Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 170: Chương 170: Luyện thuốc




Trong phòng của Tiêu Viêm lúc này chỉ có bốn người hai người đang mở to mắt nhìn chằm chằm vào một người thanh niên, tuy bị nhìn có chút khó chịu có điều Cơ Huyền không muốn để ý hệ ý tới họ. Cậu tiến tới nơi bày ra một cái chậu gỗ lớn, chậu gỗ bên trong đựng đầy nước trong suốt, ở một bên chậu gỗ, có một cái giá gỗ giản dị, bày đầy đủ loại dược liệu, nhìn qua nhiều khủng bố cỡ chừng mấy chục loại.

Cơ Huyền từ trong nạp giới lấy ra một chiếc dược đỉnh cùng với một cái bình ngọc, mở nắp bình, nhất thời một cỗ sương màu xanh biếc nhàn nhạt liền phiêu đãng bay ra nhẹ nhàng tản mát khắp căn phòng. Hổ Gia và Ngô thầm hít ngụm khí lạnh vì họ cảm nhận được cỗ khí tức ấm áp nhẹ nhàng chảy xuôi qua bên trong linh hồn khi. Hổ Gia lẩm bẩm:

- Đây là thứ gì vậy? Dĩ chỉ có màn sương mà tinh thuần nồng đậm như thế.

Cơ Huyền đem bình ngọc hơi hơi nghiêng, thật cẩn thận đổ mười giọt chất lỏng giống như phỉ thúy ngọc châu vào bên trong chậu gỗ. Sau khi mười giọt phỉ thúy rời bình, trong bình chất lỏng liền giảm bớt gần một phần tư.

Chỉ thấy dịch thủy trong suốt bên trong chậu gỗ, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được chuyển hóa thành màu nồng đậm phỉ thúy, hơn nữa, ở phía trên mặt nước còn dần dần thẩm thấu ra một cỗ sương mù nhàn nhạt. Kéo dài không tiêu tan, nhìn qua cực kỳ kỳ dị.

Đây chính là Địa Tâm Nhũ được pha loãng từ Địa TâmThối Thể Nhũ trong thạch cốc. Điều kì diệu là sau khi Cơ Huyền đem trận pháp đó pha đi thì phát hiện Địa Tâm Nhũ này vẫn còn ở đó, nên cậu tiện tay lấy nó đi. Tính bất đắc dĩ đem đi bán cũng có lời không nghĩ có ngày dùng tới.

Ánh mắt quang sát dược dịch biến đổi sau đó Cơ Huyền lấy một gốc cây hình dạng cỏ nhỏ màu đỏ mùi như hương chúc, sau đó đem nó đưa vào dược đỉnh.

Hoàng kim hỏa diễm khu động, đem dược phẩm kia tinh chế thành một giọt chất lỏng màu đỏ. Sau đó đánh bật nắp đỉnh khống giọt chất lỏng đó bay một đường vòng cung rồi rơi vào chậu gỗ. Khi giọt chất lỏng màu đỏ lọt vào, mặt nước vốn giống như Phỉ Thúy, cũng lặng yên biến thành một ít đỏ sậm.

- Thanh Liên Quả

Cơ Huyền lại từ giá gỗ tìm kiếm ra gốc cây quả dược liệu. Trải qua mấy phút luyện hóa, Thanh Liên Quả cũng biến thành một giọt chất lỏng màu xanh rơi vào bên trong chậu gỗ, theo đó thủy dịch cũng nhiều thêm một chút màu xanh nhàn nhạt.

- Xà Thoát Hoa.

- Phật Diễm Căn.

Cơ Huyền không ngừng lẩm bậm một loạt tên dược phẩm, mà theo những thanh âm này phun ra, dược liệu phía trên giá gỗ kia cũng là cấp tốc giảm bớt, một giờ sau, mấy chục loại dược liệu, tất nhiên đã hoàn toàn biến thành chất lỏng màu sắc không giống nhau bị đầu nhập vào bên trong chậu gỗ.

Sau khi đem loại dược liệu cuối cùng luyện hóa, Cơ Huyền cũng khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên trán lấm tấm từng giọt mồ hôi ánh mắt nhìn phía trong chậu gỗ, nhìn thấy mặt nước trở thành có ngũ sắc sặc sỡ, lúc này mới thỏa mản gật gật đầu, quay đầu sang Hổ Gia và Ngô Hạo ở bên nói:

- Cởi quần áo của Tiêu Viêm ra, đưa hắn vào trong đó ngâm, ngâm cho đến khi màu sắc mặt nước lại lần nữa biến trở về nước trong mới thôi.

- À. Dược liệu của chậu này có chút mạnh mẽ sẽ khiến Tiêu Viêm có lẽ có một chút đau đớn, có điều vượt qua được sẽ khiến hắn có chút lợi ích.

Hai người kia có chút do dự nhưng vẫn đành đưa Tiêu Viêm vào chậu gỗ, dù sao cũng là người Huân Nhi mời vệ bọn họ đành có sự tin tưởng.

Ngô Hạo cởi quần áo của Tiêu Viêm xuống, rồi cùng Hổ Gia dìu hắn tới phía chậu gỗ. Hai người nhẹ nhàng đặt hắn vào.

Tiêu Viêm vừa tiến vào chậu gỗ thì bất giác khuôn mặt nhíu chặt lại toát lên sự đau, tuy trong cơn hôn mê nhưng thân thể của hắn vẫn cảm ứng với cảm giác bên ngoài. Cơn đau do năng lượng ngũ sắc trong chậu gỗ đang nhanh chóng hướng trong cơ thể chui vào, làm cho Tiêu Viêm cả người có cảm giác khó chịu, giống như có con kiến đang ở trên thân thể di động qua lại.

- Đừng vội, phản ứng này của hắn là bình thường. Vì cơ thể của hắn đang tiếp nhận năng lượng từ dược dịch ta điều chế ra nên sẽ có chút đau đớn.

Thấy có dị trạng hai người quay sang nhìn Cơ Huyền ánh mắt thập phần lo lắng.

Cơ Huyền thì dáng vẻ thong dong hơn nhiều. Cậu chỉ nhàn nhạt giải thích.

Nhưng đúng những gì Cơ Huyền nói, trạng thái khó chịu của Tiêu Viêm chỉ duy trì một tách trà sau đó kết thúc. Lông mày của Tiêu Viêm giãn ra, hơi thở ổn định trở lại thân thể cũng bắt đầu hấp thụ năng lượng của dược dịch. Cỗ năng lượng tinh thuần bên trong thủy dịch giống như đã bị một lực lượng nào đó dẫn dắt, theo lỗ chân lông toàn thân mở ra, mạnh mẽ đi vào trong cơ thể!

Sau một hồi quan sát Cơ Huyền thấy tình trạng vẫn diễn ra ổn định thì cậu mới nói:

- Được rồi, giai đoạn của hắn đã ổn định hơn… Tiếp đến chỉ cần hấp thụ số dược dịch ta luyện chế cho hắn thì cơ bản là hồi phục…. Còn việc linh hồn bị tổn thương thì ta cũng vô pháp giúp đỡ các ngươi tìm cao nhân khác đi.

Nói xong Cơ Huyền không để ý tới ai nữa đứng dậy rời khỏi phòng, có điều vừa mở cửa ra thì thấy trước cửa phòng đông nghịt người, tất cả toàn bộ là đệ tử của Bàn Môn. Nhìn thấy Cơ Huyền cả đám nhôn nhao lên ai cũng muốn bắt lấy cậu hỏi tình hình, có điều nếu người khác nhìn thấy thì giống như cả đám ngươi như muốn xẻ thịt Cơ Huyền vậy.

- Tất cả mọi người đủ rồi, đây là phòng dưỡng thương của Tiêu Viêm ca ca, các ngươi cứ nhôn nhao lên thế còn ra thể thống gì không?

Lúc này một thanh âm trong trẻo nhưng cũng đầy lạnh lùng vang lên. Một nữ tử mặc một bộ bào xanh cách phòng Tiêu Viêm khoảng chừng ba bốn thước đang cau mày nhìn về đám người.

Đám người Bàn Môn thấy thanh y nữ nhân này liền vội vàng lùi lại, chỉnh tề chỉnh tề, mặt mũi thập phần nghiêm túc nào có bóng dáng láo nháo như vừa rồi. Cả đám chủ động tách nhường đường cho nàng.

Nhìn thanh y nữ nhân này Cơ Huyền cũng không có ngạc nhiên cho lắm, nàng mà không tới thăm Tiêu Viêm ca ca của nàng thì cậu mới ngạc nhiên tới rơi tròng mắt. Cậu thong dong bước tới vị trí của nàng, rồi dừng lại ở khoảng cách chưa đầy một thước. Cơ Huyền nở một nụ cười nói với thanh y nữ nhân.

- Huân Nhi tiểu thư ta đã tốn công nhận lời giúp đỡ của cô rồi vậy cùng nên làm tròn đạo của chủ nhà tiễn ta một đoạn, yêu cầu này không quá đáng đúng không…. Huân Nhi tiểu thư.

Đám người Bàn Môn mang tâm trạng căng thẳng mà nghe thấy lời của Cơ Huyền cũng không nhịn được nở nụ cười trào phúng trong nội tâm, nhất là đám nam nhân ái mộ sâu sắc với Huân Nhi. Cả bọn thầm nghĩ:

- Hắc, tưởng mình làm được chút thành tích thì không biết tự lượng sức. Huân Nhi không phải nữ nhân bình thường mà ngươi có thể sử dụng những thứ đó đâu. Cho ngươi xấu mặt.

Không ai nghĩ Huân Nhi sẽ đồng ý, bản thân họ đã chứng kiến nhiều người ôm can đảm đứng trước Huân Nhi nhưng tất cả đều bị nàng hờ hững bỏ qua. Ngay cả các thiên tài ưu tu của học viện nàng cũng chưa từng nhìn tới, ngoại trừ Tiêu Viêm ra chưa thấy nàng mở lòng với ai cả. Nên cả đám người ở đây đang chờ vẻ hờ hững của Huân Nhi, chờ Cơ Huyền bị xấu mặt.

Có điều, ông trời thỉnh thoảng không bao giờ chiều lòng người.

- Được. Ta tiễn người một đoạn.

Ngoài ý muốn của tất cả mọi người, Huân Nhi gật đầu đồng ý. Huân Nhi xoay người tiến lên phía trước bước đi, Cơ Huyền lúc này cũng bị ngạc nhiên không kém có điều cậu rất nhanh suy nghĩ có lẽ nàng muốn nói gì đó với mình, vừa vặn đúng ý của Cơ Huyền, cậu muốn nói với nàng về điều kiện. Hai người sóng vai nhau bước đi khuất khỏi ánh mắt của đám người.

Để lại một lũ vẫn chưa thể tiếp thu được điều gì sảy ra. Mắt cả bọn trợn tròn lên nhìn dáng vẻ sóng vai cùng nhau trước khi khất tầm nhìn. Huân Nhi nữ thần của bọn chúng, khí chất tiên thiên, luôn cự người nghìn dặm nhất là với nam nhân nay lại đồng ý tiến một nam nhân, còn là nam nhân đã đánh bại người thương của nàng. Đúng là thiên địa đổi thay mà.

Mà Cơ Huyền và Huân Nhi mặc nhiên không biết điều này, hai người sóng vai đi với nhau không nhanh không chậm, đôi bên đều trầm mặc không ai lên tiếng. Đi thẳng một đường ra tới bên ngoài của Bàn Môn cuối cùng Cơ Huyền là người phá vỡ sự trầm mặc này. Cậu nói:

- Huân Nhi tiểu thư, không biết tiểu thư còn nhớ hứa hẹn do đích thân cô nói không vậy?

Huân Nhi trầm ngâm, nhưng cũng nhẹ gật đầu.

Nhận được cái gật đầu của Huân Nhi, Cơ Huyền liền cảm thấy an tâm, tuy nha đầu này cả ngày bưng ra bộ mặt mình thiếu tiền của nàng nhưng ít nhất nàng ta nói được làm được. Cậu lấy từ trong nạp giới ra một mảnh ngọc trắng buốt, điêu khắc tinh tế đưa cho Huân Nhi.

- Miếng ngọc này rất đặc biệt. Nếu muốn trả lại ân tình thì nhận lấy

Nhìn mảnh ngọc này Huân Nhi cảm thấy khó hiểu, trong lòng bỗng nghĩ tới Cơ Huyền tặng mình mảnh ngọc xinh đẹp thì không hiểu sao tim nàng bỗng gia tốc đến lợi hai, trên khuôn mặt thánh khiết có nét phớt hồng khó nhận ra được. Có chút do dự nhưng cuối cùng nàng vẫn nhận lấy.

Sau khi Huân Nhi cầm miếng ngọc đó Cơ Huyền mới truyền âm giải thích:

- Miếng ngọc này là một truyền thống trận thu nhỏ chỉ cần bóp nát một cái cái còn lại sẽ tự động truyền thống người sở hữu viên ngọc đi tới phía người bóp, giá trị liên thành. Tôi muốn đưa nó cho hai kẻ thuộc hạ của cô và trong tương lai không xa tôi muốn bọn họ làm cho tôi một việc. Xong việc này chúng ta thanh toán hết. Không còn quan hệ nữa. Tiểu thư Huân Nhi nghĩ sao?

Mang tâm trạng vui vẻ khi cầm miếng ngọc bao nhiêu thì tâm trạng của Huân Nhi hụt hẫng bấy nhiêu. Hóa ra đây không phải vật tặng nàng, ngay từ đầu Cơ Huyền không có ý định tặng nàng rồi. Miếng ngọc này chỉ là một bước để thực hiện kế hoạch của cậu thôi. Hít một hơi sâu bình ổn tâm tình của mình, Huân Nhi giọng nói lạnh băng băng:

- Kế hoạch của ngươi là gì?

Lúc này Cơ Huyền cũng đã nhận ra điểm kì lạ của Huân Nhi, tuy vậy nhưng cũng không biết lạ chỗ nào, chỉ biết là lạ thôi. Mong đợi gì từ một tên thép thẳng nam đây, ngày thường thì kêu mồm mép với người khác còn dùng được chứ đến lúc cần hiểu tâm nữ nhân thì cậu đâu có hiểu.

Nghĩ một hồi không tìm được đầu mối Cơ Huyền lền dứt khoát mặc kệ Huân Nhi có chỗ nào kì lạ.

- Yên tâm, kế hoạch này không có bất lợi gì với Tiêu Viêm ca ca của tiểu thư Huân Nhi đây đâu. Bây giờ chỉ cần Huân Nhi tiểu thư trả lời được hay không là xong.

- Được, ta đồng ý với ngươi… Sau vụ này chúng ta kết thúc… Không có việc gì nữa thì tạm biệt, không tiễn. Hừ…

Siết chặt mảnh ngọc trong tay, Huân Nhi cố gắng bình tâm bình tâm nhưng cuối cùng không nhịn được giọng nói chứa chút sát khí. Nói xong nàng quay phắt người lại hạ lệnh đóng cửa để mặc Cơ Huyền đang ngơ ngác không hiểu gì.

- Nữ nhân đúng là không thể hiểu nổi. Hay hôm nay là nàng đến “ ngày ”. Ừm, có lẽ.

Nhìn Huân Nhi tức giận bỏ vào Cơ Huyền đúng là không đoán ra nàng đang tức giận, còn tệ hơn là đoán nàng đến ngày “ đỏ chót ”. Thép thẳng nam thì vĩnh viễn không khá được, hết thuốc cứu rồi. Giống như Nhã Phi vậy, nếu nàng không chủ động chắc Cơ Huyền cả đời này cũng giả ngu. Thêm cả Tiểu Y Tiên nữa. Cơ Huyền không nghĩ nữa rời đi.

Điều thú vị là trong mắt người đi đường thì Cơ Huyền chính là tên hoa si, tư tưởng đến Huân Nhi. Không biết trời cao đất dày là gì, dám tư tưởng tới thánh nữ Huân Nhi. Trong lòng họ không cười nhạo thì cũng phỉ nhổ cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.