Đấu Phá Thương Khung

Chương 489: Chương 489: Luyện chế lượng lớn




Sáng sớm hôm sau , toàn bộ Bàn Môn đều như máy móc bắt đầu khởi động, sáng sớm, Huân Nhi ba người liền dẫn người ra khỏi tháp lầu dành cho tân sinh, sau đó bôn ba trong toàn bộ nội viện, dựa theo danh sách dược liệu mà Tiêu Viêm đưa cho ở xung quanh bắt đầu thu mua. 

Mà cứ như vậy bận rộn mất gần một ngày. Màn tối buông xuống đám người mới cùng nhau hưng phấn cùng mang theo mệt mỏi chạy về phía tháp lầu danh cho tân sinh. 

Một mật thất nhỏ nằm im lặng bên trong lầu các, Tiêu Viêm nhìn đống dược liệu lớn được bày ra trước mặt một cách chỉnh tề, rồi nhìn sang thấy trên khuôn mặt bọn Huân Nhi ba người vẫn còn sót lại chút mệt mỏi, không khỏi khẽ cười nói : 

- Thật vất vả rồi. 

- Tìm đám dược liệu này, hỏa năng đã tiêu phí hết 180 ngày đó, những dược liệu hỏa năng này chúng ta bốn người vốn là tìm kiếm không đủ, bất quá A Thái cùng Bàn Môn thành viên chủ động nhiệt tình trợ cấp một ít, đây cũng là gia sản cuối của Bàn Môn cung cấp chúng ta. 

Huân Nhi khẽ thở dài một hơi, nói. 

Tiêu Viêm yên lặng gật gật đầu, cảm động nói: 

- Yên tâm đi, nhớ kỹ A Thái bọn họ đã bỏ ra bao nhiêu Hoả Năng, đợi luyện chế thành công, sau khi tiêu thụ phải bồi hoàn gấp đôi lại cho bọn họ. 

- Nên thế! 

Huân Nhi gật gật đầu, bàn tay mềm mại vuốt ve đống dược liệu, đại mi nhíu lại nói: 

- Trong đống dược liệu được thu mua này, giá cả có chút đắt đỏ, ta nghĩ nếu chuyện bán buôn đan dược được chế luyện ra, ngay tại bên trong Bàn Môn tổ chức một đội ngũ hoặc là tại bên trong nội viện mời một ít người, chuyên môn vào sâu trong núi tìm kiếm những dược liệu cần thiết cho Bàn Môn chúng ta, sau đó dựa theo mỗi một người giao nộp dược liệu chất lượng hoặc là số lượng, sẽ tính thù lao, nếu như vậy, có lẽ phí tổn của hội sẽ rẻ hơn rất nhiều. 

 

Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn người ra, chợt gật gật đầu đồng ý, ánh mắt đảo qua đống dược liệu ở trước mặt, có được dược liệu này kỳ thật cũng không tính là nhiều, nhưng đây cũng là toàn bộ giá trị và tâm huyết của cả Bàn Môn, than nhẹ một tiếng, trọng trách này không nhẹ nhàng chút nào. 

- Ha hả, Tiêu Viêm ca ca, chuyện kế tiếp, liền chỉ có thể toàn bộ giao cho ngươi, loại công việc luyện đan này, chúng ta không thể giúp ngươi được nửa điểm. 

Huân Nhi cười khẽ nói. 

Trịnh trọng gật gật đầu, Tiêu Viêm nhẹ giọng nói: 

- Yên tâm đi, một ngày sau ta sẽ đem đống dược liệu này biến thành đan dược mà chúng ta cần, tuyệt đối sẽ không cô phụ tấm lòng của các ngươi. 

- Đúng rồi, đây là ta cố ý tại địa điểm bán hàng của Dược Bang phái người mua hai loại đan dược này, một loại là đan dược phục hồi đấu khí mà Ngô Hạo đã từng nói qua, danh xưng ở Dược Bang là Hồi Xuân Đan, mặt khác là một loại thuốc chữa ngoại thương công hiệu quả không tồi. 

Huân Nhi bỗng từ trong nạp giới lấy ra hai cái bình ngọc nhỏ, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Tiêu Viêm. 

Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt trong lòng không khỏi thầm khen một tiếng Huân Nhi quả thật là thông minh 

- Tốt lắm, Tiêu Viêm ca ca, kế tiếp tất cả đều trông chờ vào ngươi đó. 

Huân Nhi nghiễm nhiên cười, đối với Hổ Gia cùng Ngô Hạo phất phất tay, ba người chậm rãi đi ra khỏi phòng, sau đó đóng chặt cánh cửa. 

Theo ba người ly khai, trong mật thất lại một nữa lâm vào im lặng, Tiêu Viêm nhìn nhằm chằm đống đan dược lớn trước mặt, một lúc sau, thở ra một hơi thật dài, ngồi xếp bằng xuống, vung tay lên, dược đỉnh liền xuất hiện trước mặt. 

Đem dược đỉnh lấy ra, Tiêu Viêm thuận tay lấy hai loại đan dược mà Huân Nhi mua được, đầu tiên đổ ra cái gọi là Hồi Xuân Đan, là một viên đan dược có màu xanh biếc, mùi hương thật nồng, mùi hương nồng nặc này thật là làm cho người ta khó ngửi, Tiêu Viêm chân mày cau lại, cũng là lược qua lắc lắc đầu có chút khinh thường, cái này mà cũng gọi là Hồi Xuân Đan a, chỉ sợ dược liệu cần nhất sẽ không vượt qua bốn loại, mà hơn nữa tất cả các loại dược liệu còn lại đều là cực kỳ thông thường, tại trong mắt Tiêu Viêm lúc này, trình độ luyện dược cũng có thể nói là cực kỳ phong phú, cái này gọi là Hồi Xuân Đan này, chỉ sợ là thành phần bên trong chưa đủ để trở thành một loại nhất phẩm đan dược. 

Đem hai loại đan dược đều để lại chỗ cũ, ánh mắt Tiêu Viêm quay lại đỉnh thuốc, sắc mặt dần dần trở thành nên bình tĩnh. 

Trong quá trình luyện dược không thể cho phép có bất cứ điều gì phát sinh, Tiêu Viêm đi vào trạng thái ngưng thần, ánh mắt bình thản nhìn chằm chằm dược đỉnh trước mặt, ý niệm trong đầu miên man quay cuồng, lần này hắn tính toán luyện chế ba loại đan dược, một loại là khôi phục đấu khí Hồi khí đan, loại đan dược này Tiêu Viêm sớm đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, hiện giờ lấy trình độ luyện dược của hắn, luyện chế Hồi khí đan xác xuất thành công ít nhất cũng có thể đạt tới 80%. 

Loại thứ hai là một loại thuốc uống thuốc chữa thương, tên là Phục Thể Đơn Độc, loại thuốc uống chữa thương này không chỉ tác dụng trị liệu có hiệu quả nhất định đối với người bị nội thương, hơn nữa đối với người bị ngoại thương có tác dụng làm cho vết thương khép lại tương đối hiệu quả, loại Phục Thể Đơn Độc này bất luận là ở hiệu thuốc cấp bậc nào, cũng đủ vượt qua mấy loại thuốc chữa thương mà Dược Bang bán ra, hơn nữa mấu chốt chính là dược liệu cần thiết của đan dược này so với cái đan dược của Dược Bang thì tốt hơn không ít 

 

Loại đan dược thứ ba tên là Băng Thanh Đan, loại đan dược này, sau khi dùng có hiệu làm giảm bớt hoả độc, nếu nói không quá, Băng Thanh Đan có lẽ là đạt tới cấp cao nhị phẩm đan dược, thậm chí từ phương diện nào đó cũng có thể nói loại đan dược này một loại tam phẩm cũng không quá, nghĩ đến loại đan dược này có thể phụ trợ cho người tu luyện, giá trị cao xa xa hơn nữa là thuốc chữa thương. 

Mà loại đan dược này thì làm cho Bàn Môn chắc chắn vượt qua Dược Bang, mặt khác trong nội viện, đan dược này trở thành độc quyền, Dược Bang không thể có loại đan dược nào có thể cạnh tranh được với loại đan dược này. 

Trong đầu hiện lên phương thuốc của ba loại đan dược này, Tiêu Viêm thở ra một hơi, sắc mặt dần dần nhìn bàn tay, Ngón tay hơi hơi chà xát động đậy, trong nháy mắt ngọn lửa màu xanh từ ngón tay bốc lên, ngọn lửa màu xanh bay lượn lờ giống như một loại Tinh Linh, hoả diễm trên ngón tay Tiêu Viêm lúc này hoạt bát nhảy múa tung lên hạ xuống, trong mật thất cảm nhận được độ nóng càng lúc càng cao. 

Con ngươi đen nháy chăm chú nhìn ngọn lửa màu xanh bốc lên, nửa ngày sau, bàn tay Tiêu Viêm khẽ bắn ra, một đạo xẹt qua làm cho ngọn lửa màu xanh tại giữa không trung vặn vẹo, bay vào trong lô đỉnh bùng lên, độ nóng vừa đủ, bên trong dược đỉnh phát ra âm thanh tiếng lửa bừng bừng. 

Ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm dược đỉnh , ngón tay thon dài của Tiêu Viêm tiếp tục chậm rãi di động qua bên trái đống dược liệu, trong giây lát, ngón tay run lên, vài cọng dược liệu bất đồng chủng loại liền được đầu ngón tay chuẩn xác kẹp lên 

Cánh tay khẽ lay động, vài cọng dược liệu trực tiếp được ném vào trong dược đỉnh đang cháy, dược liệu vừa đi vào dược đỉnh, đột nhiên ngọn lửa màu xanh bùng lên, nuốt gọn tất cả dược liệu mới đưa vào. . . 

Dược liệu bị ngọn lửa bao chùm, Tiêu Viêm sắc mặt không chút biến hóa, bàn tay cách không đặt hờ trên dược đỉnh, đầu ngón tay thon dài hơi động, mà theo đầu ngón tay máy động, chỉ thấy vòng tròn trong dược đỉnh , ngọn lửa màu xanh thoáng vũ động, hỏa diễm không ngừng bốc lên, trong nháy mắt một mảng đan dịch tinh luyện đã trôi nổi phía trên ngọn lửa. 

Ánh mắt lạnh nhạt nhìn đan dịch trôi nổi, nhiệt độ nóng cháy không ngừng thẩm thấu ra ngoài, đem tinh chất lưu lại ở bên trong, còn tất cả các tạp chất chậm bài trừ ra bên ngoài. 

Lúc này, lực lượng linh hồn của Tiêu Viêm xâm nhập vào vòng tròn trong dược đỉnh , mà ở dưới tác động linh hồn lực lượng này, độ nóng của ngọn lửa màu xanh tiếp tục chậm rãi dâng lên, dồn hết tất cả tinh thần, ở bên cạnh hoàn mỹ khống chế, những tạp chất bị loại bỏ, đan dịch càng phát ra độ tinh thuần. 

Đại sảnh bên trong mở ra, Huân Nhi ba người đang ngồi trong đó, trong lúc nói chuyện cùng nhau vẫn là có một chút không yên lòng, ánh mắt ngẫu nhiên ngước nhìn, sau đó dừng lại tại cánh cửa phòng ở trên lầu, trong mắt mơ hồ có một chút lo âu. 

- Mất hết cả một ngày, Tiêu Viêm như thế nào vẫn còn không có đi ra? 

Bầu không khí có một chút áp lực khiến cho Ngô Hạo đứng ngồi không yên, rốt cục liền không nhịn được mở miệng nói. 

 

- Chờ một chút đi, chúng ta không phải là Luyện Dược Sư, cho nên cũng không rõ ràng lắm quá trình luyện đan dược, bất quá bất luận như thế nào, cũng không thể quấy rầy Tiêu Viêm ca ca lúc này được. 

Huân Nhi lắc đầu, màu xanh đạo. 

Cùng một tâm trạng Hổ Gia cũng khẽ thở ra một hơi dài, giờ cũng chỉ có thể đợi mà thôi, hiện tại cơ hồ toàn bộ Bàn Môn đều là đang chờ đợi Tiêu Viêm đi ra, hắn nếu là thất bại, đối với sĩ khí của Bàn Môn sẽ là một đã kích thật lớn, theo suy nghĩ từ trước cho đến bây giờ, Tiêu Viêm xuất hiện trước mắt bọn họ như một vị tướng quân luôn mang đến thắng lợi, chưa từng có thất bại lần nào. . . Hy vọng lúc này đây cũng là không ngoại lệ. 

"! ~ " 

Bên trong đại sảng không khí nặng nề bao trùm, bỗng nhiên thanh âm cửa phòng vang lên, ba người ngẩn ra, chợt đột nhiên ngẩng đầu, đem tầm mắt quẳng ném về hướng cửa phòng nguyên lúc trước vẫn còn đóng chặt, bây giờ đang từ từ mở ra. 

Tại ba người nhìn chăm chú, Tiêu Viêm chậm rãi đi ra , tuy rằng trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy mệt mỏi, nhưng ánh mắt không dấu nổi một tia thoả mãn, quả thật làm cho ba người trong đại sảnh đang căng thẳng có một chút thả lỏng, lặng lẽ thở ra một hơi cuối cùng liếc mắt nhìn nhau. 

Đứng ở lầu hai, nhìn ba người trong đại sảnh này cười cười, Tiêu Viêm bước nhanh đi xuống thang lầu, đến chỗ bàn ghế ở trung tâm đại sảnh. Vung tay lên, nhất thời trăm bình ngọc liền thoáng hiện ra, đem toàn bộ bình ngọc đặt xuống tràn đầy trên mặt bàn. 

- Có tất cả ba loại đan dược: Hồi Khí Đan 83 viên, Phục Thể Đơn Độc 62 viên, Băng Thanh Đan ba mươi sáu viên. Cộng lại tất cả là 181 viên, hoàn hảo. 

Nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Viêm lúc này có chút sáng lạn . 

- Nhiều như vậy. . 

Nhìn những bình ngọc tràn đầy trên mặt bàn, vẻ mặt ba người kinh ngạc, đặc biệt sau khi nghe được Tiêu Viêm điểm số, giữa trán đều là không khỏi nảy lên kinh hỷ. 

- May mắn là không làm nhục mệnh, kế tiếp tiêu thụ chỉ có thể dựa vào các người thôi, ta thật sự là không còn chút sức lực nào nữa. . . 

Tiêu Viêm đặt mông ngồi trên ghế mềm mại, khuôn mặt mệt mỏi đối với ba người nhẹ giọng nói một câu. 

Huân Nhi ba người hưng phấn gật gật đầu, ba người liền vọt tới bên cạnh bàn, tinh tế đếm số bình ngọc. 

- Tiêu Viêm ca ca . . . 

Cùng hai người bàn bạc vấn đề tiêu thụ, Huân Nhi xoay đầu lại, cũng là ngạc nhiên nhìn, lúc này Tiêu Viêm bàn tay đang đặt ở trên đầu, nhắm mắt ngủ, lập tức nụ cười thanh nhã đang hiện trên mặt thoáng hiện lên một chút đau lòng, từ một bên lấy ra tấm thảm mềm mại, đắp lên người Tiêu Viêm, ôn nhu nói : 

- Ngủ đi, Tiêu Viêm ca ca, khi nào tỉnh lại, Huân Nhi sẽ báo cho ngươi tin tức tốt lành. . . 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.