Chỉ còn hai người trong phòng Nguyệt Mị cảnh giác nhìn Cơ Huyền nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Nhìn bộ dáng đề phòng của Nguyệt Mị, Cơ Huyền nhịn không được cười cười nói:
- Mấy năm trước tại sa mạc Tháp Nhĩ Qua, bên hồ nước, có một nữ xà nhân đang tắm rửa, kết quả một thanh niên Đại Đấu sư xui xẻo bị nàng ta bắt được, nàng ta muốn đem thanh niên đó làm nam nô. Đem người thanh niên đó đuổi giết ngàn đặm, kết quả bị người thanh niên đó đánh lùi, còn để xổng mất thanh niên đó… Câu truyện này nghe quen thuộc không. Nguyệt Mị thống lĩnh.
Nghe được lời này, trong đầu Nguyệt Mị dần hiện ra tình cảnh trong sa mạc năm đó, có chút quen thuộc. Lúc này Cơ Huyền bỏ đi chiếc mặt nạ xuống, xà mâu mê người nhìn gương mặt này cảm thấy dường như đã từng gặp, cuối cùng trừng lớn, giọng nói lắp bắp:
- Là ngươi sao!
Nhìn bộ dáng kinh ngạc ngẩn ra của Nguyệt Mị, Cơ Huyền buồn cười gật gật đầu, nói:
- Nguyệt Mị thống lĩnh nhớ ra rồi sao? Tiện nói luôn, người mua lại cô là ta đó. Chi gần một nghìn vạn kim tệ để chuộc lại cô. Giá trị gần bằng một bộ đấu kĩ địa giai.
Vừa nói Cơ Huyền vừa lấy ra một viên đan dược, mùi hương thoang thoảng trong phòng, đưa cho Nguyệt Mị nói:
- Nếu Nguyệt Mị thống lĩnh không sợ trong này có thứ gì dơ bẩn thì cứ ăn vào.
Thoáng chần chờ rồi nhận lấy đan dược, Nguyệt Mị trong lòng hơi do dự rồi há miệng đem đan được nuốt xuống bụng. Đan dược vừa vào bụng, một cỗ dược lực ấm áp tỏa ra dọc theo thân thể đem cảm giác vô lực bài trừ đi rất nhiều. Cảm thụ được biến hóa trong cơ thể, Nguyệt Mị lúc này mới hoàn toàn yên tâm, ngẩng đầu nhìn hắc bào thanh niên nở nụ cười đầy thiện ý nói:
- Đa tạ.
Nhìn mỹ nữ xà tộc lúc trước hung hãn đòi đem mình biến thành nam nô, giờ phút này lại nở nụ cười nhu hòa với mình, Cơ Huyền trong lòng cảm thấy vật đổi sao rời nga. Đem mặt nạ đeo lại, cậu giọng nói nghiêm túc:
- Tạm thời ta chưa thể ra Nguyệt Mị thống lĩnh ra khỏi đây được, ta vẫn chưa có nơi ở cố định ở đế đô này, thêm dáng vẻ của cô mà đi ra ngoài sẽ gây ra oanh động không nhỏ về mọi mặt. Nên tạm thời cô kiên nhẫn ở đây qua đêm nay, sáng mai bọn họ sẽ đưa cô tới chỗ ta.
- Tại sao ngươi lại giúp ta? Chỉ vì lần gặp mặt ngắn ngủ vài năm trước. Hay là muốn….
Nguyệt Mị không tin tưởng Cơ Huyền chi ra một khoản tiền khổng lồ chỉ để giúp đỡ nàng, e rằng có mục đích khác.
- Không cần đoán già đoán non, Mỹ Đỗ Toa nữ vương của xà tộc các vị cùng ta có chút giao tình. Nàng ta bây giờ đã tiến được vào thất giai, chắc đã về tới bộ lạc của xà tộc rồi. Lần này, mua lại cô chỉ là tiện tay trợ giúp mà thôi….. Mà giả nói, dù ta có ý khác thì với thực của ta bây giờ, cô dù toàn thịnh cũng không đánh lại ta đâu.
Kết thúc lời, từ trên người Cơ Huyền phát ra hơi thở vô cùng khủng bố, so với nàng thậm chí còn huyết sát hơn. Phải biết nàng ở Tháp Nhĩ Qua chém giết vô số huyết khí đầy người, vậy mà Cơ Huyền so với nàng thì còn kinh khủng hơn. Đúng như cậu nói, nếu bản thân có ý gì khác thì nàng dù toàn thịnh cũng khó mà chiến thắng được.
Trong lòng nhớ đến năm đó lần đầu tiên gặp Cơ Huyền thì cậu hình như mới gần là một Đấu sư mà thôi. Nhưng hiện giờ… ngắn ngủi vài năm, làm sao có thể đạt được đến trình độ thế này? Sắc mặt Nguyệt Mị thay đổi không ngừng, trong lòng dâng lên một tia khiếp sợ đối với thanh niên trước mặt này.
- Tạm thời như vậy đã…Chịu đựng nốt đêm nay nhé Nguyệt Mị thống lĩnh.
Nguyệt Mị bất đắc dĩ đành gật đầu, chỉ có một đêm thôi nàng chịu được.
Cơ Huyền thấy vậy liền đeo chiếc mặt nạ lên, tiến ra bên ngoài. Bên ngoài thấy mỹ nữ hội trưởng sắc mặt đen xì, dường như tâm trạng không tốt. Mà đám cảnh vệ thì nhìn Cơ Huyền, ánh mắt vô cùng sùng bái và thương tiếc. Cậu cảm thấy quái lạ.
- Tỷ đệ đệ, vừa rồi tâm sự được với tiểu tình nhân rồi chứ. Là chỗ quen biết, tuổi trẻ nên tiết chế lại, đặc biệt là những dạng giống như xà nữ kia, sẽ hại thân thể lắm đó. Không cẩn thận có ngày làm quỷ phong lưu mà không ai biết thì đáng tiếc lắm.
Mỹ nữ hội trưởng dáng vẻ vô cùng chân thành khuyên, ánh mắt vô tình hữu ý lướt qua tiểu Cơ Huyền cười nhẹ, khiêu kích vô cùng.
- Nữ lưu manh…. Dám trắng trợn đùa giỡn bản thiếu gia. Nếu không phải thủ đoạn quỷ dị khống chế đấu khí của ta kia, thì bản thiếu gia sẽ cho biết mặt.
— QUẢNG CÁO —
Không biết mỹ nữ hội trưởng âm dương quái khí cái gì, cậu cũng chỉ đành cười trừ nói:
- Chúng ta thực chỉ là quen biết giống như giải thích với tỷ thôi mà. Trả nợ ân tình cho nàng ta, không có ý gì khác.
- Được rồi, không đùa giỡn với đệ nữa. Bây giờ ta mới nhớ ra chúng ta chưa từng đường hoàng giới thiệu chính thức bản thân mình với đối phương… Hội trưởng Huyền Thiên thương hội Cơ Nhã.
Cơ Nhã đi tới chỗ Cơ Huyền, thân thể nở nang mềm mại gần như dính chặt lấy hắn, gò bồng đào hững hờ, đẹp không gì sánh được, gần như phô diễn toàn bộ trước mắt cậu. Đám hộ vệ thấy vậy liền cúi gằm mặt xuống không dám nhìn lén tý nào.
Cơ Huyền thực không theo kịp tốc độ tư duy của vị mỹ nữ hội trưởng này. vừa quay đầu sang, liền thấy hai quả đồi mơn mởn của Cơ Nhã, trước ngực lộ một mảng tuyết trắng mênh mông. Tuy cách một lớp quần áo, nhưng hắn vẫn nhìn thấy rõ hai đỉnh núi kia đang phập phồng.
Dù Cơ Huyền có là người từng trải đi chăng nữa thì bản thân cảm thấy khó thở, tim đập loạn, vội bấm ngón tay, dời ánh mắt đi, trong lòng thầm mắng nàng ta là yêu tinh, và cũng tự mắng bản thân định lực kém bị một hồ li tinh đùa giỡn.
Điều này kể ra cũng lạ, Cơ Huyền tự nhận bản thân mình không phải dạng quá mê luyến sắc đẹp. Đến Lạc Vô Song cấp bậc như vậy còn bị Cơ Huyền đánh tới không chút lưu tình, vậy mà bị một nữ tử xa lạ đùa bỡn như vậy. Kì quái, thực sự kì quái.
- Tiểu đệ Vân Huyền.
Cơ Huyền lẩn như trạch, tránh né Cơ Nhã ra, đưa một tay nghiêm túc giới thiệu.
Cơ Nhã nở nụ cười giảo hoạt, cũng đưa tay tới bắt lấy tay của Cơ Huyền, ngón tay không ngoan ngoãn, cào nhẹ vào tay đối phương.
Đùa giỡn trắng trợn, Cơ Nhã năm lần bảy lượt đùa giỡn Cơ Huyền, nàng ta thực coi cậu là con mèo sao. Bản thiếu gia tuy cái gì không giỏi, nhưng lợi hại nhất vẫn là chiếm tiện nghi của kẻ khác. Cậu hừ lạnh, cánh tay kéo Cơ Nhã vào lòng, đôi tay đặt lên eo nàng, cúi đầu thở một hơi vào tai nàng:
- Tỷ tỷ không nên như vậy, ta sợ nếu lỡ không chịu nổi, không khống chế được bản thân...
- Ha ha, tiểu đệ đệ nếu khống chế không được tỷ tỷ cùng người chơi đùa một lúc cũng không sao!
Mỹ nữ hội trưởng giật mình trước hành động lớn mật của Cơ Huyền, nhưng ngay lập tức thuật thế quàng tay qua cổ người thanh niên này, làm y động tác mà Cơ Huyền làm. Giọng nói kiều mị, mê hoặc chúng sinh.
Lời này nói ra từ miệng Cơ Nhã, suýt nữa Cơ Huyền đã phun máu. Mắt nhìn khuôn mặt mê người kia, trong thần thái tinh tường kia không hề có vẻ giả vờ.
- Hắc hắc, chắc đấu giá hội đã xong rồi đó, ta còn Địa Tâm Chi Hỏa chưa nhận được nữa. Phải đi xem thôi.
Đẩy Cơ Nhã ra, Cơ Huyền rảo bước rời đi cứ như trốn khỏi tránh ai đó. Đơn độc ở cùng một chỗ với bà chủ đủ loại phong tình này, thực sự quá nguy hiểm, Cơ Huyền cũng không gánh được.
- Hừm, biết ngươi không có gan này mà!
Cơ Nhã hừ mũi, tay sờ lên tay vịn trên tường một lát. Sau đó nở nụ cười ma mị:
- Giờ đây ngươi chạy tới mí mắt của ta rồi, ngươi có trốn đằng trời.
Nàng ta khoan khoái bước từng bước chậm rãi, bỏ lại đám hộ vệ tội nghiệp đang mắt nắm tai bịt chặt, miệng không ngừng lẩm bẩm tam tự kinh, để cho đầu óc thanh tịnh.
Sau khi rời khỏi phòng ẩn thì phiên hội đấu giá cũng kết thúc. Một thị nữ phía sau vội vàng cầm cái khay bạc trong tay đưa lên, tại giữa khay bạc, có bày ra một tấm tạp phiến, bên trên vẽ năm đạo sóng gợn màu sắc bất đồng giản thích theo đúng quy trình.
- Tiên sinh. Địa giai công pháp của ngài đấu giá được một nghìn năm trăm vạn kim tệ. Địa Tâm hỏa chi tốn mất một trăm vạn, xà nữ nô là chín trăm vạn. Phía giao dịch một thành tức khấu trừ đi một trăm năm mươi vạn. Vậy cuối cùng ngươi còn thừa lại số tiền là ba trăm năm mươi vạn trong tạp phiến. Thứ ngài đấu giá trong giới chỉ.
Thị nữ liền mang khay bạc đưa tới trước mặt Cơ Huyền, giữa khay bạc. Có bày ra kim tạp và một cái nạp giới bình thường.
— QUẢNG CÁO —
- Được rồi, không còn việc của ngươi nữa. Đi đi.
Xem ra đấu giá công pháp quả thực cao hơn đấu giá đấu kĩ, số tiền còn thừa lại tới hơn ba trăm vạn, đúng là ngoài dự đoán. Đang tính thu lại hai thứ thì Cơ Nhã nhanh tay một bước đoạt được kim tạp, nàng ta cười khanh khách nói:
- Đệ chưa già mà đã lẫn rồi, không phải đệ đã thỏa thuận bán đứt quyển công pháp này với giá một ngàn vạn kim tệ sao. Vậy nên số tiền này thuộc về phía Huyền Thiên thương hội của tỷ.
Gian thương, gian thương. Ba trăm vạn kim tệ nga, nghĩ tới số tiền này không cánh mà bay trong lòng cậu quặn đau. Cơ Huyền cảm thấy bản thân bị hố rồi, nhưng đành chấp nhận. Cầm giới chỉ kia kiểm tra, thấy vật mình đấu giá ở trong rồi, hập hực cất đi.
- Nếu đã không còn việc gì nữa thì ta xin cáo biệt tỷ tỷ. Lần sau có cơ hội sẽ tới bái phỏng.
- Đi đi, ha ha, sau này nhớ đến nịnh bợ tỷ tỷ nhiều hơn một chút. Có món đồ tốt, tỷ tỷ sẽ giữ lại cho ngươi!
Trước lúc cậu đi, Cơ Nhã lại nói ra một câu có vẻ thân mật.
- Vậy được, sau này sẽ thường đến tìm tỷ tỷ!
Cơ Huyền nói xong câu này, đi nhanh đến cửa phòng giơ tay sờ lên đó, phát hiện, cánh cửa này bản thân quả nhiên không thể mở được.
- Sao vậy, chưa đi sao? Hay luyến tiếc tỷ tỷ.
Cơ Nhã nhìn Cơ Huyền nghiền ngẫm.
- À, thì ra là không mở được cửa. Sao không nói sớm muốn ra ngoài cứ nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ sao có thể không cho ngươi ra ngoài? Mà nếu không có người dẫn dắt thì không thể xuống tầng được, đi tỷ tỷ tiễn đệ.
Trong lời nói Cơ Nhã mang theo chút mê hoặc, tay vung lên, cửa phòng đã mở ra. Nàng đưa Cơ Huyền tới vị trí cầu thang máy ở dị giới này, chạm vào một góc ẩn, thang may mới vận chuyển. Hai người cùng đi từ thang máy xuống.
….
Bên dưới đại sảnh Huyền Thiên thương hội.
- Tuy chúng ta không đoạt được Hợp Hư Thăng hoàng đan và Tử Dực hoa nhưng chúng ta đã đoạt được bộ công pháp địa giai này. Ít nhất không phí công. Nên lão nhân gia người không cần phải làm ra vẻ tiếc hận như vậy.
Trong phòng tiếp đãi khách quý, một vị trung niên nhân và một vị nam tử được vị trưởng quỹ đưa tới những món đồ mà họ đấu giá thành công. Hai người này có nét giống nhau tới bảy tám phần. Người nam tử cười nói với vị trung niên nhân.
- Đáng tiếc, nếu thu được các loại bảo vật đó vào tay thì ngày ấy sẽ tăng thêm một bước tiến lớn. Không phải sợ phía đại công chúa làm ra những sự việc đó nữa.
Vị trung niên nhân hừ lạnh, rất không can tâm.
- Lão nhân gia người nghĩ thoáng chút đi, hai món kia trị giá hai nghìn vạn kim tệ đó. Cho dù chúng ta có muốn mua cũng không mua được. Hơn cả không phải phía đại công chúa cũng không thu hoạch được gì sao. So với phe nàng chúng ta đã tốt hơn rất nhiều rồi, hốt được bảo vật.
Hai người tiếp nhận các món đồ đã đấu giá được rời khỏi phòng, trên đường rời đi mọi người đều bị thu hút bởi dáng vẻ của hai người, đại đa số là vô cùng kiêng dè.
Két! Cửa thang máy mở ra Cơ Huyền sắc mặt không tốt lắm vội vàng chạy ra ngoài giống như bên trong có quỷ vậy. Vị nam tử trẻ tuổi đứng từ đằng xa nhìn thấy Cơ Huyền thì hiện lên vài phần kinh ngạc, gọi lớn:
- Vân Huyền huynh, là huynh thật sao?
Nghe thấy giọng nói này, Cơ Huyền chau mày. Trong Lạc Nhạn quốc, có thể nói người quen của cậu rất ít, giọng nói này của nam nhân. Cơ Huyền quay người lại, liền phát hiện đứng trước mặt mình chính là người lần trước đã gặp ở bên rìa của Dạ Mạc cốc – Minh Vương đây sao.
— QUẢNG CÁO —
- À, thì ra là Vương huynh, xin chào xin chào!
Thấy Minh Vương. Cơ Huyền cũng chào hỏi. Lần trước cậu ra tay, cũng vì phụ thân Minh Vương, là một cường giả Đấu Hoàng, lại là chủ của binh đoàn Thiết Huyết mà thôi. Nhưng vì bộ dạng vui mừng của hắn, Cơ Huyền cũng có thể hiện chút cảm tình.
- Không ngờ hôm nay có thể gặp Vân Huyền huynh, ta thật vui mừng, hẹn ngày không bằng gặp ngày, đến chỗ Thiết Huyết đoàn của ta uống chén trà.
- Minh Vương, vị tiểu huynh đệ này là….
Ngay lúc này vị trung niên nhân tiến tới phía sau Minh Vương, Minh Vương vốn đã rất cao lớn, cao hơn Cơ Huyền nửa cái đầu mà vị trung niên nhân này so ra còn cao hơn Minh Vương nửa cái đầu. Thật nhìn giống như một con gấu to bự vậy.
Trên người trung niên nhân tỏa ra khí thế sắc bén giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm, dù đã thu trong vở nhưng như cũ dường như có thể đả thương người.
- Phụ thân, người này chính là Vân Huyền huynh đệ, người đã cứu mạng nhi tử!
- Vân Huyền huynh đây là phụ thân của ta người sáng lập ra Thiết Huyết đoàn. Đấu Hoàng Minh Dương.
Minh Vương hai người giới thiệu cho nhau. Đúng lúc này đột ngột một khí tức sắc bén lập tức bắn về phía Cơ Huyền, rất nhanh đó sẽ đâm tới.
Cơ Huyền hơi cau mày lại, một đạo hỏa quang cấp tốc ngưng tụ.
Ầm ầm. Hai đạo quang khí va chạm vào với nhau trong không gian vang nên tiếng nổ, sự việc diễn ra cực nhanh người thực lực kém chỉ cảm nhận được tiếng nổ nhỏ căn bản không biết lý do, thêm cả không hề gây ra sát thương gì cả nên cũng không ai để ý.
- Phụ thân! Người làm vậy làm gì?
Minh Vương nhìn người hung thủ gây ra kia, rồi kêu lên.
- Vương huynh, không cần lo lắng. Chả qua Kiếm Hoàng tiền bối có hứng thú, muốn thử sức ta mà thôi. Không biết ngài thấy thế nào.
- Quả nhiên tuổi trẻ xuất chúng, đạt tới Đấu Vương cấp bậc khi còn trẻ tuổi như vậy, tương lai khả lượng. So với khuyển tử của ta mạnh hơn không ít. Tương lai đành nhở tiểu hữu chiếu chỉ bảo khuyển tử rồi.
Đúng lúc này một tiếng cười kiều mị từ trong thang máy truyền tới:
- Tưởng kẻ nào dám gây rối ở Huyền Thiên thương hội của tiểu nữ, thì ra là Kiếm Hoàng các hạ…. Khanh khách, nhưng ta phải nhắc nhở Kiếm Hoàng các hạ, vị này là khách quý của thương hội, nếu ngài làm hắn bị thương tổn thì tiểu nữ sẽ phải quản đấy.
Sau khi Kiếm Hoàng nhìn thấy Cơ Nhã, cũng kinh ngạc vô cùng, không phải vì nhan sắc mà vì nàng ta có thể cảm nhận được trận giao thủ vừa rồi. Xem ra thực lực của hội trưởng mỹ nữ này không hề yếu.
Minh Dương không giống vậy, bị rung động không nhẹ. May mắn hắn định lực không thấp, có thể kiềm chế được ánh mắt rời đi.
- Vân Huyền tiểu hữu, vừa rồi thất lễ rồi, khi nào đến Thiết Huyết đoàn một chuyển, chúng ta sẽ tiếp đãi nhiệt tình. Cơ Nhã hội trưởng, cáo từ.
Kiếm Hoàng là cáo già thành tinh đương nhiên nhận ra mối quan hệ mờ ám giữa hai người. Lão nói xong, tóm Minh Dương rời đi.
Cơ Huyền cũng vội vàng cáo biệt với Cơ Nhã rồi rời đi.