Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Hôm nay, Hàn Dương lại ăn gà rán, với Cố Noãn.
Cố Viễn Sâm dẫn họ vào một nhà hàng được trang hoàng rực rỡ, khác hẳn với nhà hàng gà rán mà Hàn Dương tưởng tượng. Người phục vụ áo trắng ân cần giúp Hàn Dương treo chiếc áo khoác bẩn lên và rót cho cậu một ly nước cam.
Môi trường thoải mái và đệm ghế êm ái khiến Hàn Dương cảm thấy nhẹ nhàng.
Cố Noãn bên cạnh vui vẻ chỉ vào một tấm hình trên thực đơn, "Bố, con muốn ăn cái này!"
"Món này cay đấy, con không sợ à?" Cố Viễn Sâm gọi "phần ăn cho trẻ em" cho cả hai người, sau đó gọi một phần mì ý cho mình.
Cố Noãn phồng má, "Con bây giờ là học sinh tiểu học, không phải là một đứa trẻ, tại sao bố lại gọi cho con một phần của trẻ em."
"Con mới học lớp một." Cố Viễn Sâm sửa lại.
Cố Noãn chỉ vào Hàn Dương, "Anh con thì sao, anh ấy học lớp năm."
Cố Viễn Sâm nói, "Nếu con không muốn là một đứa trẻ, vậy Ngày Quốc tế thiếu nhi năm sau bố và ba không cần mua quà cho con."
"Bố, con hình như lại biến thành đứa trẻ rồi!"
Hàn Dương không có kinh nghiệm nói chuyện như vậy. Cậu nhìn quan hệ hài hòa giữa hai bố con trước mặt, trong lòng lo lắng nắm chặt tay. Cố Noãn nhìn thấy và khéo léo nhét vào tay cậu một viên kẹo dâu.
Hàn Dương "..."
Cố Noãn nhân cơ hội ngồi gần Hàn Dương hơn, dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào chỗ bị nẻ vì lạnh trên tay Hàn Dương. "Anh ơi, anh còn đau không?"
Trong lòng Hàn Dương tê dại, chỗ bị nẻ ngứa ngáy, hai tay giấu ở sau lưng: "Không đau."
Cậu hy vọng Cố Noãn sẽ không đến gần cậu như vậy, vì như thế khiến cậu cảm thấy có chút kỳ quái.
Đột nhiên, một mùi thơm dâu tây ngọt ngào xuất hiện trong không khí.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hàn Dương nhìn thấy Cố Viễn Sâm hiếm khi trầm mặt, nghiêm túc nói: "Cố Noãn, không phải bố nói trước bữa ăn không được ăn kẹo sao? Đem ra tịch thu."
"Món con ăn hôm nay là gà rán, không phải cơm." Cố Noãn đã lúng túng ngay khi bị bố gọi tên đầy đủ của mình, lặng lẽ lấy ra năm viên kẹo từ trong túi quần và đưa tất cả vào tay Hàn Dương, nhỏ giọng nói: "Con mang cái này cho anh mà."
Hàn Dương nhận những viên kẹo, tuy rằng chúng còn ngọt hơn so với Cố Noãn, nhưng Hàn Dương cảm thấy mùi tin tức tố vị dâu tây nhàn nhạt trên người nhóc rất thoải mái.
"Cảm ơn." Cậu nhét kẹo vào cặp sách của mình, giống như sóc giấu đồ ăn.
Ngay sau đó, hai phần ăn trẻ em và mì ý đã được bày sẵn trên bàn.
Hàn Dương ngửi được mùi thơm của thức ăn mới dần dần thả lỏng. Cậu đói bụng lắm, gắp lên liền ăn, chỉ có phương diện ăn uống này cậu mới không được tính là trì độn. Cậu có một cảm giác sợ hãi ăn chậm sẽ bị người ta cướp hết đồ ăn, tâm tình bất an bị những loại chi tiết như vậy phóng đại đến vô hạn.
Cố Noãn đã từng nhìn thấy Hàn Dương ăn mì thịt bò nên cũng hơi quen.
Nhóc săn sóc đẩy miếng khoai tây chiên qua, "Anh ơi, ăn từ từ, của em sẽ dành cho anh."
Cố Viễn Sâm biết Cố Noãn không thích ăn khoai tây chiên, nên cố ý nói: "Sao con không cho anh món gà rán của con ấy?"
Ai mà ngờ được lần này, Cố Noãn vẻ mặt đau khổ như từ bỏ tình yêu của mình, đẩy phần gà rán của mình qua chỗ Hàn Dương. Cố Viễn Sâm nín cười, trong lòng hồi hộp, hận không thể lấy điện thoại di động ra quay lại.
Nhưng Hàn Dương làm sao không biết đúng mực mà ăn phần của Cố Noãn, cậu lắc đầu, ý thức được sự bối rối của mình sau đó đỏ tai nói "Không cần." Nhìn lại Cố Viễn Sâm, hắn chỉ gọi một phần mì ý.
Hàn Dương xấu hổ lắm, cẩn thận đẩy đĩa chân gà rán mà cậu chưa ăn ra giữa bàn.
"Ngài, ngài không ăn sao?" Hàn Dương thì thầm hỏi.
Cố Viễn Sâm cười nói: "Cháu ăn đi, chú không thích ăn mấy thứ này." Hắn suy nghĩ một chút lại hỏi thêm một câu, "Áo len của cháu là do dì Trương đan?
Sau khi Hàn Dương ý thức được dì Trương mà Cố Viễn Sâm nói là bà Trương, thì cậu thành thật trả lời: "Phải." Cậu không có quần áo thừa, tổng cộng chỉ có một hoặc hai bộ quần áo mùa đông.
"Trước đây chú cũng từng nhận được áo len do dì ấy đan."
"Bà Trương là người rất tốt..."
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hai người câu được câu không nói chuyện với nhau, Cố Noãn nhấm nháp chiếc chân gà rán, cái đầu nhỏ của nhóc giơ lên một dấu chấm hỏi lớn. Dấu chấm hỏi này xuất phát từ việc tại sao nhóc lại không có áo len do bà Trương đan?
May mắn thay, Cố Noãn không phải là người keo kiệt, nhìn thấy Hàn Dương sẵn sàng nói chuyện, nhóc vui hơn bất cứ ai khác, thậm chí còn uống cạn ly Coca.
Nếu không có Cố Viễn Sâm ngăn cản, nhóc còn muốn uống thêm ly thứ hai, uống đến bụng tròn vo.
Khi rời khỏi nhà hàng, Cố Viễn Sâm đã đặc biệt yêu cầu người phục vụ gói thêm một phần bánh cho Hàn Dương.
Hàn Dương hiếm khi từ chối đồ ăn do người khác đưa, cậu lịch sự nói với Cố Viễn Sâm, "Cảm ơn ngài."
Hôm nay có lẽ là ngày cậu nói lời cảm ơn nhiều nhất.
Trước khi rời trung tâm mua sắm, Cố Noãn nói cậu muốn đi vệ sinh. Nhóc là Omega nên Cố Viễn Sâm không thể cùng cậu đi vào, vì vậy hắn và Hàn Dương đứng đợi Cố Noãn bên ngoài.
Hàn Dương cầm bánh trên tay, nhìn xuống mấy lần.
"Đó là một chiếc bánh dâu tây. Tiểu Noãn khăng khăng gọi món này cho cháu, nói rằng cháu thích ăn." Sau đó, Cố Viễn Sâm lấy một chiếc túi khác đưa cho Hàn Dương. "Thừa dịp cháu đi vệ sinh, Tiểu Noãn đã đến cửa hàng đối diện mua cho cháu một chiếc áo khoác, cần phải giữ cho cơ thể không bị lạnh."
Hàn Dương không có trả lời, vội vàng lui về phía sau nửa bước. "Ngài, ngài và Cố Noãn... đã cho cháu rất nhiều thứ rồi."
Sao cậu có thể tiếp tục nhận nó một cách vô liêm sỉ như vậy được.
"Cái áo này cũng là do Tiểu Nặc đưa cho cháu, không phải chú."
"..."
"Ba thằng bé muốn thưởng cho nó, chú cũng phải thưởng, để thằng bé học hành chăm chỉ hơn." Cố Viễn Sâm bảo Hàn Dương đừng cảm thấy nặng nề, vỗ vỗ bờ vai gầy của cậu, không ngờ một đứa trẻ mười một tuổi lại đơn bạc như vậy, Cố Viễn Sâm sau khi sững sờ một lúc, hắn nói, "Mùa đông ở thành phố C luôn rất dài, Tiểu Noãn sợ cháu sẽ bị lạnh."
Hàn Dương lắc đầu, "Cậu ấy đạt hạng nhất, nên để quà lại cho bản thân."
Vừa dứt lời, Cố Noãn đã hưng phấn chạy tới từ phía sau, còn chưa kịp lau khô tay đã nắm lấy tay của Hàn Dương, suýt chút nữa làm cho Hàn Dương sợ chết khiếp.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Cố Noãn hét lên: "Đây là thứ em muốn chọn! Ba luôn dạy em phải cho đi mới có nhận lại. Như thế thành quả của sự lao động mới là của chính mình, tặng người mới tốt. Hơn nữa, nếu là bạn bè, nhất định phải nhận quà!" Bàn tính nhỏ trong lòng Cố Noãn khéo léo sáng lên, ngày đó tặng cho Hàn Dương cặp sách mới, hôm nay liền tặng Hàn Dương quần áo mới.
Còn mỹ miều nói: "Tết sắp đến rồi, đây cũng là món quà Tết của em gửi đến anh!"
Cố Noãn luôn rất nhiệt tình khi nói chuyện, khiến Hàn Dương cảm thấy phiền lòng nhưng không chán ghét.
Nghe những lời này, tai của Hàn Dương từ từ đỏ lên trước sự quan tâm và ân cần mà cậu chưa từng nhận được. Một mặt, cậu cảm thấy Cố Noãn là lạ, nhưng mặt khác, trái tim cậu lại ngứa ngáy đến lợi hại.
Rõ ràng là thái độ của cậu luôn lạnh như băng nhưng Cố Noãn cứ kiên trì dính tới. Nhóc không chỉ cho cậu kẹo mà còn nói chuyện với cậu, nhóc còn giúp cậu khi cậu đói và lạnh nhất, tặng cậu một chiếc áo khoác mới, cặp mới và chiếc khăn quàng cổ còn mang theo mùi tin tức tố vị dâu tây.
Cầm trên tay "Món quà Tết" này, Hàn Dương trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng chưa từng có, cậu cũng muốn tặng cho Cố Noãn một món quà Tết.
Nhưng là, trên người cậu không có lấy một xu, ngoại trừ cái cặp sách rách nát, Hàn Dương không có thứ gì cả.
Cậu ôm chặt chiếc cặp trong tay, bộ quần áo mới đang mặc ấm đến choáng váng. Đây là lần đầu tiên Hàn Dương chân thành khao khát mình có thể rời khỏi chốn lao tù này và đến một thế giới khác để mình có thể sống một cách bình thường.
Cậu cúi đầu như thường lệ, "Xin lỗi, tôi không có gì để cho cậu."
Cậu xấu hổ vô cùng.
"Cậu cho tôi rất nhiều thứ, nếu muốn tôi làm cái gì..." Hàn Dương dừng một chút rồi nói: "Tôi sẽ giúp cậu làm. Cậu, cậu có muốn không?"
Cũng giống như ở trường, các bạn cùng lớp chia cho cậu một nửa cái bánh mì, cậu sẽ giúp bạn ấy làm bài tập còn lại. Một cuộc trao đổi không bình đẳng, nhưng lại là một quy luật sinh tồn.
Không giống như Cố Noãn, không có quy tắc sinh tồn hay đánh đổi nào trong cuộc sống của cậu nhóc cả.
Nhóc nói: "Anh cười với em một chút có được không?"
"..."
"Em muốn nhìn thấy anh cười, em còn chưa nhìn thấy anh cười bao giờ." Đôi mắt của Cố Noãn lại như có những vì sao rơi xuống, khiến trong lòng Hàn Dương run lên.
Hàn Dương nghĩ, tại sao lại có người muốn nhìn thấy nụ cười của mình.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Kỳ lạ, thực sự kỳ lạ.
Cố Noãn thực sự kỳ lạ.
Tôi không biết cười - Hàn Dương muốn trốn tránh thế này, nhưng Cố Noãn ở trước mặt nhìn cậu đầy mong đợi, nhất thời cậu không chịu nổi.
Không thể làm gì khác hơn là nói, "Tôi phải luyện tập một chút, lần sau cười cho cậu xem, được không?"
Mùi bạc hà mát mẻ ngày đông, rất lâu rồi không tỏa ra từ trên người của Hàn Dương. Lúc này, cậu quên khống chế tin tức tố của mình. Cậu cũng giống như những đứa trẻ khác, trong lòng vui vẻ ngay cả cậu cũng không nhận ra loại tâm trạng này.
Sau khi Cố Viễn Sâm đưa Hàn Dương đến tiểu khu, hắn đưa Cố Noãn về nhà.
Trên đường đi, Cố Noãn một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ lo lắng.
"Tiểu Noãn, có chuyện gì vậy?"
"Con đã nghe cuộc nói chuyện giữa bố và ba vào ngày hôm kia."
"Con giả vờ ngủ à?"
Cố Noãn nhíu chặt mày, học bộ dáng của người lớn tức giận thành tiếng, "Con không giả vờ ngủ! Con vừa lúc tỉnh thôi." Nhóc nói, "Con nghe bố nói muốn giúp đỡ anh Hàn Dương đi học...Còn có chính là, chính là... "
Cố Noãn trở nên buồn bã. "Con nghe ba nói anh Hàn Dương rất giống ba khi còn nhỏ. Ba...khi ba còn bé cũng bị như thế phải không ạ?" Cũng chịu đòn, cũng chịu đói, cũng không được mặc ấm khi mùa đông đến sao?
"..."
Đây là một quá khứ bị phủ đầy bụi. Cố Viễn Sâm sẽ không mang chuyện ngày xưa nói cho Cố Noãn còn nhỏ mà chỉ nói: "Chuyện đó đã lâu lắm rồi. Giờ những kẻ xấu bắt nạt ba con cũng đã không còn nữa. Tiểu Noãn, có rất nhiều chuyện trong quá khứ mà ba con không muốn nhớ lại, chúng ta không cần nhắc đến nữa, được không? "
Cố Noãn gật đầu ngay lập tức, nhóc không thể chịu đựng được khi trái tim của Quý Mạc bị tổn thương.
"Nhưng bố ơi, bố và ba sẽ thực sự giúp đỡ anh sao?"
Cố Viễn Sâm ban đầu muốn làm điều này...
Nhưng mới hôm nay, hắn đã chứng kiến hành động tàn ác của cha dượng của Hàn Dương, và ngày hôm qua, hắn và Quý Mạc đã nhận được một báo cáo điều tra về Hàn Dương.
Thân thế của Hàn Dương quá không kể xiết, không ai muốn cậu.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Không phải xuất thân từ một gia đình nghèo khó ngáng chân Hàn Dương, mặc dù mẹ cậu, Lý Lệ, làm việc cực khổ, nhưng tiền lương của cô chắc chắn có thể trang trải chi phí học tập bình thường của Hàn Dương.
Trường hợp này đã chứng minh thứ Hàn Dương thiếu không phải là tiền, cậu cũng không vì thế mà thất học. Những gì cậu cần là một thủ tục pháp lý để thoát khỏi ngôi nhà đó, một cơ hội để lớn lên một cách bình thường.
Nếu không, cứ theo tình huống này, tâm lý của Hàn Dương sớm muộn gì cũng sẽ gặp sự cố.
Nghĩ đến đây, Cố Viễn Sâm thở dài, chuyện này có vẻ hơi phức tạp. Nhìn con trai đang hồi hộp chờ câu trả lời, Cố Viễn Sâm không đành lòng để nhóc thất vọng, tranh thủ đèn đỏ sờ sờ đầu nhóc, "Đừng lo lắng, bố và ba của con sẽ giải quyết tốt chuyện này."
Vì Cố gia không thiếu tiền nên mấy năm nay họ vẫn luôn làm từ thiện, giúp đỡ trẻ em nghèo ở miền núi được đến trường. Tuy nhiên, trên thế giới này có rất nhiều người có hoàn cảnh khó khăn, và Cố gia không thể giúp đỡ tất cả mọi người.
Và họ sẵn sàng chủ động giúp đỡ Hàn Dương vì hai lý do. Một là, đây là lần đầu tiên Cố Noãn đề xuất ý tưởng giúp đỡ người khác, hai là tuổi thơ của Quý Mạc quá giống Hàn Dương.