Đấu Phá Thương Khung

Chương 746: Chương 746: Xuất Cốc.




Lúc này, Tử Nghiên ở bên trong cột sáng đang ung dung duỗi cái lưng. Nhất thời, đường cong bên ngoài vốn rất mê người kia liền hoàn mĩ nổi lên. Nàng chậm rãi mở hai tròng mắt, nhìn Tiêu Viêm đang trợn mắt há mồm trên không trung, trong lòng bỗng nhiên nổi lên chút tinh nghịch, ánh mắt ngượng ngùng hướng về Tiêu Viêm liếc một cái. 

Trên bầu trời, nhận được ánh mắt ngượng ngùng này, Tiêu Viêm lạnh cả người rùng mình một cái, chợt cười khổ lắc lắc đầu. Cô nàng này vẫn còn tính tình trẻ con kia. 

Thân hình vừa động, chậm rãi hạ xuống, Tiêu Viêm ánh mắt không chớp một cái từ trong Nạp giới lấy ra một bộ áo choàng, vừa định đưa cho Tử Nghiên. Nhưng khi bàn tay vừa chạm đến người của đối phương thì cả người Tử Nghiên đột nhiên run lên. Chợt một trận ánh sáng xanh khác thường từ trong cơ thể Tử Nghiên bùng phát ra. Dưới đạo ánh sáng xanh này, thân hình Tử Nghiên bỗng nhiên thu nhỏ lại bằng tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được. Chỉ vẻn vẹn có mấy lần hô hấp, một cái đại mỹ nhân có dáng người lung linh liền biến thành thân thể mềm mại trần truồng trong bộ dáng của một bé gái. 

Ngạc nhiên nhìn sự biến hoá này của Tử Nghiên, Tiêu Viêm giật mình, chợt nhịn không được bật cười, lắc lắc đầu. Xem ra mặc dù đã tiến vào lục giai nhưng Tử Nghiên vẫn chưa hoàn toàn hoá giải hết dược lực của Hoá Hình thảo kia a! 

Tử Nghiên cũng bị biến hóa đó của mình mà kinh hãi. Nhưng mà khi nàng nhìn thấy thân thể của mình lại biến trở về bộ dáng của tiểu cô nương trước kia thì hai lông mày nhỏ nhỏ nhất thời dựng lên. Nhìn thấy Tiêu Viêm trước mặt đăng vui sướng khi người gặp họa, không khỏi tức giận đến xông tới, hai tay không ngừng quơ loạn trên mặt của Tiêu Viêm. 

Cánh tay Tiêu Viêm ôm lấy Tử Nghiên đang nhào đến, cảm thụ được da thịt trơn mịn như dương chi bạch ngọc, ánh mắt nhất thời có chút trồi ra, ho khan một tiếng, vội vàng đem áo choàng đen trên tay mạnh mẽ phủ lên người của Tư Nghiên, sau đó hung hăng gõ một cái ở trên đầu, nói: “Im lặng một chút cho ta! Nếu không về sau không luyện chế Hóa Hình đan cho ngươi, cho ngươi cả đời đều là hình dạng thế này.” 

Ôm lấy đầu nhỏ, Tử Nghiên không cam lòng bĩu môi. Nhưng mà đối với uy hiếp của Tiêu Viêm nàng vẫn còn có chút e ngại. Bởi vậy chỉ có thể buồn bực ôm đầu, than thở nói: “Hoá hình thảo chết tiệt…” 

Tiêu Viêm nhéo nhéo khuôn mặt đáng yêu phấn điêu ngọc trác của Tử Nghiên cười nói: “Như thế này cũng không sai a! Làm người khác vui vẻ nhiều a!” 

“Hừ! Nói một đằng nghĩ một nẻo. Rõ ràng là ngươi thích hình dáng như vừa rồi nhất. Đừng cho là ta không biết. Thải Lân tỷ nói, nam nhân các ngươi đều như vậy.” Tử Nghiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tiêu Viêm. Lúc trước bộ dạng kia của Tiêu Viêm chỉ kém chút nữa là chảy máu mũi thôi. 

Nghe vậy, Tiêu Viêm nhất thời có chút xấu hổ, hung hăng véo khuôn mặt của Tử Nghiên một cái, vội vàng đem đề tài dời đi: “Được rồi! Ngươi đã tấn giai thành công, vậy liền đi thôi. Mặc dù không biết đến cuối cùng thời dừng lại ở trong này là bao lâu, nhưng cũng có thể đoán được là không ngắn.” 

“Thải Lân tỷ đi trước sao?”Ánh mắt Tử Nghiên nhìn lướt qua bên trong sơn cốc, nói giống như có suy nghĩ gì đó. Nàng có thể mơ hồ cảm ứng được động tĩnh trong sơn cốc. Lúc trước khi Mỹ Đỗ Toa rời đi, nàng mơ hồ cũng có điều phát hiện. 

“Ân! Xà nhân tộc xảy ra chút việc, nàng phải đi về giải quyết. Đợi sau khi rời khỏi đây, chúng ta cũng có thể đi xem, thuận tiện giúp đỡ một chút.” Tiêu Viêm gật gật đầu, buông Tử Nghiên ra, cười nói. Lâu này Mỹ Đỗ Toa giúp hắn không ít chuyện. Hơn nữa sự kiện của năm đó, tuy nói rằng hắn cũng là bị bức bách nhưng mà bất kể như thế nào, loại chuyện này hắn không có khả năng đem nó trở thành một đêm xuân phong( ý chỉ tình một đêm). Bởi vậy tình cảm của hắn đối với Mỹ Đỗ Toa cũng có chút phức tạp. 

Đối với điều này, Tử Nghiên đương nhiên là không phản đối. Quan hệ của nàng cùng Thải Lân không tệ, có thể đi giúp đỡ nàng đương nhiên là tốt nhất. 

Nhìn thấy Tử Nghiên gật gật đầu, thân hình Tiêu Viêm chợt động, liền giữa không trung trống rỗng xuất hiện, ngẩng đầu nhìn không gian có chút vặn vẹo kia. Mà sau đó, Tử Nghiên cũng lên theo, ánh mắt lướt qua, kinh ngạc nói: “Đây là Không gian phong tỏa, chỉ có Đấu Tông cường giả mới có thể thi triển ra. Chắc là do Thải Lân tỷ lưu lại đi?” 

“Ân, nàng vội vã quay trở về, sợ người khác quấy rầy chúng ta thăng cấp liền bố trí Không gian phong toả ở đây.” Tiêu Viêm nhìn chăm chú vào không gian vặn vẹo, không quay đầu lại, nói: “Ngươi tránh ra một chút, ta tới phá tan nó.” 

Dứt lời, đấu khí trong cơ thể của Tiêu Viêm nhất thời bắt đầu khởi động mạnh mẽ. Không gian phong toả do Mỹ Đỗ Toa toàn lực làm này cực kỳ chắc chắn. Nếu không phải hiện giờ đã tiến vào cấp bậc Đấu Hoàng, muốn đem nó phá tan, xác suất thành công tất nhiên sẽ cực thấp. 

“Chỉ biết cậy mạnh!” Tử Nghiên ở một bên thấy vạy liền bĩu môi, thân hình chợt từ từ đi đến. Khi sắp đụng vào không gian vặn vẹo kia thì một cỗ ánh sáng tím kỳ dị cũng từ trong cơ thể tràn ngập ra. Sau đó, thần thể của hắn liền giống như cá trong nước, lập tức xuyên qua không gian vặn vẹo, chợt biến mất không thấy nữa. 

Tiêu Viêm kinh ngạc nhìn cử động như vậy của Tư Nghiên. Một lát sau mới cười khổ lắc đầu. Hắn thật ra quên mất Tử Nghiên hình như có năng lực miễn dịch đối với đủ các loại kết giới này. Nhớ năm đó kết giới do nội viện bố trí ở dược khố đối với nàng mà nói, không hề có chút hiệu quả ngăn trở nào. Nhưng mặc dù thế thì đối với việc nàng có thể dễ dàng xuyên qua không gian bị mạnh mẽ vặn vẹo, Tiêu Viêm vẫn chút kinh ngạc. 

Trong khi Tiêu Viêm kinh ngạc, thân hình Tư Nghiên lại một lần nữa từ trong không gian vặn vẹo bước ra, vươn cánh tay trắng như tuyết với hắn, cười đắc ý nói: “Đi theo ta! Ta mang ngươi đi ra ngoài.” 

Thấy thế, Tiêu Viêm cũng cười cười, không có phản đối. Trong sơn cốc nhỏ này có không ít dược liệu quý hiếm! Có Không gian phong tỏa này ở đây, đúng lúc có thể ngăn cản được người bên ngoài tiến vào. 

Giữ chặt Tư Nghiên, một vòng ánh sáng màu tím nhàn nhạt nhất thời từ trên thân Tử Nghiêm tràn qua, nhanh chóng bao bọc lấy Tiêu Viêm. Thân hình hai người chợt động, liền xông vào trong không gian vặn vẹo, biến mất không thấy gì nữa. 

Dãy núi rộng lớn vô cùng, màu xanh biếc trải rộng trong ánh mắt. Gió mạnh thổi đến mang theo tiếng vang vang vọng cả dãy núi, phóng thích ra sinh cơ vô hạn. 

Ở một chỗ trên dãy núi, mảnh đất bí mật giữa mấy ngọn núi, không gian giữa không trung đột nhiên dao động một hồi. Hai bóng người chợt chậm rãi hiện ra, ánh mắt nhìn bốn phía. Cảm thụ được gió nhẹ mát mẻ thổi qua trước mặt, toàn thân đều có một loại cảm giác thật nhẹ nhàng. 

“Cuối cùng cũng đi ra!” Nhìn dãy núi rộng lớn vô tận kia, Tiêu Viêm cũng nhịn không được nhẹ nhõm thở dài một hơi rồi nói. Thời gian ở trong sơn động kia lâu như vậy, quả thật là sắp quên mất cảm giác gió thổi vào người là như thế nào. 

Ở một bên, ánh mắt của Tử Nghiên tuỳ ý đảo qua, sau khi phát hiện xung quanh không có ma thú gì mới nhẹ nhõm thở dài một hơi. Nàng còn nhớ rõ trước khi hoá kén, nàng cùng Thải Lân ở trong Ma Thú sơn mạch làm ra tràng thú triều khủng bố kia. Đối với đàn thú triều kia, ngay cả Mỹ Đỗ Toa cũng chỉ có thể đem theo nàng nhanh chân chạy trốn. Mặc dù bây giờ đã tấn giai nhưng nghĩ đến đám ma thú đông đúc điên cuồng kia, Tử Nghiêm cũng có chút không lạnh mà run. 

"Đi thôi!" 

Tiêu Viêm vẫn chưa chú ý đến động tác nhỏ của Tử Nghiên. Sau khi phân biệt một chút phương hướng liền phất tay với nàng, đôi cánh lửa trong nháy mắt liền kéo dài ra, bay vút ra ra ngoài dãy núi. Tử Nghiên lại cẩn thận đánh giá một chút mới theo sát lên. 

Hai đạo thân ảnh hoá thành lưu quang xẹt qua bầu trời. Tốc độ cao mang theo phong áp lưu lại từng đạo từng đạo dấu vết ở rừng cây phía dưới. Cứ như thế bay vút khoảng năm phút đồng hồ, thân hình Tiêu Viêm bỗng đột ngột dừng lại. Tử Nghiên ở phía sau không kịp ứng phó liền đập đầu vào lưng của Tiêu Viêm. 

“Ngươi làm gì đó?” Xoa xoa trán, Tử Nghiên oán giận nói. 

“Dường như có chút rất yên lặng a.” Tiêu Viêm híp đôi con ngươi, chậm rãi nói. Mà khi nói chuyện thì ánh mắt cũng đảo qua bốn phía. Từ lúc ở trong sơn cốc đi ra đến bây giờ, hình như hắn chưa nghe qua một tiếng thú rống. Loại hiện tượng này ở các địa phương khác có lẽ rất bình thường. Nhưng hiện tại ở trong Ma thú sơn mạch, ma thú trải rộng cũng là có chút không thích hợp. 

Nghe vậy Tử Nghiêm cũng cảm giác được một ít chỗ không phù hợp. Đôi lông mày nhỏ nhăn lại, cảm ứng một hồi liền gật gật đầu nói: “Ân! Xung quanh hình như không có khí tức của ma thú. Hơn nữa…” Nói đến đây, nàng đột nhiên hít hít cái mũi nhỏ, nói tiếp: “Trong không khí hình như có mùi vị khác lạ gì đó!” 

Nghe được lời này, Tiêu Viêm đầu tiên là ngẩn ra, khẽ cau mày hít không hơi không khí. Một lát sau sắc mặt biến đổi, âm trầm nói: “Không nên hít vào trong cơ thể. Trong không khí có lẫn độc khí. Nhưng là rất nhạt.” 

“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Ý niệm trong đầu xoay chuyển. Bí ẩn đột nhiên xuất hiện làm cho trong lòng Tiêu Viêm có chút áp lực. Chẳng biết tại sao, hắn mơ hồ cảm giác được một loại bất an. Trầm ngâm một lát, hắn vung tay lên, trầm giọng nói: “Đi! Trước tiên đến trấn nhỏ Thanh Sơn nhìn xem.” Tình huống hiện tại, xem ra trước hết phải tìm địa phương nào có người có lẽ mới có thể biết được một ít tin tức. 

“Độc khí này có phải người kia phóng ra hay không?” Tử Nghiên khẽ gật đầu, đột nhiên hỏi. Người kia trong miệng của nàng đương nhiên là Tiểu Y Tiên lúc đầu vô tinh gặp được ở trong sơn cốc. 

“Hẳn là không phải. Độc khí này không được tính là lợi hại. So sánh với người đó quả thực là một trời một vực. Nhưng mà tại sao lại khuếch tán ra nhiều như vậy?” Tiêu Viêm lắc lắc đầu. Đối với độc thuật bây giờ của Tiểu Y Tiên, hắn cũng biết một chút. Nếu là của nàng phóng ra, e là trong vòng ngàn dặm cũng không có người nào. 

“Bất quá đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?” 

Trong lòng thấp giọng tự thì thào, Tiêu Viêm nhíu mày, cánh lửa sau lưng rung mạnh lên. Thân thể chợt hoá thành một cái bóng mơ hồ, lao nhanh về phía Thanh Sơn Trấn. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.