Ánh mắt Linh Nhi dừng chỗ chiếc áo choàng đen nhanh chóng được cởi bỏ, một khuôn mặt trẻ tuổi mang đầy vẻ bình thản bất ngờ hiện ra trong mắt nàng.
Khi nhìn thấy khuôn mặt còn rất trẻ này cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của nàng khẽ nhếch lên, Linh Nhi thoáng có chút thất thần, chẳng biết tại sao nàng lại thấy khuôn mặt này dường như có cảm giác đã gặp ở đâu rồi, chẳng qua giờ phút này nàng không thể nghĩ ra là đã gặp ở nơi nào.
Nhân cơ hội đó, kẻ bị đáng ngã ra đất là Tạp cương cũng là vội vàng bò dậy, cũng không để ý đến vết máu ở khóe miệng liền xông lên bảo vệ Linh Nhi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người thanh niên mặc áo choàng đen trước mặt, cảm kích nói.
- Đa tạ vị tiên sinh này đã ra tay giúp đỡ!
Giờ phút này mọi người trên ngã tư đường cũng đã phục hồi lại tinh thần, ánh mắt có chút kinh dị nhìn qua người thanh niên trẻ tuổi mặc áo choàng đen, mặc dù đối với việc hắn dùng một đòn có thể đánh lui được tên nam tử mặt sẹo có thực lực tam tinh đấu sư kia thì rất là kinh ngạc, nhưng cũng không ít người trong ánh mắt đều toát ra sự thương hại: “ Tên nhóc con này chẳng lẻ không biết trong Thanh Sơn trấn này dong binh đoàn Xà Sào rất ngang ngược càn rỡ sao? Có được sự ủng hộ của Hách gia ở Hắc Nham Thành, nên cho dù phóng khắp phạm vi ngàn dặm quanh Ma Thú Sơn Mạch này cùng đều không có một người dám trêu chọc vào dong binh đoàn Xà Sào, bởi lẽ tọa trấn bên trong dong binh đoàn này chính là một gã cường giả Đấu Vương thật sự.”
Một vài tên là nhân thủ trong dong binh đoàn Xà Sào sau khi nhìn thấy nam tử mặt sẹo bị đả thương, đều là vội vàng chạy nhanh tới nâng dậy, sau đó đem ánh mắt hung tợn nhìn về phía người thanh niên mặc áo choàng đen.
Phụt!
Nam tử mặt sẹo sau khi khó khăn đứng dậy, sắc mặt trắng bệch liền phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt ác độc nhìn về phía Tiêu Viêm đang bình thản, giận dữ nói:
- Thằng ranh con giỏi lắm, quả nhiên có can đảm, dám tại Thanh Sơn trấn này đụng vào dong binh đoàn Xà Sào chúng ta? Ngươi không biết rằng đoàn trưởng chúng ta chính là con rể của Hách gia sao?
Nhàn nhạt liếc nhìn nam tử mặt sẹo một cái, Tiêu Viêm lắc đầu, thật sự là hắn chưa từng nghe gì về Hách gia.
- Vị tiên sinh này, đại ân của ngài, Tạp Cương vô cùng cảm kích, tuy nhiên ngài vẫn nên mau rời khỏi đây đi, nếu một khi để cường giả của dong binh đoàn Xà Sào tới đây muốn chạy sẽ rất khó khăn.
Tạp Cương nhìn ánh mắt độc ác của nam tử nam tử cũng chỉ biết than nhẹ, đem Linh Nhi đẩy về phía Tiêu Viêm, thấp giọng cầu khẩn.
- Xin tiên sinh hãy đem Linh Nhi ra khỏi Thanh Sơn trấn, nếu ngài cảm thấy phiền toái vậy chỉ cần ra khỏi chỗ này hãy cho nàng rời đi, ta ở lại đây ngăn cản bọn họ!
- Ta không đi! Phải chết thì cùng chết, dù sao dong binh đoàn Huyết chiến chắc chắn cũng không thể tồn tại hết ngày hôm nay, ta dù có sống cũng không ý nghĩa nữa.
Nghe vậy Linh Nhi cũng là bất động, cắn chặt răng nức nở nói.
- Ngươi. . .
Tạp Cương giận dữ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Linh Nhi cũng đành phải thở dài, phất tay một cái nói.
- Thôi thôi, ngươi mau cầm lấy thanh chủy thủ này dấu trong tay áo, nếu vạn nhất có lỡ bị bắt hãy dùng nó tự vẫn tránh khỏi phải chịu nhục.
Tiêu Viêm đứng một bên, nhìn hai người này hơi có chút dở khóc dở cười, lắc đầu khẽ cười.
- Tạp Cương đại thúc yên tâm, hôm nay ta muốn bảo vệ các người thì cả đế quốc Gia Mã này cũng sẽ không có một người dám động tới các ngươi.
Đối với sự xưng hô có phần quen thuộc của Tiêu Viêm, Tạp Cương cũng là ngẩn ra, chợt cười khổ nói.
- Ý tốt của tiên sinh ta xin nhận, nhưng bọn Xà Sào này thực sự không phải là thứ mà người có thể chống lại. Ta cùng Linh Nhi ngăn bọn họ lại, người hãy mau đi đi.
- Hắc hắc, muốn đi? Đả thương bổn đại gia còn muốn chạy? Nào có chuyện dễ dàng thế?
Nam tử mặt sẹo đối diện nghe thấy vậy liền nhe răng cười, bàn tay nhanh chóng lấy từ trong lòng ngực ra một quả pháo đồng, sau đó tung lên , một quả đạn tín hiệu liền bay vút lên trời cao rồi nổ tung.
- Toàn bộ các cửa ra vào của Thanh Sơn trấn đều bị Xà Sào bọn ta canh giữ, các người còn muốn chạy đi đâu?
Sau khi đem đạn tín hiệu phóng đi, nhìn khuôn mặt trắng bệch của hai người Tạp Cương, nam tử mặt sẹo càng nhe răng cười, sau đó vung tay lên, quát dữ tợn:
- Ngoại trừ con bé kia, giết hết.
Nghe được lệnh, mười mấy người đằng sau nam tử mặt sẹo tức thì phân tán, rút vũ khí sắc bén của mình sau đó đem đấu khí có vẻ mong manh của mình bao phủ lại, ánh mắt không hảo ý nhìn Tiêu Viêm.
Nhìn mười mấy người liều chết nhanh chóng xông lên, Tiêu Viêm mặt vẫn không chút thay đổi, vẫn chậm rãi tiến từng bước, giọng nói hết sức bình tĩnh.
- Nếu tiếp tục tiến lên, chết!
Lời của Tiêu Viêm tuy đã nói ra, nhưng đổi lại chỉ là cái cười lạnh của mười mấy người kia, bước chân cũng không hề dừng lại nửa bước.
Thấy thế Tiêu Viêm cau mày, ánh mắt xẹt qua chút hàn quang, mà ở ngay đầu ngón tay, một ngọn lửa vô hình đã cũng đã yên lặng bốc lên.
Phốc ! Phốc!
Trên đường phố lặng yên xuất hiện một màn quỷ dị, chỉ thấy mười mấy người đối với Tiêu Viêm liều chết xông lên đột nhiên dừng lại, sau đó dưới những ánh mắt kinh hãi bỗng. . . phù một tiếng liền hóa thành tro bụi đen nhánh mà không hề có một dự liệu trước nào.
Đường phố có chút ồn ào vào thời điểm này bỗng nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người đều là mở to mắt, hoảng sợ nhìn đống tro tàn đen nhánh vừa xuất hiện trên mặt đất kia, một số người thậm chí chỉ trừng mắt nhìn, đợi đến lúc hồi phục thì người có liên can lúc nãy đang còn khỏe mạnh chỉ trong nháy mắt đã biến thành tro tàn trên mặt đất. . .
Sự quỷ dị đã làm cho vô số người thấy lạnh cả người, mặc dù giờ phút này mặt trời chói chan đã lên cao, nhưng vẫn không ngăn nổi mồ hôi lạnh chảy xuống trán.
Vẻ mặt hung ác của tên mặt sẹo đã không còn, lúc này miệng hắn đang mở to như quả trứng vịt, trong mắt tràn ngập sự kinh hãi, mãi một lúc sau hắn mới phục hồi lại tinh thần, thân hình cũng là vội vàng lui về phía sau, chân loạng choạng một cái liền ngã xuống đất, hoảng sợ nói.
- Ngươi. . . Ngươi đã làm gì?
Lúc Tiêu Viêm động thủ, hắn không hề cảm thấy một chút dao động nào của đấu khí vậy mà mười mấy người kia bỗng nhiên quỷ dị biến thành tro tàn.
Theo âm thanh hoảng sợ của tên mặt sẹo, Tạp Cương cùng Linh Nhi cũng là từ sự sợ hãi hồi phục lại, nhìn tới thanh niên áo đen, trong mắt dần dần hiện lên sự vui mừng tột cùng, không nghĩ tới người thanh niên này lại có thực lực đáng sợ như thế, xem ra hôm nay bọn họ được cứu rồi.
Ánh mắt đạm mạc của Tiêu Viêm vẫn nhìn tên nam tử mặt sẹo đang lảo đảo lùi về sau, bàn tay chậm rãi giơ lên thẳng hướng của hắn, ngọn lửa vô hình hiện lên trong lòng bàn tay.
Phốc!
Một tiếng nổ nhỏ lại vang lên, tên nam tử mặt sẹo còn chia kịp biểu lộ một chút gì thì từ trong cơ thể đã hừng hực lửa, nháy mắt sau đó đã đem hắn đốt thành tro tàn.
Hít!
Nhìn tên nam tử mặt sẹo bị biến thành tro tàn một cách quỷ dị, trên ngã tư đường mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt kinh hãi nhìn Tiêu Viêm, bước chân cũng không thể nhịn được đều lùi về sau mấy bước, bộ dáng như sợ người kia bỗng nhiên đưa cánh tay tử thần chỉ về phía bọn họ, tới giờ phút này bọn họ cũng đã hiểu, người thanh niên này thật sự không phải là chỉ can thiệp, mà thật sự có thực lực cùng với tư cách đối chọi cùng dong binh đoàn Xà Sào.
Tùy ý đem những người kia giải quyết, Tiêu Viêm vỗ nhẹ bàn tay, giết hơn mười người nhưng ánh mắt vẫn chưa hề có chút dao động, những người này một thân hung tàn sát khí rõ ràng đều không phải là người tốt, giết thì cũng đã giết rồi, không có chút gì hối hận.
Xoay đầu lại nhìn Tạp Cương cùng Linh Nhi, tiêu Viêm cười nhẹ chậm rãi nói.
- Tạp Cương đại thúc. Nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi vẫn ở Thanh Sơn tiểu trấn.
Nguyên bản Tạp Cương đang tràn ngập kinh sợ, nghe được lời này của Tiêu Viêm, nhất thời sửng sốt, chợt cẩn thận đánh giá lại khuôn mặt của người kia, nhưng trong lòng thì lại thầm hỏi bản thân lại quen được một cường giả như vậy khi nào?
Tạp Cương đang nghi hoặc thì bên này Linh Nhi vẫn chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt có vẻ như quen biết trước mắt nàng, một lát sau đột nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Tạp Cương thúc, nhìn hắn có chút giống tên Tiêu Viêm vài năm trước đã diệt dong binh đoàn Lang Đầu a. . .
Nghe được lời này của Linh Nhi, thân thể Tạp Cương thân thể cũng chấn động mạnh, không thể dám chắc nhìn Tiêu Viêm, trí nhớ đã bị chôn dấu qua thời gian cũng là nhanh chóng được mở ra, cuối cùng hình ảnh gương mặt một thiếu niên non nớt cũng là chậm rãi hiện lên giống như Tiêu Viêm đứng trước mặt.
- Tiêu Viêm tiểu huynh đệ. . . thật là ngươi?
Vẻ khiếp sợ ngày càng nhiều, Tạp Cương thất thanh nói, năm đó Tiêu Viêm mới chỉ là một gã Đấu Giả chưa đạt tới đấu sư mà thôi, vậy mà hiện giờ chỉ giơ tay nhấc chân liền đem mười mấy tên Đấu Giả cùng một gã Đấu Sư biến mất không dấu vết, mạnh mẽ như vậy, thiếu niên năm đó có thể sánh bằng?
Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu.
Nhìn Tiêu Viêm gật đầu, sắc mặt Tạp Cương kia cũng là nhanh chóng vui mừng không thôi, chợt thoáng chần chờ, mạnh mẽ cắn răng một cái, trực tiếp quỳ xuống, cầu xin nói.
- Tiêu Viêm huynh đệ, dong binh đoàn Huyết Chiến gặp đại nạn, khẩn cầu ngài có thể xuất thủ cứu giúp, Tạp Cương này xin làm trâu làm ngựa để đền ơn.
Linh Nhi đứng sau Tạp Cương cũng là khẽ cắn răng nhìn Tiêu viêm trước mặt, trong nội tâm lại quay cuồng, ai có thể nghĩ đến thiếu niên năm xưa bị nàng ba phen bốn lần châm chọc hiện giờ lại có thực lực kinh khủng đến vậy.
Trong lòng ý niệm quay cuồng, Linh Nhi cũng là vội vàng quỳ xuống, muốn cứu được dong binh đoàn Huyết Chiến, sợ rằng chỉ còn có thanh niên trước mặt này mới làm được.
"Nhưng mà tên của hắn có vẻ trùng với tên của minh chủ Viêm Minh nổi tiếng, nhưng nghe nói minh chủ Viêm Minh kia còn có thể cùng cường giả Đấu Tông trong truyền thuyết đối chiến, xem ra chắc chỉ là trùng tên thôi. . . " Linh Nhi ánh mắt lóe ra, nghĩ thầm trong bụng, cái tên Tiêu Viêm ở Gia Mã đế quốc rộng lớn này không có một ngàn cũng có mấy trăm, hơn nữa minh chủ Viêm Minh kia thật sự là quá nổi tiếng, thậm chí ngay cả nàng đều cũng không dám nghĩ là hắn, chắc chỉ là tên giống nhau thôi.
Tiêu Viêm vung tay áo lên, một cỗ nhu lực liền đem hai người đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng nói.
- Là dong binh đoàn Xà Sào sao? Thực lực bọn họ thế nào?
Nghe vậy Tạp Cương vội vàng gật đầu, nói.
- Đội trưởng bọn họ là một cường giả có thực lực lục tinh Đấu Linh, thực lực rất mạnh, tại Thanh Sơn trấn này không có người nào địch nổi , không biết Tiêu Viêm huynh đệ có thể hay không. . .
- Lục tinh đấu linh ư. . .
Tiêu Viêm hơi trầm ngâm, chợ cười nhạt nói.
- Tạp cương thúc, ta còn có chuyện quan trọng phải đi vào Ma Thú sơn mạch, có lẽ không thể trì hoãn được lâu lắm. . .
Nghe được lời của Tiêu Viêm, ánh mắt Tạp Cương nhất thời u ám xuống, thân thể cũng là giống như bị thoát lực vậy, phía sau Linh Nhi cũng nắm chặt bàn tay, lộ ra vẽ tự giễu, mặc dù người ta cùng với nhóm mình có chút giao tình, nhưng lại chưa nói là sâu lắm, chẳng nhẽ chỉ vì nhóm mình mà đắc tội với một gã cường giả Đấu Linh
- Ngươi đem năm cái chai này cất kỹ, nếu gặp đội trưởng của Xà Sào kia hãy dùng đấu khí đưa vào nó, sau đó quẳng nó đi sẽ thoát được khỏi cái tình thế nguy hiểm, mặt khác ngọc bài này có liên hệ với ta, khi nào liên quan tới sự sống còn hãy đem nó bóp nát, ta sẽ hiện thân trợ giúp.
Tiêu Viêm cong ngón búng ra, năm cái bình ngọc nhỏ cùng một cái ngọc bài liền bay thẳng về hướng Tạp Cương. Trong mỗi cái bình ngọc đều chứa một ngọn lửa hình hỏa liên.
Kinh ngạc nhận lấy bình ngọc, Tạp Cương có chút sững sờ, bằng vào cái bình ngọc nhỏ này là có thể đánh chết được đội trưởng của Xà Sào sao?
- Hôm nay còn có việc liền cáo từ trước, sau này nếu có cơ hội sẽ còn gặp lại.
Tiêu Viêm mỉm cười, không đợi Tạp Cương hoàn hồn, thân hình run lên, trước ánh mắt kinh hãi chung quanh trong nháy mắt liền quỷ dị tiêu tán.
Ực!
Nhìn Tiêu Viêm quỷ dị biến mất, Tạp Cương khẽ nuốt nước bọt, cúi đầu nhìn bình ngọc trong tay, hai chân mạnh mẽ quỳ xuống đất, nhằm hướng Tiêu Viêm biến mất dùng sức lạy ba cái, sau đó kéo Linh Nhi chạy về phía Huyết Chiến dong binh đoàn, trực giác cho hắn biết, chỉ cần làm theo lời Tiêu Viêm sẽ thoát được khỏi nguy cơ lần này..