Đấu Phá Thương Khung

Chương 1235: Chương 1235: Kẻ thù xuất hiện.




 

"Hoa lạp!" 

Không gian kịch liệt vặn vẹo, vang lên âm thanh giống tiếng nước chảy, mà khi loại âm thanh này càng lúc càng to thêm, thì không gian cũng vặn vẹo càng lúc kịch liệt. 

"Hô." 

Nhìn năng lượng phong ấn càng lúc càng trở nên suy yếu, ở bên ngoài cốt hải, ánh mắt của vô số người đều chậm rãi xuất hiện màu đỏ nhạt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, mà bàn tay đang nắm vũ khí, cũng từ từ siết chặt lại. 

Ánh mắt của Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vào tầng không gian đang kịch liệt vặn vẹo, tại nơi phát ra âm thanh kỳ dị kia, hắn cảm giác được có một cỗ lực lượng cực kỳ kinh khủng đang dao động, loại dao động này, rất không ổn định, giống như có một ngọn núi lửa bị đè nén, đang có xu hướng phun trào ra bất cứ lúc nào. 

"Hoa lạp..." 

Một loạt tiếng động kỳ dị liên tục vang lên, không gian đang vặn vẹo, bổng nhiên ngừng lại, rồi chỉ nghe được một tiếng "Phịch" giòn tan, mảnh không gian đang vặn vẹo lúc nãy bỗng vỡ vụn như thủy tnh thành vô số mảnh không gian nhỏ. 

"Xông lên, viễn cổ di tích mở ra rồi!" 

Trong lúc không gian phong ấn nổ tung, vô số người ở hài cốt sơn mạch đều đỏ mắt, trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ tham lam, bóng người lao lên như một rừng châu chấu, hướng về phía trung tâm của cốt hải. 

"Mau lùi lại!" 

Khác với những người này, sau khi nhìn thấy không gian nổ tung, sắc mặt Tiêu Viêm biến đổi, ôm lấy Tử Nghiên bên cạnh, mũi chân khẽ điểm vào cành cây, thân hình nhanh chóng lui lại. Đám người Tiểu Y Tiên bên cạnh cũng phản ứng cực nhanh, lập tức lui lại phía sau mà không chút do dự.. 

Lúc đám người Tiêu Viêm đang lui lại phía sau thì xung quanh cây đại thụ cũng có một vài thân ảnh vội vàng lui lại, hiển nhiện họ cũng phát hiện được điều gì đó không ổn. 

Ngay khi đám người Tiêu Viêm lui lại, thì những mảnh không gian phong ấn bị nổ tung kia cũng đột nhiên dừng lại giữa không trung, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên, một cỗ không gian lực cuồng bạo mà ngay cả Đấu Tôn cũng phải hết hồn chợt trào ra như lốc xoáy. Những người vừa xông vào, chỉ trong chớp mắt đã bị cơn lốc đó nuốt chửng, những tiếng gào thét thảm thiết liên tục vang lên trong biển hài cốt. 

Sóng không gian cuồng bạo, giống như liềm gặt cắt ngang qua cây lúa, tiêu diệt toàn bộ đám người vừa xông vào. Một số cường giả ở phía sau khi nhìn thấy tình huống này, liền lập tức chật vật quay đầu chạy trốn. Lúc này, bên ngoài cốt hải là một cục diện cực kỳ hỗn loạn. 

"Hào!" 

Bởi vì cách khá xa, nên khi cơn lốc không gian khuếch tán thì cũng không tạo thành thương tổn gì cho đám người Tiêu Viêm. Lúc này, mọi người mới thở phào một hơi, ánh mắt liếc qua, nhìn thấy vô số người đang lăn qua lăn lại thê thảm trên mặt đất, tiên huyết màu đỏ sẫm vấy lên một mảng lớn trên biển hài cốt màu trắng: 

"Không gian phong ấn này thật là khủng khiếp, qua bao nhiêu năm tháng mà vẫn còn lưu giữ được lực lượng khủng khiếp đến vậy, thật không hổ là di tích của Đấu Thánh cường giả." 

Nhìn thấy sức tàn phá kinh khủng do sóng không gian tạo thành, trên gương mặt của đám người Tiểu Y Tiên cũng hiện lên vẻ kinh hãi. 

"Đi thôi.... Bọn người kia quá nôn nóng, chỉ có thể tự trách mình không may." 

Tiêu Viêm cười, vung tay lên, thân hình hóa thành một mũi nhọn màu hồng nhạt, lướt vào bên trong biển hài cốt. Cùng lúc đó, một số cường giả lúc trước tránh được sóng không gian, cũng lập tức chuyển mình lao về phía biển hài cốt. 

Khu ngoài của biển hài cốt rất rộng lớn, khi Tiêu Viêm tiến vào trong mới phát hiện nơi này mơ hồ xuất hiện một ngọn núi nguy nga sừng sững. Từ xa nhìn lại, giống như đang có một con viễn cổ mãnh thú đang cuộn mình, làm cho lòng người ta nặng trĩu. 

Khi đám người Tiêu Viêm nhìn thấy ngọn núi khổng lồ này thì tốc độ bay cũng không tự chủ được mà chậm lại, cơn lốc không gian vừa rồi, đã đủ để chứng minh nơi này cũng chẳng phải chốn tốt lành gì. Nếu như không cẩn thận, đi tong cái mạng nhỏ lúc nào cũng không biết. 

Càng lúc càng vào sâu, sương trắng trong biển hài cốt cũng dần nhạt đi, mà vật thể to lớn kia, rốt cục cũng hiện ra rõ ràng trong tầm mắt của Tiêu Viêm. 

Đó là một tòa đại điên, cao tới gần nghìn trượng. Nhìn cự điện đồ sộ như núi này, Tiêu Viêm cảm thấy phân điện lúc trước của Hồn Điện thật nhỏ bé. Ngước nhìn tòa đại điện to lớn đứng sừng sững trong thiên địa, làm trong lòng người ta bất giác sinh ra một cảm giác lạc lõng. Cả tòa đại điện màu đỏ thẫm, từ xa nhìn lại, như một ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội, đặt trên tấm nền hài cốt trắng xóa, nhìn qua có vẻ cực kỳ chói mắt. 

Cường giả xung quanh, cũng thất thần vì đại điện màu đỏ thẫm này, một lát sau, mới hồi phục lại tinh thần. Trong mắt ai cũng tràn đầy vẻ chấn động, không hổ là nơi mà cường giả cảnh giới Đấu Thánh để lại, công trình lớn như vậy không biết phải tốn bao nhiêu công sức mới làm nổi. 

"Xuy xuy !" 

Tất cả đều từ từ giảm tốc độ, sau đó dừng lại ở vị trí cách đại điện khoảng trăm mét. Đứng ở chỗ này, nhìn tòa đại điện lại càng thêm khổng lồ, đỉnh của nó cao như muốn xuyên thủng bầu trời vậy. 

"Khó trách lại có không gian phong ấn che dấu, một đại điện to lớn như vậy, đặt ở bất kỳ một nơi nào, đều sẽ gây chú ý." 

Nhìn cự điện màu đỏ sẫm này, Tiêu Viêm cũng không nhịn được mà lắc đầu than thở, cùng mọi người đứng cách đại điện trăm mét. Vị cường giả Đấu Thánh kia đã kiến tạo một di tích lớn thế này, vậy thì những vật để ở trong đó chắc cũng không ít, chuyến đi này thật là không uổng công a. 

Lúc này, ở ngoài đại điện màu đỏ thẫm, không ngừng có cường giả tiến vào, nhưng tất cả đều không có ai bước qua phạm vi một trăm mét, có thể đi đến đây, nếu không phải là thế lực lớn thì cũng là những cường giả nổi tiếng, tự nhiên không có ai dại dột xông lên chịu trận trước. 

Những người này không vội, Tiêu Viêm tất nhiên cũng không gấp. Đứng trước một bảo tàng lớn như thế, nếu nói không có các cơ quan phòng ngự, thì chắc chỉ có kẻ ngu mới tin. 

Mà lúc Tiêu Viêm đang khoanh tay đứng đợi, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt băng lãnh nhìn về phía mình. Khẽ nhíu mày lại, Tiêu Viêm đảo mắt một cái, nhìn về phía ánh mắt băng lãnh kia. 

Chủ nhân của ánh mắt băng lãnh kia, là một nữ tử mặc quần áo rực rỡ, có khí chất cao quý, làm cho người khác không dám nhìn thẳng, trên đầu búi tóc hình phượng, càng làm tăng thêm vài phần cao quý. 

"Phượng Thanh Nhi?" 

Nhìn gương mặt có chút quen thuộc này, Tiêu Viêm nhịn không được mà xoa xoa hai bàn tay vào nhau, không nghĩ tới lại gặp nàng ở đây. 

Ở bên cạnh Phượng Thanh Nhi có không ít người, đoàn người của Phong Lôi Các cũng nằm trong số đó. Ánh mắt của bọn chúng nhìn về phía Tiêu Viêm cũng cực kỳ âm lãnh. 

Tiêu Viêm đảo mắt nhìn qua đoàn người, đột nhiên dừng lại ở bên cạnh Phượng Thanh nhi. Nơi đó, có một nam tử cao lớn mặc cẩm y màu trắng, nam tử này tuổi chừng ba mươi, nhưng nếu tính tuổi này ở Thiên Yêu Hoàng Tộc, thì vẫn chỉ là một thanh niên mà thôi. 

Vị bạch y nam tử này cực kỳ tuấn tú, khuôn mặt mỉm cười lại càng làm cho hắn tỏa ra khí chất cao quý bức người, nhìn vào đã biết không phải người thường 

“Thanh Nhi, đó là người mà ngươi mơ hồ cảm nhận được có Yêu Hoàng huyết tinh trên người sao?" Lúc này, Bach y nam tử này cũng đang nhìn Tiêu Viêm, sau đó thản nhiên cười, nói. 

"Ừm, nhưng không nghĩ tới, chỉ một thời gian ngắn không gặp, hắn đã đạt tới Đấu Tôn rồi." Phương Thanh Nhi cắn răng trăng trả lời, trong giọng nói có phần không cam tâm. 

"Ha ha, Đấu Tôn à ..... Xong chuyện này, ngươi cũng có thể về tộc tiếp nhận truyền thừa. Đến lúc đó, đột phá Đấu Tôn cũng không phải là chuyện khó." Bạch y nam tử cười cười, nhẹ giọng nói: "Về phần tên Tiêu Viêm này thì giao cho ta đi. Bất kệ hắn có mang Yêu Hoàng huyết tinh hay không, chỉ mang về tra xét là biết ngay thôi. Cho dù hắn đã luyện hóa huyết tinh, chúng ta cũng có cách bắt hắn nôn ra." 

Phương Thanh nhi khẽ gật đầu, tuy nói Tiêu Viêm đã tiến vào Đấu Tôn, nhưng đối với người ở bên cạnh này, nàng cũng có chút tin tưởng. Người này đã tiếp nhận truyền thừa trước nàng, lại sử dụng lực lượng truyền thừa đó đến mức lô hỏa thuần thanh. Phóng mắt khắp giới trẻ của Thiên Yêu hoàng tộc, hắn cũng được xếp vào ba hạng đầu, đối phó với Tiêu Viêm hẳn là không có gì khó khăn. 

"Hừ, thiên đường có lối người không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đến. Nếu như ngươi cứ ở Trung Châu, có lẽ chúng ta không có cách bắt ngươi, nhưng ngươi đã đem mình tặng tới tận cửa thì cũng đừng trách bản tiểu thư vui lòng nhận lấy. "Đôi mắt đẹp của Phương Thanh Nhi lóe lên hàn quang, trong lòng cười lạnh nói. 

Đối với ánh mắt băng lãnh phát ra từ phía Phượng Thanh Nhi, Tiêu Viêm chỉ liếc mắt qua một cái rồi lại quay đi. Hắn có thể cảm nhận được sát ý từ bạch y nam tử kia, đối với người trẻ tuổi như vậy mà đã đạt đến cảnh giới Đấu Tôn, Tiêu Viêm cũng cảm thấy rất kinh ngạc, Thiên Yêu hoàng tộc không phải là ma thú bình thường, bọn họ có huyết thống của Viễn Cổ Yêu Hoàng, cũng có rất nhiều thủ đoạn để làm tăng thực lực của tộc nhân mình lên. Nhưng nói cho cùng, loại lực lượng truyền thừa này và lực lượng có được nhờ tự mình tu luyện, có một sự chênh lệch nhất định, loại chênh lệch này cũng không rõ ràng lắm, nhưng khi giao thủ với người khác thì sẽ lộ ra ngay. 

Lấy thực lấy bây giờ của Tiêu Viêm, phóng mắt khắp những người cùng thế hệ, chỉ cần không đụng phải một vài tên biến thái, hắn gần như có thể nắm chắc phần thắng. Lúc đối đầu với Dịch Trần cũng vậy, mà bây giờ đến vị bạch y nam tử này, cũng là như vậy.. 

Rời mắt khỏi đám người Phương Thanh Nhi, Tiêu Viêm nhìn quanh, nét mặt cũng thoáng biển đổi, bởi vì hắn thấy trong các thế lực hội tụ ở đây, có không ít gương mặt quen thuộc. Những người này, đều ít nhiều có ân oán với Tiêu Viêm. 

"Phong Lôi Các, Thiên Yêu Hoàng Tộc, Băng Hà cốc, Huyền Minh Tông." 

Ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua tất cả các thế lực có địch ý với hắn này. Trong lúc nhất thời, cũng nhịn không được mà lắc đầu thở dài, lần này, đúng là đi vào hang sói rồi. 

-o0o- 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.