Nhiệt độ nóng rực không ngừng tràn ra từ dược đỉnh màu hồng đậm kia, làm cho không khí cả vùng xung quanh trở nên khô nóng hẳn.
Quá trình luyện chế đan dược Bát phẩm cực kỳ rườm rà. Mấy trăm loại dược liệu kia, đối với một Luyện Dược sư bình thường mà nói, chỉ việc khống chế cho chúng lơ lửng thôi đã đủ làm họ luống cuống tay chân rồi. Đương nhiên, với lực lượng linh hồn mênh mông như biển cả của Tiêu Viêm, những việc này hoàn toàn không có một chút cản trở nào.
Từng gốc dược liệu mà đại đa số những Luyện Dược sư ở đây còn chưa từng nghe nói đến liên tục bay vào trong dược đỉnh. Hỏa diễm trong đó tùy ý quét qua, dược lực tinh thuần bên trong dược liệu đã được tinh luyện ra một cách hoàn mỹ, sau đó trôi nổi trong dược đỉnh. Trong lúc nhất thời, dược đỉnh trào ra từng luồng năng lượng tinh thuần đến kinh người.
Nhất Thủy đan này có thể dẫn tới Ngũ Sắc đan lôi, cấp bậc như thế cũng không quá khó khăn đối với Tiêu Viêm bây giờ. Những năm gần đây, lực lượng linh hồn hắn đã mạnh hơn lúc ở Đan hội không biết bao nhiêu lần. Chính vì thế, mặc dù luyện chế Nhất Thủy Đan có chút rườm rà phức tạp, nhưng vào trong tay Tiêu Viêm thì lại sinh động như nước chảy mây trôi.
Luyện chế đan dược, đặc biệt là đan dược Bát phẩm thế này thì thời gian tiêu tốn cũng không hề ngắn. Mặc dù Tiêu Viêm có dị hỏa tương trợ, nhưng đợi đến lúc có thể tinh luyện hết dược liệu thì nửa ngày đã trôi qua. Trên quảng trường, cả đám Luyện Dược sư đều chìm đắm trong quá trình luyện đan sinh động như lưu thủy hành vân của Tiêu Viêm, không hề cảm nhận được thời gian đã trôi qua bao lâu. Đồng thời, trong ánh mắt của họ đầy vẻ ngưỡng mộ, kính sợ. Những hành động của Tiêu Viêm đối với bọn họ mà nói hệt như thần thánh vậy. Trong quá khứ, bọn họ từng gặp qua nhiều vị Luyện Dược đại sư, nhưng vẫn chưa thấy được ai đạt đến mức kinh khủng như Tiêu Viêm cả.
Dưới bầu không khí yên tĩnh này, thời gian ba ngày cứ lặng lẽ trôi qua. Trong khoảng thời gian đó, những Luyện Dược sư bị quá trình luyện đan của Tiêu Viêm hấp dẫn đến ngày càng nhiều. Một số ít trong đó vốn không phải thuộc Đan đường nhưng vẫn lưu lại trong ải Huyền Hoàng, nghe tin liền chạy tới. Đến sau cùng, cả quảng trường của Đan đường đều bị vây chặt như nêm cối, trên trời dưới đất đầy ắp người với người. Mà về sau, khi động tĩnh càng ngày càng lớn, cuối cùng cũng làm kinh động đến những cường giả không phải Luyện Dược sư. Bởi vì sự uy hiếp từ Sư Minh tông nên có không ít cường giả đang ở đây, họ đều đầu phục vào Viêm Minh. Trong những người này, một số ít rời đi sau khi Sư Minh Tông bị đánh bại, nhưng số người còn ở lại cũng khá nhiều. Hiện giờ, toàn bộ căn cứ đều bị quá trình luyện đan thu hút về đây.
Khi người đến quan sát càng lúc càng nhiều, Thải Lần đành phải vận dụng cường giả Viêm Minh đi ổn định trật tự, lúc này nhất quyết không thể để quá trình luyện chế của Tiêu Viêm gặp bất kỳ sự quấy nhiễu nào.
Tình huống vô số người chăm chú theo dõi như thế kéo dài thêm ba ngày nữa.
Oanh!
Khi Tiêu Viêm đắm chìm trong quá trình luyện chế đan dược đó được tám ngày. Đột nhiên nhiều tiếng sấm trầm thấp vang lên trên bầu trời không gợn chút mây. Không ít cường giả nhạy cảm có thể cảm nhận được, năng lượng thiên đia khu vực này trở nên dữ dội như muốn bộc phát…
Khi mọi người bắt đầu náo loạn vì tình huống trước mắt, bầu trời chợt bị che phủ bởi mây đen dày đặc. Trong lúc mơ hồ, có từng tia sét như ngân xà chớp giật bay múa, xuyên qua cả không gian.
Nhìn bầu trời quang đãng đột nhiên dày đặc mây đen, bên trong căn cứ Huyền Hoàng náo loạn hẳn lên. Không ít cường giả sắc mặt xám xịt, bọn họ có thể cảm giác được bên trong đám lôi vân kia ẩn chứa nguồn năng lượng phong bạo mạnh đến nhường nào, nếu nó bổ xuống căn cứ thì gần như cả khu vực này sẽ bị oanh tạc đến mức nát vụn hơn nửa.
Trong lúc ải Huyền Hoàng lâm vào cảnh náo loạn, Tiêu Viêm vốn vẫn nhắm mắt ngồi trên thềm đá mấy ngày nay chợt chậm rãi mở mắt ra. Ngay khoảnh khắc đó, lôi vân phía cuối chân trời ùa về nhanh chóng như bị thứ gì đó lôi kéo. Lôi vân sôi trào, sau đó dần trở nên huyễn lệ, trải qua chừng hai phút ngắn ngủi, lôi vân đen kịt đã xoay chuyển, hóa thành lôi vân ngũ sắc hoa mỹ trước ánh mắt rung động của mọi người.
“Đây là Ngũ sắc Đan lôi rực rỡ trong truyền thuyết sao?”
Nhìn lên Ngũ sắc lôi vân bao phủ cả bầu trời, trên khuôn mặt tất cả những Luyện Dược sư ở đây đều hiện lên sự sùng kính và cuồng nhiệt. Có rất nhiều Luyện Dược sư dùng hết cả đời mình vẫn không có cách nào thu hút được loại đan lôi này đến.
“Đích xác là Ngũ Sắc Đan Lôi!”
Cả Cổ Hà và Pháp Mã đều ngước nhìn bầu trời, ai nấy khẽ thở dài. Nhìn thân ảnh cao gầy của Cổ Hà, ai tinh ý sẽ thấy thấp thoáng bộ dạng thất bại, khó trách Vân Vận luôn chung tình với hắn, thiên phú cỡ này thì Cổ Hà tự nhận không cách nào đạt tới.
“Ầm!”
Lôi vân chợt sôi trào, những tiếng sấm sét ầm ầm đột ngột vang lên. Một luồng ngũ sắc đan lôi khổng lồ lớn chừng trăm trượng bất chợt bổ về phía Tiêu Viêm.
Cảm giác được nguồn năng lượng đáng sợ ẩn chứa bên trong Đan lôi, cho dù là đám người Thải Lân cũng không nhịn được mà phải biến sắc.
Tiêu Viêm chậm rãi ngẩng đầu nhìn Ngũ sắc đan lôi đang đánh đến như một con cự long xé rách bầu trời. Hắn liền cong ngón tay búng ra, một thân ảnh màu vàng nhạt xuất hiện, lao lên đụng mạnh vào luồng Đan lôi kinh khủng kia.
“Phốc!”
Hai bên va chạm với nhau, Đan lôi nhìn vô cùng hung mãnh kia lại biến mất trong nháy mắt mà không để lại bất cứ tăm tích nào, làm cho mọi người ở đây ai nấy sững sờ. Tất cả ánh mắt đều tập trung vào thân ảnh màu vàng nhạt kia, lại bất ngờ phát hiện một khuôn mặt vô cảm, ánh mắt trống rỗng, đây đúng là Thiên Yêu Khôi của Tiêu Viêm.
“Ầm ầm!”
Bị Thiên Yêu Khôi thôn phệ mất đạo Đan lôi, Lôi Vân trên bầu trời bỗng như phát nộ, điên cuồng trút xuống thêm một đạo ngũ sắc lôi trụ(*), có điều nó vẫn không thể vượt qua được sự ngăn chặn của Thiên Yêu Khôi. Cảnh đan lôi điên cuồng tàn bạo như thế kéo dài gần mười phút. Màu sắc nó nhạt dần, mà lôi vân đáng sợ kia cũng từ từ tiêu tán trong ánh mắt hồi hộp của mọi người.
“Uy lực của Đan lôi do Bát phẩm đan dược dẫn phát quả nhiên thật đáng sợ, cỡ này thì cho dù là cường giả Đấu tôn cũng nuốt không trôi…”
Thấy đan lôi kia từ từ tiêu tán, không ít người ở đây âm thầm líu lưỡi, đan dược cấp bậc thế này, quả thật không phải dành cho người bình thường luyện chế.
Thấy Đan lôi đã biến mất, Tiêu Viêm vẫy nhẹ tay thu Thiên Yêu Khôi về lại trong nạp giới. Hắn cong ngón tay rồi búng ra, nắp đỉnh tự động bật lên, một luồng ánh sáng đỏ rực phóng ra ngoài nhanh như chớp, vừa muốn bỏ chạy đi thật xa thì đã bị bàn tay Tiêu Viêm chộp lấy, kình phong vô hình trói chặt lấy nó, cuối cùng hắn bỏ vào trong bình ngọc, thu vào nạp giới.
“Minh Chủ uy vũ!”
Nhìn thấy quá trình luyện đan của Tiêu Viêm đã thành công, nhất thời xung quanh vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc. Sắc mặt phần đông Luyện Dược sư đều đỏ lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn thân ảnh trước mắt. Đây là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy Luyện Dược sư cấp bậc này, loại Đan Lôi kinh khủng đến thế này…
Đối diện với tiếng hoan hô như muốn bài sơn đảo hải kia, Tiêu Viêm chỉ khẽ mỉm cười, nâng cánh tay lên, ánh mắt bình tĩnh đảo qua từng khuôn mặt đám người Luyện Dược sư của Đan đường, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt run run của hai người Liễu Xương và Ô Trấn. Mà sắc mặt của họ lúc này rất mất tự nhiên, không dám đối diện với Tiêu Viêm.
“Lần này tập trung người của Đan đường đến đây, luyện đan chỉ là ý thứ nhất…”
Nghe được giọng nói thản nhiên của Tiêu Viêm, toàn trường lặng ngắt như tờ, một số người bắt đầu đứng ngồi không yên, tựa hồ đều dự cảm được chuyện gì sắp sửa phát sinh.
“Đan đường và Viêm Minh là một, và cũng không hề phân chia cao thấp với các phân đường khác. Nhưng mấy năm gần đây,, một số người nảy sinh tự cao kiêu ngạo, xem Viêm Minh như không khí, tư lợi cho bản thân, dẫn đến nội bộ bất hòa, đấy rõ ràng là tội rất to lớn!” Sắc mắt Tiêu Viêm lạnh xuống, trầm giọng quát lớn, tiếng quát quanh quẩn không dứt bên tai mọi người..
“Ở chỗ này của ta có một bảng danh sách mô tả đầy đủ tên, tội!” Bàn tay Tiêu Viêm chợt nắm chặt lại, một quyển trục xuất hiện, sau đó hắn ném về phía Thải Lần, trầm giọng nói: “Đọc!”
Nghe được giọng nói uy nghiêm của Tiêu Viêm, trong lòng không ít người ở đây đều phát lạnh, nơm nớp lo sợ.
¬Thải Lân đón lấy quyển trục, đôi mắt lạnh lùng quét qua những cái tên trong đó, đây đều là những kẻ kiêu ngạo ương ngạnh, có người thậm chí còn gây ra những mối họa không nhỏ. Vì cố kỵ tầm quan trọng của Đan Đường nên trước kia Thải Lân đành phải nhắm mắt cho qua. Nhưng lần này Tiêu Viêm đã trở về, nàng không cần phải để ý đến những điều như vậy nữa.
“Tổ một Đan đường, Hồ Cố, không nghe theo mệnh lệnh, ngạo mạn kiêu căng, từng vì việc tư làm chậm trễ việc vận chuyển đan dược, dẫn đến chuyện mấy trăm huynh đệ Viêm Minh tử nạn!”
“Tổ hai Đan đường, Hạ Viêm Minh, âm thầm tham ô dược liệu của Viêm Minh. Bị người khác tố cáo, không những không nhận tội mà lại đả thương người kia!”
“Tổ một Đan đường…”
Từng cái tên một được đọc ra từ miệng Thải Lân, sắc mặt một số Luyện Dược sư của Đan đường đều trở nên trắng bệch.
“Đan đường trưởng lão Liễu Xương, Ô Trấn, kể công kiêu ngạo, không phục tùng mệnh lệnh, gặp chiến thoái lui, âm thầm buôn bán đan dược Viêm Minh, tư lợi cho bản thân!”
Ngay lúc lời nói cuối cùng của Thải Lân vang vọng khắp quảng trường, phía dưới không khỏi ồ lên kinh ngạc. Sắc mặt Liễu Xương và Ô Trấn trắng bệch, không thể ngờ rằng Tiêu Viêm lại dám ra tay với hai người họ.
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tất cả những việc này đều xử lý theo quy định của Viêm Minh, không ai được miễn tội!” Giọng nói điềm nhiên của Tiêu Viêm vang lên.
“Minh Chủ!”
Cả Liễu Xương và Ô Trấn đều bật đứng dậy, phẫn nộ quát to: “Hai người chúng ta là Luyện Dược sư Thất phẩm cao cấp. Đan đường phát triển đến hôm nay, công lao chúng ta cao đến ngất trời, hôm nay ngươi muốn qua cầu rút ván hay sao?”
“Công không đủ bù tội! Cơ chế quản lý của Viêm Minh không hề lỏng lẻo, bất luận kẻ nào vi phạm cũng phải bị nghiêm trị!” Tiêu Viêm quát lạnh. Nếu cứ tùy ý để Đan đường phát triển như thế thì sớm hay muộn cũng sẽ thành nội loạn cho Viêm Minh. Vì vậy, những lúc cần phải hạ thủ tàn nhẫn, Tiêu Viêm nhất định sẽ không chùn tay. “Vô liêm sỉ, ai mà thèm cái chức trưởng lão Đan đường này chứ, lão phu không làm nữa!”
Sắc mặt Liễu Xương và Ô Trấn hoàn toàn trắng bệch, một lát sau mới phát ra tiếng cười lạnh lẽo, phất tay áo quát to: “Có ai nguyện đi theo hai người bọn ta?!”
Nghe được lời này của lão, đám Luyện Dược sư đang đứng trên quảng trường đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng có một số thân tín và những người bị nêu tên lúc trước đều vội vàng đi ra, vì bọn họ biết nếu lưu lại sẽ chỉ gặp xui xẻo mà thôi.
Thấy biểu hiện của đám người này, cả Liễu Xương và Ô Trấn đều không nhịn được mà phát ra giọng cười đắc ý, nhìn Tiêu Viêm khinh khỉnh nói: “Minh chủ đại nhân, nơi này không giữ thì tất sẽ có nơi khác, cáo từ!”
Nhìn đám người Liễu Xương định xoay ngươi rời đi, trên khuôn mặt Tiêu Viêm chợt xuất hiện một nụ cười, chầm chậm hỏi: “Thải Lân, kẻ phản bội Viêm Minh phải xử trí ra sao?”
Khóe môi Thải Lân nhếch lên một đường cong lạnh lẽo, thản nhiên đáp: “Giết không tha!”
Nghe được lời tuyên bố của Thải Lân, đám người Liễu Xương vừa định rời đi kia chợt cứng đơ cả người.
----------------------
(*) Lôi trụ: cột sét.