Không phải Hồn Thiên Đế tự kiêu mà là hắn tự tin, không chỉ Hồn Thiên Đế mà bất cứ ai trong ngũ đại chí tôn năm xưa đều có cái tự tin này, bọn họ tự tin chính là dựa vào thực lực.
Trên lý thuyết thì tàn hồn của đấu đế cho dù chỉ là một mảnh tàn hồn nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ có điều phải xem mạnh mẽ với ai, gặp cường giả đứng đầu đại lục như Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên thì chỉ có tư cách cầm chân một đoạn thời gian sau đó liền bạo thể mà chết, tuyệt đối không có kết cục khác.
Về phần Viêm Tẫn trợ chiến cho Viêm Đế bản thân Hồn Thiên Đế lại càng chưa bao giờ để mắt đến, Viêm Tẫn trong mắt Hồn Thiên Đế chỉ xứng làm bình vôi, nếu không có Lục Hợp Bát Hoang Thiên Viêm Đế Trận thì Hồn Thiên Đế còn lười đến tấn công Viêm Tộc, hắn chỉ cần để Hư Vô Thôn Viêm đại diện có khi đã đủ.
Viêm Tẫn cùng Viêm Đế liên thủ có thể tạm thời khóa lại Hồn Thiên Đế nhưng Viêm Tộc cường giả cùng Hồn Tộc cường giả vốn không cùng một đẳng cấp, Viêm Tẫn đi rồi thì Hồn Điện Thứ Ma Thánh mặc sức hoành hành, Hồn Điện Tứ Ma Thánh của Hồn Tộc căn bản không gặp đối thủ.
Hồn Tộc Tứ Ma Thánh có một người tách ra hộ pháp cho Hư Vô Thôn Viêm nơi phương xa chỉ để lại ba người Hồn Kính, Hồn Sát cùng Hồn Diễm ba người, bằng vào thực lực thất tinh đấu thánh đỉnh phong của mỗi người chỉ sợ có thể giết cho Viêm Tộc không còn mảnh giáp.
Đúng lúc này từ nơi phương xa tổ điện của Viêm Tộc xuất hiện hai luồng hỏa diễm kinh thiên, đấu khí bức người mạnh mẽ chặn đứng thế công của Tam Ma, nếu hai người này không hiên thân chỉ sợ không đến 10 phút đồng hồ Tam Ma có thể đồ sát sạch những cường giả dưới tam tinh đấu thánh của Viêm Tộc.
Nhìn thấy hai người hiện thân trước mặt Hồn Kính, Hồn Diễm cùng Hồn Sát đều dừng lại sau đó Hồn Kính bật cười.
“Khặc khặc, ta biết ngay là hai bộ xương già các ngươi còn chưa có chết mà, Viêm Tộc Nhị Lão”.
Hồn Kính nói xong đến lượt Hồn Sát mạnh mẽ rút đao, đao khí chưa hiện hết nhưng đã có sát khí kinh khủng như trời như biển phóng ra, sát khi biến thành thực chất chém đôi thiên địa khiến Viêm Tộc Nhị Lão biến sắc phải lập tức tách ra.
Một chiêu đao này của Hồn Sát nhìn như hời hợt nhưng không ngờ đã ẩn ẩn có khí thế của bát tinh đấu thánh cường giả chứ không còn bị gói gọn trong cực hạn của thất tinh đấu thánh nữa, nói cách khác chỉ một chiêu này cũng đủ để nói Hồn Sát không ngờ có thể tịnh tiến lên thêm một bước, một bước cho dù rất ngắn ngủi nhưng tuyệt đối đủ giúp Hồn Sát đứng đầu toàn bộ Hồn Tộc Tứ Ma Thánh.
Nhìn thấy Hồn Sát ra tay bản thân Hồn Diễm cùng Hồn Kính đều bị kinh động, cả hai không thể nào ngờ được Hồn Sát vậy mà lại bước ra thêm được một bước, thậm chí Hồn Thiên Đế đang chiến đấu cùng Viêm Tẫn cùng Viêm Đế cũng phải phân ra một tia tâm thần quan sát thuộc hạ của mình, cho dù Hồn Thiên Đế mắt cao hơn đầu nhưng cũng phải gật đầu với một chiêu vừa rồi.
Hồn Sát ánh mắt tỏa ra hai luồng hung khí, mũi đao chỉ thẳng vào một trong hai Viêm Tộc Nhị Lão.
“100 chiêu lấy mạng một tên”.
Giọng nói làm người khác không rét mà run, sát khí làm người ta sợ đến lạnh cả sống lưng.
Viêm Tộc Nhị Lão cũng giống như Hồn Tộc Tứ Ma Thánh đều là cường giả thất tinh đấu thánh đỉnh phong, bình thường cả hai người đều bảo vệ tổ điện nhưng lúc này đang ở thời khắc sinh tử tồn vong của Viêm Tộc không thể không ra trợ chiến, hai người vốn tưởng bằng thực lực của hai người cộng thêm số lượng cường giả đấu thánh cực nhiều của Viêm Tộc chưa tính đến địa lợi của Viêm Giới thì có thể ngăn cản được bước chân Hồn Tộc sau đó chuyển tin tức ra ngoài cứu viện nhưng khi nhìn thấy Hồn Sát lúc này thì cả hai đều biết mình nhầm rồi.
Viêm Tộc Nhị Lão là hai lão nhân một người mặc trang phục màu đỏ như lửa còn một người lại mặc một bộ áo xám như tro tàn, lão nhân trong sắc đỏ được gọi là Viêm Long còn lão nhân trong bộ đồ màu xám là Viêm Hổ, Long Hổ hai người lúc trước đã không biết gặp qua Hồn Điện Tứ Ma Thánh bao nhiêu lần thậm chí giao thủ cũng không ít, tính về tất cả mọi điểm thì bọn họ đều là nhân kiệt một thời đại có điều khi đã đạt đến một độ tuổi nhất định thì quá khó để tiếp tục tịnh tiến, quá khó để tiếp tục bước lên một bước, Hồn Sát đến cái tuổi này mà còn có thể làm được thử hỏi sao không khiến người khác bất ngờ, sao không khiến người khác kinh hãi.
Hồn Sát mạnh lên có một phần rất lớn nhờ Vô Song, trong chính lần Vô Song thân chinh tiến vào Hồn Tộc kia như đã mở ra cho Hồn Sát một con đường mới, mở ra cho hắn một cánh cửa mới để tiến về phía trước, Hồn Sát vốn là đao giả, đao giả vốn chú trọng nhất là khí phách, Hồn Sát trước đây chỉ có khí nhưng không có phách, chỉ có khi gặp được Vô Song mới hiểu thế nào là phách, đao bá đạo không phải ở chỗ dọa sợ người khác, đao giả mạnh chính là uy.
Hồn Sát có thể ngộ ra một bước này đủ để chứng minh thiên phú của kẻ này mạnh hơn những người còn lại trong Hồn Tộc Tứ Ma Thánh nhiều.
Hồn Sát đã chọn một đối thủ đương nhiên Hồn Kính cùng Hồn Diễm không thể ngồi nhìn, hai người nhìn nhau sau đó không cần nói, Hồn Kính cách không một chưởng đánh về phía Viêm Long, thấy Hồn Kính rat ay bản thân Hồn Sát lập tức xoay ngược cổ tay, đao khí bá đạo tuyệt luân chém thẳng về phía Viêm Hổ.
Viêm Tộc Nhị Lão bị tách ra đương nhiên trong Viêm Tộc không còn ai đủ tư cách ngăn cản Hồn Diễm lao vào trong trận, bản thân Hồn Diễm như một mũi ma thương nhọn hoắt mang theo vô tận sát thương đâm thẳng vào phòng tuyến phòng ngự của Viêm Tộc, theo sau hắn là một mảng bóng tối, là đạo quân Hồn Tộc không có điểm dừng.
Viêm Tộc cho dù đang có lợi thế địa hình nhưng địa hình cũng không bao giờ giúp cho ngũ tinh đấu thánh đánh thẳng một thất tinh đấu thánh đỉnh phong chưa kể so về số lượng cường giả cao tầng bản thân Hồn Tộc còn mạnh hơn cả Viêm Tộc, lấy Hồn Diễm làm đâu đạo quân Hồn Tộc thế không thể cản, chiến trường vừa mới bắt đầu vậy mà Hồn Tộc đã có thể đánh lùi Viêm Tộc về phía sau.
Đương nhiên Viêm Tộc cũng không hề yếu, bọn họ đang chiến đấu vì quê hương, vì thế giới nơi mình sinh sống, sau lưng những người này là vô số thân thích, vô số anh em bằng hữu. Không có động lực nào mạnh mẽ hơn là chiến đấu vì quê hương.
Kẻ mạnh đương nhiên luôn luôn có quyền hưởng thụ mọi ưu đãi trong tu luyện nhưng kẻ mạnh cũng phải là kẻ chết đầu tiên khi quê hương bị tấn công, khi quê hương bị đe dọa. Có thể những người ở đây không cách nào bảo vệ Viêm Tộc nhưng bọn họ có chết cũng phải chết trước khi Viêm Tộc bị hủy, đây là đạo cường giả.
Viêm Tộc phản kháng mạnh mẽ hơn hẳn thực lực của Hồn Tộc, cho dù không có thất tinh đấu thánh dẫn đầu vẫn có thể ngăn cản bước tiến của Hồn Tộc, hơn năm vị ngũ tinh đấu thánh Viêm Tộc liên thủ ngăn chặn Hồn Diễm chém giết, đương nhiên việc phái ra đến năm vị ngũ tinh đấu thánh ngăn cản Hồn Diễm dẫn đến đấu thánh lực lượng của Viêm Tộc lần này lại càng yếu hơn Hồn Tộc.
Những lúc thực lực chênh lệch quá nhiều thì huyết tính của người Viêm Tộc mới bộc lộ ra, mười đấu tôn đỉnh phong cường giả chưa chắc đã là đối thủ của một đấu thánh nhất tinh nhưng chỉ cần năm đấu tôn đỉnh phong chịu tự bạo thì tuyệt đối có thể bức lui một đấu thánh lùi lại.
Trên chiến trường thỉnh thoảng có rất nhiều âm thanh tự bạo vang lên, những đóa huyết hoa tung bay trên bầu trời, những đóa huyết hoa thật đẹp mà cũng thật bi.
Cuộc chiến này vốn không có đúng sai, người tham chiến vốn không sai, sai chỉ là do thời đại.
Viêm Tộc không sai mà Hồn Tộc cũng không sai, Viêm Tộc chiến vì quê hương thì Hồn Tộc đánh vì lý tưởng, chiến trường vốn không chia thiện ác.
Lục Hợp Bát Hoang Thiên Viêm Đế Trận là trận pháp phòng ngự mạnh nhất của Viêm Tộc dùng để khóa chặt Hồn Thiên Đế nhưng cũng không có nghĩa là Viêm Tộc không còn trận pháp thủ hộ, toàn bộ Viêm Thành hiện nay biến thành một bãi chiến trường thậm, đâu đâu cũng xảy ra đại chiến, đâu đâu cũng thấy máu, đâu đâu cũng thấy bi.
Ở trung tâm Viêm Thành chính là Thiên Hỏa Thành, bản thân Thiên Hỏa Thành lúc này chính là phòng tuyến cuối cùng của Viêm Thành có điều nơi đây cũng không có cường giả tọa trấn, toàn bộ những người đang ở trong Thiên Hỏa Thành đều là thiên tài mạnh nhất của Viêm Tộc có điều cái danh thiên tài lúc này có đáng là gì ?, cái danh thiên tài mà rất nhiều người trong bọn họ tự hào nay khác gì rác rưởi.
Mở to cái đôi mắt hồn nhiên chưa hiểu sự đời ra mà nhìn, mở to đôi mắt bất lực kia ra mà nhìn máu đổ xuống, nhìn vô số cường giả thế hệ trước gục xuống, thiên tài trong cuộc chiến này chính là gánh nặng, bọn họ mềm yếu và vô lực, thiên tài để làm gì ?, mắt cao hơn đầu để làm gì ?, ức hiếp kẻ yếu để làm gì ? cuối cùng khi mà thế hệ đi trước ngã xuống bọn họ cũng chỉ như những chú cừu non bị làm thịt.
Thiên Hỏa Thành có rào cản phòng ngự rất mạnh, chỉ sợ không phải cửu tinh đấu thánh không thể đánh sập nhưng không một cường giả nào của Viêm Tộc chịu ở lại Thiên Hỏa Thành, bọn họ biết sau lưng mình là tương lai Viêm Tộc, bọn họ thà chết để thủ hộ tương lai còn hơn là nhìn cuộc chiến bằng thứ ánh mắt bất lực kia, thiên tài không phải là danh hiệu, thiên tài là một gánh nặng cần phải vượt qua, đây là ý nghĩa thực của hai chữ thiên tài.
Ở trong Thiên Hỏa Thành kia rất nhiều thanh thiếu niên run rẩy, rất nhiều người cắn chặt môi đến bật máu, bàn tay nắm lại đầy sợ hãi mà bất lực có điều bọn họ chỉ có thể dương mắt mà nhìn, dương mắt nhìn máu đổ xuống.
Máu làm con người như say, máu làm trời đất như say, máu làm mọi thứ như điên cuồng….
Không đau không sợ, không suy không nghĩ ở đây chỉ có chiến đấu, nếu đánh không lại thì nhiều người cùng đánh, nếu nhiều người đánh không lại thì tự bạo, một người tự bạo không đủ thì năm người, mười người.
……….
Viêm Tộc chiến để thủ hộ thì Hồn Tộc chiến vì danh dự, vì mục tiêu ngàn đời.
Trong thiên hạ này không có tộc nào phải đánh đổi nhiều như Hồn Tộc, Hồn Tộc đại diện cho bóng tối, Hồn Tộc ngàn đời nay bị thế nhân ghét bỏ, bọn họ sống là sống trong bóng tối, sống trong cái nhìn ghẻ lạnh và kinh sợ của chư tộc, chính vì vậy Hồn Tộc chưa bao giờ được phép yếu đi, bọn họ chỉ biết mình phải mạnh lên, phải mạnh lên mà sống, phải đạp lên ánh mắt của người đời mà sống, đây là Hồn Tộc.
Bị kẻ khác khinh thường thì sao ? chỉ cần ta mạnh mẽ là được.
Bị kẻ khác ruồng bỏ thì sao ? chỉ cần ta mạnh mẽ là được.
Bị kẻ khác coi là kẻ thù thì sao ? chỉ cần ta mạnh mẽ là được.
Bị làm kẻ thù của thiên hạ thì sao ?, chỉ cần ta càng mạnh mẽ là được.
Hồn Tộc không được hưởng thụ cái thứ ánh sáng hào quang của Viêm Tộc của Cổ Tộc nhưng bóng tối có con đường của bóng tối, người đời chỉ nhìn vào một ngọn nến lung linh mà không biết nó bé nhỏ thế nào trong màn đêm xung quanh, ánh sáng đi đường ánh sáng con đường trải đầy gió và hoa còn bóng tối có đường của bóng tối, con đường chỉ có máu và xương.
Hồn Tộc không được phép thất bại, Hồn Tộc cũng chưa bao giờ thất bại, từ bao đời nay bọn họ vẫn luôn mạnh mẽ, luôn ương ngạnh mà sống bởi chỉ cần Hồn Tộc yếu đuối họ nhất định sẽ bị diệt, Hồn Tộc có thể nhẫn nhục, Hồn Tộc có thể ẩn mình nhưng Hồn Tộc mãi mãi không được yếu đuối.