Thanh âm vang vọng khắp quảng trường. Tiêu Viêm sắp bước xuống đài,cước bộ đột nhiên đình trệ. Đưa lưng về phía quảng trường. Ngửa đầu hút một hơi không khí thật dài. Nắm tay trong tay áo bào khẽ xiết chặt.
Trên cây, lông mày Hải Ba Đông cũng nhíu lại. Ánh mắt quét về phía giữa quảng trường . Nơi đó, sắc mặt đám người Vân Lăng, tựa hồ có chút quái dị.
"Chết tiệt. Chẳng lẽ bị nhận ra ?" Hải Ba Đông cúi đầu thì thào một tiếng. Trong cơ thể đấu khí hùng hậu lặng lẽ vận chuyển .
Trên quảng trường, theo thanh âm của Vân Lăng, từng đạo ánh mắt. Lại bắt đầu chú ý tới bóng dáng gầy gò của thanh niên sắp bước xuống bậc thềm. Nạp Lan Yên Nhiên lau vết máu trên khóe miệng. Ngẩng đầu ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng dáng Tiêu Viêm. Chợt hướng đám người Vân Lăng nói:"Đại trưởng lão, hôm nay tỷ thí, đích xác Yên Nhiên tài nghệ không bằng người".
"Yên Nhiên, việc này không phải là vì tỷ thí. Ngươi tạm thời lui ra một bên,Vân Lăng khoát tay áo. Ngoài sự dự đoán của mọi người sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Nhìn sắc mặt của Vân Lăng, Nạp Lan Yên Nhiên sửng sốt chần chờ một chút, rồi cũng gật đầu, kéo lê thân thể bị thương, chậm rãi lui xuống một bên. Nơi đó, vài vị đệ tử Vân Lam Tông vội vàng đứng dậy nhường cho nàng một chỗ.
"Làm sao vậy?" Trên đại thụ, đám người Pháp Mã cũng vì biến cố xảy ra mà có chút mờ mịt. Liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Chẳng lẽ Vân Lăng vì tỷ thí thua trận, muốn cưỡng bức người ta lưu lại?" Gia Hình Thiên cười nói.
"Hắn cũng không dám làm loại chuyện ngu xuẩn gây ảnh hưởng xấu cho thanh danh của Vân Lam Tông như vậy." Pháp Mã lắc lắc đầu. Bỗng nhiên quay đầu, nhìn thẳng mặt Hải Ba Đông phía sau, nghi hoặc hỏi:"Hải lão nhân, ngươi làm sao vậy?".
Bởi vì Pháp Mã thân là dược sư, có linh hồn cảm giác lực so với Gia Hình Thiên mạnh hơn không ít, cho nên hắn cực kỳ mẫn cảm, có thể thấy được đấu khí trong cơ thể Hải Ba Đông bỗng nhiên mãnh liệt lên.
"Không có gì." Lắc đầu, Hải Ba Đông trả lời một câu, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Tiêu Viêm. Nếu hôm nay thân phận của hắn bại lộ, như vậy thật sự có chút phiền toái a.
Giữa sân, sau khi Vân Lăng dứt lời, toàn bộ lâm vào một mảnh trầm mặc. Chỉ có vô số đạo ánh mắt nghi hoặc, chăm chú nhìn vào bóng lưng vẫn không hề nhúc nhích kia.
Vân Lăng nhìn chằm chằm bóng dáng đơn bạc kia, đấu khí cũng bắt đầu chuyển động, từ nơi bàn tay nổi lên, chỉ cần Tiêu Viêm có hành động gì muốn bỏ trốn, như vậy hắn sẽ lập tức ngăn trở.
Khắp quảng trường im lặng, bầu không khí vô cùng quỷ dị.
sau một lúc im lặng, bóng dáng giống như thạch điêu kia rốt cục cũng thoáng rung động. Mà theo thân ảnh này, ánh mắt Vân Lăng chớp động, chậm rãi nheo lại, thân thể khẽ chồm lên phía trước, giống như diều hâu sắp hạ cánh vồ con mồi.
"Vân Lăng trưởng lão, chuyện gì?" Thanh âm đột ngột vang lên. Rốt cục xóa tan sự im lặng ở quảng trường, cũng làm cho thân thể Vân Lăng đang muốn phóng tới trước thoáng cứng đờ.
Giữa sân, vô số đạo ánh mắt lại dời đi. Bất quá toàn bộ là chuyển đến trên người Vân Lăng. Trừ một ít đệ tử Vân Lam Tông ở ngoài, tất cả đều muốn biết trong thời điểm này, vì lý do gì mà Vân Lăng bỗng nhiên cất tiếng ngăn cản.
Ở trước mắt bao người, Vân Lăng chậm rãi đứng lên. Ánh mắt âm lệ nhìn chằm chằm Tiêu Viêm. Trầm giọng nói:"Không biết Tiêu Viêm tiên sinh có nghe qua tin, mấy tháng trước, ngoại môn của Vân Lam tông, Mặc gia Mặc Thừa nghi trượng đã chết?".
Lời này của Vân Lăng vừa nói ra. Trên quảng trường nhất thời vang lên một ít tiếng xầm xì to nhỏ. Mặc Thừa ở Vân Lam Tông vị trí cũng không thấp. Hơn nữa, vì có thủ đoạn giao tế xuất sắc, nên ở tông nội quan hệ cũng coi như không tệ. Lúc trước vì cái chết của hắn, ở tông nội dấy lên một trận xôn xao. Chấp pháp đội cũng đặc biệt đến Diêm Thành điều tra qua. Bất quá manh mối quá nhỏ. Chỉ biết là xuất hiện hai thần bí nhân thực lực rất mạnh, sau đó đem Mặc Thừa đánh chết. Nhưng tin tức về hai thần bí nhân, Vân Lam Tông cũng không có nhiều. Bởi vậy, cái chết của Mặc Thừa, vẫn như 1 cái "dằm trong tim" những kẻ có quan hệ không tồi với hắn.
Nhưng vào thời điểm này, Vân Lăng bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, không thể nghi ngờ có chút ám chỉ bóng gió. Chẳng lẽ hắn cho rằng, người đánh chết Mặc Thừa là Tiêu Viêm sao?
Trong đầu đều hiện lên ý niệm này, nhưng mọi người đều biết rằng, Mặc thừa tiến vào đấu linh cường giả đã nhiều năm. Tiêu Viêm nhiều lắm là một đại đấu sư mà thôi. Sự chênh lệch giữa hai người, tựa như khoảng cách giữa trời và đất, Tiêu Viêm làm sao có thể quan hệ đến chuyện này?
Không để ý đến thanh âm xôn xao bàn tán trên quảng trường, Vân Lăng gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, đợi câu trả lời của hắn.
Trong tay áo bào, bàn tay khẽ run lên. Tiêu Viêm nhếch miệng. Trong lòng hít sâu một hơi. Áp chế nhịp tim tăng lên, chậm rãi xoay người lại. Hướng mắt về phía quảng trường quảng trường khổng lồ với vô số đệ tử Vân Lam Tông. Một thanh âm lạnh lùng, vang vọng quảng trường: "Vân Lăng trưởng lão, lời này có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Mặc Thừa là do ta giết chết phải không?".
"Không phải sao?" Nở 1 nụ cười một, Vân Lăng chỉ hướng Cát Diệp bên cạnh. Thanh âm trầm thấp vang vọng: "Yên Nhiên cùng Cát Diệp lúc trước vừa vặn tham gia sinh nhật Mặc Thừa, cho nên cũng có mặt ở hiện trường. Trong đó Cát Diệp, đã tự mình cùng tên thần bí nhân kia giao thủ. Trong quá trình giao thủ, hắn đã thấy được diện mạo. Bất quá, vì vội vàng nhìn thoáng qua, cho nên có chút mơ hồ. Cho đến vừa rồi, hắn mới dám xác định, thần bí nhân kia".
"Chính là ngươi. Tiêu Viêm.." . Vân Lăng chợt quắc mắt lên, lớn tiếng nói.
Yên tĩnh.
Phi thường yên tĩnh.
Quảng trường khổng lồ, giờ phút này không khí dường như đọng lại. Vào lúc này, biểu tình trên khuôn mặt mọi người đều cứng đờ, ánh mắt dại ra, ngây ngốc đích nhìn thần tình âm lệ của Vân Lăng.
Trên cây, Pháp Mã cùng Gia Hình Thiên đồng dạng cũng bị lời nói của Vân Lăng làm chấn động sửng sờ một hồi. Lúc trước việc ở Diêm Thành, Gia Hình Thiên cũng từng có mặt. Cho nên, hắn biết, thần bí nhân đánh chết Mặc Thừa kia, tất nhiên thực lực sẽ không yếu hơn so với mình. Nếu nói, Tiêu Viêm là người đánh chết Mặc Thừa, vậy chẳng phải là thực lực đích thật của hắn đã cùng một đẳng cấp với bọn họ?
Tiểu tử chưa đến 20 tuổi kia là đấu hoàng cường giả? Cho dù hắn tu luyện từ lúc còn trong bụng mẹ cũng tuyệt đối không có khả năng a.
Hai người liếc nhau, mày nhíu chặt. Tuy rằng nói Tiêu Viêm chính là thần bí nhân kia rất là buồn cười, bất quá bọn hắn biết địa vị Vân Lăng vượt xa những đệ tử Vân Lam Tông ở nơi này. Lần này Vân Lăng nói như vậy, mới nghe qua thì cực kỳ buồn cười. Nhưng mà, lấy thân phận của hắn, có thể vô duyên vô cớ nói ra những lời cực kỳ hoang đường này sao? Hoặc là nói, đó có thể là sự thật. Chứng minh rằng Tiêu Viêm chính là người đánh chết Mặc Thừa ?
Nếu lời kia là thật, tên tiểu gia hỏa của Tiêu gia quả thật quá khủng bố a?
Phía sau, Pháp Mã cùng Gia Hình Thiên lòng tràn đầy nghi hoặc. Nạp Lan Kiệt cùng với đám người Mộc Thần cũng đồng dạng lâm vào trạng thái ngây dại. Vân Lăng lần này nói như vậy, đối với bọn họ thật sự là 1 đả kích quá lớn. Nếu thật sự theo lời hắn nói, như vậy, chẳng phải là chứng minh, thực lực Tiêu Viêm vừa bày ra, vẻn vẹn chỉ như phần nổi của một tảng băng?
Ở trên quảng trường. Tiêu Viêm ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi quét qua khắp quảng trường. Đập vào trong mắt là vẻ ngây dại trên gương mặt của mọi người. Sau một lúc lâu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt mỉm cười tràn đầy kinh ngạc của Nạp Lan Yên Nhiên. Hắn bỗng nhiên khẽ cười. Chuyển mắt hướng Vân Lăng: "Vân Lăng trưởng lão, đối với cái chết của Mặc Thừa nghi trượng của quý tông, ta cũng vô cùng tiếc nuối. Bất quá, không có nghĩa là các ngươi có thể tùy ý nói xấu, nghi oan cho người khác. Ai cũng biết, Mặc Thừa là đấu linh cường giả. Lúc trước, thần bí nhân kia đánh chết hắn, từ đó có thể thấy rõ ràng, sợ rằng người dó thực lực ít nhất đã ở cấp bậc đấu vương, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta có thực lực đó? Nếu nói vậy không phải là quá đề cao tại hạ ư?".
"Mà căn cứ chính xác theo như lời của ngươi, vẻn vẹn chỉ là lời nói phiến diện của Cát Diệp. Chỉ có như vậy đã đem ta phán thành người giết Mặc Thừa, vậy không phải rất đáng buồn cười sao?".
Lạnh lùng nhìn nụ cười của Tiêu Viêm. Vân Lăng cũng biết hắn nhất định phải nói như vậy. Nói thật ra, nếu không phải Cát Diệp liều mạng cam đoan, ngay cả chính hắn cũng không dám khẳng định. Tiêu Viêm thật sự là thần bí nhân kia. Dù sao, khác biệt giữa hai người trên cơ bản là một trời một vực. Làm sao có thể liên quan chứ?
Trong lòng thở dài một hơi. Nhớ tới bộ dáng vô cùng sợ hãi vừa rồi của Cát Diệp, trong lòng hắn lại yên ổn một chút. Ánh mắt bỗng nhiên chuyển hướng Nạp Lan Yên Nhiên ở bên cạnh, trầm giọng nói:"Yên Nhiên. Ngày đó ngươi đã ở hiện trường. Tuy rằng ngươi vẫn chưa gặp qua dung mạo của đối phương. Nhưng thân hình hai người, hoặc là một ít điểm đặc thù, ngươi hẳn là nhận ra một chút chứ?".
Lời nói của Vân Lăng, nhất thời khiến cho ánh mắt toàn trường đổ về hướng Nạp Lan Yên Nhiên, trên mặt cười thoáng có chút tái nhợt. Chính là đứng ở bên sân nhìn Tiêu Viêm.
Đầu óc đang bị vây trong một mảnh mơ hồ, bất thình lình bị hỏi, Nạp Lan Yên Nhiên giật mình. Chậm rãi quay đầu. Con ngươi dừng ở lại trên khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Viêm. Chợt tầm mắt di chuyển xuống dưới thân thể, cẩn thận chuyển động .
Theo ánh mắt Nạp Lan Yên Nhiên, mọi người phía trên quảng trường, trái tim cũng đập mạnh. Tại thời điểm này, lời nói của Nạp Lan Yên Nhiên, tuy không dám nói là có tác dụng quyết định, nhưng chắc chắn sẽ khiến cho sự hoài nghi về Tiêu Viêm thêm rõ ràng hơn.
Trên quảng trường, Không khí một lân nữa chìm vào im lặng. Sau một lúc, Nạp Lan Yên Nhiên thu hồi ánh mắt, lắc lắc đầu, chậm rãi nói: "Đại trưởng lão. Ngày đó thần bí nhân kia, thân khoác bào phục rộng thùng thình, che thân hình thực tế. Cho nên, ta cũng không có thể phân rõ thân phận của hắn".
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm lặng yên thở dài nhẹ nhõm, mà đám người Vân Lăng, sắc mặt lại có chút khó coi. "Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, lúc trước khi thần bí nhân kia đánh chết Mặc Thừa, từng thi triển một loại Bạch Sắc Hỏa Diễm cực kỳ khủng bố." Một thanh âm chói tai vang lên. Bỗng nhiên Cát Diệp đỏ bừng mặt, hô lớn.
Nghe tiếng la của Cát Diệp, chợt đám người Gia Hình Thiên, Nạp Lan Kiệt sắc mặt đại biến. Bọn họ đột nhiên nhớ lại, khi ở luyện dược sư đại hội, Tiêu Viêm cũng từng vận dụng một loại Bạch Sắc Hỏa Diễm cực độ thần bí.
Giờ khắc này. Như có một cái lồng vô hình bao phủ nội tâm mỗi người.
Giờ khắc này. Tiêu Viêm sắc mặt dần trở nên âm trầm