Đấu Phá Thương Khung

Chương 801: Chương 801: Thạch Trì




Nghe được Tiểu Y Tiên nói ra thời gian. Tiêu Viêm cũng cảm thấy phiền não, nữa nãm thời gian, hắn đi đến nơi nào để tìm đấu tôn cường giả phá giải ma độc ban? 

"Bất quá người cũng không cần phải lo lắng, ta tuy rằng không phá giải được ma độc ban, nhưng có biện pháp có thể làm cho thời gian nó phát tác chậm hơn rất nhiều!" nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên trầm ngâm một chút, có chút xấu hổ nói, nếu không phải nàng đem Tiêu Viêm mời tới, thì cũng không gặp phải loại sự tình này, hơn nữa khi xảy ra chuyện, nàng lại không có khả năng hổ trợ giải quyết. 

Nghe vậy, Tiêu Viêm lúc này mới thoáng thở ra một hơi, nghiên đầu nhìn thấy sắc mặt của Mỹ Ðỗ Toa vẫn như cũ cắn chặt răng, không khỏi cười, nói: "yên tâm đi, không có việc gì, nói không chừng phá ðýợc cái ma độc ban này, giúp cho thực lực của ta tinh tiến thêm.” 

Ðối với việc này ngay cả Tiêu Viêm cũng không có bao nhiêu lo lắng, Mỹ Ðỗ Toa tự nhiên cũng không ðể trong lòng, nhýng mà nghĩ lại, nàng cũng không có chút biện pháp. Chỉ có thể quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng liếc Tiểu Y Tiên, nếu như người kia đem Hạt Tất Nham giải quyết sớm một chút, thì cũng không nhưng chuyện phiền toái như thế này. 

Đối với ánh mặt băng lãnh của Mỹ Đỗ Toa, Tiểu Y Tiên cũng không mở miệng phản bác,việc Tiêu Viêm trúng độc, đích xác là có quan hệ không nhỏ cùng với nàng. 

"Được rồi, trước hết đem chuyện ở đây giải quyết, sau đó lại nghĩ cách phá giải ma độc ban...." Tiêu Viêm nhìn thấy tình thế của hai nàng trong lúc này, sợ rằng lại xảy ra ðánh nhau, nên vội vã cười nói. 

"Ân" Tiểu Y Tiên gật gật đầu, sau đó thân hình khẽ động, từ bầu trời bay xuống, hôm nay cường giả Vạn Hạt môn tử thương hầu như không còn, nên Vạn Hạt môn đã không còn chút nào lực chống cự, bị ðộc tông chiếm đoạt, chỉ là việc trong dự đoán mà thôi. 

Nhìn theo bóng lưng của Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm lúc này mới nghiên đầu nhìn Mỹ Ðỗ Toa, nói: "Việc này không thể trách nàng, ta vì hồn điện mà đến, gặp phải chuyện này, cũng là việc ngoài dự đoán." 

Chăm chú nhìn sắc mặt của Tiêu Viêm, Mỹ Ðỗ Toa thở dài một tiếng, khẽ gật đầu, chợt thấp giọng nói: " ngươi hiện tại có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?" 

Tiêu Viêm cảm giác trong cõ thể một chút, nhíu mày nói: "Hình như cái này chỉ cần không phát tác, tịnh không có vấn đề gì, mà nếu phát tác, cũng sẽ giống nhý lời của Tiểu Y Tiên, một khắc là trí mạng". 

"Vậy người dự định như thế nào?" Mỹ Ðỗ Toa lần nữa tra hỏi, đấu tôn cường giả, đâu phải dễ dàng tìm được? hơn nữa dù là tìm được rồi, thì cũng không phải là khi không mà giúp ngươi phá giải ma độc ban? Nhìn loại độc công này cũng đoán được, muốn phá giải, nhý thế nào cũng phải tốn một ít công sức. 

" Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, trước tiên đem chuyện này giải quyết rồi bàn sau." nghe vậy, Tiêu Viêm cũng có chút bất đắc dĩ nói. 

Thấy thế, Mỹ Ðỗ Toa cũng chỉ ðành thở dài, ðôi mắt nhìn về phía Vạn Hạt môn, trong con ngýõi sát ý thoáng hiện. 

Sau khi đem một ít tàn dư thanh trừ, thế lực tên là Vạn Hạt môn, xem như là ở trong xuất vân đế quốc xóa tên, mà từ này về sau, Ðộc tông có thể nói là độc bá ở trong Xuất Vân ðế quốc, khó có thế lực nào có thể tranh chấp. 

Mà sau khi kết thúc đại chiến, Tiểu Y Tiên mang theo ba người Tiêu Viêm, ly khai khỏi Thiên Hạt sơn, hướng về phía Thiên Ðộc thành. 

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . 

Thiên Ðộc thành, ở trong vị trí tổng bộ của Ðộc Tông, mà đã là tổng bộ của Ðộc tông, nơi này tự nhiên là đặc biệt sâm nghiêm, dù là đấu hoàng cường giả, cũng tuyệt đối không có khả nãng không một tiếng động mà đi vào, mà điều này, trong mấy năm gần đây, đã được xác minh. 

Tại sâu bên trong tổng bộ Ðộc tông, có mảnh thạch sơn cây cối tươi tốt, mà phiến thạch sơn này là cấm địa của Ðộc tông, bình thường chỉ có một mình Tiểu Y Tiên có thể tiến vào, mà ở phạm vi xung quanh thạch sơn, rải khắp vô số trạm gác ngầm, nếu muốn đi vào trong sơn thạch, dù là một còn ruồi, cũng phải bị vô số ảnh mắt quét qua, rồi mới có thể bay vào. 

Ở trong thạch sơn, quái thạch san sát, trong đó trồng đầy đủ loại độc thảo, phát ra độc hương nhàn nhạt, cuối cùng lượn lờ ở trên thạch sơn, hình thành một màng chướng khí, dù là đấu vương cường giả, cũng không dám túy ý hít vào. 

Trong quái thạch, thỉnh thoảng cũng có một ít độc trùng độc xà ẩn hiện, những thứ này, ở bên ngoài đều là độc vật quý hiếm, nhưng mà ở chỗ này, lại có rất nhiều, sự cất dấu của Ðộc tông, quả nhiên danh bất hư truyền. 

Ở vị trí trung tâm, có một đám hắc thạch tạo thành một cái ao nhỏ, xung quanh ao, có bốn đầu độc xà, cự xà mở cái miệng to lớn, phun ra chất độc, từng đạo dịch thể đen kịt, từ đó mà không ngừng tràn ra, cuối cùng dung nhập vào trong ao. 

Bên trong, là một màu nước đen kịt, nước trong ao triệt để là màu đen, mắt thường căn bản là khó nhìn thấy đáy, thậm chí là linh hồn lực lượng, cũng khó mà dò xét được. 

Ở trên không trung, quanh quẩn ẩn hiện vụ khí, mà nhìn những vụ khí này, rõ ràng là kịch độc. 

Bên cạnh thạch trì, có ba đạo nhân ảnh đang đứng, ánh mắt của các nàng, lúc này đang chăm chú nhìn vào thân thể xích lõa của thanh niên trong ao. 

"Ngươi nói độc thủy trong ao, sẽ không gây tổn thương gì cho Tiêu Viêm sao?" Mỹ Đỗ Toa ánh nhìn vào màu nước đen kịt trong ao, cẩn thận nói. 

"Ao độc thủy này, là do ta phối chế các loại thượng đẳng độc vật cùng độc trùng mới tạo ra, độc tính trong đó tổng hợp với nhau, lại sinh ra một loại năng lượng cực kỳ mạnh mẽ." Tiểu Y Tiên ngồi xổm xuống, bàn tay khẽ chạm vào mặt nước, mà nếu là người bình thường chạm vào đều sẽ bị độc tính ăn mòn, sau đó nhẹ giọng nói: " bất quá độc thủy dù sao cũng là độc thủy, trong đó ẩn chứa chất độc cực mạnh, nhưng cũng chính là thứ mà Tiêu Viêm cần, bên trong hắn có ma độc ban. Mà ở trong ao tu luyện, lại phối hợp với hướng dẫn của ta, có thể dĩ độc chế độc( câu này chăc ai cũng bít), đem ma độc ban trong cơ thể áp chế, kéo dài thời gian phát tác." 

Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Mỹ Đỗ Toa liếc về phía Tiêu Viêm đang nhắm chặt đôi mắt, người kia bây giờ, tựa hồ cũng không có điểm nào bất thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở dài một hơi. 

Tiểu Y Tiên chậm rãi di chuyển xung quanh ao, đối mắt đẹp nhìn về phía hắc ban trên ngực của Tiêu Viêm, lúc này quanh hắc ban, đã xuất hiện một vài hạt tử sắc nhỏ, mà những điểm nhỏ này, sẽ đem ma độc ban áp chế. 

Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Y Tiên cũng nhẹ nhàng thở dài một hơi, chợt ánh mắt chuyển về hường đỉnh đầu Tiêu Viêm, nhìn thấy một đoàn sương trắng nhàn nhạt bốc lên, lại cảm nhận nhiệt độ nóng cháy trong cơ thể Tiêu Viêm phát ra, nói: " Tình huống so với ta tưởng tượng còn tốt hơn, trong cơ thể Tiêu Viêm có dị hỏa, tuy rằng không có khả năng phá giải ma độc ban, nhưng cũng có một chút tác dụng ngăn trở, phối hợp với độc thủy trong ao, có thể áp chế ma độc ban lâu hơn một chút." 

Nghe vậy, Mỹ Đỗ Toa cũng Tử Nghiêm cũng thở ra một hơi, trầm ngâm một lúc, nói: "Như vậy bây giờ đã thành công rồi sao?". 

Tiểu Y Tiên hơi lắc đầu, nói: "Độc thủy chỉ tiến vào trong cơ thể Tiêu Viêm, như vậy vẫn chưa đủ, mà phải thông qua dẫn đạo, mới có thể triệt để áp chế ma độc ban." 

"Vậy còn chần chờ gì nữa? nhanh làm đi a." Mỹ Đỗ Toa lông mày cau lại, tựa hồ bất mãn đối với sự chần chờ của Tiểu Y Tiên. 

Nghe thấy lời này, Tiểu Y Tiên liền bĩu môi, muốn cãi lại, nhưng sợ đánh thức Tiêu Viêm, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, nói: "Thục dục cái gì. Muốn dẫn đạo phải chờ đợi thời cơ, lo lắng suông có lợi ích gì?" 

"Vậy hiện tại thời cơ đến chưa?" Mỹ Đỗ Toa cũng sợ quấy rầy Tiêu Viêm, tuy rằng trong lòng có khúc mắc với Tiểu Y Tiên, nhưng bây giờ cũng không dám cùng nàng đấu khẩu. 

Bị Mỹ Đỗ Toa thúc giục, Tiểu Y Tiên cũng có thể bất đắc dĩ gật đầu, chợt như nghĩ đến việc gì đó, trên gương mặt đột nhiên hiện lên một mãnh đỏ ửng mê người, hàm răng cắn vào môi đỏ mọng, nói: "Các ngươi trước tiên ra ngoài, chờ ở ngoài thạch lâm."( không phải là muốn cưỡng gian Tiêu Viêm chứ hắc hắc) 

Nghe vậy, nhất thời hai mỹ nhân một lớn một nhỏ đều quay đầu hồ nghi nhìn Tiểu Y Tiên, Mỹ Đỗ Toa song chưởng khoanh lại, không muốn đi, thản nhiên nói: "Có không muốn cho người ta thấy? Ta phải ở chỗ này bảo đảm sự an toàn của Tiêu Viêm, ai biết người sẽ dở trò gì?" 

"Ngươi...." Nghe được lời nói hồ nghi này của Mỹ Đỗ Toa, Tiểu Y Tiên có chút tức giận, bất quá ánh mắt lại nhìn về phía đôi mắt đang nhắm chặt của Tiêu Viêm trong ao, chỉ có thể cắn răng, nói: "Quên đi, tùy các ngươi, muốn ở lại thì cứ ở lại đi." 

Vừa nói xong, Tiểu Y Tiên đứng lên, chần chờ một chút, cánh tay nhỏ nhẹ nhàng cởi cúc áo, cuối cùng khẽ cắn môi, dưới ánh mắt kinh ngạc của Mỹ Đỗ Toa cùng Tử Nghiên, một thân thể xích lõa, trắng nõn mềm mại, cứ như vậy bại lộ trong không khí. 

Nhìn thấy hành động của Tiểu Y Tiên, gương mặt của Mỹ Đỗ Toa cũng không nhịn được hiện lên một tia đỏ ửng cực kỳ hiếm thấy, ho nhẹ một tiếng, chợt như không nhìn thấy gì xoay người sang chỗ khác, một tay kéo Tử Nghiên đang nhìn trộm bên cạnh, sau đó bước về phía thạch lâm bên ngoài. 

"Hắc hắc, vẫn không có lớn hơn ta khi ta lớn lên ......." 

Bị Mỹ Đỗ Toa kéo đi, Tử Nghiên hắc cười trộm nói, nghe được lời này, Mỹ Đỗ Toa vội vàng bước nhanh hơn, mà Tiểu Y Tiên bên cạnh ao, trên gương mặt cũng hiện lên một tia tức giận, bất quá đã thấy thân ảnh hai người tiêu thất, lúc này cũng chỉ đành nghiến răng oán hận. 

Theo ánh mắt thu hồi, Tiểu Y Tiên chân ngọc nhẹ nhàng bước chuẩn bị bước xuống độc thủy, nhìn hình dáng lúc này, giống một mỹ nhân ngư, cực kỳ động nhân, mà ngay chuẩn bị tiến vào ao, thì đột nhiên cảm thấy cái gì đó, đôi mắt bỗng nhiên nhìn lên, chợt....... trong ao đồng dạng cũng là một đôi mắt sáng quắc mang theo một tia kinh ngạc. 

Hai ánh mắt chạm nhau, trên gương mặt Tiểu Y Tiên, trong nháy mắt đã nóng lên. 

-------*------- 

Trong hồ nước nóng, khói sương bốc mờ mịt, hai luồng ánh mắt nhìn chăm chăm vào nhau. Phải một lát sau, Tiêu Viêm mới định thần lại, nhìn hai má của Tiểu Y Tiên đã đỏ hồng lên, hắn khẽ ho khan, ánh mắt vội vàng dời đi. 

Tiếng ho xấu hổ của Tiêu Viêm cũng đã khiến Tiểu Y Tiên từ trong mê muội thẹn thùng trở về thực tại. Lập tức thân thể trắng trẻo mềm mại mà trần trụi, uyển chuyển như tiên giáng trần kia đã nhẹ nhàng trầm mình xuống dưới hồ đá. Cái hình dáng mê người, khơi gợi trong đầu Tiêu Viêm biết bao liên tưởng nóng bỏng, cuối cùng cũng đã được bao phủ lại bởi làn nước tối đen trong hồ. 

Nhìn thấy từng gợn sóng ì oạp vỗ trong hồ đá, Tiêu Viêm cũng rất ngượng nghịu. việc này đúng ra không liên can gì đến hắn, Đấu khí trong cơ thể vừa vận chuyển xong, mới mở mắt ra ai ngờ đã trông thấy một màn này cơ chứ. 

“Róc rách!” 

Trong lúc Tiêu Viêm còn đang bối rối, ở trước mặt cách đấy không xa, nước hồ khẽ xao động, một khuôn mặt đỏ nhừ xinh đẹp từ từ hiện ra, Tiểu Y Tiên lúc này chỉ ló đầu ra khỏi mặt nước, còn toàn bộ thân thể hấp dẫn vô song ấy vẫn đang được che giấu trong làn nước tối mờ mờ. 

Ló đầu ra khỏi mặt nước, hai má của Tiểu Y Tiên ửng hồng, lộ rõ dáng dấp của một tiểu mỹ nhân đang e thẹn. Nếu người của Độc Tông mà nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ cả tông phái sẽ đều kinh ngạc mà té ngồi ra đất tại chỗ. Tình huống này, không một ai có thể nghĩ ra được, một cô gái hung danh nổi tiếng cả đế quốc Xuất Vân, chỉ nghe tên đủ khiến bao người sợ mất mật, Thiên Độc Nữ cao cao tại thượng của Độc Tông, lại tỏ ra thẹn thùng quyến rũ đến như vậy. 

“Khụ…Này… Việc này.. Cô tại sao phải làm thế?” Tiêu Viêm xấu hổ nhìn Tiểu Y Tiên, ánh mắt lộ vẻ trách móc, ho khan. 

Nghe vậy, Tiểu Y Tiên cũng không biết nói gì, trừng mắt nhìn Tiêu Viêm, tức giận: “Làm thế này để làm gì? Không phải để giúp huynh áp chế Ma Độc ban hay sao?” 

Tiêu Viêm cười khan, từng ý nghĩ lướt qua thật nhanh. Nhưng dù thế nào trong lúc nhất thời hắn cũng có chút bối rối khó xử, bởi trong tình huống cùng với một cô gái trần truồng tắm chung một hồ, nhất định ai cũng sẽ nảy sinh những suy nghĩ không đứng đắn. 

Nhìn thấy bộ dáng xấu hổ lúng túng hiếm thấy ở Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên bỗng cảm thấy trong lòng chợt ấm áp, khúc khích cười. 

Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tươi cười như hoa nở, Tiêu Viêm sững cả người! Nụ cười của cô ấy quả là độc nhất vô nhị, ôn nhu như hải đường, rực rỡ tựa hướng dương, giống hệt năm nào ở trấn Thanh Sơn, lay động lòng người. 

“Cô cười thật là xinh đẹp.” Tiêu Viêm thì thào. 

Tiểu Y Tiên ngẩn ngơ, mi mắt chợt cụp xuống, cánh tay tinh tế trắng như ngọc từ từ lộ ra, tùy ý co duỗi khoát nước, nhẹ nhàng tỉ tê: “Ở đế quốc Xuất Vân này, ai cũng gọi muội là Thiên Độc nữ… Sau này cũng vậy, một khi cái tai họa ngầm từ Ách Nan độc thể này còn tồn tại, muội vĩnh viễn không thể tiếp xúc với bất kỳ ai. Thời gian bùng nổ của chất độc trên thân thể càng ngày càng ngắn dần, mà tác động đối với người thân bên cạnh, thương tổn mang lại đã càng kinh khủng hơn!” 

Nhìn nét môi hằn đầy cay đắng của Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm than thầm rồi nói: “Yên tâm đi, ta sẽ cố hết sức giúp cô khống chế Ách Nan độc thể. Chỉ cần tìm được những thứ kia, chắc chắn đến lúc đó giải quyết vấn đề khống chế hoàn toàn Ách Nan độc thể, cũng đơn giản thôi!” 

Tiểu Y Tiên lại mỉm cười, tinh thần chợt mạnh mẽ phấn chấn hẳn lên, cánh tay nhỏ vũ động, giống như Mỹ Nhân Ngư đang múa, chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Viêm. Đôi mắt tím biếc diễm lệ tuyệt trần nhìn chằm chằm vào mảnh Ma Độc ban trên ngực hắn, khẽ gật đầu: “Tốc độ khuếch tán của Ma Độc ban đã chậm đi rất nhiều, với năng lượng của hồ nước độc này, hiệu quả hình như không thể rõ ràng như vậy? 

“Ha ha, trong cơ thể ta có ba loại dị hỏa cùng tồn tại, kịch độc bình thường đối với ta, vốn là có tác dụng không lớn. Ma Độc ban mặc dù không nằm trong số này nhưng ít ra ba loại Dị Hỏa cũng có thể tạo ra trở ngại với nhất định đối với nó!” Tiêu Viêm cười to. 

“Dị hỏa quả nhiên thần kỳ, ngay cả Ma Độc ban của Đấu Tông cường giả cũng có thể áp chế! Không hổ danh sở hữu lực lượng cực mạnh trên đại lục, khiến bao người phải thèm nhỏ dãi..!” Tiểu Y Tiên kinh dị thán phục gật đầu, rồi trầm ngâm: “Nhưng mà như vậy vẫn chưa đủ, kế tiếp, muội sẽ dùng thân thể của mình làm vật dẫn, đem độc tố trong ao thông qua cơ thể của muội tiến hành khống chế, đối với Ma độc ban tiến hành triệt để áp chế mới được. Như vậy, có thể tranh thủ đủ thời gian cho huynh đi tìm cường giả Đấu Tôn mà giải độc.” 

Tiêu Viêm gật đầu: “Một khi đã như vậy, làm phiền cô vậy!” 

“Huynh còn khách khí như vậy sao?” Tiểu Y Tiên oán trách nhìn chăm chú Tiêu Viêm, hai má lại đỏ ửng lên, giọng như hơi thở: “Huynh nhắm mắt lại cho muội, không có lệnh của muội, cấm mở ra đó!” 

Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng hiểu được, cười khổ, đôi mắt cũng chậm rãi khép kín lại. 

Nhìn thấy Tiêu Viêm đã nhắm mắt, Tiểu Y Tiên mới thở phào một hơi, bàn tay mềm mại giả vờ quơ quơ ở trước mặt hắn, rồi bặm chiếc môi đỏ mọng, mới chậm rãi đứng dậy. 

Một tòa thiên nhiên trong ngọc trắng ngà, từ trong hồ uyển chuyển lộ dần ra. Từng dòng nước thuốc đen nhánh cũng theo đường cong mê người chậm rãi chảy xuôi xuống, rơi tý tách xuống mặt hồ, tạo nên từng vòng gợn sóng cong tròn xao động. 

Thân thể nàng không một chút che đậy, hoàn toàn trần trụi đứng trước mặt của Tiêu Viêm, dù hắn vẫn nhắm tịt hai mắt, nhưng Tiểu Y Tiên lại cảm thấy khuôn mặt của mình đang bừng bừng như thiêu đốt, nóng bỏng đến dọa người. 

Tiểu Y Tiên hít sâu vài hơi, mạnh mẽ đem cảm giác khác thường đang sôi trào ở trong lòng đè nén lại. Hai tay của nàng liền kết thành ấn, một cỗ hấp lực nhàn nhạt từ trong cơ thể tán phát ra, lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng làm trung tâm, trên mặt ao xuất hiện một cái lốc xoáy nho nhỏ. Nó xoay tròn càng lúc càng nhanh, hút từng luồng độc chất đen như mực, nhỏ li ti, rồi tan biến trên thân thể Tiểu Y Tiên. Sau đó dưới sự khống chế của nàng, xuyên qua thân thể, cuối cùng ngưng tụ ở trên đầu ngón tay thon dài. 

Ngón tay vốn tinh tế trắng như ngó sen lúc này đã hóa thành đen kịt, vẻ mặt của Tiểu Y Tiên đầy tập trung, đầu móng tay cái khẽ ấn vào nơi đen nhất trên ngón tay trỏ của nàng. 

Móng tay vừa ấn vào, tại đầu ngón tay, một giọt máu đỏ sẫm khác thường lập tức hiện ra. Giọt máu xuất hiện, nhưng không hề rơi xuống, mà bám chặt tại đó, lung linh tỏa sáng chói lọi như một viên ngọc bằng máu. 

Nhìn giọt máu này, Tiểu Y Tiên càng thêm chăm chú. Nó là Ách Nan độc huyết trong cơ thể, độc tính cực kỳ khủng khiếp. Với thực lực Đấu Tông của Hạt Tất Nham mà cũng phải chết bởi thứ này, đủ để thấy sức công phá mãnh liệt của nó. 

Chậm rãi thở ra, tinh thần của Tiểu Y Tiên cực kỳ tập trung. Một lát sau, ngón tay nhỏ nhắn chậm rãi di động rồi dừng lại ngay chỗ Ma Độc ban trên ngực Tiêu Viêm. Nàng thoáng chần chờ, chợt mạnh mẽ cắn răng, bàn tay mềm mại hoa lên! 

Ngón tay của Tiểu Y Tiên lay động, chỉ thấy từng sợi tơ màu đen nhỏ li ti từ trên đầu ngón tay phóng ra, cực kỳ xảo diệu mà quấn quanh vị trí Ma độc ban, hình thành một ký hiệu kỳ lạ. Mà trong khi sợi tơ độc màu đen kia không ngừng phun ra, hạt châu Ách Nan độc huyết cũng kèm theo một tia máu lấp lánh mà xen kẽ theo vào. 

Theo sợi tơ màu đen quấn quanh, Ma Độc ban dường như cũng cảm nhận được gì đó, vô số điểm kịch độc cũng đột nhiên bạo xuất thành những đường cong, giống vô số mũi tên nhọn, bắn ra bọc lấy chung quanh ký hiệu. 

“Hừ!” 

Nhìn thấy Ma Độc ban có biến hóa, Tiểu Y Tiên hừ lạnh, tốc độ lay động của đầu ngón tay đột nhiên tăng lên, ký hiệu màu đen càng lúc càng rõ ràng hơn. 

Ma Độc ban đang công tới đụng phải ký hiệu đen dày đặc đó, liền bắn ngược trở lại. 

Nhìn thấy Ma Độc ban định ăn mòn phong ấn thất bại, Tiều Y Tiên cũng thở phào một hơi, nhưng khi ký hiệu phong ấn sắp hoàn thành thì Ma Độc ban đột nhiên lại phun ra một luồng kịch độc đen thẫm to bằng ngón tay cái mạnh mẽ tràn đến! 

Nhìn thấy công kích mãnh liệt này của Ma Độc ban, Tiểu Y Tiên liền biến sắc, tốc độ của ngón tay đã nhanh lại trở nên gấp gáp hơn, càng về sau thì chỉ có thể trông thấy từng đạo tàn ảnh mờ nhạt lưu lại. 

Luồng chất độc màu đen trong nháy mắt đã đụng vào ký hiệu phong ấn, nhưng vẫn chưa hề bị bắn ngược trở về. Bên trong luồng chất độc này như hàm chưa một lượng đấu khí khổng lồ. Dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của nó, luồng chất độc màu đen cuối cùng đã mạnh mẽ xé toạc ký hiệu phong ấn, giống như một con mãng xà dũng mãnh phóng mạnh đi, hung hãn lao vào những tầng ký hiệu phong ấn ngoài cùng. 

Tiểu Y Tiên lạnh lùng nhìn lớp lớp ký hiệu bị kịch độc xé rách. Ngay khi nó sắp hoàn toàn đột phá thì Tiểu Y Tiên lại mạnh mẽ bấm ngón tay, Ách Nan độc huyết nhoáng lên lấp lánh, phún ra vài tia máu đỏ sẫm lên trên ký hiệu. 

Có thêm Ách Nan độc huyết phụ vào, ký hiệu phong ấn nhất thời bừng lên một màu đỏ sẫm, vô số hắc tuyến ngọ nguậy, hình thành nên một thế thiên la địa võng! 

“Vút!” 

Kịch độc mạnh mẽ đụng vào vô số mạng lưới đỏ sẫm ở phía trên, càng lao sâu vào thì tốc độ càng chậm, cuối cùng, sau mấy lần vùng vẫy, tưởng chừng sắp hoàn toàn đột phá được ký hiệu phong ấn thì đột nhiên cứng đờ, rồi dừng lại. 

Tuy vậy Tiểu Y Tiên vẫn không hề ngừng nghỉ. Ngón tay tiếp tục co duỗi, định đem ký hiệu phong ấn này hoàn toàn đóng lại. Nào hay khi thủ ấn vừa động thì kịch độc vốn đang nằm yên bỗng như pháo kích, hơi lui lại, rồi vài tiếng xì xì kì lạ vang lên, đột ngột một sơi tơ độc bén nhọn mảnh mai bắn ra xé toạc tầng ký hiệu phong ấn ngoài cùng phóng đi! 

Ngay khi tia hắc tuyến nhỏ xíu kia vừa đột phá, thủ ấn của Tiểu Y Tiên cũng hoàn thành trong nháy mắt. Ký hiệu phong ấn chung quanh Ma độc ban lóe lên những luồng ánh sáng đỏ sậm, đem nó phủ kín lại! 

Khi đã hoàn tất ký hiệu phong ấn, Tiểu Y Tiên cũng phát hiện tia kịch độc mong manh chạy thoát, lập tức cau mày. 

Trong lúc nàng đang tính toán dùng phương pháp gì để đem tia kịch độc màu đen chạy thoát này phá hủy, thì kinh ngạc nhận ra, nhiệt độ cơ thể Tiêu Viêm cũng đang tăng dần lên. Xung quanh tia kịch độc nhỏ bé đang cấp tốc bỏ chạy, mơ hồ xuất hiện một màn lửa màu xanh lục. Màn lửa này đã mạnh mẽ bao bọc sợi tơ độc đó lại, bộ dáng như muốn luyện hóa nó vậy. 

Mà khi ngọn lửa xanh lục cháy bùng lên, tia kịch độc liền vùng vẫy kịch liệt, tựa hồ luồng đấu khí khổng lồ trong đó cũng bắt đầu có phản ứng… 

“Huynh ấy… Huynh ấy muốn luyện hóa tia Ma Độc này thành Đấu khí của mình sao?” 

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tiểu Y Tiên vô cùng kinh dị, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Tình huống này, dù Dị hỏa của Tiêu Viêm không có khả năng đem toàn bộ Ma độc ban luyện hóa thì với một ít tia Ma độc chạy loạn này, vẫn thừa năng lực đối phó. 

“Mặc dù lượng Ma độc này cực nhỏ, nhưng trong đó lại ẩn chứa toàn là Đấu khí tinh túy. Nếu có thể luyện hóa được liền có thể thúc đẩy thực lực tăng lên không ít! Huynh… lá gan quả thật không nhỏ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.