Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 212: Chương 212: Đám người thần bí




Cơ Huyền một đường trèo đèo lội suối, xuyên qua rừng cây, nhanh nhẹn như con báo, chốc lát sau đã lao nhanh hơn mười dặm. Cuối cùng Cơ Huyền dừng lại, rồi đứng lên tán cây của một cây đại thụ sắc mặt trầm xuống:

- Xem ra vũng lầy này không đâm vào cũng phải đâm vào rồi.

Đột nhiên có hai bóng người vụt đến trước mặt Cơ Huyền dường như chúng đã sớm biết ở đây có người, tốc độ trên không trung hơi chậm lại rồi nhanh chóng lao xuống.

- Ha ha... ta đã nói trong khu rừng này lúc nào lại xuất hiện khí tức lạ. Quả nhiên là có khách quý!

Hai bóng người lớn dần, cùng với tràng cười dài, vô số đấu khí tạo nên một cảm giác làm rung chuyển cả khu rừng! Họ hạ thấp xuống hai bên trái phải tạo thế hợp vây chắn đường của Cơ Huyền. Đồng thời với khi đáp xuống khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ người họ lan tỏa dường như khiến cho cả khu rừng phải chịu áp lực.

Hai kẻ này đều là Đấu Vương cường giả?! Mà từ khí tức trên người chúng có thể thấy đều có thực lực tứ hoặc ngũ tinh, thậm chí còn cao hơn.. Nhân vật có thể dậm chân cũng làm rung chuyển bất cứ thành phố nào lại xuất hiện một lúc đến hai người?!

Cơ Huyền hoàn toàn không sợ hai tên Đấu Vương, nếu thực sự chiến đấu cậu có thể dễ dàng giết bọn chúng, điều cậu thực sự quan tâm là kẻ khác. Ánh mắt Cơ Huyền dần rời khỏi hai Đấu Vương cường giả, nhanh chóng dừng lại ở phía trước mặt.

Theo ánh mắt của Cơ Huyền một dáng người duyên dáng xuất hiện trong hư không, đôi cánh băng diệm tuyệt đẹp xuất hiện trước mặt cậu.

Một nữ nhân thân hình thon thả, mặc một chiếc váy dài trắng muốt, gương mặt không có gì đặc biệt, đây chính là người được Âm Kiệt gọi là đường chủ. Cơ Huyền đối với nàng phi thường chú ý, không phải dung mạo của nàng mà từ trên người nàng cậu nhận ra thực lực của nàng chính là Đấu Hoàng cường giả chân chính.

Một Đấu Hoàng hai Đấu Vương cao giai... trận doanh khiến Cơ Huyền có chút ngạc nhiên. Dù là Gia Mã đế quốc thì cũng chỉ có những kẻ trước năm trong thập đại cường giả mới là Đấu Hoàng, hơn nữa mỗi Đấu Hoàng còn đại biểu cho các thế lực riêng biệt.

Vậy thì tính ra Lạc Nhạn đế quốc này một lần xuất thủ đem ra nhiều cường giả như vậy thì đám người này đều là đại diện cho các thế lực lớn, có lẽ là gia tộc, tông phái hay là hoàng gia rồi. Xem ra lần này trong sơn mạch xuất hiện thứ gì đó tốt!

- Hôm nay không biết có gió gì thổi... Bình thường ở đế quốc Lạc Nhan khó mà gặp được một cường giả, vậy mà hôm nay lại gặp được nhiều thế này.

Cơ Huyền nhìn đám người vẫn đang phiêu phù trên hư không kia cười lả giả nói.

- Đâu ngạc nhiên hơn việc một Đấu Vương trung giai niên kỉ mới khoảng hai mươi đột ngột xuất hiện tin này đúng là chấn động cả đế quốc Lạc Nhạn ấy chứ! Không biết ngươi là đại công tử nhà nào vậy? Sao ta chưa từng gặp?

Nữ tử khẽ cười nói.

- Hay là nói các hạ là người của nước láng giềng tới thăm phù thì hợp hơn. Vậy danh nghĩa chủ nhà phải “ chăm sóc ” kĩ mới thể hiện lòng hiếu khách mới được.

- Không cần thiết. Ta chỉ là một kẻ dân dã không đáng nhắc tới sao mà dám để cô nương Đấu Hoàng cao quý chăm sóc ta.

Thì ra là nữ nhân này. Trong Huyết Lang trấn Cơ Huyền cảm nhận được có kẻ dò xét mình, hơn nữa còn phái thuộc hạ đến tập kích cậu. Hiện này còn biết được thực lực chân chính của mình. Nữ nhân này quả nhiên không đơn giản chút nào.

- Hơn nữa có muốn chăm sóc ta dưới danh nghĩa chủ nhà cũng nên là hoàng thất của đế quốc Lạc Nhạn nói ra chứ…. Các vị nói lời này có vẻ không phù hợp lắm…. Hoặc giả nói các vị chính là người của hoàng thất… Vậy hoàng thất lại tiến tới nơi hoang vụ này làm gì…. Hay là nơi này có thứ gì đặc biệt.

Lời Cơ Huyền vừa dứt sắc mặc của ba người kia khẽ biến, vẻ giả bộ hơi cứng lại. Hai tên Đấu Vương bên cạnh nữ nhân này nhìn nhau, ý nghĩ đồng nhất, đấu khí mơ hồ vận chuyển tùy thời động thủ.

Đây chỉ là lời nói tùy tiện của Cơ Huyền nhưng lọt vào tai của ba người kia thì chính là chọc đúng tim đen, quả nhiên đám người này thuộc hoàng thất đế quốc.

Băng diễm chi cánh tản mạn đấu khí lạnh lẽo, trút xuống phía rừng rậm bên dưới vị trí của Cơ Huyền. Khí lạnh vô hình đem rừng cây phía dưới hóa thành băng, nàng ta giọng điệu vô cảm nói:

- Vị huynh đệ nói đùa rồi. Làm tốt hình tượng đất nước là tránh nhiệm của mỗi người… chỉ muốn giữ vị huynh đệ đây ở lại mấy ngày, đợi khi bọn ta xong việc thì vị huynh đệ muốn đi đâu cũng không ai cấm...

Cùng với cái hừ giọng lạnh lẽo cuối cùng, một khí thế linh hồn phát ra từ người nữ tử, lập tức áp đảo khí thế của hai Đấu Vương cường giả kia phủ xuống Cơ Huyền, dưới áp lực đó mặt đất vốn bằng phẳng đột ngột nứt toác.

- Hắc, vậy là các vị muốn ép người rồi.

Cơ Huyền nhìn trận thế ba người này thì cười lạnh.

Nữ kia cũng không còn khách khí nữ lạnh lạnh lùng hạ lệnh.

- Các hạ đã không muốn phối hợp thì đừng trách bọn ta ỷ đông hiếp ít... Động thủ!

Đấu Vương mà thôi chưa đến mức khiến nàng e sợ.

Theo mệnh lệnh người nữ tử kia hai Đấu Vương bên cạnh bùng phát đấu khí bay thẳng tới phía Cơ Huyền. Còn nữ tử thì hai ngọc thủ chắp tay đứng nhìn, rõ ràng với thân phận của mình nàng không muốn ra tay lúc này.

- Nguyệt Thị Phục Linh!

Người có thân hình khá cao to đứng bên trái nói.

- Hoa Thị Hà Thiên!

Người già hơn bên phải cười lạnh lùng.

Sau khi nói tên mình xong hai người tăng tốc, hai tay vươn ra, một đạo năng lượng đấu khí đã lao về Cơ Huyền như vũ bão.

- Vừa Hoa vừa Nguyệt, có chút ý tứ mỹ cảnh…. Nhưng hai lão già như các ngươi thốt ra thì thật ớn lạnh.

Thấy hai Đấu Vương mang theo khí tức hủy diệt lao về phía mình Cơ Huyền không chút sợ hãi nào, còn mang theo vẻ cười lạnh bất cần đời.

Hai cánh tay của cậu đột nhiên bùng cháy lên hai đóa hỏa diễm màu vàng ngọc tuyệt đẹp, ngọn hỏa diễm hoàng ngọc kia lại đột nhiên chấn động lên, chợt song chưởng của Cơ Huyền bỗng nhiên lôi kéo phân ra thành hai loại hỏa diễm có màu sắc không hề giống nhau.

Hai luồng hỏa diễm, một là thanh sắc một lại là vô hình chi hỏa!

- Dị hỏa? Ngươi luyện hóa hai loại dị hỏa.

Thời điểm ánh mắt dừng lại ở trên ngọn hỏa hai loại hỏa diễm kì dị kia thì sắc mặt nhất thời dại biến, âm thanh kinh hãi, bén nhọn vang lên.

- Động thủ! Giết hắn!

Theo tiếng quát của nữ tử hét ra, thân hình cũng trong nháy mắt đã thi triển ra, băng hệ đấu khí bao hàm mọi khí tức đóng bằng không bao lâu đã khiến trời đất như chuyển sang mùa đông lạnh giá! Ba người thành một hình bán tròn mà vây quanh lại, hướng về Cơ Huyền ở trung tâm mà bạo bắn ra.

Một gã đấu hoàng, hai gã đấu vương cao giai, đội hình mạnh mẽ như vậy, nhất thời trong cùng một lúc phát động công kích như vậy, mơ hồ hội tụ lại một chỗ khí thế hung hãn vô cùng, coi như nếu là tầm thường đấu hoàng cường giả, cũng sẽ có chút cảm thấy hô hấp hít thở không thông….

Bất quá Cơ Huyền là kẻ quái dị. Ngọn vô hình hỏa diễm trên tay Cơ Huyền bùng bập bùng vô số hồi ba động.

Lấy thực lực của Cơ Huyền mà triệu hoán tâm hỏa bi giờ thì rõ ràng là không có khả năng trực tiếp đem đấu vương cường giả trực tiếp đốt thành tro tàn, thế nhưng khiến cho bọn họ tay chân luống cuống, đầu loạn một trận lại điều dễ dàng.

Mà chiến đấu của những cường giả này, chỉ cần trong đầu xuất hiện sự hỗn loại thì đó lại là dấu hiệu quyết định sự then chốt của thắng bại.

Theo ba động của Vẫn Lạc Tâm Viêm truyền ra, ba đạo thân ảnh bạo bắn tới kia, lại đột ngột dừng lại, sắc mặt đỏ lên, đấu khí cả người bỏi vì trở tay không kịp mà trở nên hỗn loạn, đấu khí trong cơ thể liều mạng vận chuyển, đè cái tâm hỏa không hề có dự liệu trước đó mà xuất hiện trong cơ thể xuống.

Nữ tử kia cảm thấy không ổn liền, àng dẫm mạnh chân vào hư không, từ hư không hàn khí thiên địa hội tụ biến thành một chiếc băng tinh thiên luân dài tới vài trượng đâm tới phía Cơ Huyền vừa vặn che trước mặt Nguyệt Hoa song lão.

Băng tinh xé không leo về phía mình, Cơ Huyền nhếch môi cười. Hai đóa dị hỏa vốn ở trong tay đột ngột tiêu thất thay vào đó là một thanh hắc kiếm đầy huyết văn, đấu khí bao chùm thanh hắc kiếm, thân hình linh động không nhanh không chậm hắc kiếm chém thành một đường không hề hoa lệ, chỉ chứa đầy sát khí đánh tới băng tinh thiên luân.

- Uỳnh

Một tiếng nổ vang trời, bị chấn động vài lần, lớp băng tinh nhanh chóng vỡ tan, lớp sương mù cũng đồng thời biến mất, chỉ còn lại dư âm của đấu khí vẫn còn chấn động trong không khí.

Sau khi băng tinh bị hóa giải, Nguyệt Hoa song lão vốn đã nhân cơ hội ngắn ngủi đó áp chế tâm hoa lại mạnh mẽ như sao băng lao về Cơ Huyền. Đấu khí cũng không ngừng khu động làm nên vô số các lưỡi đao đấu khí. Liên tiếp các lưỡi đấu khí này tạo nên một cơn bão đấu khí đổ về Cơ Huyền.

Khi các lưỡi đao đấu khí đó chuẩn bị va chạm tới thân thể Cơ Huyền thì ngân sắc quang mang phía trên bàn chân hiện ra, thân hình hơi run lên, sau đó như quỷ mị biến mất tại chỗ.

- Xùy.

Một tiếng xé gió nhàn nhạt vang lên, Nguyệt lão khuôn mặt vốn đang kinh ngạc thì cả người bỗng nhiên phát lạnh lên, hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy trước mắt có một đạo hắc tuyến mơ hồ đang bạo phóng mà tới.

- Thình thịch!

Một trường kiếm màu đen to lớn cắt qua không khí, kình phong tràn đầy tinh huyết khuyết người khác lạnh mình ùn ùn kéo đến chém xuống, nhìn cổ thanh thế này, nếu là bị trúng đòn thì tên vị Nguyệt lão có thân thể cường tráng này chỉ sợ cũng chỉ có nước trọng thương.

Thời khắc sinh tử Nguyệt Lão này lại thể hiện ra được kinh nghiệm chiến đấu phong phú cùng với sự nhạy cảm của mình, triệu hoán yêu đao trong tay mạnh mẽ vung lên, đao phong sắc bén vô cùng, thậm chí ngay cả không khí trong thời khắc này cũng bị cắt mở bình thường.

- Keng!

Trường kiếm hắc sắc bổ xuống, chém một đường thật thật mạnh ở phía trên yêu đao, kình lực vô cùng mạnh mẽ bạo ra, dưới lực công kích cường hãn như vậy, Nguyệt lão thân hình chấn động mạnh mẽ, huyết khí nhộn nhao phun ngụm máu tươi. Hắc kiếm không chút dừng lại gọt xuyên qua thanh yêu đao chém xuống thân thể của Nguyệt lão.

Nguyệt lão cảm nhận tử vong cận kề, không chút do dự thân hình bật lùi lại bắn xuống dưới khu rừng…… Rơi xuống khu rừng hai chân lão mềm nhũn, hai đầu gối mạnh mẽ quỳ xuống sàn đất cứng, làm chấn động khe nứt như mạng nhện lan tỏa ra.

Không để cho bọn họ thở dốc, tiếng phá gió lại là lần thứ hai vang lên, thân hình Cơ Huyền thiểm điện tiến đến Hoa lão, cánh tay run lên, năm ngón tay nắm chặt lại, giống như một thanh búa tạ, phát ra lực lượng làm cho đáy lòng của kẻ khác phải hỗn loạn, hung hăng hướng về ngực của Hoa lão mà đập tới.

Dưới thế công hầu như là trí mạng như vậy, Hoa lão không kịp lắc mình, kình phong bén nhọn giống như là như ảnh tùy hình, cuối cùng mạnh mẽ đập vào phía trên ngực lão. Không dừng lại Cơ Huyền bồi thêm một cước trực tiếp đưa Hoa lão văng ra hơn mười thước, sau đó trà trên mặt đất hơn mười thước sâu mới chậm rãi ngừng lại.

Trong thoáng chốc Cơ Huyền đã đem hai vị Đấu Vương cường giả thực lực cao giai, một người bị đánh tới khụy gối, một người đánh cho hộc máu bay xa.

Trong lúc Cơ Huyền như thiểm điện đánh bại hai đấu vương cường giả là Hoa Nguyệt song lão trong thời gian ngắn như vậy thì nữ tử kia khác rốt cuộc đã áp chế được tâm hỏa trong cơ thể xuống, ánh mắt nhìn qua đồng bạn đang nằm trên mặt đất, khí tức suy yếu, không biết sống chết kia, trong lòng đều là trầm xuống phía dưới.

- Yên tâm hai lão già này vẫn còn sống, dù sao ta cũng là một người biết kính lão đắc thọ mà.

Bị ánh mắt lạnh lẽo của nữ tử kia lướt tới Cơ Huyền không chút sợ hãi nào, thậm chí giọng điệu cợt nhả hướng tới nữ tử kia khiêu khích.

Nữ tử kia ánh mắt vẫn âm trầm, đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi:

- Xem ra quả là nhà ngươi là kẻ xuất hiện ở Huyết Lang trấn cướp đồ gần đây. Bản lĩnh không tồi, còn có dị hỏa hộ thể, khiến kẻ khác kinh ngạc. Vốn chỉ muốn giữ chân ngươi ở lại thời gian ngắn…. Ai ngờ ngươi lợi hại bậc này…. Vậy thì kế hoạch mời ngươi ở lại uống trà không dùng được rồi.

- Hắc, vậy ra người thần bí tại trấn đó quả nhiên là cô. Dù gì cũng phải đa tạ Tinh Vân quả các người cung cấp. Hiệu quả không tồi tẹo nào.

Cơ Huyền cũng cười lạnh không khách khí đáp trả.

Nữ tử kia thực sự đã bị Cơ Huyền trọc giận, trong tay nàng ngưng tụ ra một thanh băng tinh trường kiếm, đấu khí không ngừng cuồn cuộn dâng ra từ đôi cánh băng diệm tuyệt đẹp. Loại hàn khí từ băng dực lạnh lẽo này dường như khiển đất trời như bị đóng băng.

Cơ Huyền cũng phô trương thanh thế, hắc dực phía sau cậu cũng không ngừng bành trướng hắc khí, hắc khí tuy mỏng nhưng vô cùng quỷ dị, thẩm thấu trong không gian vô hình đem vô số hàn khí kia cắn nuốt.

Hai người tuy chỉ so bì đấu khí vậy mà đất trời đều như muốn vỡ tung vô số đá vụn bay chờn vờn trong không khí rồi biến thành cát bụi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.