Ở giữa Cổ Thánh thành, sóng gợn lăn tăn trong hồ nước trong vắt, ánh mặt trời chiếu xuống từ xa xa, phản xạ lên những cột sáng chói mắt.
“Xuy…”
Đột nhiên, mặt hồ vốn bình lặng lại nổi lên dao động kịch liệt, một cái khe không gian cực lớn chợt xấu hiện giữa không trung. Mà sau khi khe không gian xuất hiện, nhiều đạo thân ảnh cũng nhanh chóng lao ra từ đó, cuối cùng đáp xuống mặt đất. Trong lúc nhất thời, tòa thành vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.
Tiêu Viêm lướt ra khỏi khe không gian, thân hình xuất hiện trên đỉnh một tòa kiến trúc, quét mắt nhìn bốn phía, cũng không đợi mấy người của Cổ tộc tiến lên tiếp đón. Thân hình chợt động, nhanh chóng bay về phía ngoài Cổ Thánh thành. Đối với hành động này của hắn, các cường giả của Cổ tộc đều làm như không nhìn thấy, không một ai ra tay ngăn cản, để mặc cho hắn lướt về phía cửa thành, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Thuận lợi rời khỏi Cổ Thánh thành, Tiêu Viêm phiêu phù giữa không trung, nhìn thảm cỏ xanh biếc trải dài đến hết tầm mắt, trong lòng hắn bất giác thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Cổ giới rất rộng lớn, hơn nữa năng lượng bên trong cũng nồng đậm hơn thế giới bên ngoài rất nhiều, nhưng không biết vì sao, Tiêu Viêm vẫn cảm thấy Trung Châu này tự do thoải mái hơn rất nhiều.
“Tiếp theo, nên về thẳng Tinh Vẫn các thôi…”
Tiêu Viêm cũng không nán lại đây quá lâu, lấy bản đồ ra phân biệt phương hướng một chút, sau đó trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang phóng thẳng về phía bắc, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở phía chân trời.
Trong hành trình tiếp theo, Tiêu Viêm cũng không dừng chân nhiều trên đường, dùng tốc độ cao nhất cộng thêm nhảy cóc bằng không gian trùng động. Chỉ dùng gần năm ngày, hắn đã tiếp cận phạm vi thế lực của Tinh Vẫn các.
Sau khi tiến vào phạm vi thế lực của Tinh Vẫn các, Tiêu Viêm cảm thấy có nhiều khí tức cường hãn hơn trước kia rất nhiều. Trong một số thành thị quan trọng, thậm chí còn có cả hai, ba vị Đấu Tôn tọa trấn. Điều này, dù nhìn khắp cả Trung Châu thì cũng là một bút tích không nhỏ… Nhưng Tiêu Viêm cũng hiểu, có danh tiếng của Dược lão, muốn thu hút nhiều cường giả cũng không phải việc khó.
Trên đoạn đường này, trong lòng Tiêu Viêm cũng có chút yên tâm là không có bất cứ cục diện hỗn loạn nào xuất hiện. Tuy nói phòng ngự đã được thắt chặt hơn rất nhiều, nhưng cũng không có loại áp lực gấp gáp như gặp phải đại chiến.
Tiêu Viêm cũng không nán lại ở những thành thị này, trực tiếp tiền về phía Tinh Vẫn các. Bởi vậy, chỉ nửa ngày ngắn ngủi, Tiêu Viêm đã đến mảnh không gian của Tinh Vẫn các.
…
Bên trong Tinh giới, không khí cực kỳ hài hòa. Dù diện tích nơi này không thể so sánh được với những không gian như Cổ giới, nhưng cũng xấp xỉ một tòa thành thị, dù có chứa mười vạn người thì vẫn không thành vấn đề.
Trên những quảng trường rộng lớn, đông đảo đệ tử của Tinh Vẫn các đang thao luyện chỉnh tề. Những tiếng hét lớn hòa vào làm một, vang vọng như sấm rền trong mảnh không gian này.
Tinh giới bây giờ khác với trước kia rất nhiều, dường như đã thay da đổi thịt hoàn toàn. Những dãy núi hiểm trở đã được khai phá, nhiều tòa kiến trúc mới mọc lên. Từng dòng người đi lại tấp nập, có vẻ vô cùng náo nhiệt. Vả lại, trong những dãy núi không lồ phía trung tâm Tinh giới, nhiều đạo khí tức cường hãn tràn ngập ra ngoài, bao phủ mỗi góc của Tinh giới. Đến bây giờ, Tinh giới mới chân chính có được một loại cảm giác như tường đồng vách sắt…
“Xuy…”
Trong Tinh giới vốn yên bình, một đạo lưu quang mang theo thanh thế kinh người bỗng bay vụt đến từ xa, trực tiếp xông về phía ngọn chủ phong(1) của Tinh giới.
“Kẻ nào dám xông loạn vào Tinh giới?”
Khi đạo lưu quang này xuất hiện, trong Tinh giới chợt vang lên vài tiếng gầm mạnh mẽ. Những tiếng xoẹt xoẹt liên tục vang lên, từng đạo thân ảnh già nua xuất hiện ở phía chân trời, sau đó đồng thanh quát lên một tiếng: “Ngưng!”
Theo tiếng gầm của mười mấy lão giả này, mảnh không gian trên không trung nhanh chóng ngưng đọng lại. Nhưng khi họ chắc mẩm là đạo thân ảnh kia sẽ dừng lại thì lại ngạc nhiên nhìn hắn vọt qua, tốc độ không chỉ không giảm mà còn có phần tăng thêm, trực tiếp phá vỡ không gian ngưng kết kia trong nhiều ánh mắt soi mói. Sau đó chợt xuất hiện phía sau những trưởng lão này như một bóng ma.
“Ha ha, nửa năm không về, không ngờ Tinh giới đã phòng ngự sâm nghiêm đến như vậy…”
Dưới nhiều ánh mắt soi mói, đạo lưu quang kia cũng dừng lại. Một người trẻ tuổi tóc đen áo đen hiện ra, nhẹ giọng cười nói.
“Ngươi là…?”
Mấy vị lão giả vừa ra tay ngăn cản ngưng trọng nhìn thoáng qua Tiêu Viêm, một màn vừa rồi đã khiến họ không dám có chút khinh thường nào với thanh niên trẻ tuổi này. Vả lại, từ trên người hắn, bọn họ cảm nhận được một cỗ uy áp như ẩn như hiện. Trong Tinh Vẫn các, chỉ có vài người mới gây được cho họ loại uy áp này.
Động tĩnh trên bầu trời cũng thu hút sự chú ý của những đệ tử Tinh Vẫn các đang thao luyện dưới quảng trường, bọn họ đều kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Viêm, trong miệng sách sách xưng kỳ. Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên họ thấy hơn mười vị khách khanh trưởng lão đồng loạt ra tay mà vẫn không chiếm được thế thượng phong.
Nhìn vẻ nghi hoặc trên mặt mấy lão giả này, Tiêu Viêm cũng bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Mới nửa năm không về thôi mà đã chẳng ai nhận ra hắn rồi…
“Thiếu các chủ!”
Khi Tiêu Viêm đang không biết làm gì, vài đạo thân ảnh già nua chợt bay ra từ chủ phong. Khi thấy Tiêu Viêm, họ đều ngẩn người, sau đó mừng rỡ kêu lên.
Nghe được tiếng hô kinh hỉ này, mười mấy vị khách khanh trưởng lão và vô số đệ tử của Tinh Vẫn các đều sửng sốt, có chút khó tin nhìn về phía Tiêu Viêm. Thanh danh của Tiêu Viêm trong Tinh Vẫn các không hề thấp, nhưng thời gian họ ở Tinh Vẫn các vẫn chưa lâu, bởi vậy đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
“Thì ra đó chính là thiếu các chủ của Tinh Vẫn các chúng ta…”
“Hì hì, thiếu các chủ thật đẹp trai…”
“Đừng có hoa si nữa, nhân vật như thiếu các chủ sao có thể để ý đến chúng ta…”
“Nghe nói thiếu các chủ chính là quán quân Đan hội, tự thân cũng là cường giả Đấu Tôn. Lúc đầu, do mến mộ thanh danh của hắn nên ta mới đến Tinh Vẫn các. Không nghĩ tới hôm nay lại được nhìn thấy nhân vật truyền kỳ này…”
…
Khi phía dưới vang lên những tiếng bàn tán xôn xao, một lão giả nhìn như đầu lĩnh chợt bước ra từ trong đám khách khanh trưởng lão, cung kính nghênh đón Tiêu Viêm. Tuy tuổi của lão đã khá lớn, nhưng trên thế giới này thực lực vi tôn, bất kể là thành tựu ở phương diện nào, Tiêu Viêm đều vượt xa bọn họ, bởi vậy thái độ cung kính khi nói chuyện là cực kỳ bình thường, nếu không thì sẽ có chút vô lễ.
“Trưởng lão khách khí rồi…”
Tiêu Viêm mỉm cười, sau đó nhìn lướt qua mảnh không gian này, trong mắt hiện lên vẻ than thở. Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, Tinh Vẫn các đã có sự biến hóa như long trời lở đất. Nhiều cường giả trấn thủ ở đây như vậy, dù là Hồn Điện cũng không thể xâm phạm dễ dàng. Theo những luồng khí tức hắn cảm nhận được ở mặt ngoai, thực lực bây giờ của Tinh Vẫn các đã không hề kém các thế lực như Thiên Minh tông, Hoa tông.
“Ha ha, cuối cùng đã trở về rồi sao…”
Khi Tiêu Viêm đang quan sát Tinh giới, không gian phía sau hắn bỗng dao động, một thân ảnh già nua chậm rãi xuất hiện, rõ ràng là Dược lão.
“Lão sư!”
Thấy Dược lão, Tiêu Viêm vội vàng cúi người thi lễ, cung kính nói.
“Diện kiến các chủ!”
Khi Dược lão xuất hiện, đám khách khanh trưởng lão bên cạnh vội càng cung thanh nói. Ngày thường, Dược lão cũng không xuất hiện nhiều, bởi vậy, trong mắt những khách khanh trưởng lão này, Dược lão cũng khá thần bí. Không ngờ khi vị thiếu các chủ này trở về, hắn lại động thân xuất hiện tới đón.
“Mới đi Cổ tộc một chuyến thôi mà nhìn đã văn vẻ dài dòng như vậy rồi…”
Dược lão cười lắc đầu, hơi phất tay với mấy tên khách khanh trưởng lão kia, sau đó đưa mắt nhìn Tiêu Viêm, vẻ hài lòng hiện rõ trên mặt lão.
“Không tệ, không tệ, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã nhảy vọt từ Ngũ tinh Đấu Tôn lên Bát tinh Đấu Tôn, xem ra chuyến đi này thu hoạch không nhỏ a.”
Nghe lão nói vậy, trong mắt những khách khanh trưởng lão bên cạnh đều hiện lên vẻ kinh hãi. Không hổ là thiếu các chủ, tốc độ tăng lên này thật quá kinh khủng.
Tiêu Viêm cười cười, lấy nhãn lực của Dược lão, tự nhiên có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra thực lực của hắn.
“Đi thôi, xuống dưới đã, ta chờ con trở về từ lâu rồi…” Dược lão mỉm cười nói.
“Dạ.” Tiêu Viêm gật gật đầu, đảo mắt nhìn quanh một vòng, hắn chợt nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Lão sư, mấy người Tiểu Y Tiên còn chưa về sao?”
“Đã về rồi, nhưng sau đó lại đi…” Dược lão đáp.
“Đi rồi? Đi đâu?” Tiêu Viêm ngẩn ra, hỏi tiếp.
“Đây cũng chính là nguyên nhân mà ta chờ con trở về. Sau khi ngươi tiến vào Thiên Mộ không lâu, chúng ta nhận được một vài tin tình báo. Sau đó ta nhắn cho mấy người Tiểu Y Tiên nhanh chóng trở về, rồi tiến thẳng đến đế quốc Ô Thản…”
“Đế quốc Ô Thản?”
Cái tên quen thuộc này làm Tiêu Viêm chợt ngẩn người, chỉ nháy mắt sau, khuôn mặt hắn đã lập tức kịch biến.
“Viêm Minh đã xảy ra chuyện?!”
---------------------------------------------
(1) Chủ phong: Ngọn núi nằm ở giữa, thường là ngọn núi lớn nhất trong dãy núi.