Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
“Bên ngoài có người nói cậu ôm ai đó vào đây. Để tránh việc cậu gây ra tin đồn trăng hoa phá hỏng bộ phim của tôi, tôi phải vào xem một chút.” Ngoài miệng Hà Vân Sở mỹ danh là nói giám sát bộ phim, nhưng trong lòng y lại đang hóng chuyện bát quái, đến quan tâm đến chuyện tình cảm hiện tại của Hàn Dương.
Hàn Dương quay đầu giải thích, mang theo một tia áy náy: “Tiền bối, đây là em trai của tôi. Em ấy có chút không thoải mái, cho nên tôi tự ý mượn phòng hóa trang của anh.”
Hà Vân Sở nghe xong, liền thấy tẻ nhạt.
Khi một câu chuyện bát quái chân thực được đặt ở trước mặt y, Hàn Dương lại giải thích cho y rằng 'nam chính' còn lại của câu chuyện bát quái này lại là em trai?
Y vào phòng đóng cửa lại, khách sáo nói: “Không sao, không phải tôi đã nói rồi sao, của tôi là của cậu, cậu có thể dùng phòng hóa trang này tùy thích.” Chỉ là một phòng hóa trang thôi, Hà Vân Sở không để ý.
Nhưng nếu đó là xe thể thao và biệt thự thì Hà Vân Sở sẽ rất keo kiệt.
Cố Noãn đứng yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, Hàn Dương bảo cậu ngồi xuống, cậu không muốn. Cậu không ngờ căn phòng này là phòng thay đồ riêng của Hà Vân Sở, cũng không ngờ thái độ của Hà Vân Sở với Hàn Dương lại thân thiết như vậy.
Ngay cả phòng thay đồ riêng cũng có thể để Hàn Dương tùy tiện sử dụng...
Cố Noãn trở nên ghen tị một cách khó hiểu, không chào hỏi Hà Vân Sở, nhưng ngược lại là Hà Vân Sở đến gần quan sát cậu.
“Hàn Dương, gen nhà cậu đều tốt vậy sao?” Hà Vân Sở cảm thán Cố Noãn quá đẹp trai, hôn gió một cái, “Nếu em trai cậu ra mắt, cậu ấy làm mê đắm bao nhiêu người?”
Cố Noãn: “......”
Hàn Dương: “Cậu ấy sẽ không ra mắt.”
Hà Vân Sở thấy Cố Noãn không thích nói chuyện, còn tưởng rằng một nhà Hàn Dương đều lạnh lùng, y cũng không quan tâm, tựa như quen biết hỏi Cố Noãn: “Cậu là Omega? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Hà Vân Sở là một Beta, không thể ngửi thấy mùi tin tức tố, nhưng cũng sẽ không hiểu nhầm Cố Noãn là một Beta.
Cố Noãn trả lời: “Em 19 tuổi.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hà Vân Sở gật đầu, cảm thán tuổi trẻ thật tốt. Y nói, “Bên ngoài lạnh quá. Tôi vào đây ăn cơm các cậu không phiền chứ?”
Hàn Dương: “Không phiền.”
Cố Noãn vội xua tay: “Đây vốn dĩ là phòng thay đồ của anh.” Chân cậu vẫn mềm nhũn, trước động tác của Hàn Dương, cậu ngồi trở lại chiếc ghế mềm cảm ơn Hà Vân Sở, “Cảm ơn anh để em được nghỉ ngơi ở đây.”
“Bạn nhỏ còn rất lễ phép.”
“Em không phải bạn nhỏ.” Âm thanh của Cố Noãn có chút chua, không thể không phản bác đối phương, “Em tên là Cố Noãn.”
“Được được~” Hà Vân Sở tự đắc ứng phó với đứa nhỏ hai tiếng, cũng không có hỏi kỹ tên của Cố Noãn là hai chữ nào, dù sao sau này cũng không gặp thường xuyên. Đối với họ của hai người, Hà Vân Sở cũng không hỏi nhiều, dù sao hai anh em có họ khác nhau, cũng là chuyện của gia đình người ta, y không xen vào.
Thái độ của Hà Vân Sở đối với Cố Noãn không tính là nhiệt tình, cũng không lạnh nhạt. Sau khoảng nửa phút, y có lòng tốt hỏi: “Hai người có muốn ăn cơm gà quay không, tôi gọi rất nhiều, đều để ở bên ngoài. Chỉ là có hơi lạnh, trước khi ăn phải dùng lò vi sóng hâm lại một chút.”
Hàn Dương liếc nhìn thời gian, đã hơn 12 giờ trưa. Anh không đói lắm, nhưng anh biết sáng nay Cố Noãn chắc hẳn chưa ăn gì. Lát nữa Cố Noãn còn phải uống thuốc, nhất định phải ăn lót bụng trước.
Hàn Dương nói: “Anh đi lấy cơm cho em, ở chỗ này chờ anh.”
Cố Noãn không muốn ở một mình với Hà Vân Sở, đáng thương nắm lấy ống tay áo của Hàn Dương: “Anh, em không đói, em không muốn ăn.”
Vừa dứt lời, bụng của Cố Noãn đã bắt đầu phản kháng, la hét “ùng ục” đòi ăn.
Cố Noãn: “......”
Xấu hổ đến mức muốn vứt mặt đi.
Cố Noãn như hóa đá, Hà Vân Sở suýt chút nữa chịu không được phun ra một ngụm cơm, trên mặt cười phá lên, “Ăn đi, ăn đi, đừng xấu hổ.” . truyện teen hay
Hàn Dương không chê cười nhìn Cố Noãn, anh ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng nói: “Một lát nữa em còn phải uống thuốc, nghe lời.”
Cố Noãn đỏ bừng cả mặt, cúi đầu, thuận theo dòng lũ “duyên phận”: “Vậy em ăn một chút là được.”
Ngay khi Hàn Dương đi khỏi, bầu không khí trong phòng thay đồ dần trở nên đặc quánh lại, Hà Vân Sở và Cố Noãn đều không nói tiếng nào.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Nước trong tay Cố Noãn không còn nóng nữa, cậu đặt nó xuống và xoa xoa hai bàn tay nhằm xoa dịu sự im lặng khó xử.
Để bảo trì vóc dáng, Hà Vân Sở thường không ăn những bữa trưa nhiều calo như thế này. Hiện tại, y cầm điện thoại di động chơi xếp hình gỗ.
Thời gian quay phim buổi chiều của y vẫn còn nửa giờ nữa. Trong khoảng thời gian này, Hà Vân Sở thỉnh thoảng sẽ nghịch điện thoại trong phòng thay đồ để thư giãn. Y vô tình nhìn Cố Noãn, phát hiện đứa nhỏ đang ngồi rất nghiêm chỉnh.
Hà Vân Sở tự luyến cho rằng sức hấp dẫn từ siêu sao của mình khiến cho người khác không thể cưỡng lại, làm Cố Noãn khẩn trương.
Dù sao cũng là em trai của Hàn Dương, Hà Vân Sở không thể quá lạnh lùng, y chủ động nói với Cố Noãn: “Hàn Dương ngày thường trông khá lạnh lùng, nhưng cậu ấy nói chuyện với cậu rất ôn nhu, nhẹ nhàng. Cậu ấy thường rất chiều chuộng cậu, đúng không?”
Cố Noãn không ngờ Hà Vân Sở lại đến nói chuyện nên gật gật đầu.
Hà Vân Sở cười nói, “Nhưng bất quá, phải tiếp xúc với anh cậu mới biết. Cậu ấy thoạt nhìn lạnh lùng và không quan tâm đến mọi người nhưng kỳ thực đã quen biết rồi thì cậu ấy khá tốt.”
“Em biết.”
Nghe thấy câu trả lời của Cố Noãn, Hà Vân Sở cho là cậu thích tán gẫu các chủ đề liên quan đến Hàn Dương, nói tiếp: “Đúng rồi, Hàn Dương nấu ăn rất giỏi. Có phải cậu ấy thường nấu ăn ở nhà không?”
Cố Noãn giật mình, nắm được điểm quan trọng: “Anh ấy nấu cơm cho anh sao?”
“Đúng vậy, đến giờ vẫn còn dư vị đây.”
“......”
“Mấy ngày trước tôi bị cảm mạo, cái gì cũng không muốn ăn, nhưng lại đặc biệt muốn uống cháo hạt thông, thèm đến phát điên luôn. Thức ăn ngoài toàn bộ đều không đúng vị, cậu cũng biết đấy, mỗi khi bị bệnh người ta đều rất nhớ nhà. Nhưng tôi không thể để mẹ tôi ngàn dặm xa xôi mà nấu cháo đưa đến cho tôi được. Mẹ tôi ở tận thành phố F, cách đây quá xa.”
Nghĩ đến đây, Hà Vân Sở ấm lòng một trận, “Sau khi Hàn Dương biết chuyện, cậu ấy đến khách sạn mượn bếp nấu cho tôi một nồi cháo hạt thông, nếu không phải vì sợ béo, tôi sẽ uống hết cả nồi.”
Món cháo do soái ca nấu, ai mà không ước ao?
Từ khi Hà Vân Sở uống cái nồi cháo hạt thông đó, mỗi lần gặp ai đều sẽ khoe khoang tay nghề của Hàn Dương, nhưng nói tới nói lui, y chỉ uống được một nồi cháo này thôi.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Vì y đã hướng dẫn Hàn Dương nhiều thứ nên Hàn Dương mới muốn giúp nấu cháo.
Hà Vân Sở khen ngợi Hàn Dương trước mặt Cố Noãn: “Anh trai cậu thật là tốt.”
Nếu cậu ta có hứng thú với tôi, tôi đã theo đuổi cậu ta từ lâu rồi.
Hà Vân Sở không nói câu này, nhưng y lại viết nó trên khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt của mình.
Cố Noãn nhìn y, nhưng không trả lời bất cứ điều gì. Cậu cảm thấy Hà Vân Sở trên màn ảnh thực sự rất thu hút, hiện tại thấy được người thật, mới phát hiện người này đúng là được ông trời thưởng cho bát cơm.
Hơn nữa, Hà Vân Sở rất ưu tú, làm người thành thục, sự nghiệp cũng rất thành công. Còn cậu vẫn là học sinh, không phải người trong giới giải trí giống như Hàn Dương, căn bản không thể tán gẫu với anh những chuyện liên quan đến công việc.
Cậu nhớ đến câu nhân viên kia nói: “Hà Vân Sở lớn lên xinh đẹp, tôi không nghĩ là Hàn Dương có thể nhịn được.”
Đột nhiên, tâm trạng của Cố Noãn rơi xuống cực điểm.
Lời nhận xét của Hà Vân Sở khiến Cố Noãn cầm hộp cơm gà quay, không biết mùi vị ra sao.
Hàn Dương đưa cho Cố Noãn miếng sườn nhỏ trong hộp cơm của mình: “Còn có nhiều người dùng lò vi sóng. Anh phải đứng đợi.” Khi anh đi ngang lấy cơm, chỉ còn một hộp cơm gà quay.
Cố Noãn vùi đầu ăn cơm, trên đầu mũi còn sinh một hạt cơm.
Hàn Dương giúp cậu lấy xuống: “Anh sắp phải đi quay cảnh tiếp theo. Em ở đây nghỉ ngơi một chút đi. Tiền bối rất tốt, y sẽ không để ý.”
Cố Noãn không muốn nghe chuyện liên quan đến Hà Vân Sở, cũng không muốn ở trong phòng thay đồ nữa.
“Hừ.” Cậu phồng má ăn miếng sườn non mà Hàn Dương đút cho, không ăn gà quay. “Em phải đi tìm Hạ ca, chúng em có thể phải về sớm một chút.”
Trong lòng Hàn Dương nhớ Cố Noãn đã lâu, hôm nay bất ngờ nhìn thấy cậu, ánh mắt anh không hề rời khỏi người Cố Noãn.
Nhìn Cố Noãn đang hung hăng múc cơm, Hàn Dương khẽ đưa tay lên định xoa đầu Cố Noãn, nhưng anh cũng chưa quên mình đã từng từ chối Cố Noãn.
Loại hành động này vào lúc này thật sự dư thừa, anh thu tay về: “Được rồi, trên đường chú ý an toàn. Về đến nhà thì nhắn tin cho anh.”
Trải qua lần này, hai người dường như khôi phục phương thức ở chung ngày thường.
Không ai nhắc đến lời tỏ tình vội vàng lần trước nữa.
......
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hai mươi phút sau, Cố Noãn nói muốn đi tìm Hạ Phi lại xuất hiện trên phim trường của Hàn Dương một lần nữa.
Cậu quả thực có đi tìm Hạ Phi, hỏi khi nào trở về. Nhưng cậu không nghĩ tới Hạ Phi thật sự là người quen biết rộng trong giới giải trí, không chỉ đạo diễn là bạn của hắn, mà người phụ trách ánh sáng cũng là người quen cũ của hắn.
Cố Noãn nhìn hắn cao hứng nói chuyện, không thể không xấu hổ chen ngang, một mình bước đến chỗ Hàn Dương.
Cậu trốn sau lưng của nhân viên và tìm một góc không dễ bị chú ý để xem Hàn Dương quay phim.
Trong cảnh này, Hà Vân Sở bị thương, Hàn Dương phải ôm y đi tìm đại phu. Bọn họ đã phối hợp rất tốt, một lần là qua. Sau khi đạo diễn hô “Cắt.”, Hà Vân Sở không rời khỏi Hàn Dương, còn đối diện ống kính 'Ưm' một cái, khiến cả trường quay cười ầm lên.
Có người nói đùa: “Thầy Sở, anh thích đàn em này lắm à?”
Hà Vân Sở hỏi ngược lại đối phương: “Cậu không thích một hậu bối vừa đẹp trai vừa chăm chỉ này sao?”
Mọi người đều biết tính cách hay nói đùa của Hà Vân Sở, đều không xem đây là chuyện gì to tát: “Thầy Sở quả thật có mắt nhìn rất tốt ~”
Chỉ có Hàn Dương là rất khó chịu, Hà Vân Sở thấy vậy liền dùng âm thanh mà chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy: “Lương tổng giao nhiệm vụ chúng ta phải thể hiện như anh em cùng một công ty. Cậu nhịn một chút, đừng trở mặt ngay tại chỗ. Mấy chuyện như thế này sẽ cho cậu thêm một vài tin tức bên lề. Nếu cậu không cười với ống kính, thì cũng đừng lộ vẻ khó chịu.”
Hàn Dương: “......”
Hàn Dương: “Tôi không cần những thứ này, sau này tôi sẽ giải thích với anh Lương.” Nói xong, anh đàng hoàng đặt Hà Vân Sở xuống.
Hà Vân Sở không để ý, nói thêm: “Khi cậu giải thích với Lương tổng, đừng đổ tội lên người tôi, nếu không những thứ tôi muốn sẽ bị ngâm nước hết.”
Y không phải dẫn dắt Hàn Dương vô điều kiện.
Đáng tiếc chuyện này Cố Noãn không biết. Tất cả những gì cậu thấy là sự tiếp xúc thân mật giữa Hàn Dương và Hà Vân Sở, tất cả những gì cậu nghĩ là những gì lúc trưa Hà Vân Sở đã nói với cậu.
Cậu nghĩ, Hà Vân Sở nhất định là thích Hàn Dương.
Cố Noãn nhìn Hà Vân Sở đầy ghen tị, chỉ vài năm trước, vòng tay đó chỉ thuộc về cậu. Bây giờ, cậu và Hàn Dương lúc thường thậm chí không thể nói được vài câu, cũng không gặp mặt được mấy lần. Ngay cả lời tỏ tình của chính mình cũng bị từ chối.
Cố Noãn cúi đầu, dùng mũi chân đá một hòn đá nhỏ, nhắn tin cho Hạ Phi, sau đó trực tiếp đi ra cửa lớn, bắt xe về nhà.