Dâu Tây Ấn

Chương 89: Chương 89: Diễm phúc




Edit: Bội Bội

_____________________

Bởi vì mấy lần gọi video kiểm tra tiến độ ôn tập đều phát hiện ra được thành tích học tập của anh rất không tốt, nên những lần hẹn hò gặp mặt trong tháng một bị cô giáo Thẩm đơn phương huỷ bỏ.

Nháy mắt sắp tới Tết Nguyên đán, Lục Tinh Diên còn đang nghĩ ba ngày nghỉ Tết Nguyên đán hai người vẫn có thể gặp nhau trải qua một kỳ nghỉ nhỏ, còn có thể đi Thế Mậu Thiên Giai* hay là Thái Cổ Lộ** gì đó để đón năm mới.

*Khu phức hợp tiêu chuẩn quốc tế nằm ở quận Triều Dương, phía Tây thành phố Bắc Kinh. Khu vực bao gồm nhiều trung tâm mua sắm, giải trí, quảng trường, phố đi bộ, … (Nguồn: baidu)

**một địa điểm mua sắm cao cấp, nhộn nhịp ở thành phố Thành Đô, Tứ Xuyên, Trung Quốc, mô hình giống như Nam Kinh Lộ ở thành phố Thượng Hải. (Nguồn: Baidu)

Tháng một không gặp mặt thì không gặp mặt, dù sao vào cỡ trung tuần tháng một thì cũng sẽ tới kỳ nghỉ đông.

Thật không ngờ anh vừa mới nhắn tin Wechat nhắc đến việc Tết Nguyên đán muốn đến Bắc Kinh, Thẩm Tinh Nhược liền lạnh lùng nhắn lại hai chữ, “Không được.”

Anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, còn dựa vào lí lẽ biện luận cái gì mà lâu ngày không gặp mặt sẽ ảnh hưởng đến tình cảm đôi bên, cũng thả không biết bao nhiêu thính, miêu tả khung cảnh lãng mạn cùng nhau đếm ngược đón pháo hoa chào mừng năm mới.

Vừa đúng lúc Thẩm Tinh Nhược đi từ thư viện ra, điện thoại di động vừa mở tiếng, âm báo Wechat liền vang lên không ngừng.

Phương bắc quá lạnh, lạnh đến mức cả người cô cảm thấy có chút khó chịu, chu kỳ kinh nguyệt cũng vì vậy mà mất cân đối.

Mặc dù ở trong nhà vẫn luôn ấm áp, nhưng vừa ra khỏi cửa, từng chi từng bộ phận trên người nhanh chóng trở nên tê cứng lạnh lẽo đến mức có thể trực tiếp gỡ từng khúc từng khúc ra làm tiêu bản thí nghiệm.

Cô duỗi một ngón tay từ trong găng tay ra ngoài, ấn lên nút thu giọng nói, nói: “Có phải anh cảm thấy cuối kỳ rớt tín chỉ cũng rất lãng mạn hay không? Anh không cần phí lời nữa, có thời gian thì đi đọc thêm hai chương sách đi.”

“Đúng rồi, vừa nãy em ở thư viện viết được một phần kế hoạch ôn tập trong ba ngày nghỉ Tết Nguyên đán rồi, em và anh cùng nhau ôn tập.”

Lục Tinh Diên: [… …]

Lục Tinh Diên: [Cô giáo Thẩm.]

Lục Tinh Diên: [Em một thân một mình trải qua Tết Nguyên đán cô đơn biết chừng nào?]

Thẩm Tinh Nhược: “Em không cô đơn, không phải còn có anh ôn tập cùng với em sao?”

Lục Tinh Diên: […]

Lục Tinh Diên: [Sự nghiêm khắc điên cuồng của em so với lúc học cấp ba quả thực chỉ có hơn chứ không kém.]

Thẩm Tinh Nhược trầm mặc.

Lục Tinh Diên: [Thật sự không suy nghĩ thêm một chút sao?]

Thẩm Tinh Nhược: [Em nghiêm khắc khùng điên, không cần suy nghĩ thêm nữa.]

Lục Tinh Diên: [Tại hạ bị trúng tên cần thí chủ hôn một cái mới có thể đứng dậy.jpg]

Lục Tinh Diên: [Anh không nghe anh không nghe.jpg]

Lục Tinh Diên: [Tâm như tro tàn.jpg]

Thẩm Tinh Nhược chỉ để lộ đôi mắt, một nửa khuôn mặt giấu đằng sau chiếc khăn quàng cổ dày sụ, nhìn một đống biểu tượng cảm xúc Lục Tinh Diên gửi tởi, khoé môi không tự chủ được mà cong lên.

Nhưng mà cô bình tĩnh lại rất nhanh, lạnh lùng nhắn lại một sticker con thỏ Tuzku “NO” trả về.

Lục Tinh Diên: [Em thật là ác độc sao lại làm khổ cả chính mình như vậy chứ???]

Lục Tinh Diên: [Cầu xin.jpg]



Lục Tinh Diên năn nỉ hết hai ngày trời, thái độ của Thẩm Tinh Nhược vẫn không hề suy suyển một chút nào, anh cũng lười tốn công tốn sức thêm nữa.

Thế nhưng anh đang ngồi trong phòng học, bóng đèn trong đầu chợt sáng lên, nghĩ ra rồi!

- chân còn đang gắn trên người anh, anh nhất định muốn đi không lẽ còn không đi được hay sao?

Anh quyết định thật nhanh lập tức mua vé máy bay, ngay sau đó đâm đầu vào thư viện, bắt đầu xem qua những tác phẩm văn học mà Thẩm Tinh Nhược đã dặn dò.

Anh là muốn như vầy –

Mình tiền trảm hậu tấu chạy tới Bắc Kinh, nói không chừng Thẩm Tinh Nhược sẽ tức giận … Không, không phải là nói không chừng, chắc chắn sẽ tức giận.

Cho dù trong lòng cô sẽ rất vui vẻ, nhưng ngoài mặt chắc chắn là sẽ nghiêm nghị lạnh lùng giáo huấn anh một trận, nói cho cùng thì một người cao cao tại thường thì cũng không thể tỏ ra quá dễ dãi được.

Để chứng minh mình là một người bạn trai trưởng thành hiểu chuyện, dù sao cũng phải thay đổi thái độ học tập nghiêm chỉnh một chút để cô nguôi giận, hoặc là cho cô một bậc thang để bước xuống.

Ừ, không sai, chính xác là như vậy.

Nghĩ tới đây, Lục Tinh Diên còn cảm thấy cảm động vì suy nghĩ chu đáo của chình mình.



Thành thật mà nói, thành tích học tập không tốt cũng không thể trách anh.

Thật sự đối với chuyên ngành Trung văn này, đối với anh mà nói trong mười tám năm sống trên đời này chưa hề có chút năng khiếu nào, người mà “đầu độc” còn có thể nói thành “trà độc” thì đúng là có hơi quá sức.

Thêm nữa, học kỳ anh còn rất chăm chỉ lên lớp, chỉ trốn vài tiết mấy môn học tự chọn do trợ giảng đứng lớp hoặc là sửa bài, mấy môn chuyên ngành một tiết cũng không nghỉ, thỉnh thoảng còn đến lớp sớm giúp bạn cùng phòng chiếm chỗ ngồi lấy việc giúp người làm niềm vui.

Nhưng mà không còn cách nào, có vài lớp vào ngồi nghe giảng thật là khiến người ta không thể nào đỡ nổi, đầu tiên giáo sư sẽ nói một câu, “Lớp của tôi mọi người có thể thả lỏng một chút, không cần máy móc, gò bó theo sách vở để làm gì.”

Còn chưa đợi người ta thả lỏng, ngay sau đó liền nói: “Vậy hôm nay tôi muốn nghe ý kiến của mọi người một chút, mọi người nghĩ gì về những lời bình luận đối với tiểu thuyết của Kim Thánh Thán*. Tác giả Kim Thánh Thán mọi người đều biết phải không?”

*Kim Thánh Thán 金聖歎 (1608-1661) tên thật Trương Vị, sau đổi thành Kim Nhân Thụy, tự là Thánh Thán, hiệu Côn Bằng Tán Sĩ. Là nhà văn, nhà phê bình trứ danh của Trung Hoa. (Nguồn: levinhhuy.wordpress.com)

Mọi người ngồi dưới: “Biết ạ.”

Lục Tinh Diên:???

Không, giáo sư à.

Em không biết.

Em chỉ biết nam chính phim <<Những người thừa kế>> gọi là Kim Tan mà thôi.

- cho nên ngồi trong thư viện đọc sách, đối với anh mà nói cũng là một hình thức tra tấn vô cùng khổ sở.

Ngáp ngắn ngáp dài nhanh chóng đọc xong một kiệt tác văn học, anh nghĩ ra một cách, dứt khoát để sách xuống, nhanh chóng lên mạng tìm kiếm tóm tắt dàn ý cùng với những câu trích kinh điển, sau đó liệt kê ra rồi bắt đầu múa bút thành văn viết một bài cảm nghĩ.

Rất nhanh sau đó, anh đã xem hết tác phẩm “Một người đàn ông khốn khổ ngồi máy bay đi du học Nhật Bản rồi hết lần này đến lần khác dùng lá gan thỏ đế lượn lờ trước mặt cô gái mình thích nhưng mà lại không dám thổ lộ cuối cùng dẫn đến tự sát.”

Còn có tác phẩm “Một thiếu nữ bị ép gả cho người anh trai tàn tật của người mình thci1h sau đó trong sự tuyệt vọng lẳng lặng trèo tường vượt rào với ông chú nhỏ rồi sinh ra một đứa trẻ, sau đó dần dần trở thành một người phụ nữ trung niên biến thái, thường trách móc đay nghiến con gái cùng con dâu.”

Trong lòng của anh còn yên lặng cảm thán, văn học đương-hiện đại thật sự là khiến người đọc mở rộng tầm mắt.



Sắp đến ngày nghỉ Tết Nguyên đán, Lục Tinh Diên đã thu dọn xong hành lý, chuẩn bị đi Bắc Kinh.

Cùng lúc đó, Thẩm Tinh Nhược cũng đã mua vé máy bay quay về Tinh thành, đang ở trong phòng ngủ sắp xếp va li hành lý.

Thật ra, câu lạc bộ hoà nhạc của Bắc Đại đã có kế hoạch tổ chức một buổi diễn âm nhạc nho nhỏ để chào mừng năm mới, và dàn nhạc mà cô tham gia chính là lực lượng nòng cốt của buổi hoà nhạc.

Thế nhưng trong buổi tập luyện trước đó, cô đã nói với đoàn trưởng rằng mình sẽ không tham gia.

Đoàn trưởng còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, người biết chơi đàn vĩ cầm trong câu lạc bộ chỉ có dư chứ không có thiếu, lần nào tổ chức cũng phải tranh nhau một suất biểu diễn, tại sao phải chủ động từ bỏ, chưa nói đến còn có thể hai điểm vào tín chỉ tự chọn.

Thẩm Tinh Nhược chỉ trả lời một câu, “Em muốn đón tất niên và năm mới cùng với bạn trai em, với lại điểm cộng tín chỉ của em đã max rồi.”

Đoàn trưởng: “…”

Ối giời ơi, đi đi.



Vào lúc giữa trước trước ngày nghỉ Tết Nguyên đán một ngày, Lục Tinh Diên đi cùng với Hội sinh viên của Học viện Văn học ra ngoài ăn cơm.

Thẩm Tinh Nhược gọi điện thoại cho anh.

Đầu tiên là hàn huyên về mấy chuyện như có như không, sau đó không hề báo trước hỏi thẳng vào chủ đề, “Buổi tối anh định làm gì?”

Lục Tinh Diên vừa nhìn thực đơn vừa bình tĩnh nói: “Còn có thể làm gì nữa, không phải em đã sắp xếp kế hoạch ôn tập cho anh rồi sao, đương nhiên là phải ngồi trong phòng ngủ ôn tập cho giỏi mỗi ngày hướng về phía trước.”

Thẩm Tinh Nhược “Ừ” một tiếng, “Vậy buổi tối chúng ta cùng nhau ôn tập, anh ăn cơm trước đi.”

Lục Tinh Diên cúp điện thoại, lặng lẽ nhẹ nhõm thở phào.

Có nam sinh trêu chọc anh, “Đàn em à, thật là có phúc đấy, bạn gái tra hỏi gắt gao như vậy.”

Lục Tinh Diên hờ hững cười một tiếng, “Dính người, không còn cách nào khác.”

Bàn tiệc lại ồn ào một trận.

Nam sinh ở Học viện Văn học vốn đã khan hiếm, kiểu đẹp trai cao ráo như Lục Tinh Diên càng là cực phẩm, lúc huấn luyện quân sự đã có không ít đàn chị bám đuôi lôi kéo anh vào Hội sinh viên.

Lúc đầu anh không muốn tham gia, vẫn là Thẩm Tinh Nhược đề nghị anh thử một lần, rèn luyện năng lực giao tiếp xử lý tình huống anh mới đồng ý.

Ngày thường anh cũng không quá thân thiết tới lui với hội học sinh, không có hoạt động gì quan trọng thì sẽ không có mặt, lúc này là liên hoan tổng kết cuối năm, anh từ chối không được, đành phải tới.

Lục Tinh Diên vẫn luôn nghĩ buổi chiều tiệc tan liền đến thẳng sân bay, hoàn toàn không chú ý, lúc ăn cơm, có một cô gái tóc ngắn mái ngang trán vẫn luôn không nói không rằng mà dò xét anh.

Cô gái tóc ngắn mái ngang này tên là Trần Manh Manh, là trợ lý của bộ phận học tập và là sinh viên năm nhất chuyên ngành Trung văn đối ngoại.

Trần Manh Manh dò xét xong, nhanh chóng nhắn dùng điện thoại di động lén lút dưới gầm bàn nhắn tin cho cô bạn cùng phòng Bạch Lộ, “Lục Tinh Diên vừa mới gọi điện thoại nói, tối nay chỉ ở trong phòng ngủ, cậu có thể hành động đấy.”

Nhận được tin nhắn, Bạch Lộ “Vụt” một cái, từ trên giường ngồi bật dậy.

Đôi mắt cô ta sáng lên, ngồi ngây người vài giây, trước tiên là nhắn liên tiếp vài tin cho Trần Manh Manh, sau đó lại vô cùng lo lắng nhảy xuống giường.

Vừa đúng lúc Lý Thính ngồi dậy, chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của Bạch Lộ, thuận miệng hỏi một câu: “Cậu làm gì vậy?”

“Mắc mớ gì tới cậu.”

Giọng điệu của Bạch Lộ không hề tốt đẹp gì, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô.

Lý Thính khựng lại, cũng không hiểu lắm cô bạn cùng phòng lắm thị phi này lại muốn làm gì nữa, dù sao cô ta cũng không muốn khuyên nhiều chuốc lấy nhục nhã, chỉ biết trợn mắt thầm trong lòng, sau đó ôm một chồng sách đi ra ngoài.

Lúc thi đại học Lý Thính lại không thể phát huy hết khả năng, tổng điểm vừa đúng 590 điểm, vừa đủ đậu hệ 985, nhưng muốn chọn trường chọn chuyên ngành theo ý thích thì có hơi khó khăn.

Cũng may Tinh Đại chiêu sinh nhiều học sinh tại địa phương, cô lại vừa đủ tiêu chuẩn, liền thuận lợi tiến vào Tinh Đại.

Thật ra Lý Thính không quá muốn điền nguyện vọng là Tinh Đại, bởi vì sinh viên năm nhất tuyển vào Tinh Đại có không ít mọi người đến từ các trường trung học trọng điểm tại Tinh thành.

Như vậy có nghĩa là, bạn học mới của cô cũng có thể là bạn học cũ đến từ Minh Lễ.

Đồng thời mang ý nghĩ, lịch sử đen tối của cô ta lúc xé bài thi của Lục Tinh Diên có khả năng đến học đại học cũng không thể xoá được.

Nhưng mà cô ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác, mà cha mẹ cô ta cũng không cho phép cô ta vì một chuyện nhỏ như vậy mà bỏ qua một trường 985.

Cho nên cuối cùng cô ta cũng nhập học Tinh Đại, bị sắp xếp đến chuyên ngành Trung văn đối ngoại.

Lúc vừa mới vào đại học, Lý Thính rất tuyệt vọng xen lẫn lo sợ bất an.

Thế nhưng bánh răng vận mệnh vốn dĩ không thể tránh khỏi!

Lục Tinh Diên cũng học tại Học viện Văn học!

Hơn nữa lớp ba khoa Trung văn của Lục Tinh Diên cùng với lớp một Trung văn đối ngoại của cô ta còn học chung một giảng đường!

Tuyệt vọng chừng một tuần lễ, cô ta cũng đã chuẩn bị tinh thần bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ nói xấu sau lưng.

Nhưng mà trong khoảng thời gian này Lục Tinh Diên chạm mặt cô ta không được mấy lần, Lục Tinh Diên đương nhiên cũng nhận ra cô ta.

Chỉ là, hình như Lục Tinh Diên không hề có hứng thú tìm đến cô ta để tính sổ.

Một tuần trôi qua, hai tuần trôi qua, trong lớp vẫn không có lời đồn hay tin vịt nào liên quan đến cô ta.

Cô ta nhớ lại, nhận ra lúc học cấp ba sau khi sự việc qua đi, Lục Tinh Diên cùng Thẩm Tinh Nhược thật ra chưa từng gây phiền phức cho cô ta.

Với lại dựa theo tính cách của Lục Tinh Diên, hình như sẽ không phải loại người tính kế sau lưng người khác.

Cô ta cũng dần trở nên yên tâm hơn.

Nhưng mà con người khi mà rảnh rỗi thì sẽ sinh nông nổi.

Không biết chuyện gì đã xảy ra với cô bạn cùng phòng của cô ta gọi là Bạch Lộ, trước đây có mắt mà như mù, cũng không hề biết trong Học viện Văn học có một người tên là Lục Tinh Diên.

Cho đến lần đó lên lớp gặp được anh, lập tức coi như vừa gặp đã yêu, sau đó líu lo suốt mấy đêm ở phòng ngủ, nói rằng muốn theo đuổi anh cho bằng được.

Cô ta nhất thời nhanh mồm nhanh miệng đã cảnh báo trước, “Cậu vẫn là quên đi thôi, bạn gái của Lục Tinh Diên là thủ khoa ban Xã hội của tỉnh chúng ta, là bạch phú mỹ hàng thật giá thật, trước đây tớ học chung một lớp với bọn họ.”

Nghe nói cô ta học cùng một lớp với Lục Tinh Diên, Bạch Lộ càng trở nên kích động, lập tức chạy tới quấn lấy cô ta hỏi lung tung này kia.

Nhưng mà Lý Thính cũng nhận thấy mình đã lỡ miệng, sau đó thì không chịu nói thêm gì nữa, cũng không nói cho Bạch Lộ biết sự việc xảy ra ở Minh Lễ trước đây.

Bạch Lộ rất không vui, cũng không tỏ vẻ thân thiết khi nhìn thấy cô ta.

Sau đó không quá hai ngày, cô ta và một người bạn cùng phòng khác, một cô gái nhỏ nhắn thường ngày vẫn luôn như hình với bóng đi chung với Bạch Lộ tên là Trần Manh Manh, âm thầm tra được rất nhiều tin tức về Lục Tinh Diên từ những bạn học cũ ở Minh Lễ, cũng thuận tiện biết được chuyện trước đây cô ta từng đắc tội với Lục Tinh Diên.

Một chút bất mãn của Bạch Lộ đối với cô ta liền biến thành ghen ghét.

Trần Manh Manh ở sau lưng cô ta không biết đã nói gì, mà hai người bọn họ rõ ràng là bắt đầu kéo bè kéo phái xa lánh cô ta.

Phòng ngủ vốn là bốn người ở chung, người còn lại cũng chỉ muốn kiếm đường sống trong khe hẹp, là một cọng cỏ đầu tường, gió thổi bên nào thì nghiêng về bên đấy.

Lúc mới đầu bị xa lánh, Lý Thính còn cảm thấy rất tủi thân.

Nhưng thời cấp ba đã rèn luyện cho cô ta một trái tim mạnh mẽ, biết chỉ có cố gắng học tập mới là chuyện đúng đắn, mối quan hệ trong phòng ký túc xá đã không tốt, vậy thì chỉ có thể như thế thôi.

Với lại trải qua hơn phân nửa học kỳ, cô ta coi như cũng đã nhìn thấy rõ, Trần Manh Manh và Bạch Lộ cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân, hai người ngoài mặt thì chị chị em em vô cùng thân thiết, trên thực tế lại không ít lần nói xấu đối phương với nữ sinh khác.

Rõ ràng ai cũng biết Lục Tinh Diên đã có bạn gái, hai người bọn họ không xem yêu xa là vấn đề, vậy mà một người tự tin về bản thân cảm thấy vẻ ngoài của mình chỉ có thần tiên mới có thể so được nhất định là có thể theo đuổi được Lục Tinh Diên, một người là bạch liên hoa* tiêu chuẩn tâm cơ đầy mình ở bên cạnh khuyến khích.

*Bạch liên hoa nghĩa bóng ám chỉ những cô gái luôn tỏ ra mình trong sáng, ngây thơ, hiền lành, vô tội, nhưng bên trong lòng dạ của họ thì ác độc. Họ lợi dụng sự trong sáng của mình để hại người khác, họ luôn nghĩ đến lợi ích của bản thân mà ảnh hưởng đến việc chung hoặc gây ra thiệt thòi cho người khác nhưng bản thân mình lại luôn tỏ vẻ vô tội, mặt tỉnh bơ như đó là điều đương nhiên. Những cô gái kiểu này có sở thích dùng nước mắt để chế ngự đàn ông. (Nguồn: google)

Cô ta cũng không muốn khuyên nhiều, chỉ có thể đợi cho đến khi mấy người bọn họ gây ra động tĩnh lớn lớn một chút, tốt nhất là có thể kinh động đến Thẩm Tinh Nhược ở tận thủ độ, để Thẩm Tinh Nhược dạy dỗ mấy bọn họ cách làm người.



Ăn xong bữa tiệc với hội học sinh, Lục Tinh Diên thuận đường trở về phòng ngủ lấy hành lý.

Buổi chiều anh chỉ có hai tiết học, lên lớp xong liền đặt xe đi thẳng đến sân bay.

Lúc đến Bắc Kinh, vừa đúng giờ lên đèn, ánh đèn nơi xa xa lưu lại trong đáy mắt, lấp lánh nhỏ vụn.

Anh vừa tưởng tượng đến khung cảnh gặp mặt Thẩm Tinh Nhược, vừa không nhịn được cong cong khoé môi.

Chuyến bay của Thẩm Tinh Nhược sớm hơn chuyến bay của anh nửa tiếng đồng hồ, lúc anh từ sân bay chạy tới Bắc Đại, Thẩm Tinh Nhược đã kéo va li hành lý đi vào sân trường Tinh Đại.

Đi đến dưới lầu ký túc xá nam của Lục Tinh Diên, cô nhìn thấy một nữ sinh đang xếp nến và bày đàn ghita ở dưới gốc cây.

Xem ra là sắp có nam sinh được tỏ tình rồi.

Cô không nghĩ nhiều, đứng dưới lầu, gọi điện thoại cho Lục Tinh Diên.

Đúng lúc đầu bên kia nhận máy, nữ sinh kia cũng đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, cô ta đeo ghita trên lưng, tiến vào bên trong dãy nến sắp hình trái tím, mấy ngọn nến hình như là dùng điện, trong nháy mắt đột ngột sáng lên –

“Lục Tinh Diên, anh đang ở phòng ngủ ôn tập sao?”

Lục Tinh Diên vừa mới xuống xe, đứng trước cổng lớn của Bắc Đại, anh nhân cơ hội nói với cô, “Em đoán đi.”

“Chính là anh không có ở đây.”

Anh vẫn không trả lời đúng sai, chỉ hỏi: “Em đang ở đâu đấy?”

Thẩm Tinh Nhược cong cong khoé môi, giọng nói hoàn toàn bình tĩnh như trước, “Em? Em đang ở dưới lầu ký túc xá trường anh.”

Lục Tinh Diên trong nháy mắt trở nên đờ đẫn, “Cái gì? Dưới lầu ký túc xá của anh?”

Anh mơ màng ba giây lại hỏi: “Thẩm, Thẩm Tinh Nhược, em là nói, em bây giờ đang ở Tinh Đại?”

Gió lạnh thổi qua phần phật, Lục Tinh Diên khó khăn mở miệng, trong lòng cảm thấy lạnh thật là lạnh.

Thế nhưng Thẩm Tinh Nhược tưởng anh là quá bất ngờ, nhất thời kích động không nói nên lời.

Cô “Ừ” một tiếng, còn nói: “Ký túc xá nam sinh này của các anh có vẻ rất được hoan nghênh nhỉ, đang có nữ sinh chuẩn bị đàn ghita, hình như là muốn tỏ tình, không biết nam sinh nào có phúc ghê may mắn như vậy.”

Thẩm Tinh Nhược vừa dứt lời, Bạch Lộ đứng ngay giữa ngọn nến hình trái tim nương theo tiếng đàn ghita hướng trên lầu la lớn, “Lục Tinh Diên học lớp ba khoa Trung văn! Em thích anh! Anh có thể làm bạn trai của em không?”

La xong, cô ta nữa quỳ nửa ngồi vòng hai tay lên đỉnh đầu, tạo thành hình trái tim.

Âm thanh ồn ào của các nam sinh trên lầu cũng theo đó mà trở nên điên cuồng.

Chỉ là ánh mắt của Thẩm Tinh Nhược khựng lại một chút, khoé môi đang cong lên nhanh chóng mím thành một đường thẳng, cô chậm rãi bình tĩnh nói: “Thì ra cậu nam sinh có diễm phúc này chính là anh nha.”

- Hết Chương 89-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.