Dâu Tây Ấn

Chương 7: Chương 7: Ngồi cùng bàn




“….Dì Chu hôm qua đã quay lại, còn mang theo hai con gà mái bọn họ nuôi ở quê, mẹ đã dặn dì ấy đem đi hầm canh cho các con bồi bổ sức khoẻ, đã bắt đầu nấu từ sáng rồi, lúc ra cửa cả nhà đều là mùi thơm!”

Bùi Nguyệt ngồi cạnh ghế tài xế nói luyên thuyên không ngừng, cũng không phát hiện bầu không khí ở ghế sau đã đóng băng từ lúc nào.

Lục Tinh Diên mặt không biểu cảm, trong đầu toàn là câu nói kia “Tôi còn có thể dùng cái bật lửa đế thắp nhang trên mộ phần của cậu nữa đấy,” câu nói này lặp đi lặp lại trong đầu cậu nhiều lần, đến nỗi cậu còn có thể tưởng tượng ra cảnh đó —

Nơi núi rừng hoang vu có nấm mộ nhỏ, phía trên cắm một tấm bia nhỏ bằng gỗ cũ nát, bốn phía cỏ dại mọc um tùm.

Thẩm Tinh Nhược đem ba cây nhang mua ở ven đường đến cắm trước mộ của cậu, sau đó lấy ra cái bật lửa, chậm rãi nhóm lửa từng cây từng cây một, xong rồi còn cười lạnh một tiếng, đứng dậy phủi phủi tro trên tay, thản nhiên rút tấm bia gỗ nhỏ của cậu lên, để cho cậu chết cũng không có danh tính.

“….Đang nói chuyện với con mà thái độ của con đây là sao? Lục Tinh Diên!” Xe dừng trước đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư, Lục Sơn không nhịn được quay đầu răn dạy.

Lục Tinh Diên hoàn hồn, nhấc mắt lên nhìn ba cậu một cái, “Chuyện gì?”

Bùi Nguyệt: “Ba con hỏi thành tích cuối kỳ trước của con.”

Lục Tinh Diên: “….”

Minh Lễ cũng rất nhân đạo, vì để cho học sinh có kì nghỉ đông và nghỉ hè an toàn vui vẻ, thành tích của mỗi cuộc thi cuối kỳ đều đợi đến khi khai giảng học kỳ sau mới công bố.

Ngày thứ hai của tuần khai giảng học kỳ này đã công bố thành tích, bảng xếp hạng dán ở phía cuối phòng học, đầy đủ ba trang giấy, vô cùng chi tiết, còn bao gồm xếp hạng từng cá nhân trong lớp, lại còn có xếp hạng điểm trung bình của từng lớp trong khối mà trước đây ít khi thấy công bố.

Lý Thừa Phàm có lòng tự trọng rất cao, sau khi thấy bảng xếp hạng thì tức giân xì khói la lên, “Trường học thế này là có ý gì? Liệt kê ra nhiều như vậy là có phải muốn quần lót cũng không cho chúng ta mặc hay không! Không đem che mặt thì sao có thể nhục mặt đi gặp người khác được chứ!”

Ban đầu vốn dĩ mọi người cũng không quá chú ý đến những thứ hạng chót ở trang cuối cùng, nhưng cậu ta cứ gân cổ gào lên như thế, cũng có mấy người tò mò nhìn qua trang cuối một chút.

Xem ra mọi người trong lớp đều giữ vững thứ hạng vốn có của mình, phát huy năng lực tương đối ổn định

Thẩm Tinh Nhược đi theo nghe phân tích bài thi, cũng nhìn kỹ bảng xếp hạng của ban một, tính toán trong lòng, có sự hiểu biết sơ bộ về trình độ của học sinh Minh Lễ so sánh với trình độ của mình để dễ hiểu rõ hơn tình hình học tập.

Từ thành tích của đợt thi cuối kỳ lần này, thứ hạng của Hà Tư Việt và Địch Gia Tĩnh xấp xỉ nhau đứng đầu lớp, nhưng nhìn xem tổng thể, so sánh thành tích của ban một trong ba lớp thực nghiệm phổ thông thì chỉ có thể coi là đuôi của đoàn tàu.

Mà Lục Tinh Diên, ở ban một cũng là một đuôi tàu hàng thật giá thật.

Thấy Lục Tinh Diên không lên tiếng, Lục Sơn nhìn qua Thẩm Tinh Nhược, “Tinh Nhược, con nói xem, nó thi được bao nhiêu điểm?”

Thẩm Tinh Nhược trầm mặc, “Con cũng không có nhìn kỹ, hình như là 297?”

“337.”

Lục Tinh Diên đột nhiên mở miệng, còn lườm Thẩm Tinh Nhược một cái, tỏ vẻ đối với chuyện cô báo thiếu bốn mươi điểm rất là không vui.

Lục Sơn bị nghẹn một chút, bỗng nhiên cảm thấy mình không nên hi vọng quá nhiều những chuyện viển vông.

Tâm trạng của Bùi nguyệt rất ổn định, lúc Lục Tinh Diên báo điểm số bà còn đang chuyên chú nhìn bản đồ, đầu cũng không ngẩng lên một chút, cả khuôn mặt chỉ có một biểu cảm “Mình đã biết trình độ nó tệ hại cỡ nào mà” không có chút thương cảm nào.



Buổi cơm tối ăn tại nhà, sau bữa ăn Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược đều trở về phòng của mình, một đêm bình an vô sự không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm hôm sau, Lục Sơn phải bay đi Đế Đô, hình như là có chuyện gấp cần được xử lý, bữa sáng cũng không kịp ăn đã phải bay đi.

Cũng không biết là trùng hợp hay là canh chuẩn thời gian, Lục Sơn chân trước vừa rời đi, Lục Tinh Diên chân sau đã từ trên lầu đi xuống, còn đeo theo ba lô lủng lẳng trên vai, bộ dáng muốn ra khỏi cửa.

Bùi Nguyệt hỏi: “Sáng sớm như vầy, con đi đâu vậy?”

“Sinh nhật bạn học.” Cậu tiện tay cầm miếng bánh mì nướng trên bàn ngậm lên miệng, lại bưng ly sữa bò lên uống hai ngụm.

Thẩm Tinh Nhược đột nhiên dừng động tác, nhìn chằm chằm ly sữa bò kia, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Lục Tinh Diên để ý đến tầm mắt của cô, nhìn ly sữa trong tay một chút, lại vô ý thức liếc về phía cái ly trống trên bàn, hình như nhận ra điều gì đó.

Bùi Nguyệt dường như lại không có để ý nhiều đến vậy, chỉ đuổi theo hỏi: “Bạn học lớp con sao? Vậy sao con không dẫn Nhược Nhược cùng đi.”

Lục Tinh Diên tỏ vẻ bình tĩnh để ly sữa xuống, “Bạn học lớp mười, cô ấy không biết.”

Bùi Nguyệt: “Vậy buổi tối con có trở về ăn cơm hay không?”

“Không về.” Lục Tinh Diên lười nhác trả lời, trực tiếp đi ra ngoài, lại còn làm tư thế phất phất tay chào tạm biệt.

“Con nhìn xem, cái thằng này suốt ngày không lo chăm chỉ học hành suốt ngày chỉ long nhong bên ngoài, thật sự là không có chút ý chí cầu tiến nào! Dì và ba nó lúc trẻ rõ ràng không phải như vậy đâu, cũng không biết nó đây là giống ai nữa!”

“Haizz, dì đây, sớm muộn cũng sẽ có ngày bị nó chọc tức đến đầu đầy tóc bạc …”

Thẩm Tinh Nhược yên lặng nghe Bùi Nguyệt than thở linh tinh, không nói không rằng đem ly sữa bị Lục Tinh Diên làm bẩn đẩy xa ra một chút.



Thật ra Lục Tinh Diên cũng không có đi đâu xa, hôm nay là sinh nhật Trần Trúc, địa điểm đã sớm được chọn xong, là ở biệt thự nhà cô nàng, có một cái ngay ở hồ Lạc Tinh này.

Bọn Hứa Thừa Châu đem theo nguyên liệu và gia vị nấu ăn, dự định buổi trưa sẽ nướng BBQ trong sân cỏ của biệt thự.

Lục Tinh Diên cũng không biết là đang suy nghĩ gì, trong tay cầm xâu cánh già, lật tới lật lui nướng trên lữa, nhanh chóng nướng đến cháy đen, cũng chưa thấy cậu nhấc nó lên.

“Lục Tinh Diên cậu nướng cánh gà sắp khét đến nơi rồi, cậu đang suy nghĩ cái gì đấy!” Trần Trúc đang nói chuyện với người khác được nửa câu, vừa để mắt đến cánh gà, hướng về phía Lục Tinh Diên la lên.

Lúc này Lục Tinh Diên mới hoàn hồn, tiện tay đem cánh gà nướng đưa cho cô, “Cậu ăn đi.”

Trần Trúc lùi ra sau, mặt mũi đầy vẻ ghét bỏ, “Thôi đi, tớ cũng không dám lấy thân thử độc.”

“Trúc tỷ cậu thật đúng là thân ở trong phúc mà không biết phúc, Lục thiếu gia người ta hạ mình nướng cánh gà cho cậu, mà cậu nhìn cậu xem, bộ dáng chỉ toàn vẻ ghét bỏ.” Một bạn nam trêu chọc.

“Thế nào, tớ còn không thể chê sao?”

“Có thể có thể có thể chứ, hôm nay cậu là thọ tinh, cậu thích thế nào thì là thế ấy.”

Trần Trúc “Hứ” một tiếng.

Vì hôm nay là ngày sinh nhật, cô đặc biệt mặc một chiếc váy đỏ, chiếc váy dài đỏ thắm rực rỡ mặc trên người cô toát lên vẻ xinh đẹp vừa đúng với khí chất của cô ấy.

Trên đầu cô còn đội một cái vương miện chúc mừng sinh nhật, bộ dáng vui vẻ hào hứng đùa giỡn cùng mọi người, nhìn thoáng qua có vẻ rất sinh động và hạnh phúc.

Không biết làm sao, lại có người đem chủ đề nói chuyện vây quanh Lục Tinh Diên, “Này Lục đại thiếu gia, thật ra tụi tao trực tiếp đến nhà mày không phải là được rồi sao, phức tạp như vậy làm gì, làm tao tìm đường tìm đến mười phút đồng hồ.”

Thế nhưng Trần Trúc đã nói xen vào: “Sinh nhật của tớ mà đi nhà cậu ấy làm gì, cậu buồn cười thật đấy.”

Lục Tinh Diên không trả lời, cũng không nhấc mắt, giống như là không nghe thấy gì, đem cái cánh gà khét lẹt không ai muốn tiện tay ném lên vỉ nướng, rồi lấy ra một lon bia.

Thật ra trước đó Trần Trúc đã nói qua với Lục Tinh Diên trên Wechat, lần này tổ chức sinh nhật ở nhà cậu được không, vì bọn họ trước đây cũng không thường xuyên đến nhà cậu chơi, cô cũng không nghĩ nhiều, cứ như vậy mà hỏi tới.

Ai ngờ Lục Tinh Diên lại trả lời một câu “Không tiện,” cũng không nói vì sao lại không tiện.

Cô cũng không nhắc đến việc này nữa.

Đồ nướng ăn hết một nửa, lại đến màn cắt bánh kem, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.

“Học sinh mới chuyển đến ở ban một đúng không, gần đây tao có nghe mọi người nói.”

“Đúng, bạn học mới chuyển đến rất xinh nhé.”

Biên Hạ học ở ban một, xác nhận nói: “Thật sự là rất xinh đẹp.”

“Tao nhớ đầu hình như tên là Thẩm Tinh Nhược, tên gọi cũng rất êm tai.”

“Hầy, nói đến bạn học sinh mới chuyển đến này tao mới cảm thấy kỳ quái, tao đi qua ban một nhìn nhiều lần, lần nào cũng không gặp.” Hứa Thừa Châu buồn bực, vừa vuốt ve cái xiên vừa lấy cùi chỏ chọc chọc Lục Tinh Diên, “Mày thấy thế nào?”

Nói đến vấn đề này, Lục Tinh Diên đã bị hỏi ít nhất mười tám lần rồi, cậu hững hờ trả lời, “Tao khen cô ấy xinh đẹp thì cô ấy có thể làm quán quân Hoa hậu Thế giới sao?”

Hừa Thừa Châu bị nghẹn họng, quyết định thăng hạng lòng dạ sắt đá của Lục Tinh Diên lên đầu bảng.



Buổi chiều mọi người ca ca hát hát, đánh bài đánh bài.

Lục Tinh Diên đánh mấy ván poker, có thể là do Hứa Thừa Châu quá con mẹ nó loi nhoi, một lát bài phải đợi nửa ngày mới dám lật, cậu sinh ra phiền chán, đem bài ném cho Biên Hạ, còn mình thì đi ra ngoài hút thuốc.

Thật ra cậu nghiện thuốc cũng không nặng, châm một điếu thuốc, cũng là hút một nửa đốt một nửa.

Đột nhiên Trần Trúc từ trong nhà đi ra, hai tay cầm điện thoại, đôi mắt đỏ ngày, nhìn qua liền có gì đó không đúng.

Cậu phủi phủi khói, thuận miệng hỏi một câu, “Này, cậu sao vậy?”

Trần Trúc không ngẩng đầu, cũng không nói lời nào chạy ra ngoài biệt thự.

Lục Tinh Diên mới đầu cũng không muốn quan tâm, thế nhưng bên ngoài chính là hồ Lạc Tinh, mỗi năm tuỳ tiện sắp chết đuối cũng có vài người, cậu dập khói thuốc, đi theo ra ngoài.

Đi đến bên ngoài biệt thự, Trần Trúc đã không nhịn được khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi cũng chảy xuống thành hàng, “Anh ấy có bạn gái! Anh ấy như thế nào mà nhanh như vậy đã có bạn gái! Hu hu hu còn đúng lúc sinh nhật của tớ … đúng ngày sinh nhật của tớ đăng ảnh chụp chung!”

Lục Tinh Diên cầm lấy điện thoại di động của cô ấy nhìn xem, thì ra là cây thông nhỏ thanh mai trúc mã ngọt ngào của cô ấy đã công khai mối quan hệ trong vòng bạn bè.

Trần Trúc: “Chắc chắn cái này là cô ta đăng lên! Đây là muốn tuyên chiến với tớ!”

“Não cậu không phải là nhiều nếp nhăn lắm sao, cái này xem ra đúng là giọng điệu của con trai.”

Trần Trúc nghẹn ngào ba giây, sau đó còn khóc lớn tiếng hơn.

Lục Tinh Diên: “…”

Thật kỳ lạ, chuyện này là đương nhiên cậu cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, chỉ thấy Trần Trúc khóc tới mức cả người cả não đều đau.

Cậu cũng không biết nói gì, dù gì từ lúc mới sinh đã không có chút kỹ năng an ủi người khác, đứng cả nửa ngày, chỉ có thể nói đúng một câu, “Cậu đừng khóc.”

Trần Trúc đường nhiên không thế nghe cậu nói cái gì, cả người đã hoàn toàn rơi vào trạng thái buồn khổ của thất tình đơn phương, càng khóc càng hăng, càng khóc càng nhập tâm.

Lục Tinh Diên thờ ơ đứng thêm hai phút đồng hồ, thực sự thấy không được nữa, gọi điện thoại cho Hứa Thừa Châu, để cậu ta tranh thủ tìm mấy bạn nữ kia ra an ủi.

Trong lúc chờ đợi, Lục Tinh Diên vẫn còn đang cật lực suy nghĩ về chuyện – làm sao mình lại từng thích cô ấy được cơ chứ? Không, kia chắc không phải là thích đâu.

Thật ra bắt đầu là từ lúc cả đám chơi ‘Nói thật hay Đại mạo hiểm’, Lục Tinh Diên bị hỏi thích loại con gái như thế nào, cậu nói qua loa mấy cái tiêu chuẩn, sau đó lại bị nói là trả lời không thật lòng, bắt buộc cậu phải đưa ra một ví dụ.

Cậu nghĩ qua trong đầu một lần, bạn nữ xung quanh không đến nỗi phiền phức mà thường ngày cậu có thể ở chung được cũng chỉ có Trần Trúc, thế là đã nói câu, “Cứ như Trần Trúc đi vậy.”

Thế là không biết chuyện gì đã xảy ra, câu “Cứ như Trần Trúc đi vậy” liền bị tự động phiên dịch thành “Trần Trúc,” mấy người anh em hai ba ngày đầu còn sắp xếp tình huống cho cậu, khuyến khích cậu cùng Trần Trúc đơn độc ở chung.

Dần dà, cậu cũng giống như bị tẩy não, cảm thấy bản thân mình hẳn là thích Trần Trúc.

Khoảng thời gian gần đây biết được Trần Trúc thích anh trai trúc mã của cô ấy, cậu thật sự có cảm giác là người thay thế nên có cảm thấy khó chịu, thế nhưng ngày hôm sau rời giường, cậu đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật này, đồng thời cũng quyết định không đơn phương yêu thích Trần Trúc nữa.



Ở một nơi khác, Thẩm Tinh Nhược đã ngủ trưa dậy, dự định sẽ luyện đàn, sau đó đi thư viện tự học.

Hai năm gần đây Hội đồng Thành phố ra sức hỗ trợ phát triển khu vực phía bắc hồ Lạc Tinh, còn dời thư viện thành phố về sát bên này, từ Lục gia đi bộ qua chừng mười phút đồng hồ.

Thẩm Tinh Nhược đeo ba lô, hai tay đút túi, vừa đeo tai nghe nhạc, vừa đi dọc theo hồ Lạc Tinh đi về phía trước.

Bỗng nhiên thoáng nhìn bóng hình phía trước có vẻ quen thuộc, cô dừng lại một chút.

Là Lục Tinh Diên.

Bên cạnh Lục Tinh Diên còn có một bạn nữ đang khóc đến tê tâm liệt phế đầu bù tóc rối.

Mà Lục Tinh Diên chỉ đang dựa nữa người lên thân cây cà lơ phất phơ đứng đó, lạnh mắt nhìn.

Chợt nhìn giống như mấy người đàn ông cặn bã đang nói lời chia tay, còn người phụ nữ bi thương quá độ níu kéo giữ lại.

Tầm nhìn hạn hẹp là không có cách nào cứu nỗi, Thẩm Tinh Nhược cũng không muốn xen vào việc của người khác, vòng đường khác mà đi.



Lúc Lục Tinh Diên về tới nhà là hơn mười một giờ khuya.

Vừa đúng lúc Thẩm Tinh Nhược xuống lầu uống nước, bặt gặp dáng vẻ mệt mỏi lười nhác của cậu, trong đầu đột nhiên tràn đầy hình ảnh của vở kịch ngược luyến anh chia tay em níu kéo cực kỳ hao tốn tinh lực kia.

Chủ nhật cả hai người đều ở nhà, ngay cả một cái trao đổi ánh mắt cũng không xảy ra. Thẩm Tinh Nhược cảm thấy tình trạng như thế này rất tốt, cũng hi vọng từ nay về sau có thể duy trì được như vậy.

Chạng vạng tối trở lại trường, cô đã nghe được từ Thạch Thấm một tin tức không được tốt đẹp cho lắm: “Tinh Nhược, sáng mai bọn mình phải đổi chỗ ngồi, sơ đồ chỗ ngồi dán trong lớp, cậu xem qua chưa? Cậu và Lục Tinh Diên ngồi cùng bàn đó.”

- Hết Chương 7-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.