Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 405: Chương 405: Vân Vận Tông Chủ (1)




Nơi Vân Vận ở là một ngọn hậu sơn không mấy bắt mắt ở Hoa Tông có thể nói thẳng nơi này rất ít khi có người tiến đến, bản thân Vân Vận vốn thích yên tĩnh, ngoại trừ Nạp Lan Yên Nhiên ra thì rất khó có ai khi không lại đến đây.

Vân Vận hiện nay cũng không có việc gì để làm, nàng chỉ đơn giản là nhắm mắt tĩnh tu.

Vân Vận mặc một bộ đồ màu trắng, mái tóc đen búi cao cùng một chiếc trâm cài tóc, Vân Vận gần như không thay đổi gì so với trước đây, khuôn mặt mỹ lệ cùng với khí chất phi thường đặc biệt, bản tính Vân Vận vốn không thích tranh đấu lại càng không thích đánh đánh giết giết, nàng quả thực rất hợp làm một người vợ hiền dâu thảo.

Cho dù Vân Vận luôn bình tĩnh như mặt nước hồ mùa thua, tâm của nàng luôn rất nhạt với tranh quyền đoạt thế, nàng cũng chưa bao giờ cố dụ hoăc kẻ khác nhưng lại không một ai có thể chân chính bỏ qua được nàng, thân thể của Vân Vận luôn toát ra một luồng mị hoặc đáng sợ, thân thể nàng luôn có một sức hấp dẫn chết người với nam nhân, chỉ tính riêng về bộ ngực không có một nữ nhân nào của Vô Song có thể so sánh với Vân Vận, nếu thực sự muốn dùng một từ để miêu tả Vân Vận thì chỉ có thể là “Khuynh Thành Họa Quốc”.

Nàng không tranh với đời nhưng lại khiến thế nhân điên đảo vì nàng, đây mới là Vân Vận, họa nhân gian.

Vô Song chính mình cũng không hiểu nếu Vân Vận quyết tâm tranh giành rốt cuộc sẽ đáng sợ đến mức nào, Phượng Huyền có thể coi là mị cốt tận xương hấp dẫn tận tủy, nàng có thể coi là mị thuật vô song nhưng Phượng Huyền là tu luyện mà thành còn Vân Vận lại là mị cốt trời sinh, ở bên Vân Vận có thể làm người khác quên đi thời gian thậm chí quên đi cả đấu chí bởi thứ Vân Vận mạnh nhất đáng sợ nhất không ngờ lại là hai chữ ‘yên bình’.

Vô Song chính là người cảm nhận rõ nhất cảm giác này khi ở bên Vân Vận, ở bên cạnh nàng hắn chỉ cầu yên bình không cầu tranh đấu đáng tiếc bản tính Vân Vận chưa bao giờ thay đổi, có lẽ cũng bì bản tính đó mà hai chữ ‘yên bình’ mới được hình thành, cũng vì điểm này Vân Vận là người duy nhất Vô Song không bao giờ muốn mang nàng ra chiến trường, không bao giờ muốn nàng phải chiến đấu, nàng vì Vô Song cho hắn một mảnh yên bình thì hắn tặng nàng một mảnh thiên hạ.

Ngay cả lúc này bản thân Vô Song không còn có thể hô mưa gọi gió quét tháo phong vân nhưng suy nghĩ của hắn nhưng tín niệm của hắn chưa bao giờ phai, mảnh thiên hạ này hắn định rồi, thế giới này hắn nắm trong tay rồi.

Vô Song ở trong lồng ngực của Tiểu Y Tiên không ngờ lại mỉm cười, Hồn Hư Tử ?, Cổ Nguyên ?, Tiêu Viêm ? bọn họ chưa đủ tư cách.

Vô Song có một thứ gì đó thay đổi, thay đổi không phải là suy nghĩ của hắn mà là bản tâm của hắn, sự thay đổi này rất nhạt rất nhạt nhưng cùng với sự hình thành của con mắt thứ ba nó lại càng ngày càng mãnh liệt hơn, đây chính là khinh thiên hạ.

………..

Ở một nơi xa xôi vô cùng, xa đến không thể nào tưởng tượng được có một người thân thuộc vô cùng với Vô Song, một kẻ tóc vàng với tấm mặt nạ vô diện, hai chân hắn khoanh lại trước mặt chỉ có một bàn cờ.

Đối diện với hắn là một lão nhân mù, một lão nhân toàn thân toàn thân mặc một bộ y phục màu xám, trên người không có bất cứ thứ vũ khí gì, ông ta cũng không có chút khí tức nào của cường giả, một lão nhân bình thường đến không thể bình thường hơn chỉ là ông ta rõ rang bị mù vậy mà vẫn có thể cùng Thiên đánh cờ.

Sau lưng Thiên là một tuyệt thế nữ nhân, một người vốn lạnh lùng từ chối người ngoài ngàn dặm nhưng hiện tại lại ôn nhu như nước, nhè nhẹ tựa vào vai Thiên im lặng không nói, nàng là Phương Anh – Sát Đế của Sát Điện đã rời khỏi Nguyên Tố Thế Giới từ lâu.

Thiên đang cầm một quân cờ nhưng dĩ nhiên lại không thể đặt xuống, ngón tay của hắn ta có chút run lên.

Lão nhân áo xám như cảm nhận được điều này liền mỉm cười “Thế nào, không phải ngươi luôn tự phụ kỳ thuật vô song sao, sao lại đột nhiên khựng lại ?”.

Thiên bật cười “Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy có chút vui vẻ mà thôi, tất cả đã đủ chỉ thiếu gió đông, Phượng Hoàng Bất Tử tro tàn lại cháy, thiên hạ này cũng yên lặng quá lâu rồi cũng cần một lần cháy lên. Cổ Thiên Đình , Vĩnh Hằng Thâm Uyên cùng Luyện Ngục chủ nhân của mấy nơi này đã sống quá lâu rồi chắc cũng tịch mịch lắm rồi”.

Lão già bật cười thản nhiên đặt tiếp một quần cờ xuống “Vậy lão phu lại ngồi đợi xem ngươi rốt cuộc có thể đi được tới đâu rồi, con gái của ta cũng gả cho ngươi rồi, Tây Thiên Kiếm Giới nguyện vì ngươi chém tận cửu thiên có điều hy vọng thứ ngươi vẽ ra không phải là huyễn mà là thực “.Ván cờ chưa đánh xong nhưng lão nhân áo xám vẫn cứ đứng lên, thân hình lặng lẽ xoay người lại bước từng bước về phía sau.

Phương Anh ở bên cạnh Thiên đang muốn đứng lên chỉ là nàng rất nhanh lại ngồi xuống nàng chỉ biết lằng lặng nhìn bóng lưng kia rời đi.

…………….

Những việc này Vô Song hắn không biết, điều hắn biết lúc này là khuôn mặt hoảng sợ đến tái nhợt của Vân Vận, nàng lao thẳng về phía hắn thậm chí trên khóe mi còn hai hang nước mắt lăn dài “Sư đệ ngươi ?, ngươi rốt cuộc bị sao, đừng có dọa sợ sư tỷ mà”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.