Đấu Phá Thương Khung

Chương 641: Chương 641: Dự định




Vào thời điểm lúc Tiêu Viêm từ mật thất đi ra, trong phòng khách lớn lại không có lấy nữa cái nhân ảnh, điều này khiến hắn có chút ngạc nhiên. Chợt cười khổ lắc đầu, tự tìm lấy một vị trí đơn giản, lui thân thể lại ngồi lên giữa chiếc ghế mềm mại. Hắn có chút cảm giác thư sướng thở ra một hơi, trong khoảng thời gian bôn ba vừa qua, đích thật khiến hắn có chút mệt mỏi. 

"Cọt kẹt..." 

Ngay lúc Tiêu Viêm nhắm mắt dưỡng thần, cửa phòng khách đột nhiên nhẹ nhàng mở ra, chợt một cái thiến ảnh cao gầy trong ánh dương quang chiếu rọi kéo dài thành một đạo tuyến ảnh thon dài. 

Nữ tử sau khi đẩy cửa phòng ra, thấy Tiêu Viêm nằm trên tọa ỷ nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia vui mừng. Chợt như sợ quấy rầy hắn do dự một hồi muốn lui trở ra. 

"Ha ha, đã vào rồi thì đi ra làm gì?" Thanh âm ôn hòa đột nhiên vang lên làm cho nữ tử càng thêm hoàng hốt, bước chân rời đi cũng đình chỉ lại. Đôi mắt đẹp quay lại nhìn thì thấy Tiêu Viêm đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi kia không biết đã mở mắt từ bao giờ đang cười nhìn nàng. 

"Thương thế của ngươi đã khỏi hẳn rồi sao?" Tiêu Ngọc đứng nơi cửa ánh mắt nhìn quanh, nhẹ giọng hỏi. 

"Ngươi trở nên ôn nhu như vậy từ bao giờ thế" Tiêu Viêm ngạc nhiên nhìn Tiêu Ngọc, nữ nhân này từ nhỏ đã đối với mình hung hung hăn hăn, chẳng có lúc nào nói ôn nhu như thế này cả. 

Nghe được lời nói vô cùng ngạc nhiên của Tiêu Viêm, Tiêu Ngọc nhất thời có chút chán nản. Tiểu tử này hai năm không gặp lại đem miệng lưỡi trơn tru nói như thế với mình, bất quá ngữ điệu này của Tiêu Viêm lại là quen thuộc khiến cảm giác xa lạ trong lòng nàng từ từ biến mất, dĩ vạng quen thuộc lần thứ hai lại quay về. 

Vứt đi cảm giác xa lạ trong lòng, Tiêu Ngọc cũng không khách khí huy động đôi chân thon dài đầy gợi cảm từng làm Tiêu Viêm thèm muốn không thôi, trực tiếp bước vào phòng khách. Sau đó ngồi xuống tọa ỷ bên cạnh Tiêu Viêm, lúc này mới nghiêng đầu dừng lại trên khuôn mặt đang mở miệng mỉm cười. Tên gia hỏa năm đó khiến nàng cực kỳ đau đầu này trong hai năm không gặp cũng đã trở nên thành thục rất nhiều. Thời điểm hắn mỉm cười, dáng điệu như gió thổi mây bay, có khí phách điềm tĩnh khiến cho trong nhân tâm rung động. 

 

"Hai năm này các ngươi vẫn khỏe chứ?" Tiêu Viêm là người đầu tiên phá tan trầm mặc, cười hỏi. Từ lúc tiến nhập nội viện đây là lần đầu tiên hắn cùng Tiêu Ngọc ở cùng một nơi chỉ có hai người. Lần trước tuy rằng nàng đã tới Bàn Môn, bất quá vì thời gian cấp bách nên vẫn chưa cùng bọn người Tiêu Ngọc nói nhiều chuyện với nhau. 

"Ân, Tiêu Trữ, Tiêu Mị bọn họ cũng đã tiến nhập nội viện, có Bàn Môn che chở nên bọn họ cũng rất khá." Tiêu Ngọc gật đầu hít một tiếng, chợt liếc mắt qua Tiêu Viêm sơ lược có chút giận dữ nói: "Sau này ngươi hành động nên cẩn thận một chút, lần trước sau khi biết ngươi bị dị hỏa thôn phệ, ngươi biết trong lòng chúng ta tuyệt vọng đến mức nào không ? Hiện tại chỉ có ngươi mới đủ năng lực chấn hưng Tiêu gia, nếu ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mối thù của gia tộc chỉ sợ không ai có thể báo. 

Nhìn đôi mày liễu của Tiêu Ngọc dựng thẳng, Tiêu Viêm cười khổ một tiếng, đợi sau khi nàng nói một tràng liên tu bất tận mới thở dài nói: "Muốn báo thù dù sao cũng phải cần năng lực, muốn có năng lực đâu thể nào không thể có nguy hiểm?" 

Đối với những hậu bối Tiêu gia này, Tiêu Viêm hơi có chút áy náy trong lòng. Tiêu gia bị đại nạn này hắn không thoát khỏi can hệ, tộc nhân tử thương thảm trọng, một ít phụ mẫu của đám hậu bối nàycũng tử vong trong tràng đại nạn này. Tuy rằng loại sự tính này cũng không thể tính hết lên đầu hắn, nhưng cảm giác áy náy vẫn tồn tại như cũ. 

Tiêu Viêm không nói gì, nhìn gương mặt có chút gầy hao kia, tuy rằng người này chưa bao giờ mang sầu lo trong lòng biểu hiện ra mặt, bất quá áp lực dồn lên hắn có thể cũng rất lớn. Hắn cũng rõ tầm quang trọng của chính hắn đối với Tiêu gia, vì việc thất tung của Tiêu Chiến. 

"Ha ha, không nói cái chuyện này nữa." Nhìn thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, Tiêu Viêm cười cười sang chuyện khác, cười đùa nói: "Hai năm nay có may mắn được gia hỏa nào theo đuổi không?" 

"Thích, muốn theo đuổi bổn tiểu thư đâu có dễ dàng như vậy."Trên gương mặt hiện lên một nét đỏ hồng, Tiêu Ngọc bĩu môi. Đột nhiên từ trong nạp giới lấy ra tấm tạp phiến, đưa về phía Tiêu Viêm: "Đây là hỏa năng tạp của Bàn Môn hiện giờ, Ngô Hạo cùng Hổ Gia nói, chờ ngươi chũa thương hoàn tất sẽ đem cái này giao cho ngươi. Dù sao ngươi mới là thủ lĩnh chân chính của Bàn Môn." 

Nao nao nhưng Tiêu Viêm không tiếp nhận lấy, cười lắc đầu nhẹ giọng nói: "Bàn Môn có thành tựu như ngày hôm nay không phải công lao của một mình ta. Có thể ta dừng lại ở Già Nam Học Viện không lâu lắm, cho nên mấy thứ này giao cho ngươi cất giữ thì tốt hơn." 

"Ngươi phải ly khai? Đi đâu?" Nghe vậy Tiêu Ngọc hơi đổi sắc mặt gấp giọng hỏi. 

"Tự nhiên là trở lại Gia Mã đế quốc" Tiêu Viêm cười cười, trong con mắt đen kịt lại lóe ra hàn mang nhàn nhạt: "Ân oán năm đó dù sao cũng phải chấm dứt đi?" 

"Ngươi muốn đi tìm Vân Lam Tông? Ta cũng đi, ta muốn trở lại nhìn thử xem tộc nhân còn sống ra sao." 

"Ha ha, không nên vội vàng, còn có một đoạn thời gian nữa ta mới trở về. Trở lại lần này chính là một hồi đại chiến thảm liệt, cho nên ta phải mang mọi chuyện trong nội viện chuẩn bị cho tốt. Năm đó ta đã bị đế quốc ra truy sát một lần, không lẽ cũng có lần thứ hai." Tiêu Viêm khoát tay áo nói: "Về phần các ngươi nên lưu lại Già Nam Học Viện, nơi này an toàn nhất, không được nói xen vào. Lần này ta trở lại không phải thăm người thân mà là chân chính tử chiến. Thế lực của Vân Lam Tông tại Gia Mã đế quốc như thế nào ngươi hẳn là hiểu rõ. Cho nên ta không thể có một điểm mạo hiểm." 

 

Nhìn thần sắc Tiêu Viêm nghiêm túc nhếch môi, Tiêu Ngọc buộc lòng phải gật đầu cụt hứng, hiện tại Tiêu gia nguyên khí đại thương, với tư cách mấy tiểu bối, các nàng chỉ có thể nghe Tiêu Viêm an bài bất cứ điều gì. Hơn nữa qua mấy năm, Tiêu Viêm cũng không còn là thiếu niên bốc đồng năm đó nữa, hiện giờ trên vai hắn đã mang trọng trách nặng nề. Vì vậy, sự quyết đoán kia khiến các nàng không thể không phục tùng. 

"Yên tâm đi. Chờ sau khi ta đem mọi chuyện giải quyết xong. Các ngươi đã có thể trở lại Gia Mã đế quốc" Vỗ vỗ vai Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm mỉm cười nói. 

Tiêu Ngọc bất đắt dĩ gật đầu, chợt giống như nhớ tới chuyện gì nói: "Tiêu Lệ biểu ca hình như tìm ngươi có chuyện gì, ngươi tốt nhất là đi gặp hắn đi." 

"Nga?" Lông mi nhướng lên, Tiêu Viêm hơi gật đầu, lần thứ hai cùng Tiêu Ngọc cười đùa mội hồi sau đó đứng dậy trước tiên, ly khai phòng khách đi tìm Tiêu Lệ. 

.... .... ..... .... .... .... .... .... 

"Nhị ca, ngươi tìm ta có việc gì?" Tiêu Viêm vừa nhìn thấy Tiêu Lệ trong phòng, lập tức cười hỏi. 

"Thương thế bình phục rồi sao?" Nhìn thấy Tiêu Viêm, Tiêu Lệ vui vẻ kéo hắn vào phòng, thân thiết hỏi. 

Tiêu Viêm cười gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Lệ, chờ hắn nói sự tình. 

Trong ánh mắt chăm chú của Tiêu Viêm, Tiêu Lệ hơi trầm ngâm một chút. Một lát sau mới chậm rãi nói: "Hắc Giác Vực hiện giờ vì Hắc Minh giải tán nên có chút hỗn loạn, đó là một cơ hội tốt. Hắc Giác Vực tuy rằng hỗn loạn nhưng cường giả cũng không ít, nếu có thể chinh phục được, thì sẽ là một trợ lực lớn sau này giúp cho chúng ta trả thù Vân Lam Tông." 

"Bất quá tại Hắc Giác Vực xây dựng thêm thế lực?" Tiêu Viêm nhíu mày nhẹ giọng nói: "Nơi đó chỉ có hạng người lưu manh liếm máu trên thân đao, muốm thâu tóm e rằng không dễ dàng." 

"Hắc hắc, gia hỏa này đích xác rất tinh ranh, nếu muốn thu phục bọn họ, nhất định phải tàn ác hơn so với bọn chúng. Thủ hạ của ta hiện giờ, năm đó cũng tâm cao khí ngạo, bất quá bây giờ đối với mệnh lệnh của ta không chối từ. Tiêu Lệ cười nói: "Lúc này đây, nếu như ngươi hỗ trợ ta chuyện kia cũng không quá mức trắc trở. Bàn Môn của ngươi mặc dù tiềm lực không kém, nhưng dù sao đều là niên nhất học viên, hơn nữa giống như hoàn cảnh nhân tố, ngươi cũng không quá mức nghiêm ngặt yêu cầu bọn họ phải nghe lời của ngươi. Nhưng Hắc Giác Vực thì khác, nếu không nghe lời thì trực tiếp giết đi là xong. Khống chế nổi loạn cũng dễ hơn rất nhiều, đương nhiên điều kiện trước nhất là ngươi phải có đủ thực lực. Thế nào?" 

Tiêu Viêm khẽ gật đầu trầm ngâm nói: "Người trong Hắc Giác Vực này đích xác chiến lực không tệ, nếu có thể thu phục, đối với chúng ta lợi ích không nhỏ. Dù sao thì Vân Lam Tông cường giả như mây, đơn thương độc mã chung quy là có một số việc khó có thể làm được." 

"Nói như vậy là ngươi không có ý kiến?" Tiêu Lệ vui vẻ vỗ tay nói. 

"Nhị ca nếu có bản lĩnh như vậy thì cứ buông tay hành động đi, nếu gặp phải điều gì phiền phức không thể giải quyết thì tới tìm ta. Ai chống đối, sát!" Tiêu Viêm cắn răng đầy sát khí, lẫm liệt vung tay lên. 

"Ha ha, tốt! Có quyết đoán" Cười to một tiếng Tiêu Lệ vỗ vai Tiêu Viêm chợt nói: "Bất quá còn một vấn đề lớn." 

"Điều gì?" Tiêu Viêm ngẩn ra hỏi. 

"Nội viện." Tiêu Lệ trầm giọng nói. 

"Nội viện?" Tiêu Viêm nhướng mày. 

 

"Ha ha, tiểu tử ngươi nha, chính là không tệ ở điểm này, rất trọng tình nghĩa! Lão phu rất thích!" Vuốt vuốt chòm râu, Tô Thiên vui vẻ gật đầu, hắn vẫn có chút ưu ái và coi trọng Tiêu Viêm không chỉ là trên mặt thực lực cùng thiên phú mà trên mặt tính tình cũng vậy. 

"Được rồi, ngươi để nhị ca ngươi yên tâm hành động đi, Hắc Giác Vực quá mức hỗn loạn, nếu có thể chỉnh đốn lại một chút thì đối với Già Nam Học Viện chúng ta cũng có lợi không ít." Phất phất tay Tô Thiên cười nói. 

Tiêu Viêm cười gật đầu. 

"Thương thế tốt rồi chứ?" Thấy tất cả đã bàn xong, Tô Thiên đang nói chuyển qua Tiêu Viêm cười hỏi. 

"Ân, không có gì đáng ngại." 

"Tiểu tử này, thể chất của ngươi thật là làm cho người khác thèm khát, trọng thương như vậy mà chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày đã bình phục." Tô Thiên mở miệng tán dương, giọng điệu cực kỳ hâm mộ, loại thể chất có chút mạnh mẽ này đích xác khiến hắn động tâm. 

Tiêu Viêm cười cười, thể chất hắn có thể mạnh mẽ như vậy cũng là nếm trải vô số đắng cay, gian khổ mới đúc thành. Trên thế gian này không có gì tự nhiên mà hưởng lợi, không có nỗ lực thì vĩnh viễn đừng nghĩ tới thu hoạch. 

"Kế tiếp ngươi dự định làm gì? Lẽ nào đi Hắc Giác Vực giúp nhị ca ngươi?" Ngón tay Tô Thiên trên mặt bàn nhẹ nhàng di chuyển một chút hỏi. 

"Chuyện Hắc Giác Vực, hắn có thể tự xử lý, nếu thực sự cần ta xuất thủ thì hắn sẽ phái người tới cho ta biết." Tiêu Viêm lắc đầu trầm ngâm nói: "Ta sẽ ở lại học viện đợi một thời gian, cho đến khi giải quyết xong vấn đề của nàng." 

Đương nhiên còn có một việc, đó là âm thầm tu luyện Khai Sơn Ấn trong Đế Ấn Quyết mà Huân Nhi đã lưu lại cho hắn. Địa giai cao cấp đấu kỹ uy lực tất nhiên cực kỳ cường đại, nếu tu luyện thành công thì không hề nghi ngờ nó sẽ là con át chủ bài chưa lật giúp Tiêu Viêm chiếm phần thắng nhiều hơn lúc quyết chiến với Vân Sơn sau này. Bất quá việc này cầm bí mật nên Tiêu Viêm tự nhiên không nói rõ ra. 

"Nàng? Ngươi đang nói tới vị nữ đấu tông cường giả kia sao?" Tô Thiên nhướng mi lên, hơn có chút hiếu kỳ hỏi: "Nữ tử đó đến cuối cùng là cường giả phương nào? Vì sao ta chẳng bao giờ nghe nói quanh đây có cường giả bật nhất như thế?" 

Nghe vậy, Tiêu Viêm thoáng chần chờ một chút, nghĩ rằng điều này cũng không coi là bí mật nên nhún vai đem lai lịch của Mỹ Đỗ Toa nữ vương cơ bản nói ra một lần. 

"Sách sách, không nghĩ tới nga. Dĩ nhiên đã nghe đồn về Mỹ Đỗ Toa nữ vương, nhưng lúc này nàng đã tiến hóa, thảo nào...." Khuôn mặt tràn ngập kinh dị há hốc miệng. Chợt Tô Thiên hướng về Tiêu Viêm trêu chọc: "Bất quá tiểu tử ngươi cũng rất mạnh mẽ a, dĩ nhiên ngay cả loại nữ nhân này cũng dám rước về. Nghe nói từ trước tới nay, Mỹ Đỗ Toa nữ vương là người cực kỳ lãnh huyết ( máu lạnh ), giết người như giết gà, không nghĩ tới nàng dĩ nhiên còn ra tay cứu ngươi a. Quả nhiên là bất khả tư nghị.... Trên đại lục năm đó cũng đã từng xuất hiện một vị Mỹ Đỗ Toa nữ vương tiến hóa, vừa vặn lúc đó bị một thiếu gia của nhất lưu thế lực khinh bạc sờ soạng thân thể một chút. Kết quả là nữ nhân đó trực tiếp tấn công thế lực kia, đại sát một trận khiến cho thế lực này nguyên khí đại thương. Đến tận bây giờ hầu như tất cả nam nhân trên đại lục thấy Mỹ Đỗ Toa nữ vương lập tức vòng quanh tránh né, chỉ sợ có chút không chú ý liền rước lấy họa diệt tộc. Hắc hắc, ngươi hiện tại đã biết mình may mắn cỡ nào chưa?" 

 

Nhất thời lau hết mồ hôi lạnh trên trán, vị Mỹ Đỗ Toa nữ vương trước đây này quả nhiên kinh khủng, sát nhân căn bản không cần chút nguyên do nào. Hi vọng Mỹ Đỗ Toa hiện tại này có thể có lý trí một chút đi....... 

"Ta sẽ cẩn thận hơn nữa, đa tạ đại trưởng lão đã nhắc nhở." Cười khổ một tiếng, Tiêu Viêm hướng về Tô Thiên chắp tay, sau đó trong ánh mắt ẩn chứa tiếu ý kia, rời khỏi phòng họp. 

Nhìn bóng lưng Tiêu Viêm tiêu thất, Tô Thiên mới thập giọng hài hước cười nói: " Bất quá hắn cũng không biết rằng Mỹ Đỗ Toa cố nhiên sát phạt thành tính nhưng khi thật sự cảm phục ai thì đến chết cũng không rời. Tiểu tử này.. Sách sách, diễm phúc không cạn nga...." 

... ... ... ... . . . 

Ra khỏi phòng nghị sự, Tiêu Viêm lần thứ hai chạy về Bàn Môn, mang tin tức này nói lại với Tiêu Lệ. Hắn sau khi nghe được nội viện dĩ nhiên không phản đối cũng có chút mừng rỡ. Lúc này dặn dò Tiêu Viêm vài câu rồi vội vã ly khai nội viện, đi Già Nam thành triệu tập thủ hạ của hắn, sau đó chạy vào trong Hắc Giác Vực, nhân lúc hỗn mà khuếch trương thế lực. 

Đối với sự vội vàng không ngăn nỗi này của Tiêu Lệ, Tiêu Viêm cũng bất đắc dĩ chỉ có thể mặc hắn rời đi. Bất quá lúc Tiêu Lệ rời đi hắn dặn đi dặn lại là nếu có gặp phiền phức phải nhanh chóng phái người liên lạc cùng hắn. Hắc Giác Vực hiện giờ Hàn Phong đã chết, Kim Ngân nhị lão không dám lại làm người dẫn đầu, lấy thực lực Tiêu Viêm đủ để càn quét cái gọi là Hắc Bảng. 

Sau lúc Tiêu Lệ ly khai nội viện, sinh hoạt thường ngày cũng yên ổn trở lại. Mà Tiêu Viêm ở trong Bàn Môn ngơ ngẩn đến hai ngày sau, rốt cuộc trong lòng cũng không nhịn điẹu sự hiếu kỳ đối với Đế Ấn Quyết kia, tìm cớ lần thứ hai tiến vào thâm sơn mênh mông. 

... ... ... ... . . . . 

Thâm sơn rộng lớn, vô biên vô tận, màu xanh tươi đẹp vẫn kéo dài đến cuối tầm mắt, một hồi gió lớn thổi tới, khắp nơi trong rừng rậm đều vang lên thanh âm ào ào. 

Một chỗ nhìn qua có chút trơ trụi trên đỉnh núi, Tiêu Viêm ngồi xếp bằng trên một khối cự thạch, thế nhưng hắn không lập tức bắt đầu tu luyện Đế Ấn Quyết, mà ngẩn đầu lên,ánh mắt nhìn bầu trời vắng vẻ. Một lát sau bất đắc dĩ mở miện nói: "Hiện thân đi, ta biết ngươi đi theo ta." 

Lời nói Tiêu Viêm vừa rơi xuống, ở nơi nào đó trên bầu trời, không gian chợt hơi ba động, chợt một thân thể mềm mại, uyển chuyển, với những đường cong lồi lõm mê hoặt lòng người, từ trong hư không hiện ra. Một đôi mắt băng lãnh tỏa ra ánh mắt sáng ngời quét lên trên người Tiêu Viêm. 

"Chính ngươi muốn chết sao?" Mỹ Đỗ Toa nhẹ đạp hư không giống như tiên tử cưỡi trên sóng mà tiến đến, bất quá trên thân thể tiên tử này sát ý quá mức dày đặc, xuất hiện trước mắt Tiêu Viêm, lãnh đạm nói. 

"Đừng có suốt ngày mở miệng ra là nói chuyện chết chóc. Ta biết ngươi hiện tại không có khả năng giết được ta." Tiêu Viêm buông thỏng hai tay cười khổ nói. 

"Ngươi nói cái gì?" Nghe được Tiêu Viêm nói như thế, đôi mày liễu của Mỹ Đỗ Toa nhất thời dựng lên, trong ánh mắt hẹp dài đầy rẫy sát ý lạnh lẽo. 

"Ta nói cái gì, kỳ thực hẳn là ngươi cũng rõ ràng, ngươi tuy rằng đã dung hợp cùng linh hồn của Thôn Thiên Mãng, nhưng cũng bị nó ảnh hưởng. Cho nên đối với ta không hạ thủ được, nhưng bình thường vẫn theo bên cạnh ta." Tiêu Viêm thở dài một tiếng, nhìn theo lời nói của hắn, sắc mặt Mỹ Đỗ Toa nữ vương càng ngày càng khó coi. 

 

"Đừng tưởng rằng Thôn Thiên Mãng có thể mãi mãi ảnh hưởng tới ta, sớm muộn gì ta cũng có thể đem ngươi giết đi!" Thanh âm Mỹ Đỗ Toa nữ vương như hàn băng, không hề có chút tình cảm. 

"Chúng ta cùng trao đổi, thế nào?" Tiêu Viêm gõ gõ cái đầu có chút đau buốt, bất đắc dĩ nói. 

Đối với đề nghị của Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa lại không có chút phản ứng. Mấy năm nay, bởi vì hắn có các loại giao dịch này cuối cùng mới có thể kéo dài thời gian nàng quanh quẩn cùng hắn ở một chỗ. 

"Ta có thể giúp ngươi đem ảnh hưởng của Thôn Thiên Mãng đối với ngươi triệt để tiêu trừ, để cho ngươi trở lại làm một vị Mỹ Đỗ Toa nữ vương chân chính." Dù đã hạ quyết định không nghe bất kỳ một lời hoa ngôn ngữ nào của Tiêu Viêm, nhưng thời điểm nghe được lời này, trái tim Mỹ Đỗ Toa vẫn cứ kịch liệt đập loạn xạ liên hồi. 

"Dựa vào cái gì để ta tin tưởng ngươi?" Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp khép lại thành một đường cong, Mỹ Đỗ Toa cười lạnh hỏi. 

Tiêu Viêm vung tay lên, một đạo hình ảnh mờ ảo từ trong tay áo bào bắn ra, cuối cùng được Mỹ Đỗ Toa bắt gọn vào trong tay. Nàng nhìn chăm chú vào nó, phát hiện ra đó là một cái quyển trục, chậm rãi mở quyển trục ra, những dòng văn tự mang phong cách cổ xưa đập vào trong mắt. Đây là một quyển trục phương dược, mà nếu đan dược này luyện chế ra thì có thể trị liệu triệu chứng linh hồn bị ảnh hưởng của Mỹ Đỗ Toa. 

"Đây là lục phẩm đan dược Phục Hồn Đan, về phần dược liệu luyện chế đan dược cùng vài thứ khác ghi trên quyển trục ta cũng chưa có, nếu như ngươi đáp ứng yêu cầu của ta thì sau này ta sẽ luyện chế cho ngươi, như thế nào?" Tiêu Viêm nhàn nhạt nói. 

Sắc mặt âm tình bất định, thu nạo quyển trục, Mỹ Đỗ Toa vẫn như trước cất giọng băng lãnh hỏi: "Yêu cầu như thế nào?" 

"Trong một năm, đi theo bên cạnh ta không được có sát tâm đối với ta, đồng thời vào lúc trọng yếu, ta muốn ngươi xuất thủ thì ngươi không được cự tuyệt." Tiêu Viêm mỉm cười nói: "Một năm ước định kết thúc, ta sẽ luyện chế đan dược cho ngươi, đến lúc đó nếu ngươi vẫn còn muốn giết ta thì muốn làm gì cũng được. Như thế nào?" 

Mỹ Đỗ Toa mắt lóe quang mang, trong lòng lam vào cảm giác xung đột, đấu tranh. 

"Ha ha, chỉ cần có được Phục Hồn Đan, ngày sau ngươi sẽ là một Mỹ Đỗ Toa nữ vương thuần túy, không bị bất luận cái gì ảnh hưởng, tự do như thế chính là giá trị xa xỉ." Tiêu Viêm khẽ cười, thanh âm quanh quẩn bên tai Mỹ Đỗ Toa đầy rãy dụ hoặc. 

Cánh tay nhỏ nhắn bỗng nhiên nắm chặt, ánh mắt Mỹ Đỗ Toa băng lãnh nhìn Tiêu Viêm, thanh âm lạnh lùng nhưngtrong trẻo lại khiến trên khóe miệng hắn vẽ lên một nét sung sướng cực độ. 

"Hảo! Nhờ cả vào ngươi!" 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.