Dáng vẻ này lọt vào mắt Cơ Huyền khiến cậu cảm thấy bát quái, hỏi Minh Vương:
- Huynh với nàng ta có quen biết?
Minh Vương cười khổ, trả lời ngắn gọn:
- Có quen biết, có quen biết.
- Không đúng, nếu là quen biết bình thường thì huynh sẽ không chột dạ như này, nàng ta nhìn huynh dáng vẻ không thân thiệt cho lắm. Chắc chắn có cố sự, chắc chắn có mờ ám.
Minh Vương bị ánh mắt tò mò của Cơ Huyền nhìn tới mất tự nhiên, trong lòng hắn cũng vô cùng rối rắm, nên hắn quyết định tìm người tâm sự, vừa văn Cơ Huyền lại là người ngoài binh đoàn, nên không sợ bị lộ. Hắn hẵng giọng nói:
- Khụ khụ, Vân Huyền huynh đệ, thực ra ta đã đem nàng ta cấp ngủ.
- Phụt.
Cơ Huyền đưa được ngụm rượu vào mồm cũng phải phun ra, lời của tên Minh Vương này quá bưu hãn rồi. Ánh mắt nhìn tới Minh Vương tràn ngập ý tứ đầy ái nguội. May nắm nơi này đông đúc, dong binh ồn ào nên không nhận ra khác thường ở bàn hai người.
Đem lau đi rượu vừa phun ra ở miệng, Cơ Huyền nhìn Minh Vương đang quẫn bách tới đỏ mặt hỏi lại một lần nữa:
- Ngươi đem nàng ta cấp ngủ….. Ngươi đem một Bát tinh Đấu Vương cường giả cấp ngủ!... Vậy mà ngươi vẫn còn sống! Không phải là tiểu Minh Vương bị……
- Không phải, không phải, ta vẫn còn đầy đủ bộ phận, vẫn là một nam tử bình thường. Vân Huyền huynh đệ nghe ta nói hết đã.
Minh Vương thở dài kể lại sự việc từ đầu. Thì ra việc này có liên quan tới bộ công pháp lôi hệ ngày trước hắn lấy về. Bộ công pháp này cho phép hắn hấp thu lôi hệ đấu khí từ ma thú không cần thông qua tinh chế. Ai ngờ bộ công pháp này có tác dụng phụ chết người, tạm thời làm mất đi ý tâm chí, biến hắn thành loại ma thú hắn hấp thụ.
- Khoan đã, tức là khi huynh hấp thụ ma hạch lôi hệ của ma thú đó, thì trong thời gian ngắn huynh sẽ bị bản năng của nó khống chế phải không?
- Đúng vậy. Ta đã thử nghiệm một vài lần bằng cách hấp thụ ma hạch của ma thú tứ giai, có sảy ra phản ứng cuồng bạo nhưng để ta áp chế được. Vì vậy ta đã đưa ra một quyết định rằng hấp thụ thử ma hạch của ngũ giai ma thú để đột phá lên Đấu Vương. Quả nhiên thành công, ta đã tiến vào thực lực Đấu Vương.
Cơ Huyền bây giờ mới nhận ra rằng thực lực của Minh Vương đã tăng tiến, là Đấu Vương rồi. Bóp bóp trán, phần còn lại đại khái cậu đã đoán ra. Ma hạch Đấu Vương chứa năng lượng cuồng bạo hơn dự tính, nên Minh Vương không thể áp chế được. Bằng một cách vi diệu nào đó gặp phải nữ nhân gọi là U Nguyệt kia, cuối cùng đem nàng cấp ngủ.
- Ta thực sự tò mò rằng ma hạch huynh hấp thụ là chủng loại gì, mới khiến huynh mất lý trí tới độ đem nữ nhân cấp ngủ?
- Xà tộc huyết mạch.
Minh Vương đắng cay trả lời, xà tộc tính khá phóng đãng, vì vậy sâu trong bản năng của xà tộc sẽ tồn tại loại bản năng này.
- Nhưng nói thế nào cũng không thông, dù huynh có đột phá Đấu Vương thì nàng ta vẫn là Bát tinh Đấu Vương, huynh không thể đắc thủ dễ dàng vậy được. Chẳng lẽ nàng ta có ý tứ với huynh, nên thuận nước đẩy thuyền. Còn huynh ăn xong chùi mép nên mới gây ra sự tình này.
Đây là kết quả duy nhất mà Cơ Huyền nghĩ tới, ăn nằm với Đấu Vương bát tinh mà còn nguyên vẹn thì chỉ có trường hợp này mà thôi. Không ngờ Minh Vương dáng vẻ thật thà như vậy lại có tiềm chất làm tra nam, lợi dụng con gái nhà người ta xong bỏ.
- Thực ra ta không cố ý, ta thực không nghĩ tới U Nguyệt hôm đó đến tìm ta ngay lúc ta luyện hóa ma hạch. Còn về việc ta không bị thụ thương gì nghiêm trọng có lẽ là do phụ thân ta từng có ơn cứu mạnh nàng nên bây giờ ta vẫn còn “ nguyên vẹn ”.
Minh Vương sầu khổ nói:
- Ta đã từng có ý nghĩ chịu trách nghiệm với U Nguyệt, nhưng huynh có tưởng tượng được cảnh bản thân mình, bị một mỹ nữ cầm sấp tiền ném vào người rồi nói “ đều là người trưởng thành cả, việc này không phải để tâm, trong này có X kim tệ, đây là tiền công lao hôm qua ngươi làm ta cảm thấy hài lòng ”. Rồi tiêu soái rời đi.
Cảnh miêu tả này vô cùng quen nga, hình như kiếp trước Cơ Huyền từng thấy không ít trên kênh phim truyền hình rồi, chỉ là vai vế có chút thay đổi mà thôi. Nữ nhân tên U Nguyệt này cũng vô cùng bưu hãn bưu hãn.
Nói xong Minh Vương vẻ vặt quấn bách không biết ra sao hỏi:
— QUẢNG CÁO —
- Bây giờ huynh nói với ta phải làm sao. Coi như chưa xảy ra hay chịu trách nghiệm với nàng ấy đây.
- Vậy huynh có thích nàng ấy không? Nếu đối với nàng ấy là động lòng, ý ta là động chân tâm thì theo đổi, chịu trách nghiệm tới cùng. Mặt dày mày dạn dính tới nàng ta, đuổi cũng không đi, đánh cũng không chạy. Làm nàng ta cảm động, nàng ta mềm lòng là được.
Cơ Huyền vỗ vai Minh Vương chỉ điểm.
- Nếu U Nguyệt vẫn không động lòng thì sao?
- Vậy trực tiếp hơn, chuốc thuốc, đem nàng ta cấp ngủ. Rồi tiếp tục mặt dày mày dạn dán lên nàng ta. Rồi lại cấp ngủ, làm liên tục tới khi nàng đồng ý thì thôi. Nữ nhân mà, da mặt mỏng, nên mình phải tự dày mặt a.
Đây, đúng là cái gọi là xui trẻ con ăn… Quả thực xấu xa tới cực điểm.
- Thì ra là như vậy, ta đã hiểu.
Minh Vương dường như có giác ngộ gì đó, ánh mắt hiện lên quyết tâm. Nói cảm tạ với Cơ Huyền. Chính là lúc này một vị dong binh tiến tới nói:
- Thiếu đoàn chủ, Kiếm Hoàng đại nhân muốn gặp vị huynh đệ này. Không biết là ngài đưa tới hay để ta đưa tới.
- A Vinh, vậy thì ngươi đưa Vân Huyền huynh đệ đi gặp lão cha của ta đi. Còn ta có chút việc bận rồi…. À, Vân Huyền huynh đệ, cáo từ trước.
Minh Vương vội vã để lại Cơ Huyền cho dong binh này rồi chạy đi.
…..
Thân là đoàn trưởng dong binh đoàn Thiết Huyết, nơi ở của Kiếm Hoàng đương nhiên nằm ở trong tiểu thành này của dong binh đoàn, hơn nữa, đó là một ngôi nhà tốt nhất ở đây. Ở cồng không hề có thủ vệ nào, đối với thực lực Kiếm Hoàng mà nói, cơ bản không cần thủ vệ.
Đi qua đường lớn, dong binh gọi A Vinh dẫn Cơ Huyền vào sân trong. Vừa vào sân, một khí tức sắc bén lập tức bắn về phía Cơ Huyền.
Lần này không dùng dị hỏa, Cơ Huyền thôi động hắc ám đấu khí đầu ngón tay, búng nhẹ một cái, hắc ám đấu khí hóa thành lưỡi đao sắc bén đánh tới đạo kiếm khí kia. Giống như lần trước, cả hai hòa nhau.
- Kiếm Hoàng quả thực vô cùng thích thử thực lực của ta. Đã xác nhận lại điều ngài muốn biết chưa.
Từ chiêu công kích vừa rồi, Cơ Huyền đã sớm phán đoán được, có thể có được sức công kích như vậy, đối phương chắc chắn là Đấu Hoàng cường giả. Mà trong binh đoàn Thiết Huyết, Đấu Hoàng cường giả có thể ra tay với hắn, chắc chắn là Kiếm Hoàng rồi.
- Đây là lần thứ hai đón được công kích của ta, xem ra tiểu hữu vô cùn mạnh. Còn về vấn đề xác nhận thì ta đã biết được điều mà ta muốn biết rồi.
Kiếm Hoàng từng bước từng bước chậm rãi tiến tới phía đối diện với Cơ Huyền hai tay chắp sau lưng nói:
- Việc Gian Minh thành bị diệt quả nhiên tiểu hữu có ở đó phải không. Chỉ là không biết tiểu hữu có tham gia hay là không mà thôi. Trước tiên tiểu hữu có muốn thủ túc chịu trói hay là phải động thủ đây.
- Kiếm Hoàng các hạ xem ra chính là định tội ta rồi, nên có giải thích cũng vô dụng. Chỉ là muốn ta bắt được ta, còn phải xem Kiếm Hoàng các hạ có bản lĩnh đó không.
Cơ Huyền cười nhẹ, học theo dáng vẻ của Kiếm Hoàng, hai tay đưa sau lưng.
Kiếm Hoàng chậm rãi bước lên vài bước, cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, tay không ngừng kết ấn ký. Mấy đạo đấu khí nhàn nhạt tuôn ra từ tay Kiếm Hoàng, rất nhanh, nhưng không có tản ra xung quanh.
Một quang mang nhàn nhạt đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng bao trùm lấy Cơ Huyền và Kiếm Hoàng vào bên trong lúc quang mang xuất hiện, Kiếm Hoàng lại nói:
— QUẢNG CÁO —
- Đề xung quanh không bị ảnh hưởng bởi cuộc đấu của ta và ngươi, ta khởi động phong ấn. Ngươi cứ yên tâm toàn lực công kích!
Vừa nói dứt lời, cổ tay phải vừa xoay, một thanh thiế kiếm đen nhánh, toàn thân không hề có quang mang chợt xuất hiện trên tay Kiếm Hoàng, khí thế trên người Kiếm Hoàng không ngừng tăng vọt truyền lên thanh thiết kiếm.
- Hồ Hình Kiếm.
Oanh!
Thanh thiết kiếm không ngưng dao động, cùng với sự dao động đó, đấu khí hồng sắc xuất hiện, không ngừng phóng ra từ các phía.
Thiết kiếm trong tay Kiếm Hoàng mang theo khí tức hồng sắc đột nhiên biến mất, dung lực vung kiếm, một đạo quang mang tư trong thiết kiếm tuôn ra, đấu khí hồng sắc nhanh chóng biến thành một con hổ lớn trong không trung mang theo một tiếng gầm gư rung rợn, hung hăng lao về phía Cơ Huyền.
Thế kiếm này quen thuộc. Cảm giác này lóe lên trong suy nghĩ của Cơ Huyền.
Lúc con hổ kia gầm gừ, âm thanh dao động truyền đến tai cậu. Cơ Huyền nhíu mày, trong kiếm thế này bao hàm cả âm ba công kích. Chỉ là với cậu không có tác dụng lắm.
- Đoạt mệnh thủ.
Cơ Huyền không chút ảnh hưởng, hắc ám đấu khí lần này bao trùm cả bàn tay, vỗ mạnh lên đầu con hổ, con mãnh hổ kia trực tiếp bị sinh sinh đánh tát một cách dễ dàng.
Thấy mãnh hổ bị đánh tan, sắc mặt Kiếm Hoàng lộ vẻ kinh ngạc. Kiếm Hoàng không ngờ, Cơ Huyền không nhưng không bị ảnh hưởng gì bơi một chiêu của hắn vừa rồi, còn dễ dàng hủy diệt chiêu đó.
Chiêu Hổ Hình Kiếm này củaa Kiếm Hoàn, trong lúc công kích còn mang theo âm thanh dao động, tương đương với âm ba đấu kĩ. Cho dù Đấu Hoàng khi giao đấu với hắn đều chịu không ít thua thiệt bởi chiều nay. Vậy mà Cơ Huyền chỉ là một Đấu Vương lại không trúng phải chiêu này, còn đơn giản đánh nát đi cự hổ đấu khí đó.
- Chà, chiêu này lợi hại, đủ khiến tay ta bị tê cơ mà.
Cơ Huyền dáng vẻ lười biếng, lắc lắc cái tay giống như cảm thấy tê dại.
- Không tồi. Nhiều năm như vậy, ngươi là người duy nhất tiếp được chiều Hổ Hình Kiếm của ta nhẹ nhàng như vậy! Ngươi có thể tự hào!
- Vậy còn muốn động thủ tiếp phải không.
- Không sai, để biểu thị sự tôn trọng với người, mọi người tiếp một chiêu của ta!
Kiếm Hoàng giơ cao thiế kiếm trong tay, từng đạo khí tức nặng nề bắt đầu hội tụ trên thiết kiếm. Như đang phải nâng vật gì rất nặng, hai chân Kiếm Hoàng hơi hơi khuỵ xuống mặt cung hiện lên một tia thần sắc đo bưng.
- Đã vậy, tiểu tư, người phải cẩn thận!
- Xem ra chiều nay cua Kiếm Hoàng không phải chuyện đua!
Cơ Huyền cảm nhận được đấu khí của nơi này đang tập chung quanh thanh thiết kiếm kia.
Bốn đạo kiếm khí đã dần hình thành. Bốn kiếm khí có màu sắc khác nhau, trong lúc không ngừng chuyển động rổi hội tụ lại thanh một màu sắc kì lạ. Cùng với việc thi triển công kích của Kiếm Hoàng, trên thanh thiết kiếm lại xuất hiện một sự biến dị, cấm chế xung quanh bắt đầu lay động. Có thể sản sinh ra một cảnh tượng như vậy, chiều đấu kĩ mà Kiếm Hoàng sắp thi triển ra đây có lẽ là Địa giai?
- Kiếm Hoàng các hạ muốn đánh, thì ta bồi phụng tới cùng…. Cổ Thiên Huyễn Linh Pháp biến.
Khí tức Cơ Huyền tăng mạnh tiến vào trình độ Đấu Hoàng nhất tinh, Ẩm Huyết Kiếm xuất hiện trong tay. Dị hỏa không ngừng xuất ra ngoài, đồng tử của Cơ Huyền hóa thành màu vàng kim cao quý.
- Địa giai đấu kĩ….Phách Sơn Kiếm.
— QUẢNG CÁO —
Kiếm Hoàng quát lớn, đấu khí thiên địa như co lại, ẩn vào thanh trọng kiếm. Kiếm Hoàng nâng thiết kiệm bổ xuống, một đạo khí lưu hắc sắc như biển lớn đổ về phía Cơ Huyền. Uy thế giống như Sơn Hà mà chôn vùi cả thiên địa.
- Địa giai đấu kĩ… Liệt Nhật Phá Thiên địa.
Sau lưng Cơ Huyền một vầng thái dương chậm rãi ngưng tụ lại, đem thiên địa năng lượng đồng thời hấp thụ điên cuồng, theo huy động của cậu mà di chuyển. Ẩm Huyền kiếm chém tới, vầng thái dương đi động theo mũi kiếm đâm tới khí lưu kia.
- Ầm ầm.
Thái dương đâm vào dòng khí lưu đem truyền đến một tiếng nổ lớn. Cùng với tiếng nổ, hai nguồn năng lượng không ngừng dấy lên uy năng hủy diệt lẫn nhau. Cả không gian như gặp phải một vật thể lớn đụng vào, mặt đất rung lên từng trận, âm thanh chói tai vang vọng, cấm chế bao bọc cũng trở nên rung lắc dữ dội.
Vầng thái dương được ngưng tụ từ dị hỏa của thiên địa, đem dòng khí lưu màu đen kia thiêu đốt liên tục, nhưng đồng thời dòng khí lưu đó liên tục chôn vùi hỏa diễm của thái dương. Hai nguồn năng lượng tạo ra từng đợt xung kích trong không khí, ép tới không gian biến dạng.
Hai bên ở thế giằng co không dứt, kết quả này chỉ là chờ đến khi hai tuyệt chiêu này tiêu hao hết năng lượng rồi tan vỡ mà thôi.
- Kiếm Hoàng, không có chiêu nào mạnh hơn nữa à? Ta vẫn sẽ tiếp tục nghênh đón được.
- Lẽ nào người cho rằng địa giai đấu kĩ của ta ta lại chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao?
Trước lời trào phúng của Cơ Huyền, Kiếm Hoàng thủ ấn lại biến đổi.
- Phách Sơn Kiếm, ngưng kết!
Cùng với tiếng hét ngưng của Kiếm Hoàng, khí lưu hắc sắc đột nhiên hội tụ, biến thành một thanh đại kiếm. Kiếm Hoàng giơ hai tay lên, thanh đại kiếm giống như bị Kiếm Hoàng nắm lấy, rồi lao mạnh đến vầng thái dương mà đâm thủng.
- Phá.
- Bạo.
- Ầm ầm ầm.
Hai người đồng thời hét lên, Thanh đại kiếm cùng vầng Thái Dương đồng thời bạo nổ. Những tiếng nổ vang lên trên bầu trời, màu sắc của thiên địa lúc này dường như chỉ còn lại hai màu trắng và đen. Mà Cơ Huyền với Kiếm Hoàng ở trung tâm đương nhiên bị hai luồng uy năng này hất bay.
Cấm chế bao quanh hiện lên từng vết từng vết nứt vỡ, dường như không chịu được sự xung kích kinh khủng này. Cuối cùng cấm chế bị đánh thủng mất một góc nho nhỏ, dư uy còn lại lan tới khắp nơi trong Thiết Huyết đoàn gây lên chấn động không ngừng.
Hai chiêu này tự tiêu tốn năng lượng rồi chôn vùi lẫn nhau, rồi tan biến trong hư vô. Để lại sự tĩnh lặng của thiên địa. Kiếm Hoàng cùng Cơ Huyền không tiếp tục ra chiêu.
- Kiếm Hoàng các hạ đã thử xong thân thủ của tại hạ chưa. Nếu vậy có thể mời người đứng sau màn ra rồi đó. Còn nếu Kiếm Hoàng chưa hài lòng thì ta không ngại tiếp tục đánh đâu.
Cơ Huyền phá được địa giai đấu kĩ, hai tay chắp sau lưng dáng vẻ thong dong nói với Kiếm Hoàng, bộ dáng như nhìn thấu điều gì đó.
- Haha, không cần đánh nữa, tiểu hữu quả lợi hại. Tuổi trẻ thực lực không tầm thường, cơ trí cũng không hề thua kém khiến Minh Dương ta bội phục.
Kiếm Hoàng cười ha ha, đấu khí đem khói bụi đem tản ra. Trong sân đấu không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một người thanh niên trên mặt đầy ý cười nói:
- Vân Huyền huynh đệ quả nhiên hảo thân thủ, bản vương bái phục.