Một khi đã hạ quyết tâm, tức thì sự giằng co trong mắt Tiêu Viêm cũng nhanh chóng biến mất! Hắn thở ra nhè nhẹ, rồi chăm chú nhìn vào đôi Ngọc Thạch Cốt Dực đang lơ lửng trên không trung, nắm tay siết chặt lại, khuôn mặt tràn ngập vẻ tàn nhẫn và quyết đoán.
“Ta không tin đến cả một cặp xương khô mà ta cũng không giải quyết được!”
Tiêu Viêm nghiến răng, bàn tay khẽ vẫy, đôi Ngọc Thạch Cốt Dực kia cũng từ từ hạ xuống, cuối cùng dừng lại trước mặt hắn nửa thước.
Đảo mắt nhìn đôi cánh một lần nữa, Tiêu Viêm vung tay bắt đầu tạo kết ấn. Hắn khép hờ đôi mi, một cỗ linh hồn lực lượng hùng hậu dần dần từ mi tâm khuếch tán ra, cuối cùng hội tụ lại một chỗ, vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ quấn xung quanh cặp cốt dực.
“Ầm!”
Khi lực lượng linh hồn của Tiêu Viêm vừa tiếp xúc vào đôi Ngọc Thạch Cốt Dực, một thanh âm trầm thấp nhất thời nổ vang trong đại não, khiến cho tinh thần hắn lâm vào trạng thái mờ mịt. Thế giới trước mặt Tiêu Viêm đột nhiên có sự biến hóa kì lạ.
Đây là một mảnh thế giới âm u, không hề tồn tại một chút sự sống nào. Linh hồn Tiêu Viêm lúc này đang lơ lửng giữa không trung, hắn đưa mắt nhìn xung quanh rồi nhíu mày, lẩm bẩm: “Đây chính là không gian bên trong cặp cánh sao? Vậy khí tức Ma thú còn sót lại đâu?”
Khi Tiêu Viêm còn đang mơ mơ hồ hồ nhìn ngửa nhìn nghiêng, thì đột nhiên xảy ra những chấn động thật nhỏ, một luồng khí màu xám cô đọng như thực chất chậm rãi đùn ra. Theo quá trình ngưng tụ, một cột ánh sáng đỏ rực như máu xuất hiện vô cùng quỷ dị, cuồn cuộn tiến về phía Tiêu Viêm.
Từ khi cột sáng đỏ rực đó hình thành, thì lực lượng linh hồn của Tiêu Viêm cũng bắt đầu ngửi thấy một mùi máu tanh nồng đậm. Khí tức bên trong cột sáng tràn ngập sự hung lệ và cuồng bạo khó có thể che giấu! Cảm giác đó càng lúc càng lan tràn dày đặc, dường như chỉ vừa tiếp xúc với nó cũng đã khiến cho hô hấp của Tiêu Viêm trở nên nặng nề bức bối!
“Đúng là tà vật cổ quái…” Những biến hoá của thân thể không thoát khỏi sự chú ý cuả Tiêu Viêm, hắn hơi tái mặt, vội vàng trấn định tâm thần, đem luồng khí xám đáng sợ tràn ngập trong tâm tưởng kia bài trừ ra khỏi cơ thể, cố gắng không để nó lây nhiễm vào người!
“Hống…”
Ngay lúc Tiêu Viêm vừa ổn định được tâm thần, thì bên trong luồng khí xám đột nhiên vang lên một tiếng thú hống kinh thiên động địa, một tiếng hống tràn ngâp sự hung ác và tàn bạo khiến người ta phải e sợ kinh hãi. Trong tiếng thú hống vang vọng đó, đạo hôi sắc khí lưu kia liền giống như nhận được chỉ thị, ầm ầm như bao phủ cả đất trời lao về phía Tiêu Viêm.
Nhận thấy sự biến hóa của luồng khí xám, Tiêu Viêm rùng mình sởn gai ốc, hắn vội vàng thúc dục lực lượng linh hồn tạo thành một tấm màn chắn bao quanh thân, ngăn cách luồng khí xám bên ngoài.
Màn chắn linh hồn vừa được hình thành thì luồng khí xám cũng nhanh chóng thay đổi. Chỉ vẻn vẹn trong vài cái nháy mắt đã ngưng tụ thành một con thú khổng lồ. Vì khí xám mờ mịt nên Tiêu Viêm cũng không sao nhìn rõ được hình thể cuả con Ma thú, chỉ thấy cột ánh sáng đỏ như máu và tràn ngập sự bạo ngược kia bỗng nhiên sáng rực lên rồi hóa thành đôi mắt của Ma thú, một đôi mắt cực kỳ đáng sợ!
“Hống!”
Thân thể mơ hồ của con thú sau khi ngưng tụ thành hình, thì đôi mắt rực đỏ tràn ngập hung ác cũng trợn trừng hướng về phía Tiêu Viêm. Nó tiếp tục rống lên một tiếng dữ dội, rồi ầm ầm lao cả thân hình đồ sộ như một con tê giác đang nổi khùng, hung hăng khát máu húc thẳng vào màn chắn linh hồn!
“Ầm! Thịch!”
Va chạm cực mạnh, rõ ràng cả hai đều đang tồn tại ở dạng năng lượng hư ảo, thế nhưng lại giống hết như thực thể mà điên cuồng húc vào, làm cho màn chắn linh hồn vô hình kia phải chấn đụng liên hồi.
Dưới sự va chạm mãnh liệt đó, linh hồn Tiêu Viêm cũng phải rúng động hự lên một tiếng thật nhẹ! Hiện tại hắn đang ở dưới dạng linh hồn, cho nên lực lượng linh hồn ở bên ngoài cũng như linh hồn bên trong đều có mối liên hệ trực tiếp với nhau. Nếu ở đây hắn phải chịu tổn thất thì linh hồn hắn ngoài kia dĩ nhiên là đã chấn thương rồi.
Hít sâu một hơi, Tiêu Viêm một lần nữa vội vàng điều chỉnh lực lượng linh hồn để củng cố lại màn chắn. Ngay lập tức Tiêu Viêm biến sắc, hắn kinh hãi phát hiện, sau cú va chạm với Ma thú tạo bằng khí xám kia, khí tức hung bạo tràn ngập bên trong thân thể của con thú kia, cũng đã lặng lẽ thẩm thấu qua tấm màn chắn mà xâm nhập dần linh hồn của hắn!
Mặt mày nhợt nhạt, Tiêu Viêm lập tức quyết định, hắn đem lực lượng linh hồn đã bị ăn mòn đó tống ra, rồi tiếp tục điều động thêm lực lượng linh hồn khác phát triển thành tấm màn chắn mới.
Khi tấm màn chắn mới vừa xuất hiện, thân thể hư ảo của Ma thú thần bí sau cú va chạm bị chấn ra xa lúc nãy, cũng lần nữa ngưng tụ lại rồi tiếp tục hung dữ húc vào lá chắn linh hồn!
“Ầm! Thịch!”
“Hự!” Va chạm quá mức kịch liệt đã khiến cho Tiêu Viêm không nhịn được phải rên lên một tiếng. Hắn vung tay lên, không chút do dự xóa bỏ tấm màn chắn linh hồn, rồi chằm chằm nhìn về phía hư ảnh của Ma thú. Tiêu Viêm không thể tưởng tượng nổi, chỉ một tia khí tức còn sót thôi, vậy mà lại khó thu thập đến thế. May là lực lượng linh hồn của hắn khá mạnh mẽ nên mới thế, chứ đổi lại người khác, thì chỉ sợ đến giờ phút này, đã sớm bị những cảm xúc hung bạo kia xâm chiếm tâm trí, cuối cùng trở thành một cỗ máy hiếu sát rồi!
Nhưng cho dù như thế, thì vẻn vẹn hai lần đối chiến cũng đủ làm cho lực lượng linh hồn Tiêu Viêm xuất hiện hư tổn. Mà luồng khí xám thông linh kia lại không yếu bớt đi chút nào. Nếu cứ thế tiếp tục, thì người thua thiệt chắc chắn sẽ là Tiêu Viêm.
“Cứ để như vậy thì thật sự không ổn rồi...” Tiêu Viêm nhìn trừng trừng vào màn khí xám xịt đang cuồn cuộn xoay tròn xung quanh. Dù hắn xuất hiện tại nơi này chưa lâu, định lực cũng không tồi, thì Tiêu Viêm vẫn khó mà tránh khỏi cảm giác phiền toái. Hắn biết đây đều là do màn khí xám kia tác oai tác quái cả!
Khi Tiêu Viêm còn đang suy nghĩ, luồng khí xám đó lại tiếp tục ngưng tụ thành hư ảnh Ma thú, ngoác miệng nhe nanh đầy dữ tợn, hướng về hắn rít gào đầy vẻ trào phúng giễu cợt, rồi tiếp tục như một con tê giác điên, cuồng nộ lao đến.
Mắt nhìn chằm chằm vào hư ảnh Ma thú đang dữ dội lao đến, Tiêu Viêm cứng mặt lại, thủ ấn đột nhiên biến đổi.
“Phực!”
Thủ ấn Tiêu Viêm vừa biến hóa, một ngọn lửa vô hình đột nhiên từ trong cơ thể hắn bùng phát ra, nhanh chóng kết hợp với nhau, trực tiếp bao bọc toàn bộ linh hồn. Khi hư ảnh Ma thú kia va vào phía trên ngọn lửa, nhất thời một làn khói trắng mịt mù bốc lên kèm theo tiếng vang xèo xèo. Một âm thanh thảm thiết vang vọng khắp nơi trong mảnh không gian u ám, hư ảnh của con thú kia dần dần trở nên nhợt nhạt rồi cuối cùng hoàn toàn tiêu tan.
Biến cố đột ngột phát sinh, khiến cho đám khí xám xung quanh rùng rùng giống như là bị kinh động, vội vàng khuếch tán ra bốn phía, không dám tùy tiện va chạm với Tiêu Viêm nữa, một mực duy trì khoảng cách thật xa với hắn.
Đối mặt với biến cố vừa xảy ra, Tiêm Viêm cũng giật mình, bất chợt trong đầu hắn lóe lên một tia vui sướng. Hắn không nghĩ hành động đó lại hữu dụng đến như vậy, Vẫn Lạc Tâm Viêm đối với linh hồn cho đến vật chất hư hóa đều có thể gây ra thương tổn. Và rõ ràng là luồng khí xám này cũng được liệt vào trong số đó… Như vậy, Tiêu Viêm có lẽ đã có một thủ đoạn thích hợp để sử dụng rồi!
“Hắc hắc, lúc nãy không phải rất hùng hổ và hí hửng lắm sao? Giờ cũng nên quay lại cảm nhận thử xem một chút chứ?” Nhìn luồng khí xám xung quanh liên tục cuống cuồng thối lui, Tiêu Viêm nhếch miệng cười lạnh. Hắn cong ngón tay búng ra, Vẫn Lạc Tâm Viêm đang bao phủ bên ngoài thân thể đột nhiên bùng lên rực rỡ, nhiệt độ nóng bỏng nhanh chóng tràn ngập khắp mảnh không gian mờ mịt kia.
Sức nóng hừng hực ào ào tăng lên, khiến khoảng không âm u cũng phải biến đổi. Luồng khí xám cuồn cuộn xoay chuyển đầy bất an, những âm thanh rầu rĩ cùng lo sợ không ngớt vang vọng ra từ bên trong.
“Mặc kệ khi còn sống mi mạnh mẽ thế nào thì bây giờ mi cũng chỉ là một chút khí tức có linh trí còn lưu lại mà thôi!” Tiêu Viêm lạnh lùng như hàn băng nhìn đám khí xám đang vội vã khuếch tán. Hắn phất tay áo, Vẫn Lạc Tâm Viêm liền hóa thành vô số chùm lửa rực rỡ, từ trong cơ thể bùng phát ra, ào ào bắn nhanh tới màn khí xám.
Vẫn Lạc Tâm Viêm bùng nổ, lập tức đã chấn kinh luồng khí xám, nó giống như gặp phải đại khắc tinh, hoảng loạn chạy tứ tán xung quanh. Mà những chùm Vẫn Lạc Tâm Viêm dưới sự khống chế của Tiêu Viêm cứ như có mắt vậy, gắt gao theo sát ngay sau rồi mạnh mẽ cắn nuốt nó.
Đến cuối cùng, khi Vẫn Lạc Tâm Viêm đã hoàn toàn nuốt hết thảy khí xám và bay trở về trong cơ thể linh hồn Tiêu Viêm, thì hắn cũng bất chợt cảm thấy kinh ngạc và vui mừng không tả xiết. Vì Tiêu Viêm phát hiện, linh hồn lực của hắn đã xuất hiện một thoáng tăng trưởng rất nhỏ.
Muốn cho lực lượng Linh hồn tăng lên cực kỳ khó khăn. Trừ khi vào thời điểm tấn giai, sử dụng thiên tài địa bảo để bồi dưỡng, thì lực lượng linh hồn mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn được. Nhưng hiện tại linh hồn Tiêu Viêm lại bất ngờ được tăng cường. Chắc chắn việc này có liên quan đến luồng khí xám kia rồi.
Hơn nữa, điều quan trọng là cỗ cảm xúc hung tàn bạo ngược ẩn giấu bên trong đám khí xám, cũng bị Vẫn Lạc Tâm Viêm luyện hóa thành hư vô hết. Khí xám lúc trước từng làm cho Tiêu Viêm cảm thấy vô cùng kiêng kỵ, thì giờ lại trở thành vật đại bổ cho lực lượng linh hồn hắn.
Vô tình chiếm được chỗ tốt như vậy, tinh thần Tiêu Viêm cũng trở nên phấn chấn hẳn lên. Hắn cười hắc hắc, lập tức trong cơ thể càng ngày càng có nhiều chùm Vẫn lạc Tâm Viêm ào ạt tuôn ra, tạo thành một đội quân lửa bên trong mảnh không gian mù mịt, truy đuổi đám khí xám. Giờ đây, luồng khí xám khi xưa còn diễu võ dương oai, đã hoàn toàn biến thành chó nhà tang, cuống quít tội nghiệp…
Dưới sự truy đuổi toàn lực của Tiêu Viêm, càng ngày càng có nhiều tia khí xám trở thành thức ăn cho Vẫn Lạc Tâm Viêm, rồi đưa vào trong thân thể hắn. Cứ như thế kéo dài chừng nửa canh giờ, trong mảnh không gian mờ mịt đó, rốt cuộc đã không còn tồn tại một tia khí xám nào nữa. Hơn thế, cỗ khí tức hung tàn bạo ngược bên trong cũng bị xóa bỏ hoàn toàn. Hiển nhiên, nhờ có Vẫn Lạc Tâm Viêm, những khí tức còn sót lại bên trong cặp Ngọc Thạch Cốt Dực, đã triệt để trở thành thuốc bổ cho linh hồn Tiêu Viêm.
Trong không gian trống rỗng, linh hồn Tiêu Viêm lơ lửng tại thiên không. Hắn cúi đầu đưa mắt nhìn thân thể linh hồn của mình, cảm thấy nó càng trở nên chân thật hơn so với trước kia, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười rạng rỡ. Không nghĩ tới lần này luyện hóa khí tức tàn phế còn sót lại thôi, mà đạt được thu hoạch phong phú như vậy, quả thật đã vượt ra khỏi dự kiến. Đồng thời, sau khi luyện hóa khí tức Ma thú còn sót trong cặp Ngọc Thạch Cốt Dực xong, cũng coi như Tiêu Viêm đã giải quyết luôn vấn đề phiền toái nhất trong việc luyện chế Thiên Nhạn Cửu Hành Dực. Việc kế tiếp, là hắn chỉ cần từng bước hoàn thành trình tự luyện chế theo quyển trục nữa là xong.