"Ha hả, rốt cục định liều mạng rồi sao? Lão phu thật sự rất muốn nhìn xem hiện giờ Tiêu gia còn người nào có được một phần khí phách năm xưa của Tiêu Huyền? " Nhìn thấy Tiêu Viêm đưa linh hồn Dược Lão vào nhẫn, Trích Tinh lão quỷ không khỏi cười lạnh, nói.
Sắc mặt Tiêu Viêm lạnh băng, đấu khí trong kinh mạch chạy khắp cơ thể giống như hỏa long điên cuồng rít gào. Lúc này không nghi ngờ, thực lực của hắn sau khi cắn nuốt Tam thiên Diễm viêm hỏa đã tăng lên đáng kể. Đương nhiên hắn cũng hiểu được, Trích Tinh lão quỷ đã là cường giả Ngũ tinh Đấu Tôn đỉnh, nếu không thi triển toàn lực chỉ sợ ngay cả cơ hội xuất thủ hắn sẽ không còn. "Giao mảnh chìa khóa kia của Tiêu gia ra đây, lão phu có thể không tổn thương tính mạng ngươi!”
Nhìn thấy đấu khí của Tiêu Viêm đang dâng trào, Trích Tinh lão quỷ ngược lại vẫn thong dong cười thản nhiên nói. Lấy thực lực Ngũ tinh Đấu Tôn đỉnh của lão, căn bản không sợ Tiêu Viêm nửa phần. Chênh lệch cấp bậc quá lớn đủ để lão quỷ này xem Tiêu Viêm như là con kiến.
Tiêu Viêm thầm cười lạnh, căn bản chưa từng để ý đến lời nói của Trích Tinh lão quỷ, ánh mắt đảo quanh tìm chỗ thoát ra.
"Ai, một khi đã như vậy, thì lão phu đành tự thân động thủ vậy..." Thấy thế, Trích Tinh lão quỷ thở dài, bàn tay năm ngón xòe ra chỉ vào Tiêu Viêm, chợt phấy tay một cái. Năm luồng sương mù đen kịt từ đầu ngón tay bùng phát ra, sau một tiếng động vang lên, ngưng tụ thành một chuỗi dây xích màu đen quỷ dị. Chúng lơ lửng giữa không trung, “Xuy” một tiếng trực tiếp xuyên phá không gian, nháy mắt đã xuất hiện trên đỉnh đầu Tiêu Viêm.
Thế công đột ngột xuất hiện nhanh như chớp làm cho Tiêu Viêm biến sắc, ngân mang lóe ra dưới chân, lấy khí thế như sét đánh không kịp bưng tai lui ra sau vài bước.
"Xuy!"
Xiềng xích giữa không trung hung hăng đâm tới, sau đó xẹt qua trước mặt Tiêu Viêm, cuối cùng mạnh mẽ cắm mạnh vào bên trong tầng nham thạch cứng rắn, làm nham thạch chấn động, khắp bốn phía nhất thời vỡ tan ra.
"Phản ứng không tệ!!!" Trích Tinh lão quỷ cười nhạt, cong tay búng ra một cái, xiềng xích như tia chớp rung lên tựa độc xà mang theo kình phong, tấn công vào mọi chỗ yếu hại khắp toàn thân Tiêu Viêm. Công kích của nó cực kì khủng bố, tạo thành từng đạo tàn ảnh đầy khắp bầu trời, làm cho người khác khó lòng phòng bị.
“Đinh! Đinh! Đinh! "
Nhìn về phía thế công đang đến của Trích Tinh lão quỷ, bàn tay Tiêu Viêm nắm chặt, Huyền Trọng Xích liền hiện ra. Thân xích vừa động thì liền ngưng thành một vòng xích ảnh phòng ngự dày đặc, liên tiếp đón lấy thế công của xích ảnh.
"Choang..!!! "
Xiềng xích va chạm mạnh lên Trọng Xích, cổ lực đạo kinh khủng làm Tiêu Viêm liên tiếp lui về sau, dấu chân tạo thành những vết lõm sâu trên đất. Sau khi ổn định thân hình, thì mới cảm giác trên cánh tay truyền đến từng cơn đau nhức.
Sau khi giao thủ sơ lược, Tiêu Viêm đã xác định được thực lực của Trích Tinh lão quỷ, trong lòng liền cảm thấy nặng nề. "Hôm nay muốn thuận lợi thoát thân chỉ sợ cũng không dễ dàng như tưởng tượng a!"
"Có thể lấy thực lực cửu tinh Đấu Tông tiếp được công kích của lão phu, không thể không nói ngươi đúng là dị nhân!" Vẻ mặt nghiêm lại, Trích Tinh lão quỷ nhìn Tiêu Viêm cười cười, thân hình đột nhiên chậm rãi chồm tới trước giống như dã thú chuẩn bị bắt mồi.
"Bất quá lão phu không có thời gian chơi đùa với ngươi, tương lai sẽ làm thịt ngươi sau. Còn mấy tên gia hỏa đáng ghét bên ngoài kia đang chờ ta thu thập." Trích Tinh lão quỷ cười nói, cước bộ khẽ nhích, không gian dao động thân hình liền biến mất.
Ngay lúc Trích Tinh lão quỷ biến mất, Tiêu Viêm thấy được một bàn tay gầy guộc nhẹ nhàng từ không gian hư vô bên cạnh xuyên ra, sau đó chộp vào yết hầu của hắn. Bàn tay khô héo nhìn qua như không có Đấu khí bao trùm, nhưngkhi nó lướt qua đến đâu thì không gian bị trực tiếp phá vỡ thành một lằn đen đến đó. Sắc mặt Tiêu Viêm ngưng trọng, cước bộ cấp bách, trọng xích trong tay nháy mắt đã điên cuồng bổ tới.
"Diễm phân Phệ lãng xích! "
Trong lòng gầm lên một tiếng, đại xích lớn cỡ vài chục trượng từ trong mũi xích lướt ra, sau đó chém thật mạnh vào bàn tay khô héo này. Kình phong nhìn như hung mãnh, nhưng chỉ làm cho bàn tay ngừng lại một chút, ngay sau đó lập tức tăng tốc, chợt hiện ra trước mặt Tiêu Viêm, nhẹ nhàng chụp vào ngực hắn.
Một chưởng này cực nhanh, mặc dù Tiêu Viêm đã phòng bị nhưng không thể tránh kịp. Trong lúc nguy cấp, hắn dựng Trọng Xích lên che chắn trước người.
"Đang! "
Bàn tay gầy guộc nhẹ nhàng chạm lên Trọng Xích tạo thành một âm vang thanh thúy vọng mãi không ngớt.
Sau khi công kích của hai người va chạm, sắc mặt Tiêu Viêm nhất thời kịch biến, bàn tay nhìn như củi mục kia lại nặng nề như một dãy núi đè xuống. Tuy chỉ tiếp xúc trong chốc lát nhưng song chưởng Tiêu Viêm vang lên tiếng xương nứt vỡ.
"Thình thịch!"
Hai chân Tiêu Viêm dưới kình lực đáng sợ như bị đóng sâu vào trong nham thạch. Giờ phút này nham thạch cứng rắn lại giống như đậu hũ yếu ớt không chịu nổi.
Tiếp Trích Tinh lão quỷ một chưởng, khí huyết trong cơ thể Tiêu Viêm cuộn trào hỗn loạn. Trọng Xích vội vàng huy động, chân đạp một bước thân hình Tiêu Viêm liền dữ dội lướt đi sát mặt đất quay ngược lại. Sau đó bàn chân tiếp tục đạp mạnh, thân hình đứng thẳng dậy nhìn thoáng qua Huyền Trọng Xích, liền cảm thấy hoảng sợ. Cư nhiên trên mặt xích lại xuất hiện một dấu tay mờ nhạt!
Dấu tay mặc dù không sâu, nhưng đối với Tiêu Viêm mà nói, thật sự làm hắn rung động mãnh liệt. Huyền Trọng Xích từ xưa đến giờ chính là vũ khí tùy thân của hắn. Đối với độ cứng của nó, tuy hắn không rõ lắm nhưng có thể lưu lại chưởng ấn trên thân xích đủ cho thấy trình độ của Trích Tinh lão quỷ. "Gia hỏa đáng ghét, cứng như sắt...!!!"
Không gian trước mặt Tiêu Viêm vặn vẹo một trận, thân hình Trích Tinh lão quỷ chậm rãi hiện ra. Lão ta liếc Trọng Xích trong tay Tiêu Viêm một cái cười nhạt nói.
Tiêu Viêm cảnh giác nhìn lão già này, tính toán tình cảnh hiện tại. “Trước hết phải rời khỏi đại điện này, ra đến bên ngoài lúc đó có thêm nhóm Tiểu Y Tiên hiệp trợ, hẳn sẽ thoải mái hơn nhiều. Tiếp tục dây dưa ở trong này, sớm hay muộn hắn cũng sẽ bị lão quỷ già này làm hao tổn đấu khí. Loại công kích này, mặc dù Tiêu Viêm có thi triển Thiên Hỏa Tam Huyền Biến cũng không đỡ được mấy lần nữa.”
"Ha hả, không cần chơi hoa chiêu gì! Trước thực lực tuyệt đối mấy cái đó không có chỗ dùng!”
Như biết rõ Tiêu Viêm đang suy nghĩ gì, Trích Tinh lão quỷ chợt cười. Mũi chân điểm nhẹ xuống đất, thân hình tựa như tên rời khỏi cung nhằm phía Tiêu Viêm bay tới. Lúc này, nét cười trên khuôn mặt lão ta trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều, biểu hiện này chứng tỏ lão quỷ cũng không định tiếp tục dây dưa với Tiêu Viêm thêm nữa.
Tiêu Viêm cũng đã nhận ra biến hóa của Trích Tinh lão quỷ, ngân mang dưới chân chớp động, thân hình chợt lui. Mặt khác Tử sắc hỏa diễm trong lòng bàn tay ngưng tụ, sau đó biến hóa thành một đóa hỏa liên cực kỳ tinh mỹ nhưng tràn ra một luồng năng lượng cực kỳ cuồng bạo.
Từ khi lực lượng linh hồn đột phá đến Tiên cảnh, Tiêu Viêm ngưng tụ Phật Nộ Hỏa Liên rất thuận tay, dường như tâm niệm vừa động là hỏa liên đã được thành hình.
Tử sắc hỏa liên vừa xuất hiện Tiêu Viêm liền bỏ qua công kích Trích Tinh lão quỷ, thân hình chợt lui rôi đột nhiên tăng tốc.
"Thình thịch!"
Hỏa liên cách Trích Tinh lão quỷ chỉ có nửa trượng thì đột nhiên nổ mạnh. Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, sóng lửa càn quét như cuồng phong làm cho một số kinh thiên thạch trụ trong đại điện bị chấn nứt như mạng nhện. Khắp quảng trường đã bị phá hư thành một đống tàn tạ.
Hỏa liên nổ mạnh nhưng Tiêu Viêm vẫn không dám thả lỏng chút nào. Hắn biết, chỉ bằng vào Phật Nộ Hỏa Liên thì không thể giết chết Trích Tinh lão quỷ được.
Không ngoài dự liệu của hắn, không lâu sau khi hỏa liên nổ mạnh, một thân ảnh hom hem chậm rãi hiện ra từ trong sóng lửa. Tiêu Viêm nhìn ra đúng là Trích Tinh lão quỷ. Nhưng mà giờ phút này, quần áo của lão ta lại bị rách nát như bươm bướm, nhìn qua liền biết có chút chật vật. Hiển nhiên uy lực hỏa liên nằm ngoài dự liệu của hắn.
"Không hổ là người của Tiêu gia, có thể bằng thực lực Cửu tinh Đấu Tông lại có thể phát ra công kích có uy lực cỡ này!" Trích Tinh lão quỷ nhìn Tiêu Viêm chằm chằm, trên khuôn mặt hiện ra vẻ lạnh lẽo.
Tiêu Viêm mặt không đổi sắc, ánh mắt lóe sáng, bàn chân đạp mạnh lên mặt đất rồi thân hình nhoáng lên. Từng luồng Tử sắc hỏa mang từ trong cơ thể bùng phát ra rồi bùng nổ.
"Đinh đinh! Đang đang!"
Hỏa mang bùng nổ hung hãn bổ vào những sợi xích tỏa hồn trong đại điện giữa không trung. Chúng không khó giải quyết như loại trói buộc Dược lão nên hỏa diễm vừa bổ đến liền tan nát. Sau đó vô số quang đoàn trong đại điện kia nhất thời vỡ tan, từng linh hồn sắc mặt thống khổ và mờ mịt chậm rãi mở hai mắt ra.
Những linh hồn đó sau khi mở mắt, ngơ ngác một hồi rồi sau đó như hiểu được chuyện gì, lập tức thét lên chói tai rồi sau đó chạy trốn khỏi đại điện tạo thành tình huống cực kỳ hỗn loạn.
"Ngươi muốn chết?!"
Nhìn thấy Tiêu Viêm thả ra nhiều linh hồn như vậy, sắc mặt Trích Tinh lão quỷ biến đổi. Thân hình chợt động đã hóa thành ánh sáng, lướt tới trước mặt hắn với khí thế cực kỳ dữ dội.
Nhìn thấy Trích Tinh lão quỷ người đầy sát khí xông tới, Tiêu Viêm hừ lạnh một tiếng rồi siết chặt tay lại. Ba viên Tử sắc châu thể liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Rõ ràng chính là Hỏa Lôi Tử mà Tiêu Viêm lúc ở trong Tinh Vực sử dụng Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa luyện chế ra.
“Xoẹt xoẹt!”
Cánh tay Tiêu Viêm vung lên, ba viên Hỏa Lôi Tử hóa thành hình chữ phẩm, dữ đội lướt tới Trích Tinh lão quỷ, sau đó khi còn cách lão quỷ tầm một trượng thì đột nhiên nổ mạnh.
"Ầm…Ầm…"
Sóng khí kinh khủng ở giữa không trung ầm ầm nổ mạnh làm mấy sợi xích màu đen kịt chung quanh bị chấn đoạn không ít, lập tức cả khu đại điện đều tràn ngập linh hồn như ong vỡ tổ nháo nhào bỏ chạy khỏi đại điện.
Bên trong sóng khí kinh khủng, Trích Tinh lão quỷ mạnh mẽ xông ra. Giờ phút này trên khuôn mặt của lão mơ hồ chứa đựng lửa giận lạnh băng. Thủ đoạn kỳ dị của Tiêu Viêm hẳn đã làm lão già này ăn phải quả đắng
"Vô liêm sỉ! Linh hồn thoát ra đó, ta phải bắt ngươi đền lại! Trích Tinh Thủ!"
Trên mặt Trích Tinh lão quỷ lượn lờ hắc khí, tay phải lão ta lúc này đột nhiên trở nên phình to lên một cách kì dị, thân hình chợt động liền quỷ mị xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm. Cự thủ vồ một trảo làm không gian xung quanh Tiêu Viêm đọng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cự thủ đang tới gần. "Tiêu gia tiểu tử, ngươi xong đời rồi!"
Trích Tinh lão quỷ lộ ra nụ cười quái gở, chợt bàn tay mạnh mẽ nắm chặt làm không gian xung quanh Tiêu Viêm nháy mắt sụp đổ.
Không gian sụp đổ, cảnh tượng huyết nhục mơ hồ như dự đoán của Trích Tinh lão quỷ vẫn chưa xuất hiện mà thân thể Tiêu Viêm trong lúc lão đang giật mình, dưới ánh mắt kinh ngạc bỗng “Phanh” một tiếng biến thành một mảnh hư vô… Một màn này làm cho Trích Tinh lão quỷ sửng sốt. “Khi nào uy lực Trích Tinh Thủ khủng bố tới mức này?! Không đúng, đây là cảnh giả!"
Bất quá Trích Tinh lão quỷ là lão già thành tinh, trong đầu chỉ mê muội chốc lát liền phục hồi tinh thần, ánh mắt vội vàng chuyển đến cửa ra Tỏa Hồn đại điện. Một thân ảnh linh hoạt như khỉ vượn đang chạy ra ngoài, xem bóng lưng kia không phải Tiêu Viêm còn có thể là người phương nào nữa.
Nhìn bóng lưng Tiêu Viêm biến mất, sắc mặt Trích Tinh lão quỷ trở nên âm trầm đáng sợ. Lão ta ngược lại không ngờ tới hôm nay lại bị một tên tiểu bối trêu chọc đến mức như thế này. "Tiêu Viêm, lão phu hôm nay xem ngươi có thể chạy đi đâu?!" Âm thanh tức giận rít gào nháy mắt đã vang dội khắp đại điện.