Khi Cơ Huyền lại xuất hiện ở cửa phòng đấu giá, chứng kiến dòng người tấp nập trước mặt với âm thanh tranh luận, chửi nhau ầm ỹ, hắn thoáng có chút dại ra. Không nghĩ tới đấu giá đại hội thế nhưng lại hấp dẫn nhiều người như vậy. Quả nhiên không hổ là việc trọng đại của Hắc Giác vực a.
Rời khỏi dòng người ồn ào, ánh mắt Cơ Huyền quét một vòng chung quanh, chợt dừng lại ở một đại môn khác của phòng đấu giá: Thông đạo.
Thông đạo bên đó so với bên này là hai cảnh tượng hoàn toàn bất đồng. Thông đạo rộng mở, trên mặt đất trải một tấm thảm màu đỏ, chung quanh là mấy chục tên hắc y nam tử sắc mặt lạnh lùng. Trên người bọn họ mơ hồ phát ra hơi thở âm trầm và bạo ngược, khiến mọi người xung quanh kinh sợ không dám đụng vào. Thế nên bên thông đạo này mới hình thành một không gian trống không như vậy.
Ánh mắt Cơ Huyền quét qua, vừa lúc nhìn thấy một đảm nhân ảnh đi vào thông đạo trải thảm đỏ kia. Ánh mắt đảo qua đám người kia, cuối cùng dừng lại trên người một vị thanh niên anh tuấn sắc mặt tái nhợt ở trung tâm. Theo dáng vẻ bề ngoài mà nói, tuổi của hắn có lẽ chỉ khoảng hai bốn, hai lăm, bất quá theo dao động rất nhỏ của những tia năng lượng ngẫu nhiên thẩm thấu ra không khí mà xét, chỉ sợ thực sự ít nhất đã là đấu linh cấp bậc.
- Người này thật không yếu a, hơn nữa còn trẻ như vậy? Xem ra trong Hắc Giác vực này, quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long a.
Cơ Huyền lẩm bẩm trong lòng.
- Quả nhiên là một đám biến thái, người nọ hẳn là Huyết tông thiếu tông chủ Phạm Lăng a? Hắc hắc. Nghe nói cách đây không lâu, một vị trưởng lão Bát Phiến môn mất tích có chút quan hệ với hắn a.
- Toàn thân huyết dịch khô héo, hoàn toàn bị người ta hút đi, loại sự tình này, hẳn chỉ có Huyết Tông là có hứng thú. Chỉ là không ngờ tới, hắn còn dám tới hang ổ của Bát Phiền môn.
- Hắn có cái gì mà không dám. Cha của hắn bài danh thứ năm trong Hắc bảng. Khoảng cách giữa Viên Y với hắn còn thật xa a, huống hồ, thế lực Huyết Tông so với Bát Phiến môn cũng mạnh hơn, bọn họ dám ở đây động vào Phạm Lăng ư? Không sợ cha hắn giận dữ, dẫn người huyết tẩy Hắc Ấn thành sao?
Những lời khe khẽ của người nọ truyền tới làm trong lòng Cơ Huyền bỗng nảy ra chủ ý. Khóe miệng cậu nở nụ cười quỷ dị.
Cơ Huyền không để ý nữa tiến vào thông đạo trải thảm đỏ. Từ trong tay áo lấy ra nạp giới, hé ra Phỉ Thúy tạp phiến.
Tiến vào thông đạo, ánh sáng có chút ảm đạm, đến cuối hành lang sau đó rẽ ngang, lập tức tiếp nhập phòng đấu giá lớn vô cùng. Sự khổng lồ của phòng đấu giá hiện lên trước mặt Cơ Huyền, làm cho cậu không khỏi hít nhẹ một hơi lương khí.
- Chậc, đúng là xa hoa mà. So với của Thước Đặc Nhĩ còn khoa trương hơn nhiều.
Phòng đấu giá này, so với những phòng đấu giá Cơ Huyền thấy qua đều lớn hơn rất nhiều. Vô số chỗ ngồi đằng, còn ánh sáng từ bàn đấu giá cơ hồ là được làm bằng ngọc thủy tinh làm cho người ta có chút hoa mắt.
Một thị nữ tú lệ nhanh chóng bước tới, cung kính chào.
Cơ Huyền đem Phỉ Thúy tạp phiến đưa ra. Vị thị nữ kia nhìn thấy nhan sắc của tạp phiến trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, thái độ cũng cung kính hơn rất nhiều. Hơi hơi khom người, ôn nhu nói:
- Tiên sinh là khách quý nhị cấp. Xin mời theo ta.
Nói xong, thị nữ này vội vàng mang Cơ Huyền đi xuyên qua cái sân lớn gần hết mười phút, cuối cùng dừng lại ở một nơi gần đài đấu giá, mỉm cười chỉ một ghế ngồi với Cơ Huyền. Sau đó khom người trở ra.
Vừa đặt mông ngồi xuống chiếc ghế bọc nhung to lớn và mềm mại được chế tác tinh xảo, cảm giác mềm mại làm cho thân thể cơ hồ có một loại cảm giác muốn cuộn mình vào vậy.
- Đây chính là đặc quyền a, từ tiền mà có quyền, từ việc đơn giản cũng biến thành phức tạp a. Đúng là thoải mái.
Một tiếng chuông ngâm thanh thúy chậm rãi vang lên. Lúc này, trên đó đã có một vị đấu giá sư đầu bạc lão nhân đứng lặng cười tủm tỉm.
Tiếng chuông trong trẻo chợt vang vọng quanh phòng đấu giá đem sự huyên náo đến hỗn loạn lúc này từ từ áp chế lắng xuống. Vô số ánh mắt cuồng nhiệt đều bắt đầu hướng lên trên đài thủy tinh.
- A a. Chư vị, đã khiến các vị chờ lâu rồi! Đã như vậy ta cũng không dám nói vòng vo nữa để khỏi khiến các vị nóng ruột thêm.
Một vị lão giả tóc bạc trang phục chỉnh tề đem ánh mắt lão luyện đảo một vòng qua toàn trường dày đặc những người là người, cuối cùng tập trung về phía những thế lực ngồi trên hàng ghế đầu mà dõng dạc hô, thanh âm hùng hậu vang vọng.
Là một gã chủ sự bán đấu giá kinh nghiệm phong phú, hắn rất rõ ràng những người phía dưới lúc này đang cần cái gì. Cho nên, nghi thức khai mạc gồm những lời giới thiệu vô nghĩa trực tiếp bị hắn vất đi. Bất quá quả thật chiêu thức ấy của lão nhân đúng là mang đầy đủ vị cay của gừng già, hiệu quả khiến cả sảnh đường ào ào ủng hộ. Ít nhất là ngay cả vị Huyết tông thiếu tông chủ kia bình thường lạnh lùng như một tảng băng cũng khẽ gật gật đầu.
- Là một đại hội bán đấu giá do Bát Phiến môn chúng ta chủ trì, tất nhiên cũng sẽ không làm cho mọi người phải thất vọng.
Lão nhân vỗ vỗ tay cất cao giọng nói:
- Ta tuyên bố. Hắc Ấn thành đấu giá hội. Hiện tại bắt đầu!
Giọng nói vừa dứt thì đài thủy tinh thật lớn lúc này đột nhiên bừng lên một đợt ánh sáng chói mắt.
Qua một lúc lâu khi ánh sáng dịu xuống, trên đài thủy tinh ngay phía trước mặt lão nhân đầu bạc chủ sự bán đấu giá hiện rõ một thanh trường kiếm màu xanh đậm. Thanh kiếm này dưới ánh sáng của những ngọn đèn lại ánh lên nét sáng bóng rực rỡ. Qua dấu vết năng lượng lưu chuyển quang thân thì hiển nhiên đây là một thanh ma hạch vũ khí đã được danh sư tỉ mỉ rèn luyện.
- Kiếm tên Hàn Phong. Do huyền vẫn tinh thiết rèn thành, có thể nói là chém sắt như bùn. Hơn nữa để hoàn mỹ lại được khảm thêm một quả tam phẩm băng hệ ma hạch. Nếu người sử dụng tu luyện thủy thuộc tính cùng băng thuộc tính thì uy lực tất nhiên là cao thêm một bậc, không thua kém thần binh lợi khí. Mặc dù chỉ là một vật phòng thân nhưng chư vị nếu là có hứng thú cũng không nên tiếc rẻ chút tiền trong túi a. Tiền tài cố nhiên là đáng quý, nhưng trước tiên cũng phải còn mạng mới có điều kiện để mà hưởng thụ phải không? Hà hà...
Lão nhân tay cầm lên cây kiếm. Thân kiếm khẽ rung động bốc lên hàn khí nhàn nhạt, hình thành nên một màn sương trắng mờ mịt như có như không. Hắn quay đầu nhìn xuống phía phòng đấu giá mời mọc nói:
- Giá khởi điểm là mười vạn. Chư vị! Mời!
Vật phẩm đầu tiên này chỉ qua vài lần nâng giá liền bị một gã nam tử gầy yếu thần tình hưng phấn lấy mười lăm vạn kim tệ thành công mua về.
Sau đợt đấu giá đầu tiên thuận lợi hoàn hành, kế tiếp trên đài lại xuất hiện thêm nhiều loại bảo vật khiến mọi người phải đỏ mắt thèm thuồng. Bảo giáp, đấu kĩ, công pháp, dược liệu lần lượt xuất hiện.
- Không phải chứ! Cái này cũng có thể đem ra bán sao? Lũ người ở đây khẩu vị có cần nặng vậy không!
Thứ lần này được đem ra đấu giá khiến Cơ Huyền bổ chửng, mắt trợn ngược.
“ Thứ ” được đem ra bán đấu giá lần này là một tiểu cô nương…. Đúng vậy là một tiểu cô nương…. Nàng tuổi cũng không lớn, nhìn qua có lẽ chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi nhưng thân thể nảy nở gợi cảm khiến người khác phải líu lưỡi. Có thể nói là một tiểu la li quyến rũ chết người.
Điều làm Cơ Huyền ngạc nhiên hơn là toàn bộ lũ nam nhân ở đây như bị phát cuồng vậy. Ánh mắt nhìn tiểu cô nương đó như mèo thấy mỡ vậy. Cảm đám điên cuồng trả giá đẩy tới bao mươi vạn mới có điểm dừng.
Mà kẻ ra giá bao mươi vạn là một người đàn ông trung niên. Ngoại hình ông ta thực sự quá béo rồi, thân hình thì to tròn như con lợn biết đi vậy, lớp mỡ trên người che lấp cái cổ, mắt của ông ta cũng trở nên nhỏ như lỗ kim, thêm vào nụ cười thập phần đê tiện.
- Mẹ nó, đúng là lũ cầm thú mà…. Tiểu cô nương mới có bao tuổi đầu cũng ra tay được… Lương tâm không thấy đau sao….
Cơ Huyền nhìn tới lão trung nhiên rồi nhìn vể tiểu cô nương, trong lòng nổi lên từng cơn rùng mình. Dù sao trước kia cậu cũng là người tiếp nhận nền giáo dục hiện đại, nên đối với việc ra tay với một tiểu cô nương là việc cậu không làm được.
- Haizz, thiếu mấy chú FBI hay mấy người cảnh sát là loạn lên đến mức này đây…..
Không để ý tới việc này nữa, Cơ Huyền tập chung vào cuộc đấu giá hội tiếp tục. Trên thủy tinh đài, lão giả chủ trì bán đấu giá cẩn thận đích một quyển trục chế tạo từ cổ ngọc mà thành nâng lên. Cảnh này đối với toàn tràng quả là thần bí.
- Các vị. Vật phẩm cần bán đấu giá kế tiếp chỉ sợ hiện nay đã không có mấy người được gặp qua. Đây cũng chỉ là một loại đấu kĩ bất quá từ phương pháp chế tác hiếm có mà nói thì hiện giờ đã là cực kỳ hiếm thấy.
Nghe được lời giới thiệu, Cơ Huyền trong lòng mơ hồ như đã linh cảm ra điều gì đó.
- Phi hành đấu kĩ: Lôi bức thiên dực!
Lão giả chủ trì bán đấu giá bàn tay run lên. Quyển trục đột nhiên được thả một đầu trượt xuống lộ ra một đôi cánh dơi đã được thu nhỏ lại, hơn nữa nhìn qua ẩn hiện vài phần quỷ khí tối đen dày đặc.
Hai cánh dơi đen nhánh mơ hồ lại lộ ra chút ánh lôimàu tím nhạt quanh co lượn lờ. Nhìn qua tựa hồ quả thực có ẩn chứa điện năng bình thường. Vật này quả là có chút đặc biệt.
Lôi Bức Thiên Cánh xuất hiện một hồi khiến không khí huyên náo của phòng có chút lắng xuống. Một số người không sành sỏi thì thoáng có chút mờ mịt.
Mà phần còn lại khi nghe nói đến phi hành đấu kĩ tỷ như Huyết Tông, Hắc Khô Mộ ở hàng ghế phía trước lại có chút nhấp nhổm. Hiển nhiên cái gọi là Lôi Bức Thiên Dực này có thể khiến bọn họ động tâm, dù sao nếu có được đồ vật này là có thể phi hành giống như đấu vương cường giả, muốn giết người hay thoát thân đều tiện lợi a!
- Ha ha. Nói qua như vậy chư vị cũng rõ ràng hiện giờ phi hành đấu kĩ là vô cùng hiếm thấy. Cho nên trải qua chúng ta định giá cuốn “Lôi Bức Thiên Dực” này nếu là dựa theo cấp bậc thuần túy mà xếp hạng thì chỉ có thể tính là huyền giai cấp thấp phi hành đấu kĩ cho nên giá khởi điểm chỉ là một trăm vạn mà thôi. Hiện tại, đấu giá bắt đầu.
Lão già đầu bạc cười tủm tỉm đích nói.
Cuối cùng Phạm Lăng dành được Lôi Bức Thiên Dực với giá một trăm chín mươi vạn