Đấu Phá Thương Khung

Chương 1005: Chương 1005: Gặp Lại Dược Lão!




Thân ảnh gầy gò thẳng tắp sừng sững hiện lên trên nền trời. Tuy không hề động đậy, nhưng khí thế mênh mông bàng bạc đã tràn ngập xung quanh, làm cho thiên địa cũng phải rùng rùng chấn động. 

Đấu Tông, ranh giới của cường giả chân chính trên đại lục! Nếu có thể thành công bước vào cấp độ này, thì mới có đủ điều kiện căn bản để hô mưa gọi gió ở Trung Châu. Mà Tiêu Viêm hiện giờ, chỉ mới từng ấy tuổi đã có một thành tựu như vậy, dĩ nhiên là cực kỳ oanh động. 

Lúc này màn mưa như che phủ cả đất trời ùn ùn phủ xuống, bao trọn cả Thiên Mục Sơn vào bên trong, những thanh âm ầm ầm vang lên không ngừng nghỉ. 

Thân ảnh hắn lơ lửng đứng trên hư không. Sau lưng cũng không có hai cánh đấu khí hay Cốt dực xuất hiện. Lăng không mà đi, đây là dấu hiệu đặc thù của cường giả Đấu Tông. 

Vô số ánh mắt xuyên qua màn mưa, nhìn thân ảnh vẫn không nhúc nhích trên bầu trời. Nhất thời, toàn bộ Thiên Mục Sơn đều rơi vào tĩnh lặng, chỉ có âm thanh của mưa đập lên lá cây và đá núi, thanh thúy vang vọng. 

Trên bầu trời, thân ảnh vẫn lặng yên bất động! Màn mưa khi tiến đến gần thân thể hắn nửa trượng đều tự tiêu tán. Dường như quanh thân Tiêu Viêm có một tầng khí vô hình, rắn chắc che chắn. 

Tiêu Viêm giờ phút này, hai mắt nhắm chặt, khí tức cuồng bạo bàng bạc quanh thân, nhìn giống như là một bức thượng cẩm thạch điêu khắc vậy. 

- Hắn làm sao vậy? 

Nhìn Tiêu Viêm vẫn im lìm bất động, trong mắt Kim Cốc cũng hiện lên một chút kinh ngạc. Như đã nói, hiện giờ Tiêu Viêm trên cơ bản đã tấn giai thành công, thế nhưng tại sao hắn lại bày ra bộ dạng như vậy? 

- Tựa hồ như hắn đang ở trong một trạng thái hết sức kì diệu vậy! 

Kim Thạch ngần ngừ một chút, rồi đột nhiên nói. 

Nghe vậy, Kim Cốc cũng sững sờ, mặc dù thực lực của lão so với Tiêu Viêm còn mạnh hơn, nhưng vẫn không nhìn thấu việc gì đang xảy ra trên người Tiêu Viêm. 

- Đợi một chút đi, hắn rất nhanh sẽ tỉnh trở lại. 

- Ừm. 

Trong khi hai người đang nói chuyện, đôi mắt đang nhắm nghiền của Tiêu Viêm trên bầu trời đã hơi hơi hấp háy. Hỏa ấn im ắng đã lâu trong mi tâm, giờ phút này cư nhiên tản mát ra một ít hỏa mang. 

Đối với chuyện đang phát sinh, Tiêu Viêm cũng không quá chú ý! Việc duy nhất hắn có thể cảm nhận được lúc này, chính là khoảnh khắc hắn tiến vào Đấu Tông, Linh hồn tựa hồ vô cùng nhạy cảm. Cùng lúc đó, hắn lại lần nữa nhận ra Hỏa ấn ở bên trong mi tâm lại lưu xuống một cái Linh hồn tàn ấn nhàn nhạt. 

Hỏa ấn này được Dược Lão lưu lại trước khi bị bắt, mà việc này cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện. Lúc đầu khi tiến vào Đấu Hoàng thì Tiêu Viêm dựa vào ấn ký của Hỏa ấn mà xuyên qua không gian, đến cái đại điện thần bí mà tìm thấy Dược Lão. Nhưng mà lúc đó Linh hồn lực của hắn cũng không quá mạnh, cho nên tình cảnh khi đó cũng vô cùng mơ hồ. 

Có kinh nghiệm lần trước, lần này cảm nhận được sự biến hóa của Hỏa ấn thì Tiêu Viêm cũng hiểu được nó có nghĩa là gì. Linh hồn lực trong cơ thể lập tức tập trung lại, rồi chui vào trong Hỏa ấn. 

Theo Linh hồn lực dần dần tiến vào trong Hỏa ấn, trước mắt Tiêu Viêm chợt hoa lên. Một cái thông đạo đen tối quỷ dị hiện lên, mà lần này hắn cũng không chần chờ như trước, Linh hồn như tia chớp nhanh chóng lướt vào bên trong. 

Thông đạo đen tối kia tựa hồ vô cùng vô tận, nhưng đã có kinh nghiệm nên Tiêu Viêm cũng không vội vàng xao động, cẩn thận ngưng tụ Linh hồn lực, bay nhanh tới phía trước. 

Cứ bay như vậy, cũng không biết kéo dài trong bao lâu, ở cuối thông đạo mù mịt kia, rốt cục cũng truyền lại một cỗ áp lực mơ hồ, âm trầm dao động. 

Cảm nhận thấy loại dao động này, Tiêu Viêm bèn cho Linh hồn lực giảm dần tốc độ, một lát sau, từ cuối thông đạo cẩn thận bay ra. 

Linh hồn vừa mới ra khỏi thông đạo, liền cảm nhận được một luồng khí ấm áp lượn lờ vây quanh. In vào trong mắt hắn, vẫn là đại điện đen kịt trước kia. Đại điện to lớn đến đáng sợ, tất cả vật thể đều hiện lên một gam màu xám xịt, làm cho người ta có cảm giác vô cùng bức bối khó chịu. 

Trong đại điện, có khoảng vài chục cây trụ khổng lồ bằng một loại đá đen kịt. Trên cột đá, khắc đầy văn tự quỷ dị, mơ hồ lại lóe ra một ít quang mang lập lòe, giống như vô số con mắt, âm trầm mà lãnh khốc. 

Tiêu Viêm nhanh chóng đảo mắt qua tòa Hắc điện không biết rộng đến bao nhiêu này. Sau đó ánh mắt chợt chuyển sang một hướng khác, ở nơi đó, lóe ra vô số vầng hào quang! Cẩn thận nhìn kỹ, chỉ thấy bên trong một màn hào quang, rõ ràng có một linh hồn đang nhắm mắt! Tuy lần trước, Tiêu Viêm đã gặp qua, có điều lúc ấy hắn quá mức vội vàng, hơn nữa Linh hồn lực cũng không quá mạnh mẽ, cho nên nhìn vào cũng không thấy được cái gì rõ ràng. Nhưng lúc này đây hắn đã có thể nhìn thấy từng chi tiết, ở bên ngoài Linh hồn đang bị bao bọc bởi vầng hào quang kia, có không ít xiềng xích màu đen. 

Những sợi xích đen nhánh này đang quấn quanh cổ của linh hồn đó. Mơ hồ như có cái gì đó từ trong cơ thể linh hồn đang theo sợi xích mà đi ra ngoài. Hắn đưa mắt nhìn theo chuỗi xiềng xích, chỉ thấy đầu cuối của sợi xích chính là cột đá màu đen quỷ dị, khổng lồ như cây cột chống trời! Những cột đá này tựa hồ đang hấp thu cái gì đó từ bên trong Linh hồn. Một màn này đã khiến cho Tiêu Viêm rợn cả tóc gáy! Hồn Điện, tựa hồ đã dùng Linh hồn như một loại chất dinh dưỡng sao? 

Mặc dù hiện giờ Tiêu Viêm gần như là một Linh hồn vô hình, nhưng cảm giác khiếp sợ, vẫn rành rành hiện hữu như trước. 

Nỗi kinh sợ hiện ra trong nháy mắt, Tiêu Viêm liền lập tức cảm nhận một luồng dấu vết cực mỏng trong Hỏa ấn. Linh hồn lực của hắn lúc này, cẩn thận phiêu du trong đại điện. 

Chẳng biết tại sao, ở bên trong đại điện, không nhìn thấy bất cứ một gã Hồn Điện hộ vệ nào. Bên trong, tựa hồ nghìn thu chỉ có một loại không khí âm trầm gần như tử vong và cô tịch. 

Quỷ dị, âm trầm, một vùng đất tràn ngập Tử Vong, đây chính là sự cảm thụ của Tiêu Viêm đối với đại điện này. 

Trong lòng ý niệm liên tục xoay chuyển, nhưng Tiêu Viêm vẫn không gián đoạn tìm kiếm. Ánh mắt hắn không ngừng đảo qua các quầng hào quang lúc nhúc lơ lửng trong đại điện. Một lát sau, Linh hồn lực Tiêu Viêm bỗng nhiên run lên, trong lòng hắn nhất thời bùng lên một niềm vui, dao động rất nhỏ trên Hỏa ấn, đã rõ ràng hơn một ít. 

Tâm thần vừa động, Tiêu Viêm im lặng tăng tốc độ, nhưng vẫn như cũ không dám phóng quá nhanh. Hắn rõ ràng biết, trong đại điện này, có ít nhất một Tôn lão của Hồn Điện canh gác. Tuy nói rằng xưa không bằng nay, nhưng Tiêu Viêm vẫn không dám cuồng vọng có thể chiến đấu với một Đấu Tôn. 

Tiến lên vẫn chưa được bao lâu, Linh hồn Tiêu Viêm bỗng nhiên đột ngột dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía trước. Nơi đó, có một quầng sáng cực kỳ khó thấy đang phiêu phù ngay ở trên bệ đá, trong quầng hào quang, có thân thể vô cùng hư ảo của một lão già đang khép kín mắt. Nhìn khuôn mặt già nua đã khắc sâu vào tâm khảm của Tiêu Viêm, rõ ràng là Dược Lão! Tại cổ Dược Lão, cũng có một sợi xích màu đen, hơn nữa, sợi xích này còn lớn hơn những cái khác! Những ký hiệu quỷ dị kia cũng rất dày đặc. 

Linh hồn lực kịch liệt run rẩy, biểu hiện ra tâm tình khó nói của Tiêu Viêm lúc này. 

Nhìn vẻ mặt còn già nua hơn so với trước kia, từ lúc Dược Lão bị bắt đến hôm nay, chỉ sợ cũng gần đến ba bốn năm. Nghĩ đến những tháng ngày ông bị đày đọa, Tiêu Viêm vừa lo lắng vừa đau lòng mà nổi lên sát ý ngập trời. Thành tựu mà hắn có được ngày hôm nay, chính là công lao của Dược Lão! Nếu nói thầy như cha, Tiêu Viêm hiển nhiên cũng coi Dược Lão như là phụ thân mình. Ông chịu tra tấn như vậy, trong lòng hắn tự nhiên cực kỳ thống khổ. 

Linh hồn lực nhẹ nhành trôi nổi lên trên thềm đá, bởi vì cẩn thận Tiêu Viêm vẫn chưa hạ thân xuống, ánh mắt vẫn kinh ngạc nhìn vào Dược Lão đang nhắm mắt. Hắn có thể cảm ứng được sinh cơ của Dược Lão, tuy rằng có chút uể oải, có điều vẫn hoàn hảo mà chưa có chuyện gì quá nghiêm trọng. 

Khi Tiêu Viêm đang nhìn chằm chằm vào Dược Lão, thì linh hồn đang ngủ say kia tựa hồ cũng hơi có chút cảm ứng, mí mắt hơi run lên, sau khi nhấp nháy một lúc rồi từ từ mở… 

Sau khi đã hoàn toàn mở ra, thân thể của Dược Lão cũng đột nhiên sững lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn vào hư không, nhịn không được có chút run rẩy. 

Nhìn thấy bộ dáng Dược Lão như vậy, Tiêu Viêm rốt cục nhịn không được, Linh hồn lực rung lên vặn vẹo, hóa thành một thân ảnh hư ảo, hướng về phía Dược Lão quỳ xuống, cách không dập đầu, trong thanh âm đã có chút khàn khàn nghẹn ngào: 

- Lão sư! Đệ tử bất hiếu..! 

Dược Lão nhìn người thanh niên đang quỳ sụp trước mặt, hai mắt cũng trở nên ươn ướt, một thanh âm rất nhỏ, xuyên qua quầng sáng, chậm rãi truyền ra: 

- Tiểu tử! Con đã làm rất tốt… có thể thu được con làm đệ tử, là việc tốt nhất mà lão già này làm được trong đời… 

Tuy rằng bây giờ bị vây trói, nhưng nhãn lực của Dược Lão vẫn như trước, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra Tiêu Viêm trước mắt chỉ là một luồng Linh hồn lực. Nhưng chỉ cần thấy một chút cũng đủ biết, Linh hồn lực có thể hóa thành hình người, đồng nghĩa với việc Tiêu Viêm hiện giờ đã thành công trở thành Đấu Tông rồi! 

Ánh mắt Tiêu Viêm đỏ bừng, thấp giọng nói: 

- Lão sư, xin người hãy yên tâm, con sẽ nhanh chóng tới cứu người! 

- Có lẽ ngươi không có tư cách này! 

Tiêu Viêm vừa mới nói xong, một thanh âm già nua đạm bạc chậm rãi ở trong đại điện vọng ra. 

Theo thanh âm già nua đó kéo tới, một luồng uy áp mênh mông đột nhiên phủ xuống. Tiêu Viêm thần sắc vẫn không đổi, hắn đứng dậy xoay đầu lại, ánh mắt âm trầm nhìn vào chỗ không gian dao động. Nơi đó, có một lão già áo tím, quỷ dị xuất hiện tự bao giờ. 

Lão già áo tím liếc mắt nhìn Tiêu Viêm một cái rồi chợt nhíu mày. Linh hồn lực của người này mơ hồ khiến cho lão có cảm giác rất quen thuộc. Sau một thoáng suy nghĩ lão không khỏi kinh ngạc thốt lên: 

- Ngươi chính là cái linh hồn năm đó? 

Tiêu Viêm vẫn lành lạnh đưa mắt nhìn vào lão già áo tím, không đáp một lời. 

- Không ngĩ tới kẻ mà năm xưa ngay cả một chấn động linh hồn lực của bổn Tôn cũng chịu không nổi, hiện giờ lại có thể tới nơi này một lần nữa. Xem ra so với năm đó, ngươi mạnh lên không ít nhỉ? 

Lão già áo tím liếc mắt nhìn vào Dược Lão trong quầng sáng, lạnh nhạt cười, giơ tay lên, nói với Tiêu Viêm ở xa xa: 

- Bất quá chừng này vẫn không đủ! 

- Lần sau đến, ta sẽ đem tất cả mọi đau khổ mà lão sư phải chịu, hoàn trả thật đầy đủ cho ngươi! 

Ánh mắt Tiêu Viêm lúc này như một con dã thú, mang theo một sự điên cuồng kinh khủng khiến cho kẻ khác phải sợ hãi mà run lên. 

- Cứ hy vọng đi… 

Lông mi của lão già áo tím vừa nháy, bàn tay đột nhiên nắm lại. Không gian xung quanh Tiêu Viêm nhất thời băng liệt! Linh hồn lực của hắn dưới công kích kinh khủng như vậy dần dần biến mất. 

Nhìn thân ảnh dần dần tiêu tán của Tiêu Viêm, trên khuôn mặt già nua của Dược Lão ở trong quầng sáng, thoáng hiện lên một tia vui mừng. Tiêu Viêm đối mặt với cường giả vẫn tỏ một thái độ không chút sợ sệt như vậy, xem ra mấy năm nay nó trưởng thành không ít. Trong lúc bất chợt Dược Lão cảm thấy, đệ tử của lão lần sau xuất hiện không chỉ là Linh hồn lực, mà sẽ là bản tôn chân thật! 

Nhìn thấy trên khuôn mặt Dược Lão xuất hiện nét vui mừng, lão già áo tím lại nhướng mày. Chẳng biết tại sao, trong lòng lão lại xuất hiện một tia bất an mà bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy… Mặc dù không mãnh liệt, nhưng lại có chút gì đó lạnh lẽo len lỏi vào trong tận linh hồn. 

- Tiêu Viêm đúng không? 

Trong đại điện quạnh vắng, một thanh âm lạnh lẽo như băng, chậm rãi vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.