Sau cuộc nói chuyện với Phượng Huyền trong lòng Vô Song cũng có chút nhẹ đi, trước khi tiến vào Thiên Yêu Hoàng Tộc, trước khi một mình một người lao vào cuộc chiến với Thiên Yêu Hoàng Tộc bản thân Vô Song thực sự rất muốn giết tất cả những kẻ tiến vào Ô Thản Thành ngày hôm đó trong đó đương nhiên có cả Phượng Thải Thải nhưng cuối cùng Vô Song cũng thay đổi suy nghĩ này.
Không phải là Vô Song thương hoa tiếc ngọc, trên thế giới này còn chưa có người phụ nữ nào có thể làm Vô Song vì sắc đẹp mà tha mạng cho nàng cả, nữ nhân mà hắn không thích cho dù đẹp đến đâu cũng vô dụng, Cổ Huân Nhi chính là một trong những minh chứng rõ nhất, Phượng Thải Thải thực sự phải chết nếu không có mẹ nàng – Phượng Huyền.
Người nữ nhân này là em gái của mẹ hắn nhưng quan trọng nhất là tài năng của Phượng Huyền là không thể bàn cãi, người phụ nữ này quả thực có tư cách làm Vô Song coi trọng, so sánh với Phượng Huyền thì cho dù Phượng Hoàng hay Phượng Diễm đều thua xa, thực lực của hai người kia có thể hơn Phượng Huyền nhưng cơ trí thì thua quá nhiều, không phải ngẫu nhiên Cửu Phượng yên yên ổn ổn ngồi ở vị trí thiếu chủ nhiều năm cũng không phải ngẫu nhiên họ Cửu lại có thể từng bước từng bước lấy vị trí của hon Hoàng trong Thiên Yêu Hoàng Tộc, ngoại trừ bọn họ có hai vị đại nhân vật trong Hoàng Mộ ra thì bọn họ còn có Phượng Huyền.
...........
Sau cuộc nói chuyện cùng Phượng Huyền thì Vô Song cũng bắt đầu rời khỏi Thiên Yêu Hoàng Tộc, tạm thời Thú Vực không có việc của hắn, Thú Vực lúc này sau một năm đã bắt đầu đi vào quá trình tự động vận hành, việc có hắn hay không có hắn cũng chẳng thay đổi nhiều lắm.
Trước khi đi khỏi Thú Vực bản thân Vô Sông một lần nữa ghé qua Cửu U Hoàng Tuyền, hắn thậm chí đích thân đi xuống Cửu U Hoàng Tuyền rồi đứng lặng trước hồ nước kia thật lâu, đến bản thân Vô Song cũng không rõ phải mất bao lâu Thải Lân mới có thể xuất quan nữa, có lẽ trước khi rời khỏi Thú Vực mong muốn lớn nhất của Vô Song chính là được nhìn thấy bóng hình đó một lần nhưng có lẽ hôm nay không được rồi.
Khẽ thở dài một hơi Vô Song nặng nề quay đầu đi, đôi cánh Phượng Hoàng mở ra trên không trung, cả người lướt thẳng trong hư không, tốc độ Vô Song đạt đến cực đại, hắn lao vút ra khỏi Thú Vực, ánh mắt hắn nhắm đến Phần Viêm Cốc, bản thân Vô Song vẫn chưa quên bên trong Phần Viêm Cốc có gì, bản thân Vô Song vẫn chưa quên mục đích lúc trước hắn phải đến Phần Viêm Cốc.
Phần Viêm Cốc một năm qua cũng không hề thay đổi gì ngoại trừ một việc, trong Phần Viêm Cốc có ách nan độc thể tồn tại, người này được toàn bộ Trung Châu gọi là Độc Tôn Giả.
Trong một năm qua có thể nói danh tiếng Độc Tôn Giả của Phần Viêm Cốc nổi như cồn, tuy nhiên tất cả mọi người chỉ có thể biết Độc Tộc Giả là một nữ nhân che mặt còn diện mạo thực sự của nàng thì không ai rõ có điều chỉ bằng thân hình của nàng thôi cũng đủ vô số cường giả của Trung Châu xếp Độc Tôn Giả vào hàng tuyệt thế mỹ nhân.
Chỉ mới nửa năm trước Độc Tôn Giả còn chưa hề có danh tiếng có điều người này không ngờ một lần ra tay lại dương danh toàn bộ Trung Châu, Độc Tôn Giả một mình một người tiến vào Băng Hà Cốc, trận chiến đó kinh hồn táng đảm, một trận chiến dương danh lập vạn trên Trung Châu, Độc Tôn Giả bản thân mang theo Ách Nan Độc Thể đại thành cùng một thân Băng Hệ Công Pháp kinh thiên hạ khiếp quỷ thần, Độc Tôn Giả lấy sức một người đánh bại Băng Hà Cốc.
Nhưng người có mặt trong cuộc chiến đó tuyệt đối không thể quên được phong thái của nàng, tuyệt đối không thể quên được thực lực của nàng, Ách Nan Độc Thể đại thành thì cũng thôi đi bởi đây là tiên thiên tư chất, Ách Nan Độc Thể hậu thiên của cường giả Băng Hà Cốc căn bản không có tư cách sánh vai nhưng quan trọng nhất là băng hệ công pháp của nàng còn mạnh mẽ hơn cả của Băng Hà Cốc.
Băng Tôn Giả được coi là đệ nhất băng tu của Đấu Khí Đại Lục vậy mà cũng không thể làm gì được nữ nhân này, chỉ đến khi Băng Hà Lão Tổ của Băng Hà Cốc hiện thân mới có thể ngăn cơn sóng dữ, mới có thể bảo vệ được Băng Hà Cốc trước mặt Độc Tôn Giả.
Khi Băng Hà Lão Tổ xuất thế tuyệt đối kinh động vô số thế lực đang quan chiến có điều Băng Hà Lão Tổ thân là đấu thánh cường giả vậy mà cũng không dám giữ Độc Tôn Giả lại trong Băng Hà Cốc, vậy mà lại mở cửa cung kính tiễn Độc Tôn Giả về, điều này lại càng làm rất nhiều thế lực tại Trung Châu kinh ngạc, Độc Tộc Giả khi đó mới là lục tinh đấu tôn mà thôi, một lục tinh đấu tôn có thể làm nhất tinh đấu thánh như Băng Hà Lão Tổ e ngại thí chỗ dựa phải cứng được bực nào ?.
Một trận chiến này Độc Tôn Giả thanh danh lan xa thậm chí đã bắt đầu có xu hướng trở thành đệ nhất nhân dưới bán thánh trong Trung Châu dù sao kể cả cửu tinh đấu tôn cũng không có dũng khí một mình một người tiến vào Băng Hà Cốc sau đó toàn thân trở ra, Băng Hà Cốc không phải là thế lực mà đấu tôn thậm chí bán thánh dám đụng đến.
..............
Trong căn phòng phủ đầy hàn khí, ở nơi đây cái lạnh có thể làm bất cứ một đấu tôn cường giả nào run rẩy, đây là một trong những cấm địa của Phần Viêm Cốc và cũng là tử địa của Chính Hỏa Sơn Mạch, ở nơi này cho dù là bát giai ma hỏa hệ ma thú cũng không dám tiến đến, ngay trong một nơi nổi tiếng với những ngọn núi lửa mà lại xuất hiện một nơi hàn khí bao phủ hoàn toàn cũng thực sự là vô cùng kỳ lạ có điều đệ tử Phần Viêm Cốc cũng đã tập thành quen, bên trong Băng Cốc này là nơi Độc Tôn Giả tu luyện, cho dù không có cái lạnh giá thấu xương thì khí độc tản ra chỉ sợ cũng làm vô số đệ tử tu vi yếu kém xanh mặt.
Tất nhiên không có bất cứ một ai của Phần Viêm Cốc dám có ý kiến với vị Độc Tôn Giả này, trong Phần Viêm Cốc đến cả Đường Chấn cốc chủ Phần Viêm Cốc chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Độc Tôn Giả thì ai có thể ?.
Nửa năm trước Độc Tôn Giả đã là lục tinh đấu tôn không biết nửa năm sau nàng có thể đạt đến trình độ gì ?.
............
Trong căn phòng phủ đầy hàn băng của mình đôi lông mày của Tiểu Y Tiên khẽ nhíu sau đó thân hình của nàng run lên một chút, đôi mắt đẹp khẽ mở ra quan sát xung quanh, trước mặt nàng chẳng biết từ bao giờ bao giờ đã xuất hiện một thân ảnh, một thân ảnh mà nàng đơi không biết bao lâu.
Nhìn thấy Vô Song việc đầu tiên mà Tiểu Y Tiên làm không phải là lao vào ôm hắn, Tiểu Y Tiên không ngờ lại đứng lên, sau đó không ngần ngại gì tặng Vô Song một cái tát, một cái tát này của Tiểu Y Tiên bản thân Vô Song thừa sức tránh nhưng hắn không làm vậy, hắn lựa chọn đứng im chịu đựng.
Tiểu Y Tiên thấy Vô Song không tránh đôi môi của nàng có chút run rẩy “Muội ghét huynh”.
Vô Song nhu hòa nhìn Tiểu Y Tiên sau đó mặc kệ nàng có đồng ý hay không cũng mặc kệ nàng ghét hắn thật hay không, giọng nói của Vô Song nhè nhẹ vang lên “Huynh xin lỗi”.
Có đôi khi có những câu nói cực kỳ đơn giản nhưng muốn nói ra lại cần nghị lực rất lớn, nam nhân càng ở địa vị cao, nam nhân càng mạnh mẽ thì càng khó thừa nhận lỗi về mình, đây chính là cái danh, là ngạo khí tuy nhiên trong mắt Vô Song cái ngạo khí đó chẳng là gì cả, Hoàng Thiên có thể không đủ dũng khí nói ra hai chữ ‘xin lỗi’ nhưng Vô Song hắn có thể.
Tiểu Y Tiên lập tức òa khóc, nước mắt nàng lã chã tuôn rơi, bàn tay nhỏ liên tục đấm vào ngực Vô Song “Ai cho huynh bỏ muội suốt 1 năm qua, ai cho huynh tiến vào Thú Vực một mình, ai cho huynh làm muội lo lắng, ai cho huynh......”.
Tiểu Y Tiên còn chưa kịp nói xong thì một đôi môi bá đạo đầy tham lam chặn miệng nàng, cánh tay kia mạnh mẽ phát lực ôm lấy vòng eo tinh mỹ của nàng, nói về vòng eo chỉ sợ trong số nữ nhân của Vô Song chỉ có Thải Lân là có thể so sánh với Tiểu Y Tiên mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Vô Song hôn Tiểu Y Tiên, cũng là lần đầu tiên Tiểu Y Tiên cùng Vô Song thân mật đến vậy, Tiểu Y Tiên lập tức ‘ô ô” những thanh âm không rõ, đôi chân trắng ngần cỗ gắng kiễng lên thậm chí Tiểu Y Tiên lúc này còn quên mất mình có thể bay, đầu óc nàng như ngừng trệ, hai cánh tay của nàng khẽ nắm lấy ngực áo của Vô Song, đôi mắt xuất hiện một tia nhu tình.
Chẳng biết qua bao lâu Tiểu Y Tiên mới cố sức đẩy Vô Song ra, nàng tham lam hít vào từng hơi không khí lạnh xung quanh, nụ hôn vừa rồi quá dài so với sức chịu đựng của nàng.
Ánh mắt của Tiểu Y Tiên rất nhanh nhìn về phía Vô Song, nàng dùng bàn tay đấm mạnh vào ngực hắn “Đáng chết, muội đang nói muội ghét huynh mà, ai cho huynh hôn muội, đáng ghét”.
Vô Song bật cười nhìn Tiểu Y Tiên, khuôn mặt lúc này của nàng đổ hồng đến tận mang tai làm gì có chút nào bực tức “Ừ là lỗi của huynh, muội muốn huynh đền bù như thế nào ?”.