có loại công pháp thần kỳ này giống ngươi ? nếu Tiêu Viêm có thể thành đấu đế nhờ công pháp này thì ta không tin ngươi không thể đột phá đấu đế nhờ nó, hà cớ gì ngươi phải để lại cho Tiêu Viêm ?”.

Nghe đến đây bản thân Vô Song chỉ lằng lặng lắc đầu sau đó chỉ thẳng lên bầu trời, cũng không rõ là hắn chỉ bầu trời của Thiên Mộ hay là bầu trời ngoài thiên địa bao la kia, một nụ cười cực độ tự tin xuất hiện trên khóe miệng hắn.

“Mục tiêu của ta chưa bao giờ là đấu đế cảnh giới, con đường của ta còn xa hơn thứ gọi là đấu đế này rất nhiều rất nhiều, tiền bối tin cũng được mà không tin cũng được bản thân ta chưa từng một lần quan tâm đến đến vị trí đấu đế, ánh mắt ta chưa bao giờ dừng lại ở cái đại lục này, thế giới này với ta chắc chắn không phải cực hạn. Tiền bối cứ việc suy nghĩ kỹ đi, vãn bối ra ngoài một chuyến”.

Bỏ mặc Tiêu Huyền đang tự nghĩ Vô Song rời khỏi lăng mộ của Tiêu Huyền, hắn vốn không có trách nhiệm phải giải thích cụ thể kế hoạch của mình cho Tiêu Huyền nhưng quả thực lần này hắn cũng không muốn hại Tiêu Viêm, Tiêu Viêm dù sao cũng là nhân vật không thể thay thế trong kế hoạch của hắn.

Đối với rất nhiều người khi được trọng sinh đến một thế giới khác thì phải nghiền ép nhân vật chính ở đó, phải đạp lên đầu kẻ mạnh nhất để chiếm lấy tất cả nhưng Vô Song thì khác, từ khi đặt chân đến thế giới này bản thân Vô Song chưa từng một lần coi Tiêu Viêm là đối thủ xứng tầm, nếu đã không phải là đối thủ thì việc gì Vô Song phải để ý đến Tiêu Viêm mạnh hay yếu, mạnh yếu thế nào là việc của Tiêu Viêm chứ không phải là của hắn.

Nơi tiếp theo Vô Song đến chính là trung tâm của Thiên Mộ tầng ba, nơi này chính là căn cứ địa của Hắc U cũng là nơi thông thẳng lên Thiên Mộ tầng bốn, đương nhiên bản thân Vô Song nào biết Thiên Mộ tầng bốn là gì, hắn đến đây chính là muốn nhờ chủ nhân của tòa Thiên Mộ này một việc.

Bản thân Vô Song đương nhiên không quá tin tưởng lời Họa Thần nói, bản thân hắn duyệt nữ vô số trong mắt hắn bản thân Họa Thần căn bản không có bất cứ đặc tính nào của nam nhân, khuôn mặt của Họa Thần bị một tấm vải mỏng che lại khiến kẻ khác không thể quan sát nhưng cái khí chất của Họa Thần lại khiến Vô Song sợ hãi không thôi, trong tất cả những nữ nhân mà hắn gặp vẫn chưa có một ai có được khí chất giống như Họa Thần, bản thân Họa Thần là người đầu tiên cho Vô Song cảm giác không thực, một cảm giác ‘nàng’ căn bản không nên xuất hiện ở thế giới này, một vẻ đẹp căn bản không thể nào tồn tại, cho dù rất khó giải thích nhưng đây là cảm giác thật của Vô Song.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.