Đấu Phá Thương Khung

Chương 847: Chương 847: Ma Hạch Cấp Bảy.




Ánh mắt rực cháy nhìn tấm da khô thật lớn trên mặt đất đến tê dại đầu. Mặc dù thứ này cơ hồ nhìn qua cũng chẳng khác gì một đống rác vứt đi, nhưng trải qua một màn lúc trước, Tiêu Viêm đã biết, thây khô của Ma thú thần bí này không giống với Ma thú bình thường. Từ trên người nó có thể tìm được rất nhiều bảo bối, mà tất cả chúng đều dùng một cách thức quỷ dị, ẩn giấu ở những nơi người bình thường khó có thể ngờ đến. 

Tay áo phất nhẹ, một cỗ kình phong nhu hòa quét ra, đem tấm da khô khổng lồ của Ma thú trôi nổi giữa không trung, Tiêu Viêm cong tay búng nhẹ, một luồng lửa xanh biếc từ đầu ngón tay bắn mạnh ra, cuối cùng hóa thành ngọn lửa hừng hực, thiêu đốt bên dưới tấm da khô. 

Dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa xanh biếc kia, tấm da khô to lớn chậm rãi cuộn lại, nhưng ma hạch vẫn chưa xuất hiện như dự liệu của Tiêu Viêm. 

Thấy thế, chân mày Tiêu Viêm từ từ nhíu lại, trải qua sự thiêu đốt của Dị hỏa, tấm da khô của ma thú đã có chút thay đổi, càng về sau càng rõ ràng. Nhưng nó cứ trơ trơ như vậy mà kiên trì chịu đựng Dị hỏa thiêu đốt, chứ không cháy thành tro. Biến hóa duy nhất, chỉ là thong thả cuộn xoắn lại, trông như da rắn lúc mới lột. 

Thời gian dần trôi qua, tấm da khô thật lớn ban đầu, giờ đã cuộn tròn lại như một quyển hoạ. Hắn vẫn một mực chờ đợi nhưng nào thấy chút dấu hiệu của ma hạch xuất hiện. 

Đến lúc này, Tiêu Viêm mơ hồ hiểu được, phương pháp của hắn dường như đã có điểm sai lầm… 

Nghĩ tới đây, hắn đành phải quay đầu đi, đem ánh mắt hướng về Tử Nghiên đang đứng bên cạnh, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt hả hê của cô nàng khi thấy mình đang lo lắng đến đầu đổ đầy mồ hôi. 

"Tiểu nha đầu, ngươi mà còn tiếp tục đứng đó xem kịch vui, thì mau trả lại cho ta mười thanh xương gai kia." Tiêu Viêm trợn tròn mắt, hung tợn nói. 

Đối với uy hiếp của Tiêu Viêm, Tử Nghiên hếch cái miệng nhỏ nhắn lên, miễn cưỡng nói: "Ngu ngốc thế, năng lượng ma hạch kia, xác thật là giấu bên trong tấm da khô của Ma thú. Nhưng nếu ngươi cố tình gượng ép sử dụng Dị Hỏa thiêu đốt, chỉ tổ làm cho năng lượng trong đó dần dần bốc hơi lên mà thôi, cuối cùng, thứ này sẽ chân chính biến thành phế vật." 

Nghe vậy, bàn tay Tiêu Viêm nhất thời thoáng run rẩy, ngọn lửa xanh biếc đang bùng bùng cháy, trong nháy mắt liền tắt ngóm. Hắn giận dữ nói: "Tại sao nha đầu ngươi không nói sớm?" 

"Ơ! Ngươi không có hỏi đến ta, tự mình ra tay, bây giờ lại còn hung hăng sao?" Tử Nghiên vặn vẹo đôi tay nhỏ bé, ra vẻ ủy khuất nói. 

Bị cô nàng làm cho tức giận đến trợn mắt, một lát sau, Tiêu Viêm đành buông tiếng thở dài, cười khổ nói: "Bà cô nhỏ của ta, đừng đùa ta nữa, nhanh nói cho ta biết phải làm như thế nào đi." 

Cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, Tử Nghiên không tình nguyện hừ hừ nói: "Đầu tiên nhỏ một giọt máu kia lên tấm da, sau đó lại dùng Dị hỏa thiêu đốt, mới có thể đem năng lượng ma hạch kia bức ra." 

"Ngươi chắc chắn chứ? "Nghe thấy phải vận dụng thanh hồng huyết dịch trân quý, Tiêu Viêm có chút chần chờ, cẩn thận hỏi. 

"Không tin thì đừng làm." Đối với sự hoài nghi của Tiêu Viêm, Tử Nghiên có chút không vui, bĩu môi: "Ngươi cứ thiêu đốt như lúc nãy đi, đến lúc đó năng lượng ma hạch ẩn giấu bên trong toàn bộ bốc hơi hết, xem ngươi đi đâu mà khóc." 

Nghe vậy, Tiêu Viêm nghiến răng: "Quên đi, tin ngươi một lần vậy." Nói xong, bàn tay thoáng lật, cái bình ngọc lúc trước liền hiện ra ở trong tay. Ngón tay khẽ búng, một giọt thanh hồng huyết dịch liền tự động bay vút ra, lơ lửng trôi nổi trước mặt Tiêu Viêm. 

Nhìn thấy năng lượng cuồng bạo kinh người trong giọt thanh hồng huyết dịch, Tiêu Viêm không khỏi có chút đau lòng. Hắn đem toàn bộ cơ nhục của Ma thú này luyện hóa, mới luyện ra được năm giọt, hiện tại phải sử dụng mất một giọt. Nếu không phải bởi vì ma hạch, có đánh chết Tiêu Viêm cũng không dám xa xỉ như thế. 

Cắn lưỡi đau xót do tiếc của, Tiêu Viêm cong tay búng nhẹ, thanh hồng huyết dịch liền bay vút ra, cuối cùng rơi thẳng vào tấm da khô của ma thú giờ đây đã cuộn tròn lại. 

Thanh hồng huyết dịch vừa mới chạm vào tấm da khô, liền nhanh chóng thẩm thấu vào bên trong. Tấm da khô màu xám trắng lập tức như bị kích thích mãnh liệt, từ nơi giọt máu nhỏ vào, một luồng sắc đỏ nhạt uốn lượn như rắn bò, nhanh chóng khuếch tán ra ngoài. 

Luồng sắc đỏ nhạt khuếch tán với tốc độ cực nhanh, chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, tấm da khô liền hoàn toàn thay hình đổi dạng, màu xám trắng bị một màu đỏ quỷ dị thay thế, không còn như lúc trước. Ban đầu, tấm da khô không hề có chút động tĩnh, nhưng khi luồng sắc quỷ dị khuếch tán tới, liền tản mát ra năng lượng dao động kinh người. 

Thấy biến hóa như vậy, trong mắt Tiêu Viêm hiện lên nét vui mừng cực hạn, biện pháp này quả nhiên là hữu hiệu. 

“Còn không mau dùng Dị hỏa luyện hóa, chẳng lẽ chờ cho đến lúc năng lượng tản mát hết hay sao?” Tử Nghiên đứng bên cạnh, hừ lạnh nói. 

Nghe vậy, Tiêu Viêm hơi ngẩn người, lập tức tùy tâm thúc động, ngọn lửa xanh biếc một lần nữa phát ra, đem tấm da khô đang biến đổi màu sắc bao bọc vào bên trong. 

Lần thứ hai dùng hỏa diễm thiêu đốt, diễn biến đã hoàn toàn khác trước. Bên trong luồng dị hỏa hừng hực, tấm da khô của ma thú nhè nhẹ tỏa ra một làn hơi đỏ nhạt mỏng manh. Bên trong làn hơi đó, Tiêu Viêm cảm nhận được một cỗ năng lượng bàng bạc đáng sợ đang ba động. 

Nhìn thấy dị trạng này, trong mắt Tiêu Viêm ánh lên nét mừng rỡ, lập tức thúc động, nâng cao nhiệt độ của Dị hỏa. 

Nương theo ngọn lửa xanh biếc hừng hực thiêu đốt, làn hơi tỏa ra từ lớp da khô càng nồng đậm, cơ hồ tràn ngập khắp không trung trong gian phòng. Màn hơi càng đậm đặc, năng lượng dao động càng mạnh mẽ. Đến khi mà hơi đã dày đặc đến mức hóa thành mây tràn ngập trong gian phòng, một cỗ uy áp đáng sợ từ giữa không trung khuếch tán ra, làm Tiêu Viêm cùng Tử Nghiên phải biến sắc. 

“Uy áp thật đáng sợ…” Tiêu Viêm ngưng trọng nhìn dải mây màu đỏ nhạt trong không trung, một mặt đem Tử Nghiên kéo về phía sau, mặt khác thúc động tâm thần, nhiệt độ của Lưu Ly Liên Tâm Hỏa đang bao lấy tấm da khô càng trở nên cuồng bạo. 

Dưới sự thiêu đốt của Lưu Ly Liên Tâm Hỏa, làn hơi tỏa từ trong tấm da khô ngày càng nhiều, đám hơi này cô đọng mà không tán, chiếm cứ toàn bộ không trung giữa phòng. Bên trong màn hơi, mơ hồ có tiếng rít gào trầm thấp vang lên. 

Tiếng gầm gừ vừa vang lên, máu huyết cả người Tiêu Viêm không nhịn được mà sôi trào, hắn vội vàng vận chuyển Đấu khí, đem cỗ dao động này áp chế lại. 

Lúc dao động trong cơ thể vừa được áp chế, phía sau Tiêu Viêm đột nhiên truyền đến một trận năng lượng va động. Tiêu Viêm vội vàng quay người lại, chỉ thấy trên thân thể Tử Nghiên, chẳng biết từ lúc nào đã bị một tầng quang mang màu tím bao phủ. Bên trong tầng quang mang đó, Tiêu Viêm cảm giác được một tia hơi thở nguy hiểm, đôi mắt Tử Nghiên tựa như bảo thạch, ẩn chứa quang ám màu tím, mang theo một tia dã tính chết chóc đang nhìn chằm chằm vào đám mây đỏ nhạt giữa không trung, tựa hồ như gặp đại địch. 

"Tử Nghiên!" 

Nhìn thấy dị trạng đó, Tiêu Viêm vội vàng quát lên một tiếng, đấu khí ẩn chứa trong tiếng quát vang động bên tai Tử Nghiên, thanh âm chấn động liền khiến nó tĩnh táo lại. 

Lúc Tử Nghiên bình ổn được thần trí, quang mang màu tím đang quanh quẩn trên thân nó cũng chậm rãi tiêu tán, nó thoáng mờ mịt nhìn Tiêu Viêm, chợt lẩm bẩm nói: "Làm sao vậy?" 

Nhìn thấy bộ dạng mờ mịt của Tử Nghiên, sắc mặt Tiêu Viêm cũng dần ngưng trọng, hắn rất rõ ràng trong lòng, thây khô của ma thú thần bí này tuyệt đối không phải tầm thường, hơn nữa có thể có một ít quan hệ với bản thể của Tử Nghiên. 

"Thứ này đến tột cùng là loại ma thú nào? Tử vong nhiều năm như vậy, vẫn có thể sót lại năng lượng cùng uy áp đáng sợ như thế?" Từng ý nghĩ liên tiếp hiện lên, chân mày Tiêu Viêm cũng đã nhíu chặt lại. 

"Phực!" 

Trong lúc hắn còn đang mải mê suy nghĩ, một loạt âm thanh rắc rắc rất nhỏ vang lên trong phòng, khi nhìn lại, chỉ thấy mảnh da khô của ma thú bên trong hỏa diễm đã hóa thành tro tàn, từ giữa không trung từ từ rơi xuống, trên mặt đất đã bị bao phủ bởi một lớp tro xám mỏng manh. 

Theo tấm da khô tiêu tán, tia sương khói đỏ nhạt cuối cùng phiêu đãng bay lên, cuối cùng nhập vào bên trong đám mây đang lơ lửng giữa không trung. 

Ngay khi tia sương khói cuối cùng tiến vào đám mây, không gian đột nhiên ba động, ở trung tâm đám mây xuất hiện một lốc xoáy nhỏ, cuốn theo cả vùng mây chậm rãi xoay chuyển. 

Nương theo đám mây xoay tròn, từng tia năng lượng cuồn cuộn liên tục không ngừng tiến vào bên trong lốc xoáy, theo sau nguồn năng lượng đó, thể tích đám mây đỏ cũng chậm rãi thu lại với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được. 

Thấy rõ biến hóa như vậy nhưng Tiêu Viêm không có quá nhiều vui sướng, ngược lại hắn càng ngưng trọng, cẩn thận kéo Tử Nghiên lui về phía sau hai bước, Đấu khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, tùy thời ứng phó mọi tình huống bất ngờ. 

Tuy nhiên, phiền phức cũng không xuất hiện như dự đoán của Tiêu Viêm, tốc độ của lốc xoáy tăng lên chừng ba phút, phần mây đỏ cuối cùng đã bị hấp thu toàn bộ vào bên trong lốc xoáy. 

Ngay khi đám mây màu đỏ biến mất, lốc xoáy cũng đột nhiên đình trệ, một cỗ quang mang chói mắt từ giữa lốc xoáy bộc phát mạnh mẽ ra ngoài. 

Bất thình lình gặp biến cố, tay áo Tiêu Viêm vung lên, một màn lửa xanh biếc lập tức tạo thành quang tráo liền xuất hiện trước mặt, đôi mắt Tiêu Viêm nheo lại, nhìn về nơi phát ra cường quang. 

Ánh sáng cực mạnh bùng nổ chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, rồi chậm rãi tiêu tán. Đến khi tia sáng cuối cùng tắt hẳn, Tiêu Viêm dần dần mở mắt ra, toàn thân hắn liền trở nên cứng ngắc. 

Hắn nhìn trừng trừng vào không trung, nơi một khỏa tinh thể hình dạng kì dị với hai màu xanh đỏ đang lơ lửng xoay tròn, đồng thời phát tán ra những tia sáng tràn đầy năng lượng, làm cho không gian xung quanh hơi biến dạng và vặn vẹo. 

Chăm chú nhìn thẳng vào khỏa tinh thể ẩn chứa năng lượng cực kì đáng sợ đó, Tiêu Viên hít sâu một hơi, trong mắt toát lên vẻ cuồng nhiệt kinh người. 

"Đó. . . đó chính là ma hạch sao? "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.