Đấu Phá Thương Khung

Chương 1265: Chương 1265: Phân biệt




 

Mắt thấy đám người Tiêu Viên biến mất vào trong không gian liệt phùng, đám người Thiên Yêu Hoàng tộc chỉ biết trố mắt nhìn nhau, không một ai dám lên tiếng ngăn cản. 

- Hoàng trưởng lão, chẳng lẽ ngài để cho bọn chúng cứ như thế mà mang đi Long Hoàng Căn nguyên quả sao? 

Gã nam tử bạch y nghiến răng, mang vẻ mặt không cam lòng hỏi. 

- Vậy thì ngươi có biện pháp nào khác à? Xông lên liều mạng với bọn nó? Cho dù đám chúng ta có chết sạch sẽ thì ngươi cũng đừng hòng làm rụng một cọng lông của bọn chúng! 

Lúc này, Hoàng Hiên cũng đang tràn đầy phẫn nộ, lại nghe được mấy lời như chó sủa của tên kia, thì liền giáng cho tên kia hai cái bạt tai thật mạnh, mong nhờ nó mà mình hạ hỏa được một chút. 

- Phanh ….!! 

- Thật không ngờ, con a đầu kia lại là người của bộ tộc Thái Hư Cổ Long, nếu không phải vì nó, quả Long Hoàng Bản Nguyên Quả ấy đã lọt vào túi của Thiên Yêu Hoàng tộc ta rồi! 

Phượng Thanh Nhi nghiến răng thốt: “Chúng ta đã phái rất nhiều cường giả tới đây, thế mà… nếu lần này lại thất bại nữa, sợ là khi cúng ta quay về e rằng….” 

Hoàng Oát vội hít sâu một hơi, cố gắng làm cho bản thân mình tỉnh táo trở lại, chỉ một lát sau ánh mắt hắn lại đảo quanh, vội xoay người, bước nhanh tới hành lang phía trước 

- Hoàng trưởng lão? 

Thấy thế, đám người Phượng Thanh Nhi cũng đều ngẩn ngơ. 

- Đi, chúng ta đi tới thú linh tráo ở đằng kia, cùng nhau đem đám hài cốt của Thiên Hoàng về, mặc kệ thế nào, ta không thể mang tay không mà về được, mặc kệ nó có hữu dụng hay không, ít nhất cũng có thể chặn họng vài tên. 

Hoàng Hiên sắc mặt đen thui, vung vẩy tay áo, bước nhanh vào dãy hành lang phía trong, đám người Phượng Thanh Nhi thấy thế cũng vội chạy theo sau. Mấy khối hài cốt bên kia đều trải qua không biết bao thời gian, sớm đã thành phế phẩm, xem ra nếu đem chúng về chắc cũng chả có tác dụng gì. 

Nhìn đám người Thiên Yêu Hoàng tộc nhanh chóng rút đi, sắc mặt Trích Tinh lão quỷ cũng dần trở nên âm lãnh, ánh mắt nhìn đăm đăm vào chổ mà đám người Tiêu Viêm vừa biến mất, âm u thốt: 

- Tiêu Viêm, mày chờ xem, không lâu nữa tao sẽ gặp lại mày, tới lúc đó thì cũng là lúc mà mày và cái Tinh Thần Các của mày bị hủy diệt hoàn toàn! 

Nói xong mấy lời vô cùng oán độc kia, hắn cũng không hề đứng yên, thân hình nhẹ chuyển, nhanh chóng lướt đi ra bên ngoài khu di tích. 

Ở một ngọn núi cách Hài Cốt sơn mạch hơn trăm dặm, không gian bỗng nhiên xao động, một khe nứt đen ngòm xuất hiện, mấy bóng người đang vội vã phóng ra. 

- Đa tạ Hắc Kình tiền bối đã ra tay tương trợ! 

Chân vừa chạm đất, Tiêu Viêm đã chắp tay hướng một vị đại hán cường tráng cười nói. 

- Chỉ việc nhỏ thôi, lúc đi mấy lão gia hỏa trong tộc cũng đã nhắn ta nói với ngươi mấy lời cảm ơn, cảm tạ ngươi đã chăm sóc Tử Nghiên mấy năm nay, phần nhân tình này tộc Thái Hư Cổ Long ta sẽ tìm cơ hội trả cho ngươi… 

Hắc Kình khoát tay đáp. 

- Hắc Kình tiền bối khách khí rồi, vãn bối vẫn luôn đối đãi Tử Nghiên như là muội muội, chăm sóc nàng là việc phải làm thôi! 

Tiêu Viêm nghiêm mặt đáp lời, ban đầu khi mới nhận thức Tử Nghiên, hắn còn chưa nhận ra được bối cảnh đằng sau của nàng, khi đó hắn chỉ cản thấy nha đầu này thật đáng yêu, rất hợp với hắn nên đã tìm mọi cách chiếu cố nàng ta. 

- Nga, thân phận của nha đầu kia có chút đặc biệt, nàng đối với tộc ta rất trọng yếu, nàng không thể xảy ra chuyện được. Ngươi có thể đưa nàng an toàn về lại Trung Châu, hơn nữa giúp nàng bắt được liên lạc với chúng ta, phần nhân tình này rất lớn. 

Hắc Kinh liếc mắt nhìn qua Tử Nghiên, rồi lại lắc lắc đầu đáp. 

- Được rồi, ngươi cũng đừng nhiều lời nữa, lại thêm phiền ta, dù sao sau này tộc Thái Hư Cổ Long cũng sẽ trả lại cái ân tình này của ngươi. Nơi này cách Hài Cốt sơn mạch không xa, ngươi chỉ cần đi về phía Đông là có thể ra khỏi Thú Vực, nhưng Tử Nghiên phải theo ta trở về bổn tộc. 

- Về làm gì? Tôi không về đâu, nơi đó chả có cái gì vui chơi cả. 

Nghe phải trở về bổn tộc, đôi mày cong vút của Tử Nghiên nhíu lại, lắc đầu quầy quậy. 

- Ngươi nói với ta cũng vô dụng, đây là lệnh của mấy lão gia hỏa kia, nói rằng ngươi đi chơi đã đủ rồi, nghi thức Cổ Long truyền thừa vẫn chưa hoàn thành xong, lần này ngươi phải hoàn thành triệt để mới có thể ra ngoài, với lại bây giờ ngươi tìm ra Long Hoàng Căn Nguyên Quả, thứ này cần phải có ngươi để xử lý. 

Hắc Kình giang tay đáp. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Nghiên nhăn lại, mặt không hề tình nguyện chút nào. 

- Thực lực của ngươi bây giờ đi theo Tiêu Viêm cũng chỉ thêm trói buộc hắn thôi, nói không chừng ngày nào đó còn liên lụy đến hắn. Sự tình này chắc ngươi muốn thấy à? 

Hắc Kình vừa cười vừa đáp: 

- Nhanh chóng hoàn thành xong việc tryền thừa, thực lực ngươi cũng sẽ tăng vọt, khi đó cũng không ai ngăn ngươi ra ngoài nữa, lúc ngươi đi tìm Tiêu Viêm, bọn hắn có thể giúp ngươi không ít việc. 

Nghe vậy, Tử Nghiên hơi ngẩn người, sau đó cúi đầu nản lòng thốt: 

- Được rồi, ông thắng, tôi trở về với ông. 

Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Hắc Kình, người này nhìn có vẻ tục tằng nhưng rất giảo hoạt, một câu liền nói đúng chổ yếu của Tử Nghiên, làm nàng không thể không khuất phục. 

Hắc Kình dường như đọc được ý nghĩ của hắn, hướng Tiêu Viêm nhếch miệng cười cười, sau đó mắt chuyển sang Hùng Chiến, nói: 

- Tên gia hỏa nhà ngươi cũng theo ta rời đi đi, viễn cổ Long Hùng năm xưa cũng là một nhánh phụ của bộ tộc Thái Hư Cổ Long ta, theo ta một chuyến ngươi nhận không ít chỗ tốt đâu! 

- Hắc hắc, tất cả nhờ Hắc Kình tiền bối sắp xếp! 

Hùng Chiến cười ngây ngô đáp, trước một Thái Cổ Hư Long đã thành thục, hắn có kháng cự cũng vô ích. 

- Nếu đã vậy chúng ta liền chia tay ở đây! 

Tiêu Viêm chắp tay cười nói. 

- Tử Nghiên, hảo hảo tu luyện! 

Tiểu Y Tiên nhẹ sờ sờ đầu Tử Nghiên, mĩm cười dặn dò, còn Tử Nghiên chỉ có thể rầu rĩ gật đầu đáp ứng. 

- À, trước khi đi ta nhắc nhở ngươi một câu, cẩn thận với Hồn Điện, hiện giờ ngươi đã xem như là kẻ đối nghịch với bọn chúng, đừng để rơi vào tay của bọn họ. 

Hắc Kình gật đầu, hơi chần chờ một chút rồi mới thốt lên. 

- Ngã Giáp Trác vẫn còn nằm trong tay bọn chúng, mặc kệ thế nào, ta cũng phải cứu hắn ra ngoài. 

Tiêu Viêm khẽ nói. 

Hắc Kình ngẩn người, nhẹ gật đầu đáp: 

- Nếu đã như vậy ta cũng không nói nhiều nữa. Cáo từ! 

Thanh âm vừa vang lên thì bên cạnh Hắc Kình không gian lại một lần nữa vặn vẹo, một vết rách không gian lại xuất hiện. 

Đi nào! 

Hắc Kình vung tay, xoay người chui vào khe rách, Hùng Chiến theo sát, Tử Nghiên vào sau cùng, nàng lưu luyến không rời nhìn đám người Tiêu Viêu, đôi tay nhỏ bé nắm chặt, nghiêm giọng nói: 

- Tiêu Viêm, lần gặp tới ta sẽ mạnh hơn ngươi, đến lúc đó ta sẽ bắt ngươi luyện đan cho ta ăn mỗi ngày! Hì hì! 

Nói xong, Tử Nghiên cười ngây ngô, sau đó xoay người lại bước vào trong không gian liệt phùng kia. 

Xuy! 

Tử Nghiên vừa tiến vào thì đoạn không gian liệt phùng đó liền theo tiếng xuy ấy mà biến mất. 

Nhìn đám người Tử Nghiên biến mất, Tiêu Viêm cũng cảm thấy có vài phần trống trải, thiếu tiểu nha đầu này bên cạnh tựa hồ cũng sung sướng hơn trước một chút. 

- Đi thôi, nhiệm vụ lần này đã kết thúc tốt đẹp, Hồn Anh Quả đã tới tay, xem như vấn đề linh hồn của lão sư đã có cách giải quyết rồi. 

Sự muộn phiền bổng chốc tan biến, Tiêu Viêm liền tươi tỉnh lại, bàn tay vung lên, cười một tiếng to, thân hình phóng mạnh, biến thành một đạo lưu quang bay vút vào không trung, hướng về phía bên ngoài Thú Vực nhanh chóng lao đi, chỉ chốc lát sau đám người Tiểu Y Tiên cũng đã đuổi kịp. 

Lần hành trình đến viễn cỗ di tích này thu hoạch vượt xa dự đoán của đám người Tiêu Viêm, không chỉ thuận lợi có được Hồn Anh Quả, mà còn có cơ duyên xảo hợp có được đan thú vô cùng quý hiếm nữa, thứ này chỉ cần ra sức bồi dưỡng, sớm muộn gì cũng có thể tiến vào cửu phẩm, khi đó, những tác dụng vô cùng thần hiệu đến bất khả tư nghị, như khởi tử hồi sinh, nghịch thiên cải mệnh,… cũng có thể. 

Thu hoạch lớn nhất đương nhiên là ba cái xương sườn lấy được từ trên hài cốt của Đấu Thánh, trên ba cái xương sườn ấy cất dấu chính là đấu kỹ của Thiên giai, chẳng qua là Tiêu Viêm không có thời gian lập tức phá giải nó, mọi chuyện đều phải trở về Tinh Vẫn Các mới có thể từ từ nghiên cứu. 

Ở Thú Vực, hiện tại bọn họ xem như đã đắc tội hai tộc lớn nhất là Thiên Yêu Hoàng tộc và U Địa Minh Mãng, chiếm đa số ở Thú Vực, bởi vậy đám người Tiêu Viêm cũng không dám ở chổ này quá lâu, khi chia tay đám người Hắc Kình xong thì hắn suốt đêm chạy ra khỏi Thú Vực, khi hắn dùng tốc độ cao như thế mà chạy, thì vẻn vẹn chỉ mất một ngày hắn đã đi ra khỏi phạm vi của Thú Vực rồi. 

Sau khi rời khỏi Thú Vực, Tiêu Viêm liền tìm cách chuyển đến đám người Mộ Dung Thanh Loan ở Thú Vực một cái tin nhắn, sau đó hắn mang theo đám người trở về Tinh Vẫn Các. 

Tinh Vẫn Các, sau một đỉnh núi, một thân ảnh già nua đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, thân hình lão ta thoáng có chút mờ ảo, tuy là mông lung nhưng lại tỏa ra những uy áp linh hồn mênh mông, lặng lẽ mà tràn ngập, trong Tinh Vẫn Các này, người có linh hồn lực mạnh mẽ như thế ngoại trừ Dược Lão ra thì không thể có người nào khác được. 

- Lão gia hỏa, ta đã thầm liên hệ mấy lão quái quan hệ không tệ năm xưa, bọn họ cũng đã cho ta câu trả lời thuyết phục, chỉ cần ngươi khôi phục được thực lực năm xưa, ngươi vẫn là khách khanh của Tinh Vẫn Các. 

Phía sau Dược Lão, Phong Tôn Giả cười nói. 

- Ừ, nếu ta có thể khôi phục lại thực lực đỉnh phong, thì Tinh Vẫn Các liền có thể có thực lực làm cho Hồn Điện kinh sợ, có sự bảo đảm an toàn, bọn họ tự nhiên là đồng ý thôi. 

Dược Lão cười đáp, cũng không hề cảm thấy quá bất ngờ. 

Phong Tôn Giả nhẹ gật đầu một cái, rồi liền trầm ngâm thốt: 

- Đám Tiêu Viêm đi cũng được một đoạn thời gian rồi, cũng không biết có thể có được Hồn Anh Quả hay không nữa, nghe nói di tích lần này hấp dẫn không ít cường giả tới tham gia. 

- Ngươi cứ yên tâm đi! 

Dược Lão nhẹ cười, đôi mắt đang khép hờ bỗng từ từ mở ra, nhìn đăm đăm về phía lối ra vào của Tinh Giới, vùng không gian ở nơi đó đang nổi lên những dao động rất nhỏ. 

Thấy Dược Lão tin tưởng Tiêu Viêm như thế, Phong Tôn Giả cũng hơi ngẩn ra, theo ánh mắt của Dược lão, hắn thấy không gian nơi đó đang từ từ vỡ ra, những thân ảnh quen thuộc dần dần xuất hiện trong tầm mắt, nhìn bộ dạng phong trần mệt mõi kia, đúng là đám người Tiêu Viêm đã về tới Tinh Vẫn Các. 

- Này lão gia hỏa kia, chúc mừng ngươi nhé, nguyện vọng của ngươi cuối cùng cũng thực hiện được rồi! 

Phong Tôn Giả thoáng có chút hâm mộ, nhẹ giọng bảo: “Ngươi đã tìm được một đệ tử tốt” 

-o0o- 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.