Dâu Tây Ấn

Chương 101: Chương 101: Canh gừng




Thẩm Tinh Nhược vừa từ trường học chạy tới, mặc áo thun trắng rộng rãi cùng với quần short jeans, đeo thêm chiếc túi hộp colorblock hiệu Marni mà Lục Tinh Diên đã tặng cô hồi sinh nhật năm nay.

Cô đi đến trước xe, Lục Tinh Diên rất tự giác cầm lấy túi xách trên vai cô, rồi giới thiệu với mọi người, “Thẩm Tinh Nhược, bạn gái của tôi.”

Đám người này trước đây chỉ nghe được từ trong miệng người khác bạn gái của Lục Tinh Diên ưu tú đến mức nào xinh đẹp như thế nào, không nhìn thấy người thật luôn cảm thấy lời đồn có hơi phóng đại, bây giờ nhìn thấy người sống bằng xương bằng thịt, tất cả mọi người đều có chút nói không nên lời.

Khó trách trong trường có nhiều nữ sinh bất kể trong tối ngoài sáng tìm cách thả thính Lục Tinh Diên như vậy mà địa vị của cô bạn gái này cũng không hề lung lay một chút nào, thật là mở rộng tầm mắt!

Kiểu xinh đẹp như thế này rất khó để hình dung cụ thể, nếu quan sát cẩn thận sẽ nhìn ra, ngũ quan của cô không phải quá sắc nét nhưng lại rất thâm thuý, đường cong ôn hoá mềm mại, giữa chân mày vẫn mang theo vài phần lãnh đạm ngạo nghễ, chỉ cần mặc quần áo đơn giản đứng đó, cũng chính là một cảnh đẹp khiến người khác phải chú ý tới rồi, không chỉ có thể làm cho người ta kinh ngạc, mà còn có thể làm cho người ta không tự chủ được mà nhìn nhiều thêm vài lần.

Qua tầm mười giây, mới có vài người tỉnh lại từ trong mộng, lên tiếng chào hỏi với Thẩm Tinh Nhược.

Thẩm Tinh Nhược cũng nhẹ gật đầu, xem như là đáp lại.

Chào hỏi xong đâu đấy, Lục Tinh Diên cảm thấy không có lý do gì để ở lại lâu hơn, anh tự động mở cửa phụ giúp Thẩm Tinh Nhược, ra hiệu cho cô lên xe, sau đó mình cũng đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, rồi nghiêng người qua, giúp cô thắt dây an toàn.

Lúc Lục Tinh Diên giúp cô thắt dây an toàn, bàn tay của Thẩm Tinh Nhược đặt bên ghế dựa, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ không theo một quy luật nào, ánh mắt đảo quanh, rơi xuống trên người Trần Manh Manh đang đứng ngây ngốc ở một bên khựng lại vài giây.

Cho đến khi bóng dáng của chiếc xe biến mất nơi cuối con đường, sau lưng Trần Manh Manh mồ hôi lạnh vẫn còn túa ra từng đợt từng đợt.

Không biết vì cái gì, tận mắt nhìn thấy bạn gái của Lục Tinh Diên, trong nội tâm cô ta dâng lên một loại cảm giác thất bại cùng tự ti vô cùng mãnh liệt.

Đối phương rõ ràng không hề nói gì, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn thẳng vào cô ta, chỉ là như có như không nhìn lướt qua, không hề có chút cảm xúc, lại làm cho cô ta cảm thấy vô cùng khó xử.

Thậm chí trong phút chốc, cô ta đã vô cùng muốn mở Weibo ra, xoá bỏ toàn bộ những bài đăng lén lút không rõ mặt người vô cùng ti tiện kia đi.



Bóng đêm sâu thẳm, ánh sáng đô thị nhỏ vụn, ánh đèn neon lấp lánh đan xen vào nhau. Không khí khô nóng từ dưới đất bốc lên không trung, trong bầu không khí ồn ào huyên náo, hương vị bùi đất giống như là bị quấy nhiễu, cuốn lấy hơi nóng từng đợt từng đợt phả vào mặt.

Dừng xe trước đèn đỏ, Lục Tinh Diên với tay, chỉnh radio.

Lúc vừa mới lên xe, Thẩm Tinh Nhược nhẹ giọng nói với anh một câu: “Biểu hiện không tệ,” tâm trạng của anh lập tức trở nên vui vẻ vô cùng, đến mức muốn nhảy cẫng lên.

“Đừng, nghe đài này đi, đừng đổi.” Thẩm Tinh Nhược đột ngột lên tiếng.

Lục Tinh Diên vô cùng thức thời mà dừng tay.

Giai điệu nhẹ nhàng nhảy nhót trong gió đêm.

Thẩm Tinh Nhược lại quay đầu, hỏi: “Anh ăn cơm tối chưa?”

“Đương nhiên là ăn rồi,” Lục Tinh Diên khựng lại, “Em chưa ăn à?”

Thẩm Tinh Nhược: “Chưa ăn.”

Đèn đỏ còn lại tám giây, Lục Tinh Diên đưa mắt nhìn đồng hồ, “Vậy đi phố Hồ Gấm đi, anh dẫn em đi ăn đồ nướng.”

Phố Hồ Gấm là bán thức ăn khuya rất nổi tiếng ở Tinh thành, nhưng lại khá xa, hoàn toàn ngược hướng với hồ Lạc Tinh.

Thẩm Tinh Nhược đến Tinh thành đã lâu như vậy, nhưng mà chưa từng đi qua.

Đừng nói Thẩm Tinh Nhược chưa từng đi qua, Lục Tinh Diên ở Tinh thành đã gần hai chục năm, cũng chưa đi qua lần nào.

Với lại cũng bởi vì hai ngày trước, Thẩm Tinh Nhược gửi cho anh một video giời thiệu những món ăn đường phố, những cửa hàng được quay chủ yếu đều nằm ở phố Hồ Gấm, cho nên anh mới để ý nhớ đến nơi này.

Đề nghị của Lục Tinh Diên cũng rất hợp ý với Thẩm Tinh Nhược, đương nhiên cô cũng nhẹ gật đầu.

“Hôm nay sao anh lại biểu hiện tốt như vậy?”

Cô nghiêng đầu qua, dò xét nhìn vẻ mặt chăm chú lái xe của Lục Tinh Diên, nhịn không được đưa tay, nhẹ nhàng xoa mặt anh một chút.

“Anh lúc nào mà biểu hiện không tốt chứ.” Lục Tinh Diên vô cùng chăm chú lái xé, thuận miệng trả lời, “Với lại, biểu hiện tốt cũng có được gì đâu, còn không có phần thưởng …”

Còn chưa dứt lời, anh đột ngột cất cao giọng chửi rủa: “Con mẹ nó, thằng ngu này! Làm sao thi đậu bằng lái vậy? Không biết tắt đèn pha à! Muốn chiếu mù mắt ai đây!”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Lại tới lại tới rồi, người bị bệnh điên đường thời kỳ cuối lại phát bệnh rồi..

Trong vòng hai mươi phút tiếp theo, Lục Tinh Diên lại chửi rủa thêm bảy tám chiếc xe không còn một manh giáp.

“Chị gái này chạy xe có đạo đức không vậy, hai mươi giây đèn xanh một mình chị ta hao tốn hết thảy đúng là tuyệt vời!”

“Có đi hay không đây nửa đêm nửa hôm đứng giữa đường gọi điện thoại con mẹ nó đây là mỹ cảnh gì thế này!”

“Vội vàng đi đầu thai hả cái thằng ngu này, mì sợi bốn mươi đồng một túi cũng phải tan thành từng mảnh chứ đừng nói gì siêu xe con mẹ mày.”

“…” Thẩm Tinh Nhược nghe không nổi nữa, “Lục Tinh Diên anh văn minh một chút đi.”

Lục Tinh Diên: “Em không hiểu đâu, anh không đạp ga tông bọn họ một cú dạy dỗ bọn họ cách lái xe lẫn làm người đã là văn minh lắm rồi.”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Cô ấn ấn huyệt thái dương, không nói tiếp nữa.

Thật ra lúc vừa về Tinh thành, cô còn ảo tưởng Lục Tinh Diên sẽ lái xe đưa cô ra bờ sông hóng gió, nhưng rất nhanh sau đó cô đã phát hiện, những cảnh đẹp trong phim truyền hình vốn không hề tồn tại trong đời thực.

Lục Tinh Diên có tật điên đường nghiêm trọng, lúc lái xe lại không ngừng suy nghĩ linh tinh, dùng tất cả vốn liếng từ ngữ của mình để phê phán nhục nhã những chủ xe khác một cách vô cùng tàn ác.

Tóm lại chính là không hề có màn hóng mát lãng mạn nào cả.

Thẩm Tinh Nhược cũng không muốn nặng lời với anh, cô còn cố ý tìm hiểu, có rất nhiều người vừa mới lấy bằng lái xe luôn cảm thấy kỹ thuật lái xe của mình là đỉnh của chóp, họ vô cùng cáu kỉnh với những người lái xe không tuân thủ luật lệ giao thông, cậu không lái xe theo ý muốn của anh ta, anh ta thật sự có thể đạp chân ga bằng cả hai chân tông cậu bẹp dí, sau đó mọi người dắt nhau đi gặp cảnh sát giao thông.

Lúc vừa chạy đến bờ sông, làn gió thổi qua đột nhiên trở lạnh còn mang theo hơi nước.

Thẩm Tinh Nhược ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng chẳng biết trốn vào những tầng mây từ lúc nào.

“Em có cảm giác trời sắp chuyển mưa rồi.”

“Không đâu, hôm qua Trần Độ còn nói oang oang trong phòng ngủ nửa tháng này không hề rớt một giọt mưa.”

Thẩm Tinh Nhược cũng không nói gì khác.

Đi vào đường hầm.

Đường hầm sông Tinh Giang bình thường đi qua chỉ tốn chừng ba phút, nhưng hôm nay hai người lại không gặp may, vừa mới đi vào đường hầm, đầu bên kia đã xảy ra tai nạn giao thông, chạy đến giữa đường hầm, thì đã không còn tiến lùi được nữa.

Lục Tinh Diên: “Moá nó, lại là cái gì nữa đây?”

Tín hiệu trong đường hầm không tốt, đài phát thanh giao thông đứt quãng, vốn không thể nghe rõ được gì, rất nhanh sau đó, trước trước sau sau đường hầm đều kẹt đầy xe, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.

Lần kẹt xe này kéo dài trọn vẹn bốn mươi phút, thần tiên Bồ tát tốt tính đến mấy cũng bị kẹt đến mức nổi điên.

Người bị bệnh điên đường thời kỳ cuối như Lục Tinh Diên đây càng là nổi trận lôi đình, hận không thể dùng nội công của mình làm nổ tung toàn bộ đường hầm.

Thẩm Tinh Nhược vốn đã đói đến mức không chịu nổi, anh còn ngồi bên cạnh lầm bầm chửi rủa mãi không chịu thôi, nhìn một hồi lâu, Thẩm Tinh Nhược thực sự không nhịn được nữa, “Lục Tinh Diên anh có thôi đi không, sau này anh đừng lái xe nữa, mỗi lần tay anh đụng vào vô lăng là miệng không ngưng được, anh có nhiều lời muốn nói như vậy sao không đi diễn thuyết đi?”

“…?”

“Kẹt xe cũng không phải tại anh mà kẹt tại sao anh không được lái xe, nói cũng phải, nếu không phải vì đưa em đi ăn đồ nướng thì làm sao lại kẹt trong đường hầm này?”

“Anh nói chuyện có lý một chút được không, đồ nướng cũng không phải là em đòi đi ăn, là tự anh đề nghị trước, anh có thể đàn ông lên một chút được không, đụng chút việc là liền lý do lý trấu.”

“Đường link đó rõ ràng chính là em chia sẻ …”

Còn chưa dứt lời, xe đằng trước bắt đầu di chuyển, Lục Tinh Diên đang bực bội, lúc này cũng cố gắng kiềm chế không cãi nhau với Thẩm Tinh Nhược.

Đàn ông.

Đùng vậy, anh phải đàn ông một chút, không so đo với cô.

Không phải, sao anh lại không phải là đàn ông chứ, cô chưa từng thử qua làm sao biết anh không đàn ông?

Lục Tinh Diên vừa lái xe vừa muốn lý luận cho ra ngô ra khoai với Thẩm Tinh Nhược, thế nhưng xe vừa mới chạy đến cừa đường hầm, anh mới nhận ra có gì đó không đúng, bên ngoài hình như là –

Anh không kịp điều chỉnh tốc độ xe, trước khi ý thức được bên ngoài đang đổ mưa to, chiếc xe đã chạy vút ra ngoài đường hầm như mũi tên bắn khỏi cánh cung.

“Ào -!”

Vạn tiễn xuyên tâm.

Lửa giận của cả hai người đã bị trận mưa tầm tã dập tắt sạch sẽ.

Lục Tinh Diên mơ mơ màng màng hai giây, trên đường đã trở nên vắng tanh, trước mặt không hề có chiếc xe nào, anh vừa đánh vô lăng vừa chuẩn bị mở cần gạt nước, sau đó vô thức lau nước mưa trên mặt mình.

Làm sao lau mãi cũng không hết nước.

“Thẩm Tinh Nhược, nhanh nhanh bung dù, bên cạnh chỗ ngồi của em có dù đấy.” Anh thúc giục.

“…”

“Anh bị ngu à? Nhanh nhanh đóng mui xe lại.”

À đúng rồi, còn có mui xe, hèn gì bảo sao nước mưa có thể xối tới trong xe.

Lục Tinh Diên bị ngâm nước mưa đến mức ngây người, đóng mui xe lại, tốc độ xe cũng giảm xuống còn 20km/h.

Thẩm Tinh Nhược vốn đang rất bực bội, thế nhưng phản ứng đầu tiên của Lục Tinh Diên lại là bảo cô bung dù ra, không hiểu vì sao, rất muốn phá ra cười.

Cô nhịn cười vài giây, rồi cũng không nhịn được nữa, yên lặng quay đầu.

Mặc dù chĩ bị ngâm nước mưa vài giây, nhưng mưa rơi nặng hạt, toàn thân cả hai đều ướt hết cả.

Mưa lớn như vậy, phố ăn vặt chắc chắn sẽ phải đóng cửa sớm hơn bình thường, Lục Tinh Diên chạy xe về phía trước một chút, lại quay đầu về hướng hồ Lạc Tinh, dọc đường để mắt đến vài quán ăn nhỏ, mua cho Thẩm Tinh Nhược một phần mì hoành thánh cùng một cái đùi gà.

Lúc về đến nhà thì đêm đã khuya, Bùi Nguyệt và dì Chu không biết là đã ngủ hay là không có ở nhà, trong nhà rất im ắng.

Hai người chật vật đi lên trên lầu.

Thẩm Tinh Nhược tắm rửa xong, xuống lầu nấu một chén canh gừng.

Cô quay lên lầu, mở cửa phòng ngủ của Lục Tinh Diên, lại phát hiện trong phòng không có ai.

“Em đi đâu vậy? Hèn gì anh thấy trong phòng không có ai.”

Giọng nói của anh vang lên từ đằng sau.

Anh cũng vừa mới đi sang phòng cô tìm người.

Thẩm Tinh Nhược quay người, đưa chén canh gừng đến trước mặt anh.

Nhớ tới vừa nãy ai người mém chút nữa là cãi vã ở trong xe, sắc mặt Lục Tinh Diên có chút không được tự nhiên.

Thẩm Tinh Nhược hỏi: “Thế nào, còn muốn em đút cho anh à?”

“Muốn em đút đấy.”

Cũng không biết là đang hờn dỗi cái gì.

Lục Tinh Diên vốn tưởng rằng, Thẩm Tinh Nhược sẽ đáp trả một câu: “Không uống bệnh chết ráng chịu,” thế nhưng Thẩm Tinh Nhược không nói gì, chỉ quay người đi vào phòng anh, ngồi xuống bên mép giường.

Thấy cô như vậy, Lục Tinh Diên hiểu ra, nhanh chóng tiến tới, ngồi xuống bên cạnh cô, lại cố ý cúi đầu, há miệng “A” một tiếng.

Thẩm Tinh Nhược chưa hề đút ai ăn ai uống, ra tay cũng không biết nặng nhẹ, múc một muỗng nhỏ rồi hướng về phía miệng anh mà nhét, mém chút nữa là một muỗng đâm rách cổ họng anh.

Lục Tinh Diên bị cô đối xử như vậy có hơi hoảng sợ, “… Thẩm Tinh Nhược em đây là đang mưu sát chồng à, muốn mưa sát anh có đúng không.”

“Sao anh nhiều chuyện dữ vậy, không thì tự mình uống đi.”

“Đừng mà … Được rồi được rồi, tuỳ em, tuỳ em đút sao cũng được, anh ăn được tất.”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Cô không lộ ra biểu cảm gì, động tác tay lại nhẹ nhàng hơn một chút.

Lục Tinh Diên vừa mới tắm rửa xong, trên người còn có hương vị cỏ canh, tóc cũng chưa sấy, dáng vẻ lười biếng, ngồi bên cạnh đợt cô đút canh gừng, nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn, giống như mấy đứa trẻ to xác ở nhà trẻ.

Nhưng cũng vô cùng đẹp trai, ngay cả động tác nhíu mày nhìn qua cũng rất mê người.

Thẩm Tinh Nhược ngồi bên cạnh vừa đút vừa nhìn anh, không biết từ khi nào, bên tai dần dần trở nên đỏ ửng.

“Thẩm Tinh Nhược, em chờ một chút.”

Không biết vì sao, Lục Tinh Diên đột nhiên cười thành tiếng.

Nụ cười này làm anh bị sặc, anh vừa ho vừa nói: “Khụ khụ, anh biết anh rất đẹp trai, nhưng mà, hết canh gừng rồi.”

Anh chỉ chỉ vào chén.

- em toàn đút muỗng không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.