Đấu Phá Thương Khung

Chương 940: Chương 940: Hàn gia, Hàn Tuyết




 

Tiêu Viêm đi trên xe ngựa, trải qua một ngày đường thống khổ vì xóc nảy, rốt cục sự cố gắng cũng đã làm cho cơ thể vốn trống rỗng xuất hiện một luồng đấu khí. Mặc dù tia đấu khí này vẫn như trước rất là suy nhược, nhưng ít ra có thể giúp hắn chống đỡ tùy ý lấy ra đồ vật bất kỳ từ trong nạp giới. Ngoài ra, qua một ngày điều dưỡng thật cẩn thận ở bên trong, thương thế Tiêu Viêm tuy nói là không có tiến triển gì quá lớn, nhưng cũng đã có thể bước xuống xe đi đường, mà không cần tiếp tục nằm ở trên xe như một xác chết. 

Từ trên xe đứng dậy, Tiêu Viêm nhẹ nhàng xoay xoay cánh tay, trong lúc mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn âm ỉ, làm cho hắn bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Hiện giờ chính là thời điểm suy yếu nhất từ xưa đến nay của hắn. Đương nhiên, thân thể Tiêu Viêm mặc dù đang suy yếu, nhưng đối với những kẻ trong tâm có quỷ mà nói..., chỉ sợ cũng khó có thể kiếm chác được gì. Chưa nhắc tới Địa Yêu Khôi đang giấu ở trong nạp giới, mặc dù vẻ ngoài Tiêu Viêm như không chịu nổi một kích, dù sao hắn vừa là một Đấu giả, vừa là một Luyện Dược Sư phẩm cấp không thấp, linh hồn lực lượng của Tiêu Viêm so với một ít Đấu Tông cường giả khác không hề kém cỏi chút nào. 

Mặc dù không thể nói là Tiêu Viêm chỉ cần sử dụng lực lượng linh hồn đã chống được cường giả cấp bậc Đấu Tông, nhưng ít ra, nếu thật sự dùng hết sức bình sinh thì đa số Đấu Hoàng cường giả cũng không thể nhặt được chút tiện nghi nào trong tay Tiêu Viêm. 

Có con bài chưa lật này, lo lắng trong lòng Tiêu Viêm cũng chỉ thoáng qua một chút, khẽ chà xát hai bàn tay vào khuôn mặt rồi sau đó giở màn xe lên. 

Màn xe vừa bị xốc lên, liền đập vào mắt khung cảnh phía trước mặt vì hai bên chiếc xe bị vải mui xe che lấp. Trước xe, một ma thú màu sắc ngăm đen, giống như loài trâu rừng nhưng trên đầu có hai sừng vô cùng bén nhọn kéo xe, hai bên chiếc xe có khá đông người cưỡi ngựa, những người này phần lớn cánh tay để trần, thân mặc vẻn vẹn một chiếc áo da thô ráp, nhìn qua thấy lộ ra cảm giác bưu hãn, sau lưng bọn hắn hiện ra ánh sáng lạnh lẽo của vũ khí dưới ánh mặt trời chiếu sáng lóe ra những mũi nhọn sáng bóng, 

"Ơ hay, tiểu tử này còn thật sự sống sót được sao? Ha ha, Tằng Ngưu, cuối cùng ngươi cũng có một lần bại trong tay lão tử ta rồi?" 

Tại lúc rèm xe Tiêu Viêm vén lên, phần đông ánh mắt cũng lập tức bắn qua từ hai bên chiếc xe ngựa, lập tức tất cả đều bị sửng sốt, chợt một đạo tiếng cười to sung sướng từ một gã đại hán cách đó không xa truyền ra. 

Hình thể đại hán này có vẻ cường tráng, trên cánh tay trần che kín các loại vết thương, một thanh quỷ đầu đại đao đeo phía sau lưng chiếu ra từng tia hàn ý thấp thoáng còn lộ ra một ít huyết tích. 

"Móa nó, thật sự là gặp quỷ rồi a, trọng thương nặng như vậy vẫn còn sống sót, tiểu tử này thật đúng là sống dai mà" Đại hán cười to, một gã nam tử khuôn mặt gầy gò, nhất thời bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó trừng mắt nhìn người trước một cái, tức giận: "GR...À..OOOO!!! Cái rắm a, một điểm nhỏ tiền đó lão tử cũng không cần, bất quá thắng chút tiền ấy còn chưa đủ ngươi ở trong thuyền hoa kia động vài cái trên bụng mấy con quỷ nhỏ trắng trẻo. . ." 

"Ngươi quản lão tử. . ." Tên kia đại hán mắng một câu, sau đó điều khiển ngựa tiến lên, đi tới Tiêu Viêm trước mặt, ánh mắt đảo từ trước ra sau, cười nói: "Tiểu tử, ta gọi là Quỷ Đầu, người khác đều gọi ta là lão Quỷ, tại vùng Bắc hoang mạc, chính là ta phát hiện ngươi trước nhất, bất quá ngươi cũng không cần cảm tạ, vừa rồi hốt tiền mấy tên kia chính là tạ lễ rồi, ha ha… " 

"Đa tạ Quỷ Đầu đại ca rồi tại hạ là Tiêu Viêm" Tiêu Viêm cười, dựa vào đuôi xe ngồi xuống, mấy năm nay hắn gặp mấy người, phần lớn đều là một ít lão già thành tinh, thực lực cao đến khủng bố, cùng loại những người này ở tầng dưới chót, nhưng thật ra lâu rồi chưa từng tiếp xúc, làm cho hắn bỗng hồi tưởng lại năm đó ở Ô Thản Thành, hắn trợ giúp phụ thân quản lý phường thị, gặp qua một số Dong Binh, cũng là giống những người đang ở trước mặt này, thô lỗ nhưng hào phóng. 

Bằng phẩm cấp linh hồn lực lượng Tiêu Viêm, tự nhiên là có thể nhìn ra những đại hán này nơi này cao lắm cũng là Đấu Linh ước chừng thấp nhất vẫn chỉ là một gã Đại Đấu Sư mà thôi, còn Quỷ Đầu này, cũng chỉ là nhị tinh Đấu Linh. 

"Ha ha, ngươi đã nhận ta một tiếng đại ca, đoạn đường này ta cũng sẽ che chở ngươi, bất quá Tiêu Viêm tiểu tử, thân thể ngươi như thế này không được a, về sau luyện tập nhiều một chút, tại Trung Châu, không có một chút thực lực tới chỗ nào cũng đều sẽ bị khinh thường nga" Tiêu Viêm một tiếng đại ca, tựa hồ khiến cho Quỷ Đầu thật là cao hứng, sau đó liếc mắt một cái nhìn thân mình Tiêu Viêm cau mày nói, trong giọng nói đúng là có thêm mùi vị chỉ điểm hậu bối, lời nói như thế làm cho Tiêu Viêm hơi mỉm cười. 

"Quỷ Đầu, ít làm việc ra oai lung tung ở trong này đi, dạy người loạn hết cả lên" 

Quỷ Đầu vừa nói xong , tiếng vó ngựa từ phía trước truyền đến, chợt vang lên tiếng cười mắng của Hàn Trùng. 

"Hắc hắc, ta nói đúng thôi mà" nhìn thấy Hàn Trùng, Quỷ Đầu cũng cười một tiếng và nói. 

Hàn Trùng không để ý tới người này, ánh mắt chuyển sang Tiêu Viêm, nhìn sắc mặt hắn tốt lên rất nhiều không khỏi kinh ngạc cười nói: "Được a, Tiêu Viêm tiểu huynh đệ, trọng thương nặng như vậy mà chỉ hai ngày là có thể tự đi đường." 

Tiêu Viêm cười cười, tùy tiện tìm cớ cười nói: "Mạng ta coi như thuộc loại cương ngạnh đi" 

Hàn Trùng thái độ rất hào sảng hàm hậu, cũng không dây dưa nhiều với loại chuyện này, nhìn sắc trời một chút, lớn tiếng nói: "Sắc trời tối xuống rất mau, tiểu thư nói chuẩn bị hạ trại, Quỷ Đầu, ngươi mang vài người thám thính vùng phụ cận xem có ... hay không địa điểm phù hợp, Nanh Sói, ngươi mang một số người đặt lính canh ở chung quanh, Cáp Bối, ngươi mang mấy người. 

Hiển nhiên địa vị trong đội xe này không thấp, từng đạo mệnh lệnh phát ra, cũng không có tiếng phản đối nào, đều là mỉm cười rồi mang người giục ngựa tản ra. 

Sau khi phát ra mệnh lệnh, Hàn Trùng cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, hướng về phía Tiêu Viêm cười nói: "Có thể đi đường rồi sao?" 

Tiêu Viêm gật gật đầu, từ trên xe nhảy xuống, cước bộ tuy có một chút lảo đảo, nhưng vẫn ổn định. Thấy vậy, Hàn Trùng cũng cười khổ một tiếng, nói: "Xem ra ngươi vẫn còn cần tĩnh dưỡng, bị thương nặng như vậy, muốn khỏi hẳn chỉ sợ cũng rất khó khăn, chỉ sợ lưu lại di chứng, vậy tu luyện sau này, thật có thể xảy ra phiền toái. . ." 

Nghe được sự lo lắng trong lời nói Hàn Trùng, Tiêu Viêm cười cười, ý nói hắn không cần lo lắng. 

Nhìn thấy Tiêu Viêm khoáng đạt như thế, Hàn Trùng cũng không nói thêm gì nữa, thầm thở dài một tiếng, xoay người bố trí tiếp việc hạ trại. 

Hiệu suất của chi xa đội này cũng không tồi, rất nhanh không đến nửa giờ, một chỗ nhỏ trên gò núi đã xuất hiện lều trại trắng toát đông đảo, ở bên ngoài có hàng rào vây quanh, trên hàng rào rắc thuốc bột để đuổi độc trùng. 

Tiêu Viêm bởi vì nguyên nhân thân thể suy yếu, không làm việc gì, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt chậm rãi đảo qua chung quanh. 

Chi Xa Đội này theo như lời Hàn Trùng, hẳn là vệ đội Hàn gia tộc thuộc Thiên Bắc thành, nhìn qua một chút hàng hóa trên xe, bọn họ hẳn là đang hộ tống đi. Thực lực hộ vệ chi xa đội này đại khái đều là Đấu Linh cấp bậc, trong đó có mấy vị Đấu Linh đỉnh phong, có thể so sánh cùng Hàn Trùng, đương nhiên, còn khí tức mạnh nhất Tiêu Viêm cũng không quên. 

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Viêm dường như không tự chủ được nhìn về chiếc xe ngựa lẫn trong đội xe, rõ ràng chiếc xe ngựa đó phải xa hoa hơn những chiếc khác rất nhiều. Ẩn ước có mùi hương nữ tử nhàn nhạt truyền ra, đặc biệt làm Tiêu Viêm chú ý là trong xe có một đạo khí tức đạt đến tam tinh Đấu Vương, mà người này chính là cường giả mạnh nhất trong đội xe. 

"Dát chi ..." 

Trong lúc Tiêu Viêm chú ý xem xét, chiếc xe ngựa kia đang đóng chặt đột nhiên chậm rãi mở ra, bỗng một cái đùi ngọc thon dài mượt mà hiện ra trước ánh mắt Tiêu Viêm. 

Trong lòng nao nao, tầm mắt Tiêu Viêm chậm rãi nhìn lên, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, không nghĩ tới vị chủ nhân của khí tức tam tinh Đấu Vương này tuổi còn trẻ cùng dung mạo xinh đẹp như vậy. 

Nữ tử lông mày như liễu, da thịt như tuyết, dáng người cao gầy, thân mặc tử sam, mà ở trong tử sam bao bọc dáng người, có lồi có lõm có vẻ vô cùng đầy đặn. chẳng qua duy nhất không hoàn mỹ là trên gương mặt hơi lạnh lùng, đôi mắt đẹp nhìn quanh có thêm một loại cảm giác nghiêm khắc. 

Bất quá chẳng biết tại sao, Tiêu Viêm đột nhiên trong lúc mơ hồ cảm giác đến gương mặt nữ tử này tựa hồ có một chút quen thuộc, nhưng hắn lại có thể tuyệt đối khẳng định đây là lần đầu tiên thấy nàng. 

Nàng này vừa xuất hiện, chung quanh phần đông ánh mắt liền không có ngoại lệ lập tức tập trung vào thân thể của nàng 

Trong những ánh mắt này, có một chút lửa nóng, nhưng là lại có càng nhiều một luồng kính sợ. 

Nữ tử bước xuống xe ngựa, đôi mắt đẹp chậm rãi đảo qua ở trong doanh địa, mà phàm là người bị nhìn thấy, đều là vội vàng làm ra một bộ dáng chăm chỉ làm việc, làm Tiêu Viêm thấy một màn này có một chút buồn cười. 

Trong lúc đang buồn cười thì ánh mắt nữ tử, đột nhiên dừng lại trên người của hắn, mi liễu hơi chút nhướng lên, chợt chậm rãi tiến đến. Một lát sau, đôi chân thon dài mượt mà đùi ngọc kia hiện ra trước mặt,Tiêu Viêm một đạo thanh âm có mùi vị lạnh như băng, truyền ra: "Ngươi là người mà Hàn quản sự cứu ở trên đường phải không?" 

“Ân " Tiêu Viêm gật gật đầu, theo lễ phép muốn đứng lên nhưng trong cơ thể kia cổ cảm giác suy yếu lại làm cho hắn cười khổ một tiếng, thân thể lay động phải ngồi trở lại. 

 

Nhìn thấy Tiêu Viêm suy nhược như thế, mày liễu của nữ tử chau càng chặt hơn, thản nhiên nói, "Tại trong đội xe Hàn gia ta, có nội quy, Xa Đội không nuôi người chơi bời lêu lổng không làm được việc, lần này xem nguyên nhân trên người của ngươi có thương tích, ta không nói nhiều, bất quá sau này hi vọng ngươi mặc dù chỉ khôi phục ít khí lực thì cũng không tiếp tục ngồi mặc kệ mọi sự, biết không?" 

Nữ nhân nghiêm khắc như thế, dường như là Tiêu Viêm nhiều năm như vậy mới thấy, lập tức cũng có một chút dở khóc dở cười. Khi nào thì hắn đã trở thành người chơi bời lêu lổng vậy? Bất quá trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt cũng gật gật đầu. 

Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu, sắc mặt nữ tử hòa hoãn lại, tùy tay vứt cho hắn một vật, nói: "Ta gọi là Hàn Tuyết, bây giờ là người quản lý Xa Đội, về sau có việc có thể tìm ta, nếu là biểu hiện ngươi tốt, đợi khi đến Thiên Bắc thành, ta có thể cho ngươi gia nhập Hàn gia vệ đội, mặc dù không phải chỗ tốt cho lắm, nhưng ít ra là có thể sống được, đây là một điểm thuốc chữa thương, với thương thế của ngươi sẽ có một chút tác dụng, mặt khác, ngày mai phải đi qua xà yêu lãnh địa, ngươi cẩn thận một chút, cứ trốn ở trong xe không cần đi ra" 

Nói xong, Hàn Tuyết liền lập tức đi qua bên cạnh Tiêu Viêm, sau đó đi vào trong trướng bồng của mình. 

Tiếp nhận bình ngọc được Hàn Tuyết ném cho, Tiêu Viêm cười cười, nữ nhân này mặc dù nghiêm khắc, hơn nữa xem kỹ có chút lạnh lùng, nhưng người cũng không tệ lắm, khó trách người nơi này đều có chút tôn kính đối với nàng. 

Bất quá., tia cảm giác quen thuộc kia lại xảy ra? Nghĩ đến đây, Tiêu Viêm không khỏi nhíu mày lại, hắn chưa từng nhìn thấy qua nàng mà …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.