Khoảnh khắc thất thần trong chốc lát biến mất, Tô Tiếu nhất thời khôi phục lại một chút thanh tỉnh. Hắn rõ ràng dưới loại tình huống này mà xuất hiện một khắc thất thần ắt phải trả giá rất đắt.
Dự đoán của hắn không hề sai, sơ hở bậc này, lấy nhãn lực của Tiêu Viêm mà nói, sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn được, bởi vậy, ngay khi Tô Tiếu phục hồi thanh tỉnh được một chút, bàn chân hắn đạp một đạp trên mặt đất, năng lượng từ lòng bàn chân bạo phát, dư chấn trực tiếp đem mặt đất chấn một cái thành cái hố sâu cả nửa tấc, mà Tiêu Viêm, cũng nương theo cổ lực bắn mạnh mẻ, thân hình nhoáng lên, thân pháp quỷ mỵ, một cái hô hấp, liền xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Tô Tiếu, bàntay nắm chặt, hoàn mỹ mang theo một lực lượng đấu khí vô cùng hùng hồn, hung hăng đánh xuống đỉnh đầu Tô Tiếu.
Giống như bàn tay của Cự Nhân, kình khí ẩn chứa bộc phát trực tiếp xé rách không khí, tiếng xé gió bén nhọn tạo ra âm thanh trầm thấp, hội tụ lại cùng một chỗ, làm trong lòng nảy sinh cảm giác sợ hãi không thể chống cự
Trong chớp mắt, cảm giác sợ hãi trong Tô Tiếu tràn ngập, quay mắt nhìn về phía đòn thế như trời giáng kia củaTiêu Viêm đang đánh tới, tronh khoảnh khắc, chỉ kịp cấp tốc vận chuyển đấu khí trong cơ thể, cuối cùng tại lúc quang mang đại thịnh, một lớp áo giáp đấu khí màu xanh nhạt, ngưng hiện tại phía trên thân thể mà bao bọc tránh đi những bộ vị yếu hại.
Kình phong đánh tới trước mặt Tô Tiếu, một kích ngay ngực, đấu khí yên lặng trong giây lát, sau chợt giống như một ngọn núi lửa bùng nổ phun trào, phóng xuất ra một cổ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ!
"Bát Cực Băng!"
Trong lúc nhất thời, một cổ năng lượng gợn sóng, đột nhiên từ một điểm tiếp xúc giữa hai người, hình thành một vòng tròn, mãnh liệt khuếch tán ra một bên rừng cây rậm rạp, năng lượng gợn sóng thổi quét qua, đại đa số đều cũng bị cắt đứt ngang thân, những chiếc lá cây xanh biếc bao phủ cả mảnh đất trống.
"Răng rắc"
Theo năng lượng gợn sống khuếch tán phát ra, bỗng nhiên những âm thanh răng rắc thanh thúy mà chói tai ở giữa không trung vang lên. Đồng tử Tô Tiếu đang bị che khuất liền ánh lên tia kinh hãi thật sự. Từng đạo vết nứt đang nhanh chóng lan tràn trên toàn bộ lớp áo giáp đang được che kín. Đấu khí rốt cục thì không chịu nổi gánh nặng. Răng rắc một tiếng. Những mảnh vụn từ trên người Tô Tiếu rơi xuống vỡ ra như những ánh sao băng tung bay đầy trời. Lặng yên hóa thành một mảnh hư vô.
Không hoàn toàn hóa giải được kình lực một quyền của Tiêu Viêm, cổ kình khí mạnh mẽ ăn mòn xuống. Khuôn mặt Tô Tiếu đột nhiên hiện lên một mảnh hồng nhuận, ngay tức thì một vết máu từ khóe miệng chảy xuống. Một lát sau, rốt cuộc cũng nhịn không được. Phun ra một ngụm máu tươi đỏ sẫm. Thân thể như không hề có trọng lượng bốc lên không trung sau đó rơi xuống mặt đất một cách vô lực.
Ngụm máu tươi trong miệng Tô Tiếu phun ra khi còn cách thân thể Tiêu Viêm khoảng một thước liền bị khí lực cực nóng bốc hơi hóa thành hư vô. Mũi chân của Tiêu Viêm ở trên hư không điểm một cái. Thân thể lăng không dừng ở trên Huyền Trọng Xích. Mà sau khi hắn rơi xuống đất. Sau lưng liền phát ra âm thanh như của một vật thể từ trên không nặng nề rơi xuống đất. Hơi hơi nghiêng đầu nhìn lại. Chỉ thấy Tô Tiếu sắc mặt tái nhợt đang nằm ở bên trong đống lá khô. Trong mắt của hắn có một tia hoảng sợ đọng lại.
Thực lực ước chừng luc-thất tinh Đại Đấu Sư. Sức mạnh của Tiêu Viêm là ngoài dự đoán của mọi người, dưới một chiêu "Sư Hổ Toái Kim Ngâm" đối thủ đã lộ ra sơ hở trí mạng. Cuối cùng bị Tiêu Viêm bằng một chiêu công kích trời giáng. Đánh bại hắn một cách triệt để.
Lắc lắc nắm tay hơi có chút chết lặng. Bàn tay Tiêu viêm lại một lần nữa nắm chặt chuôi Huyền Trọng Xích. Ánh mắt mang theo một chút lạnh lẽo đảo qua mấy chỗ khác vẫn đang giằng co cực kỳ hỗn loạn. Tiếng quát lạnh như băng đột nhiên truyền ra : "Tô Tiếu đã bị đánh bại. Các ngươi còn muốn tiếp tục không?"
Đột ngột xuất hiện tiếng quát như vậy. Như tiếng sấm nổ vang lên bên tai mọi người. Giờ khắc này. Nhất thời trong chiến trường hỗn loạn bỗng trở nên yên tĩnh một cách lạ lùng. Âm thanh của các loại đao kiếm va chạm vang lên huyên náo lúc này bổng nhiên ngừng lại. Tất cả ánh mắt đều hướng về phía phát ra âm thanh kia nhìn. Cuối cùng dừng lại trên Huyền Trọng Xích đang cầm trong tay của Tiêu Viêm, sau đó dời mắt về hướng thân thể bất động củaTô Tiếu đang nằm trên mặt đất.
"Tô Tiếu dĩ nhiên cũng bị đánh bại?!"
Tất cả ánh mắt đều nhìn trên người Tô Tiếu chợt dừng lại, khuôn mặt Lăng Bạch cùng Tu Nham liền tái nhợt như một tờ giấy trắng kia, phải biết rằng, trong ba người bọn họ, nếu là nếu bàn về thực lực cùng uy tín, thì Tô Tiếu chính là người xếp vị trí đầu lĩnh, mà bọn họ vô luận như thế nào cũng không nghĩ đến, trận chiến lần này, thế nhưng hắn lại là người đầu tiên bị đánh bại, nhưng rõ ràng là bị đánh bại một cách chóng voáng như thế.
"Tên gia hỏa này, trên tay hắn thực chất là loại vũ khí gì?" ánh mắt cấp tốc chuyển từ trên người Tô Tiếu sang trên người Tiêu Viêm mà dừng lại, trên tay hắn đang cầm Huyền Trọng Xích, trong mắt hai người Lăng Bạch cùng Tu Nham, đều là xuất hiện một chút khiếp sợ mãnh liệt, hiện tại bọn họ mới hiểu được.
Tuổi so với đại đa số mọi người ở đây đều nhỏ hơn một chút, thế nhưng lại có thể tụ tập nhiều tân sinh cùng một chỗ, thực lực như thế, đừng nói là tân sinh, cho dù là một ít lão sinh ở bên trong nội viện, cũng chỉ sợ là đều không phải là đối thủ của hắn.
"Đội trưởng?! tiểu tử, ngươi xuống tay tàn nhẫn như vậy! Các huynh đệ, mẹ nó, liều mạng cùng bọn họ, nếu là bị một đám tân sinh đánh bại, sau này ở trong nội viện làm sao có thể sống yên ổn?" chợt không khí im lặng bao trùm giữa sân, bỗng nhiên có tiếng hét lên đầy phẩn nộ, chợt ba đạo thân ảnh bao trùm đấu khí, đột nhiên xuyên qua chiến trường đang hỗn loạn, nhắm thẳng hướng Tiêu Viêm đánh phủ xuống.
Đột ngột xuất hiện tiếng quát lớn, đánh tan sự yên lặng ở giữa sân, cũng là làm cho trong mắt những người kia nảy lên một chút hung ác, trong nội viện, thanh danh có một chút trọng yếu, bọn họ cũng không muốn danh tiếng mất đi, nói cách khác, cũng thật đúng như lời nọ, còn như thế nào mà sống yên ở trong Nội Viện ?
Khí thế hung ác mạnh mẽ xuất hiện, đấu khí còn sót lại trong cơ thể những học viên cũ một lần nữa phát ra mạnh mẽ, sau đó hung hãn đánh tới đội ngũ tân sinh đang bị tổn thất nghiêm trọng, xuống tay lúc này, dĩ nhiên bị nhiều người cho là rất tàn nhẫn!.
Thật vất vả mượn oai danh đánh bại Tô Tiếu, chấn nhiếp đám người kia, Tiêu Viêm cũng không nghĩ tới tại thời điểm này bị người tới quấy rầy hắn, lập tức trong lòng giận dữ, lạnh lùng nhìn về hướng mà ba đạo thân ảnh đang đến, đột nhiên bàn tay buông Huyền Trọng Xích, bàn chân bước tới một bước, thân thể không lùi mà tiến tới, thân hình nhoáng lên một cái, chủ động vọt vào bên trong vòng vây của ba người, đồng thời trong lòng bàn tay, kình khí vô hình bạo phát mà ra, đánh sâu vào trận hình của ba người bọn họ làm cho bọn họ lảo đảo
"Bạch Sơn, Ngô Hạo, tốc chiến tốc thắng! không cần hạ thủ lưu tình!
Đấu khí màu xanh hoàn toàn bao trùm lên toàn bộ thân thể, Tiêu Viêm trầm giọng quát, chợt thân hình lóe lên, thân pháp như quỷ dị liền xuất hiện ngay tại phía sau một gã học viên cũ, một chưởng nhanh như chớp oanh kích trên bả vai của hắn, kình khí mạnh mẻ trực tiếp đem người kia lảo đảo, cuối cùng giống như một cái bị bông bị đánh bay ra khoảng khá xa, đầu chạm mạnh vào thân cây, rớt xuống đất lập tức hôn mê.
Lúc này Tiêu Viêm, thoát ly khỏi sự trói buộc của Huyền Trọng Xích, tốc độ của hắn tăng lên không ít, mặt khác hai gã học viên cũ chỉ bằng dựa vào chấn động không khí mới có thể phân biệt được phương hướng của Tiêu Viêm, bất quá loại bổn sự nghe gió đoán vị trí này, bọn họ rõ ràng không phải cực kỳ am hiểu, bởi vậy mất mấy phút thời gian, hai người liền trúng thêm vài quyền thật nặng, bọn họ lại tiếp tục kiên trì chịu đau khổ thêm khoảng bốn năm phút đồng hồ, rốt cục thì thân thể mềm nhũn nằm liệt xuống, tạm thời mất đi tri giác.
Thực lực ba người bọn họ, tại lúc đầu ước chừng lúc đầu đạt được Đại Đấu Sư cấp bậc, đối với tân sinh bình thường mà nói, có thể xem như là người nổi bật, nhưng đối với cấp bậc của Tiêu Viêm lúc này cùng với kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, giải quyết bọn họ thực sự không có một chút khó khăn, mà ba người bọn họ có thể bằng vào phối hợp đối phó với Tiêu Viêm kéo dài thời gian khoảng mười phút, cũng là cực kỳ bất phàm rồi.
Dù sao, thực sự nhìn vẻ bên ngoài của Tiêu Viêm cũng chỉ là lục tinh Đại Đấu Sư mà thôi, bởi vì trên người hắn nhiều năm lưng đeo Huyền Trọng Xích rất nặng, tốc độ, lực lượng, thậm chí là sự chịu đựng, đều là vượt qua xa những Đại Đấu Sư bình thường, thậm chí, sau khi Tiêu Viêm thoát ly khỏi sự trói buộc của Huyền Trọng Xích, khi thi triển đấu kỹ thân pháp, tốc độ của hắn chỉ sợ có thể cùng Đại Đấu Sư cấp bậc thất tinh thậm chí là bát tinh mới có thể so sánh được.
Đương nhiên, Tiêu Viêm cũng không có ý định tại thời điểm chiến đấu đều dùng thân pháp đấu kỹ tránh né, Tiêu Viêm đại đa số là bằng vào sự nhanh nhẹn để tiến hành.
Cứ cho dù là như thế, Tiêu Viêm muốn đánh bại ba gã lão sinh vừa mới bước chân vào cấp bậc Đại Đấu Sư cũng không phí quá nhiều sức lực.
Tiêu Viêm cùng ba gã học viên cũ dây dưa trong khoảng thời gian 10 phút đồng hồ, ba trận chiến khác cũng đã đến hồi kết thúc
Lúc Bạch Sơn cùng Lăng Bạch đối chiến, thực lực của hai người bọn họ cũng không có khác biệt là mấy, bất quá người trước rõ ràng là tu luyện công pháp cùng đấu kỹ đều so với người sau cấp bậc cao hơn rất nhiều, bởi vậy, mặc dù song phương mới bắt đầu chiến đấu đều khó phân biệt cao thấp, chỉ khi nào trận chiến đấu càng kéo dài, chỗ tốt của công pháp cao cấp mới được phát huy tối đa, dần dần thể hiện được sự vượt trội, tại thời điểm đấu khí của Lăng Bạch bắt đầu thoáng có chút ảm đạm, Bạch Sơn lại như cũ đấu khí tràn đầy,kéo dài trong 10 phút thời gian như vậy, rốt cục hắn thi triển ra toàn bộ công kích uy lực, đem Lăng Bạch sắc mặt tái xám chấn bay về phía sau.
Lăng Bạch trong nháy mắt lùi bước, ngân bạc trường thương nhanh như chớp xuyên qua không khí, một tiếng xuy vang lên, đâm về phía yết hầu liền ngừng lại, toàn thân cứng ngắc đứng yên đồng thời giơ lên hai tay
Nhìn thấy Lăng Bạch lựa chọn nhận thua, trên khuôn mặt còn đọng lại một ít mồ hôi dẫn bình tĩnh trở lại, cho thấy chiến thắng này thực sự cũng không phải nhẹ nhàng như hắn tưởng