Trên bầu trời đêm đen nhánh , một vầng trăng sáng nằm cô độc bên trên , ánh trăng nhàn nhạt trong trẻo nhưng lạnh lùng , soi sáng mặt đất
Trong khu rừng rậm nhỏ , một đống lửa nhàn nhạt bốc lên , mang đến những tia sáng ấm áp trong đêm tối yên tĩnh
Ngồi bên cạnh đống lửa ,Tiêu Viêm nhàn hạ dựa vào cây cổ thụ , hỏa côn trong tay , nhàm chán đùa giỡn đống lửa
Tính đến ngày hôm nay , Tiêu Viêm đã rời khỏi Ô Thản Thành được năm ngày , lúc đầu còn có cảm giác mới mẻ , tại những lúc một mình du hành , nỗi nhớ nhà cũng giảm đi rất nhiều , nhưng lại chậm rãi tăng lên theo tâm tình tinh tế của thiếu niên
Lười nhác bỏ một cây củi vào , làm cho đống lủa lần nửa trở nên sáng ngời , Tiêu Viêm tay chống vào cằm , miễn cưỡng nói : "Sư phụ , chúng ta rốt cục sẽ đi đâu a ?"
"Ma thú sơn mạch "Âm thanh già nua của Dược Lão từ trong giới chỉ truyền ra
Đến vùng phụ cận Ô Thản Thành không phải là có thể tiến vào ma thú sơn mạch sao?Như thế nào lại phải chạy đi xa như thế này ?
"Nơi này thuộc đông bộ ma thú sơn mạch , từ đây đi xuyên qua ma thú sơn mạch , là có thể tới Tháp Qua Nhĩ sa mạc , nơi đó là mục tiêu tu luyện cuối cùng của chúng ta"Dược Lão cười nói
Đi xuyên qua ma thú sơn mạch ?"Khóe miệng nhất thời khô cứng , Tiêu Viêm cười khan nói :"Lấy thực lực của ta bây giờ , chỉ có thể đối phó với một ít nhất giai ma thú , nhiều lắm chỉ có thể hoạt động được ở vùng ngoại vi, muốn tung hoành ở bên trong , sợ rằng...Khó có khả năng đi ?"
"Ở trong hiểm địa , tiềm lực mới có thể bộc phát "Dược Lão thản nhiên nói : "Ta chuẩn bị làm cho ngươi tại ma thú sơn thạch , thăng cấp thành đấu sư"Ách ...Đoạn thời gian này tu luyện này của ta , không phải là phải vượt qua ma thú sơn mạch sao ? "Nghe vậy , Tiêu Viêm khuôn mặt đang lộ vẻ sầu muộn nhất thời biến đổi
"Theo dự tính của ta , ngươi sẽ tu luyện tại ma thú sơn mạch một năm , còn thừa nửa năm sẽ tới Tháp Qua Nhĩ sa mạc tu luyện "
"Tháp Qua Nhĩ sa mạc ?"Thì thầm vài tiếng , Tiêu Viêm bất dắc gĩ lắc đầu .Quên đi , dù sao cũng còn có Dược Lão bên cạnh chống đỡ , hẳn là Dược Lão cũng sẽ không để cho mình bị ma thú ăn đi mất ?
"Tiểu gia hỏa ngươi , mỗi ngày đều nhiều lần hỏi , không cảm thấy phiền ah ?"
Nghe Tiêu Viêm đề cập đến vấn đề này , Dược Lão có chút dở khóc dở cười , bất đắc gĩ lắc đầu .Thoáng trầm mặc một lúc rồi lên tiếng nói :"Sau khi tiến vào ma thú sơn mạch , ta sẽ dạy cho ngươi.Ở bên ngoài có nhiều người , ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy sẽ đem lại những phiền toái không cần thiết
Nghe Dược Lão lại muốn trì hoàn vài ngày , Tiêu Viêm có chút không muốn đành phải buồn bực gật đầu
"Nhìn bộ dạng tham lam của ngươi kìa , ngươi chẳng lẽ không biết , mặc dù hấp chưởng cùng xuy hảo chưởng đích thật ngươi đã tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh , bất quá bát cực băng , ngươi chỉ biết được chút bề ngoài mà thôi "
Nhìn bộ dáng của Tiêu Viêm , Dược Lão không nhịn được lên tiếng trách mắng
"Chỉ được vẻ bề ngoài ?Như thế nào có thể ?Lần trước đối phó với tên Gia Liệt Áo kia , ta sử dụng bát cực băng , dánh cho hắn cánh tay cấp nát mà "Nghe vậy Tiêu Viêm nhất thời không phục lầm bầm nói ."Hắc hắc không sai ngươi quả thật cấp nát tay hắn , nhưng thủ cước của ngươi khi đó không phải cũng chết lặng hay sao ?Nếu không phải tên kia không có chuẩn bị , ngươi cùng hắn , hẳn đã rơi vào cục diện lưỡng bại câu thương "
Dược Lão hắc hắc hừ nói : "Lực công kích của bát cực băng có thể so được với hạ bậc địa đấu kỹ , nếu tu luyện đến cùng , có thể vượt cấp đánh bại được đối thủ hơn mình hai ba tinh cũng không khó khăn , nhưng ở trong tay ngươi , ngay cả đối phó với một người cùng cấp bậc , thiếu chút nữa bị biến thành lưỡng bại câu thương "
Tiêu Viêm chợt chau mày lại , trầm tư , trong đầu đột nhiên nhớ lại ngày Dược Lão thâu nhập đấu kỹ vào đầu mình , có giới thiệu qua bát cực băng .
Bát cực băng :Huyền bậc cao cấp đấu kỹ , cận thân công kích đấu kỹ ,nổi tiếng về lực công kích mạnh mẽ , luyện đến đại thành , công kích gồm bát trọng kình , bát trọng diệp gia .Uy lực có thể so với hạ cấp địa bậc đấu kỹ !"
"Bát trọng kình khí , phải trải qua tu luyện mới từng bước tích lũy được ,nhưng ngươi tự nhìn lại mình xem, ngươi hiện tại nắm giữ được mấy trọng ?Hắc hắc , tụa hồ trừ bỏ bên ngoài luồng kình khí , cũng không có điểm ám kình nào đi?" Dược Lão thản nhiên nói :"Nếu ngươi có thể dưới kình khí của mình giấu diếm được một trọng ám kình , ngày đó đối chiến với Gia Liệt Áo , đương nhiên không phải khổ cực như vậy ?"
"Ám kình phải như thế nào mới tu luyện được ?"Khuôn mặt Tiêu Viêm chậm rãi ngưng trọng , Tiêu Viêm rút cuộc cũng biết được mình đã bỏ qua một vấn đề quan trọng
"Ngươi trước kia sử dụng bát cựu băng , hoàn toàn là làm cho tinh thần hăng hái lên , đem một lũ mãnh kình kích ra , không có chút kỹ xảo nào đáng nói , ta trước kia cũng không có nhắc nhỡ ngươi , thứ nhất là do thân mình thực lực ngươi quá yếu , thứ hai ngươi cũng tự mình chưa phát hiện qua"
Tiêu Viêm xấu hổ cúi đầu , hắn thật sự đúng là chưa bao giờ tự hỏi qua vấn đề ám kình , bởi vì lực công kích bên ngoài của bát cực băng hung mãnh bộc phát lực , cũng đã làm cho hắn hết sức hài lòng
"Bế mục , ngưng thần !"Dược Lão quát nhẹ , khiến cho Tiêu Viêm vội vàng ngồi xếp bằng bày ra tư thế tu luyện
Bên cạnh đống lủa , thiếu niên chậm rãi nhắm mắt , bốn phía lần nửa trở nên yên tĩnh , chỉ còn có tiếng củi cháy nhẹ nhàng cùng với âm thanh trầm thấp của côn trùng
Khoảng khắc yên tĩnh này duy trì liên tục một hồi lâu , Tiêu Viêm dang bế mục , đột nhiên hai mắt mở ra , khẽ cau mày ,trước tiên suy nghĩ lại những lời mà Dược Lão vừa mới dùng tâm linh trao đổi
Trầm ngâm một lúc , Tiêu Viêm lông mày có chút giãn ra , gật gật đầu , bàn tay nắm chặt lại , đạm hoàng đấu khí thoáng yên tình lại , chợt theo tiếng quát của Tiêu Viêm , bất chợt hung mãnh công kích vào cành đại thụ phía trên
"Bát cực băng !"
"Thình thịch!"
Một âm thanh trầm muộn vang lên , tại chỗ quyền đầu công kích , trên cây đại thụ ,vài đạo vết nứt tạo thành một lỗ nhỏ , lan tràn ra
"Thình thịch !"
Âm thanh trầm đục vừa hạ xuống không lâu , thì một âm thanh trầm đục khác từ cây đại thụ mạnh mẽ truyền ra
"Ca ..."Âm thanh trầm đục sau ẩn chứa kình lực do Tiêu Viêm trực tiếp thâu nhập vào cây cổ thụ , trong nháy mắt , chợt từ bên trong nổ tung ra , cây cổ thụ bị ám kình phá hư hại , trở lên lung lay muốn ngã
"Hảo ...Ám kình thật là mạnh !"
Nhìn cây đại thụ bị ám kình phá hoại , Tiêu Viêm cả kinh trợn mắt nhìn , tuy nói ám kình khiến cho đấu khí trong cơ thể hắn tiêu hao một phần ba , nhưng hiệu quả thu được rõ ràng là tương xứng với chỗ đấu khí tiêu hao
"Đạt đến bát trọng kình , bát cực băng mới so sánh được với hạ cấp địa đấu kỹ a" Chậm rãi thu hồi quyền đầu , Tiêu Viêm sợ hãi than nói
"Cũng không tệ lắm lần đầu tiên đã có thể xuất ra một diểm ám kình , bất quá rõ ràng vẫn còn kém , ám kình bộc phát ra không được lâu lắm , nếu gặp phải đối thủ có cảm giác nhạy bén , liền có thể khiến cho ngươi không thể bộc phát được ám kình mà hóa giải đi "Dược Lão khẽ nói
"Hắc hắc , không sao cả , đây là lần đầu tiên mà thôi , chỉ cần tập luyện nhiều lần , ta tin tưởng năng có thể khống chế thời gian bộc phát ám kình "Thoải mái đánh ra vài quyền , tối nay hiểu được ám kình , làm cho lực chiến đấu của Tiêu Viêm , chợt tăng lên rất nhiều , đồng thời khiến cho Tiêu Viêm trong lòng có thêm tín tâm
Gật gật đầu , Dược Lão chần chờ một hồi rồi nói : "Đột Quyết "mặc dù có thể tiến hóa kỳ diệu nhưng công pháp này khởi đầu cấp bậc thực sự quá thấp , khiến cho đấu khí tích tụ trong cơ thể ngươi nhiều lắm chỉ xuất ra được mấy lần ám kình , cho nên sau này nếu cùng người khác đối chiến , cần phải một kích giết chết ngay đối thủ , bát cực băng loại đấu kỹ này chính là rất hợp với ngươi "
"Ân "Tiêu Viêm trịnh trọng gật gật đầu , hắn đồng dạng cũng phi thường minh bạch nhược điểm của mình , dó là không thể chiến đấu kéo dài , một khi chưa thu thập được đối phương mà đấu khí khô kiệt hết , phần thất bại ắt hẳn sẽ thuộc về bản thân mình
"Xem ra cần phải tìm biện pháp đề cao tiến độ tu luyện đấu khí của ngươi , sau khi tiến vào mau thú sơn mạch , ta sẽ chỉ dẫn cho ngươi đi tìm kiếm một ít dược thảo quý hiếm , ngươi hiện tại trừ bỏ thiên phú ở ngoài , còn cần phải có đan dược hỗ trợ nữa "Dược Lão trầm ngâm nói
Tiêu Viêm cười cười , lông mày đột nhiên nhíu lại , cười nói :"Nạp lan Như Yên sợ rằng cũng giống như ta hội cũng dùng biện pháp này để tu luyện "
"Hắc , sao có thể so được với tiểu tử ngươi ? ở Gia Mã đế quốc ,tên Cổ Hà kia có thể xem như là luyện dược sư đứng đầu , nhưng trong mắt ta , hắn không xứng so bì được với ta về luyện dược thuật ?Cả đấu khí đại lục này có thể so với ta , cũng không quá năm người !"Dược Lão thản nhiên nói , ngừ khí khó che dấu được vẻ ngạo khí cùng với khinh thường
Tiêu Viêm vuốt vuốt mũi , đối với thân phận của Dược Lão . càng ngày càng tò mò hơn
"Được rồi , đem đồ vật này đeo lên lưng , kể từ hôm nay kể cả khi đi ngủ ngươi cũng phải đeo nó "
Dược Lão trầm ngâm một hồi , từ trong giới chỉ lấy ra một vật thể màu đen thật lớn , cuối cùng nặng nề nện xuống mặt đất , khiến tro bụi trên mặt đất nhất thời bắn tung tóe
"Ách ..."Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vật thể ước chừng cao bằng cả thân mình kia trên mặt đất , trên trán nhất thời mồ hôi lạnh toát ra , nuốt nước bọt nói : "Cái này ...Có ích lợi chi ?"
"Đấy là do huyền thiết tạo ra , cả đại lục chỉ sợ chỉ có nhất kiện , nó không chỉ cực kỳ cứng rắn , hơn nữa trầm trọng vô cùng , trọng yếu nhất là nó có thể áp chế đấu khí một cách thần kỳ , nếu ngươi có thích ứng được áp chế này , ngày sau khi gỡ vật này xuống cùng người khác giao chiến , thực lực của ngươi sẽ làm cho mọi người khiếp sợ "Dược Lão cười cười , chợt bổ sung nói
"Hơn nữa , ta ngày sau dạy ngươi địa bậc đấu kỹ cùng thứ này cũng có liên quan "