Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 271: Chương 271: Nguyệt Mị tới phủ




Sáng hôm sau, một chiếc xe do một con ma thú tứ giai kéo xe. Xung quanh chiếc xe là năm người hộ vệ, người nào người đấy đều sắc mặt lạnh lẽo, khí tức tỏa ra cường hãn, mỗi kẻ đều là Đấu Linh cửu tinh. Còn chiếc xe dường như trở một món đồ vô cùng quan trọng, bên ngoài phủ một lớp vải bọc che đi bên trong.

Dù vậy với đội hình này thì người đi đường đều bị thu hút tầm nhìn, đoán già đoán non.

Trước mặt đoàn xe là một thiếu niên có thể dùng từ “ xinh đẹp ” để hình dung. Người thiếu niên này, đi đầu như để dẫn đường còn đội xe phía sau thì đi theo sau.

Đi một đoạn đường khá dài, đến khu vực của thương gia lại để sử dụng. Đi thêm một vài con đường đến một cái phủ chưa có bảng hiệu. Người thiếu niên đẹp mắt mở cửa căn nhà, sau đó xoay người tay chỉ trước sân rộng nói với đoàn xe:

- Các vị hãy để vật phẩm này ở đây là được rồi. Còn lại tiểu nhân sẽ báo cáo với Vân Huyền đại nhân.

Năm vị Đấu Linh ánh mắt nhìn nhau, cuối cùng mỗi người đi tới một góc của chiếc xe, chạm tới một góc bí ẩn khởi động cơ quan trên xe. Bọn họ dễ dàng đem đồ vậy khổng lồ đó đặt vào trong sân nhà, rồi toàn bộ rời đi.

Thấy tất cả năm người rời đi, thiếu niên xinh đẹp tới đóng lại cánh cửa rồi mới thu hồi nụ cười thương mai của mình. Hắn tò mò nhìn tới thứ đồ vật khổng lồ này trong lòng lóe lên sự hiếu kì nga. Rốt cuộc dưới lớp vải này là thứ gì vậy, điều động tới năm Đấu Linh cửu tinh và một ma thú tứ giai đỉnh phong hộ tống.

- Tiểu tử à, ta khuyên ngươi không nên tò mò thứ trong đó đâu, bằng không ngươi mất tay hay bộ phận nào đó trên người thì đừng trách ta không cảnh cáo trước đó.

Thiếu niên xinh đẹp kia tò mò muốn lật lớp vải kia xem trộm, thì một giọng nói vang tới. Không biết từ lúc nào trong sân xuất hiện một bóng dáng một thân bạch y, đeo chiếc mặt nạ vô diện. Nhìn người này xuất hiện thiếu niên xinh đẹp giật mình, đứng nghiêm trang giải thích:

- Vân Huyền đại nhân, tiểu nhân không hề tò mò một chút nào.

Cơ Huyền biết tỏng tiểu tử này tò mò, cậu cũng không chấp nhất. Tính thế nào tiểu tử này cũng chỉ mới mười mấy tuổi đầu, lăn lộn ở đời tử sớm thì vẫn có chút ngây thơ của trẻ con chứ. Cậu cười cười nói:

- Muốn biết rốt cuộc bên trong có chứa gì không?

Tiểu Vũ lắc đầu, xong gật đầu, rồi lại lắc đầu. Đầu tranh tư tưởng một hồi cuối cùng vẫn là gật đầu.

- Vậy thì chuẩn bị tâm lý cho chắc, tâm trí không kiên định thì trong chốc lát sẽ hỏng mất bản tâm đó.

Dưới sự cảnh cáo của Cơ Huyền, Tiểu Vũ sốc lại tinh thần, đem tâm trí đề cao tới tận cùng.

Lấy Ẩm Huyết kiếm từ trong không gian ra, huyết khí trong chốc lát bao trùm khắp sân, Tiểu Vũ bị huyết khí này ảnh hưởng tới biến sắc. Cơ Huyền vung tay bổ một đường chéo đẹp mắt, đem cả tấm vải và chiếc lồng cắt đôi ra.

“ Ầm ầm ”, trước mắt Tiểu Vũ một người, à không, một xà nữ dáng vẻ vô cùng quyến rũ xuất hiện trước mặt hắn. Mái tóc vàng kim, dưới ánh mặt trời càng thêm quý phái, nửa trên của nàng ta chỉ có một chiếc áo nhỏ che lại đôi gò bồng căng tròn kia, để lộ ra cái eo nhỏ quyến rũ cùng chiếc đuôi rắn ắn màu xanh, hơi đong đưa, làm phóng thích ra một cỗ hấp dẫn khiến người ta không thể không động lòng. Nhìn bóng dáng kia mặt Tiểu Vũ không tự chủ được đỏ ửng, cúi đầu không nhìn nữa.

- Ngươi có cần dùng cách hung hăng vậy không. Nếu không phải nô gia nhanh nhẹn thì đã bị chém đôi người rồi. Dọa sợ nô gia rồi, bồi thường đi…. Di, ngươi tránh né nô gia khiến nô gia đau lòng quá nga.

Xà nữ quyến rũ tiến ra ngoài, bộ dáng nũng nụi, muốn áp tới Cơ Huyền. Nhưng bị Cơ Huyền tránh né được, nàng ta lại chuyển mục tiêu sang Tiểu Vũ. Nàng ta tiếp cận gần Tiểu Vũ, đuôi rắn hữu tình vô ý chậm rãi bao quanh Tiểu Vũ, giọng nói mê hoặc:

— QUẢNG CÁO —

- Tiểu đệ đệ này thật xinh đẹp, tên kia không có nhãn quang, không biết tiểu đệ đệ có hứng thú cùng ta chơi đùa không!

- Xà nữ này ít nhất là Đấu linh, thậm chí là Đấu vương cường giả

Nuốt một ngụm nước bọt, mơ hồ đoán được thực lực của nữ nhân Tiểu Vũ trong lòng thoáng kinh hãi. Trước mặt nữ nhân này Tiểu Vũ còn không có sức mà nhét kẽ răng, đừng nói tới phảng kháng.

- Nguyệt Mị thống lĩnh, hắn là người của ta. Đừng có trêu đùa hắn nữa. Tìm đại một căn phòng vào đó nghỉ ngơi đi, vấn đề trên người của ngươi, ta nhận ra rồi. Xử lý xong đống công việc thì ta sẽ tới giúp ngươi.

- Xì, không có gì thú vị gì hết.

Nguyệt Mị cười cười, tay ngọc vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Vũ, dáng vẻ luyến tiếc từ biệt.

- Tiểu đệ đệ xinh đẹp, nếu mong muốn gì thì tìm tỷ tỷ nhé. Tạm thời tỷ tỷ ở đây, có nhu cầu gì ta sẽ đáp ứng đệ.

Nàng ta nói xong liền lắc cái eo quyến rũ đi vào trong một căn phòng nào đó.

Tiểu Vũ thấy yêu tinh kia rời đi thì thở phào một cái. Cơ Huyền tiến với vỗ vai hắn nói:

- Tiểu tử, nếu có ý định gì thì ta khuyên ngươi bỏ ngay ý định đó đi. Ẩn dưới vẻ đẹp đó là một hồ nước đầy chất độc đó, ngươi ngảy và là có khi tới xương cốt cũng không còn. Ta đã từng chứng kiến điều đó rồi.

- Tiểu nhân không dám, không dám.

- Vậy thì tốt, cầm lấy mấy bình đan dược này. Thứ ta đã hứa với ngươi.

Cơ Huyền ném tới bình mấy bình đan dược cho Tiểu Vũ giải thích:

- Trong này có chứa mười viên tụ khí tán đủ cho các ngươi sử dụng để đột phá đấu giả cấp bậc. Còn bình còn lại chính là món đồ ta muốn các ngươi đem đi Huyền Thiên thương hội đấu giá. Đến đó trực tiếp bảo là đồ vật của Vân Huyền muốn đấu giá là được.

- Vậy tiểu nhân cáo lui.

Tiểu Vũ như được ân xá vội vàng rời đi, chạy vô cùng nhanh, hắn còn hận không thể mọc thêm mấy cái chân trên người để chạy trốn. Xà nữ kia quá đáng sợ rồi, thực lực mạnh lại còn quyến rũ như thế. Đại nhân không sợ bị nàng ta hút cạn mất tinh lực ư.

- Hắt xì… Không biết tên nào đang nghĩ xấu ta.

Khi Tiểu Vũ thầm nghĩ bậy thì ở trong phủ Cơ Huyền đánh một cái hắt hơi, xoa xoa mũi thầm nghĩ. Sải bước tiến về trong sảnh lớn thì đã thấy Nguyệt Mị thong thả ngồi, thậm chí còn tự pha chén trà uống trước rồi, nàng rất tự nhiên dang tay nói:

— QUẢNG CÁO —

- Cứ tự nhiên.

- Tự nhiên cái đầu cô, đây là nhà ta có được không.

Cơ Huyền ném cho nàng cái trợn mắt, rồi tìm một chỗ khác ngồi. Lười dài dòng văn tự nói:

- Bây giờ cô muốn biết gì đây. Sự việc liên quan tới nữ vương của mình? Về việc nàng còn sống hay không, hay là những việc nàng ta đã trải qua?

- Toàn bộ.

Nói tới nữ vương của mình, thần thái biếng nhác của Nguyệt Mị bay sạch. Nàng ngồi thẳng dậy, ánh mắt chăm chăm nhìn tới Cơ Huyền, chờ Cơ Huyền trả lời.

Cơ Huyền thở dài, đem sự việc bản thân biết giản lược nói qua với Nguyệt Mị. Từ việc tiến giai thành công, nhưng linh hồn Mỹ Đỗ Toa nữ vương ngủ say, tới việc bị Tiêu Viêm “ nhặt ” được, tới các cuộc chiến bất đắc dĩ của nàng ta, cuối cùng chính là Mỹ Đỗ Toa nữ vương đã phục dụng đan dược cậu luyện chế, có lẽ đã trở lại làm chính mình. Nàng ta bây giờ cũng đã đi tìm lại xà nhân tộc rồi.

- Mỹ Đỗ Toa bị biến thành nguyên hình Thất Thải Thôn Thiên mãng!... Ngày ấy bị một tên nhân loại nhặt được nuôi như thú sủng…. Đại chiến với các cường giả của Vân Lam tông…..

Từng chuyện từng chuyện khiến Nguyệt Mị kinh hãi, nàng không ngờ chỉ ba năm ngắn ngủi mà nữ vương của mình đã trải qua bao nhiêu việc như vậy. Nghĩ tới nữ vương mà nàng ta tôn thờ bị nhân loại coi như thú sủng, sai đâu đánh đó nàng ta vô cùng phẫn nộ, không kiềm chế được đánh nát bàn gỗ, gằn giọng:

- Tên nhân loại khốn kiếp, dám bắt nữ vương coi như sủng thú. Để ta bắt được hắn thì ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết, trả lại hết sự ô nhục cho nữ vương…. Vậy giờ nữ vương đã hoàn toàn cùng linh hồn Thất Thải Thôn Thiên Mãng dung hợp hay chưa?

- Ta không biết. Có lẽ là rồi.

- Ngươi không biết? Sao ngươi lại không biết? Đan là do ngươi luyện, lúc đó ngươi cũng nói rằng nữ vương cùng ngươi ở trong một ẩn động để luyện hóa linh hồn của Thất Thải Thôn Thiên Mãng, sao giờ ngươi lại nói không biết.

Nguyệt Mị chất vấn, trước lời chất vấn đó Cơ Huyền chỉ có thể nhún vai, vô tội nói:

- Đan đúng là ta luyện, chúng ta quả thực đã ở cùng nhau trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng ta thức tỉnh trước, rời đi trước khi nữ vương của các ngươi hoàn toàn dung hợp. Trước đó ta có thể thấy kết qua dung hợp hoàn mỹ. Còn sau đó thì ta không thể khẳng định được.

- Ngươi… đáng nhẽ lúc đó ngươi nên ở lại thủ hộ cho nữ vương để xác định người đã hoàn toàn ổn định, không xảy ra vấn đề gì rồi mới rời đi. Ngươi như vậy, nhỡ may nữ vương bệ hạ có vấn đề gì thì làm sao đây. Ngươi có thể chịu trách nghiệm không.

- Trật tự… đấu khí của ngươi đang tràn ra xung quanh phá hỏng đồ vật của ta kia kìa…. Hay ngươi muốn động thủ với ta… Như ta đã nói lúc trước, cho dù có là thời kì đỉnh phong thì giờ ngươi không còn là đối thủ của ta nữa.

Ánh mắt Cơ Huyền lạnh xuống, giọng nói không tình cảm, mang ý tứ cảnh cáo Nguyệt Mị. Nguyệt Mị bây giờ bị mất khống chế cảm xúc, khiến đấu khí từ cơ thể vô tình bùng nổ. Trước lời cảnh cáo của Cơ Huyền, nàng một lần nữa cảm thấy rùng mình, trực giác cho nàng biết giờ nàng không thể đánh lại Cơ Huyền.

Nguyệt Mị điều tiết lại cảm xúc, đồng thời đem đấu khí thu hồi, nở nụ cười vũ mị, khanh khách nói:

— QUẢNG CÁO —

- Không cần nghiêm túc như vậy chứ, vừa rồi nô gia chỉ hơi mất kiềm chế vì lo cho nữ vương thôi mà. Không cần phải để trong lòng nga.

- Ta cũng không muốn phải ra tay với cô, dù sao cô cũng là một gia tài khổng lồ ta tốn nghìn vạn kim tệ mua về từ thương hội hút máu kia. Cô có tổn hại gì cũng chính là ta mất tiền…. À, vì sao cô lại bị Huyền Thiên thương hội bắt?

Nguyệt Mị thấy Cơ Huyền khôi phục lại bình thường trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn, nàng giải thích:

- Năm đó nữ vương mất tích, xà nhân tộc bất đắc dĩ phải quy ẩn. Chỉ là trên dưới xà tộc vẫn còn người già và trẻ nhỏ vẫn phải ăn, phải duy trì sự sống. Vì vậy những người có thực lực không yếu sẽ ra ngoài, săn ma thú, cướp đoạt các món đồ vật như dược liệu hay đan dược. Rồi mang về nơi trú ẩn, phân chia cho mọi người trong tộc. Với thực lực chỉnh thể cùng địa bàn mọi việc diễn ra tương đối thuận lợi, không nghĩ tới gặp…

- Không nghĩ tới bản thân đá phải thiết bàn, cướp của Huyền Thiên thương hội ai ngờ có cường giả nên đánh bị trọng thương, rồi bị bắt đem đi đấu giá. Chậc chậc, đúng là cả ngày đánh quạ, có ngày bị quạ mổ mù mắt.

Cơ Huyền rất có tác phong cười khi kẻ khác gặp họa, nói toẹt hết phần đuôi ra, đem mặt mũi của Nguyệt Mị quét.

- Nhưng không phải xà nhân tộc còn mấy đám lão bất tử cấp bậc không thấp, thực lực so ra khá mạnh đấy sao? Nếu đám lão già đó ra mặt thì trừ khi không gặp phải Đấu Tông, không thì mặc mà tung hoành.

- Các vị trưởng lão là cao tầng nhất của xà tộc, là lớp phòng hộ cuối cùng. Trừ khi vạn bất đắc dĩ như xà tộc bị đối mặt với diệt vong, bằng không họ sẽ ở trong tổ địa đời đời không xuất thế. Hoặc tỷ như bây giờ nữ vương đã tiến giai thành công chắc chắn các vị trưởng lão xuất động tìm kiếm. Sao có thể làm mấy công việc như chặn đầu đánh cướp được chứ.

- Tổ chế của mấy tông môn với bộ tộc các ngươi phiền phức như vậy, ta thực không hiểu sao mà có thể truyền thừa lâu tới vậy.

Nguyện Mị đối với lời này chỉ có thể làm lơ đi, nàng đối với tổ chế của bộ tộc là phục tùng tuyệt đối, tuy biết nó có chủ cổ hủ nhưng tổ chế vẫn phải tuân theo.

- Vậy tạm thời cô hãy ở đây, ta sẽ nghĩ cách đưa cô ra khỏi Lạc Nhạn quốc.

Cơ Huyền nhìn Nguyệt Mị dặn dò. Cậu đặc biệt nhấn mạnh:

- Cô làm ơn ở yên trong phủ, ta tốn chín trăm vạn kim tệ mua về đó, nếu không muốn nghe lệnh của ta thì trả lại kim tệ, sau đó muốn làm gì thì làm. Ta không muốn kim tệ của ta chạy loạn trong đế đô này rồi bị đám ất ơ nào đó hốt đi đâu. Nghe rõ chưa.

- Nô gia, biết mà. Hơn nữa nô gia bị đám thương hội khốn nạn hạ dược trong cơ thể, thực lực đại giảm. Có muốn cũng không thể đi được.

Cơ Huyền đã nhận ra từ khi gặp Nguyệt Mị, hiện tại khí tức của nàng chỉ còn lại cấp bậc Đấu giả mà thôi. Xem ra Huyền Thiên thương hội đã dùng một loại dược liệu đặc thù đem thực lực nàng ta đại giảm. Những loại kiểu này cậu biết tương đối nhiều, có thể tác dụng tới Đấu Vương cũng không nhiều.

- Dược liệu của mình dùng để luyện chế Tụ khí tán và Tam Văn Thanh Linh đan hết rồi. Chắc chờ đợt đấu giá hội kia xong thì đến Dược Trai mua ít dược liệu…. Nguyệt Mị tương lai có lẽ sẽ hữu dụng.

Đem Nguyệt Mị dặn dò một hồi rồi Cơ Huyền rời khỏi phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.