Sáng hôm sau.
Sau khi tỉnh lại, Cố Noãn đuổi theo Hàn Dương khắp nhà để lấy điện thoại di động, hai mắt đỏ hết cả lên, ôm Hàn Dương không chịu buông ra.
“Anh ơi, em cầu xin anh, anh xóa video đi mà.” Cậu hít mũi, xấu hổ muốn mò ra một cái lỗ trên mặt đất để chui xuống, “Em không uống rượu nữa, không bao giờ uống nữa!”
Điện thoại di động của Hàn Dương đang phát lại cảnh quay đêm qua - sau khi họ trở về chung cư – Cố Noãn say rượu điên cuồng gọi Hàn Dương là “con trai ngoan”, lăn lộn xuống đất, bắt Hàn Dương phải gọi mình là “Ba“.
Hàn Dương không gọi, cậu liền uy hiếp Hàn Dương: “Ba muốn đứng nhảy ở trên giường!”
Hàn Dương lập tức khựng lại, không hiểu đây là kiểu uy hiếp gì, đáp: “Được rồi, em nhảy đi.”
Vì vậy, đầu óc Cố Noãn trở nên mơ màng, ngay lập tức đứng trên gối, hô to một tiếng: “Music!” Sau đó, cậu hào hứng, nhảy điệu múa thỏ mẫu giáo, còn trưng ra một khuôn mặt tươi cười rất dễ thương rồi xoay xoay lắc lắc cái mông thỏ.
Đây chính là người thừa kế tương lai của tập đoàn Cố thị!
Nếu Cố Viễn Sâm xem video này, e rằng hắn sẽ trục xuất Cố Noãn ra khỏi Cố gia.
Tuy nhiên, vì sự cưng chiều của Cố Viễn Sâm dành cho Cố Noãn, trước tiên hắn sẽ yêu cầu Hàn Dương sao chép đoạn video này, sau đó sẽ đuổi Cố Noãn ra khỏi nhà trong một phút, chỉ một phút này thôi.
......
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hàn Dương tắt video đang phát liên tục trên điện thoại, nghiêm trang quay lại: “Đây là lần thứ hai anh làm con trai của em rồi, tiểu Cố tổng.”
Nói thì nói vậy, nhưng trong đầu Hàn Dương đều là vũ điệu con thỏ nhỏ của Cố Noãn, nhìn sao cũng không thấy đủ.
Dù sao thì khi họ quen biết nhau, Cố Noãn đã học lớp một, cậu căn bản sẽ không nhảy điệu này ở trước mặt Hàn Dương. Hàn Dương làm sao có thể cam lòng xóa một hình ảnh trân quý như vậy? Anh còn dự định biến cái video này này thành bảo vật gia truyền kìa.
“Em sai rồi anh ơi, em sai rồi!”
“Anh nghĩ em không sai.”
“Anh ơi, xóa đi...”
“Không xóa.”
Cố Noãn mất mặt chết đi được, vì để xóa cái video này, cậu sẽ không từ thủ đoạn nào. Đột nhiên cậu nhanh trí, suy nghĩ ra một ý đồ xấu, đặc biệt chân thành nói: “Anh ơi, nếu anh xóa cái video này thì anh muốn em làm gì cũng được, thật đó!”
Hàn Dương thu tay đang cầm điện thoại lại, thoải mái một chút.
“Cái gì cũng có thể?”
“Đương nhiên!” Cố Noãn dụ dỗ từng bước, bỏ qua những thứ khác, “Anh, trước đây không phải anh luôn muốn em mặc quần lót dâu tây sao? Em sẽ mặc. Bây giờ em liền mặc được không?”
“Ở đây không có quần lót dâu tây.” Hàn Dương không ngốc.
“Vậy thì em sẽ mua liền, để người ta giao hàng đến, có được không?”
Hàn Dương cân nhắc trong chốc lát, nghĩ được và mất: “Em chỉ mặc đồ lót dâu tây một lần?”
“Vậy, vậy còn chưa được?”
“Chỉ mặc một lần mà muốn anh xóa video, anh sẽ thiệt thòi, không thành giao.” Cố Noãn say rượu nhảy vũ điệu con thỏ, thật đáng yêu, hấp dẫn hơn cả đồ lót dâu tây. Hàn Dương không giống như Cố Noãn trong lúc có hành vi xây tổ, anh sẽ không nỡ buông tha chỉ một chiếc quần lót.
Cố Noãn mặt đầy đau khổ, cố gắng thương lượng các điều khoản với Hàn Dương, vừa nói vừa muốn nhân cơ hội giật lấy điện thoại trong tay anh nhưng không được. Nhiều lần như vậy, một buổi sáng đã trôi qua.
Cái gọi là chân thành lại linh, sự kiên trì của Cố Noãn có lẽ đã khiến Hàn Dương cảm động.
Hàn Dương giả vờ thỏa hiệp, kéo dài giọng điệu: “Trừ khi—”
“Anh nói đi!”
“Mỗi ngày em đều phải mặc quần lót dâu tây.”
“?”
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hàn Dương nói thẳng ra anh không muốn xóa video, nếu quả thật cậu muốn anh xóa, vậy thì cậu phải mặc quần lót dâu tây liên tục trong vòng một năm, đây mới cái giá đáng để trao đổi.
Tưởng rằng Cố Noãn sẽ từ chối, nhưng không ngờ, sau khi im lặng gần mười phút, Cố Noãn chậm rãi gật đầu đồng ý trong sự xấu hổ không thể giải thích được.
Sáng hôm đó, Hàn Dương nóng lòng muốn đặt hàng trên Internet đủ loại quần lót dâu tây với nhiều kiểu dáng khác nhau. Có kiểu dễ thương, cũng có kiểu sexy, anh thực sự phải giúp Cố Noãn mua đồ lót mới có thể mặc không trùng lặp trong một năm.
Những điều mà trước đây anh không dám nhìn và không dám làm, nhưng sau khi yêu vào thì cái gì anh cũng dám.
Cố Noãn khóc không ra nước mắt, có chết cũng phải tự gánh lấy hậu quả.
Thật tiếc khi phong ba đồ lót vẫn chưa hoàn toàn bùng nổ, hai người họ lại trở về sự bận rộn của riêng mình. Trong vài tháng tiếp theo, họ lại tiếp tục cuộc sống yêu đương cùng nhau thì ít, xa nhau thì nhiều, quần lót dâu tây thỉnh thoảng trở thành thứ sắc tình trong những lần gặp gỡ ngắn ngủi.
Hàn Dương tiếp tục chạy lịch trình, điểm khác biệt là lần này anh có người đại diện riêng và một chiếc xe bảo mẫu độc nhất vô nhị. Nếu không phải vì Hàn Dương liên tục từ chối, Lão Lương đã chuẩn bị cho anh những đãi ngộ của siêu sao, cao gấp mấy lần Hà Vân Sở.
Hà Vân Sở thỉnh thoảng từ đoàn phim trở về công ty, nhìn thấy trận chiến này không khỏi thắc mắc, còn tưởng rằng Lão Lương uống thuốc hết hạn, chấn chỉnh toàn bộ?
Đột nhiên, Hà Vân Sở nghĩ tới điều gì đó liền vội vàng gọi điện thoại cho Hàn Dương đang chuẩn bị rời khỏi công ty. Y lôi kéo Hàn Dương đến một góc khuất, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ: “Chẳng lẽ cậu...cái kia sao?”
“Cái nào?”
“Không, không phải Lương tổng chỉ thích Omega thôi sao?”
Hà Vân Sở không nói nên lời, không thể tưởng tượng được hai người Alpha cao lớn và cường tráng sẽ ám muội và quăng mị nhãn cho nhau là như thế nào. Hơn nữa, y nhớ rõ ràng Hàn Dương và Cố Noãn đang yêu nhau.
Dù cho Hà Vân Sở đã có nhiều mối tình nhưng y ghét nhất chính là lừa dối. Y nhìn Hàn Dương, trong lòng đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện, y chậc lưỡi hai lần: “Alpha các cậu thật sự không có ai là người tốt cả!” Cuối cùng y còn bổ sung nói: “Hiện tại ngoại trừ Vu Dập.”
Y tự nghĩ, không thể để Vu Dập biết việc này được, nếu không tên này sẽ bắt đầu điên cuồng theo đuổi Cố Noãn.
Hà Vân Sở bình tĩnh lại, vừa định mở miệng, nhưng lại bị Hàn Dương cắt ngang: “Tiền bối, anh hiểu lầm rồi.”
Về phần hiểu lầm cái gì, Hàn Dương hiện tại rất vội nên không thể đích thân giải thích. Trong lúc bất đắc dĩ, sau khi Hàn Dương lên xe bảo mẫu, anh đã gọi điện thoại cho Hà Vân Sở và giải thích rằng anh và Lão Lương hoàn toàn trong sạch.
Khi một phú nhị đại không muốn che giấu thân phận của mình nữa, mọi thứ xung quanh đều trở nên đinh tai nhức óc, tỷ như Hà Vân Sở lúc này đang điên cuồng hét vào điện thoại. “Cậu con mẹ nó vừa nói cái gì? Cậu nói cậu là con trai của ai?”
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hàn Dương sửa lại: “Tiền bối, là con nuôi.”
“Xin hỏi, có gì khác nhau không?”
“Có một chút.”
“Này, tôi nói cậu, có phải bình thường cậu không xem tin tức không?”
Ở thành phố C, có ai không biết Cố gia? Ai mà không biết Cố gia giấu hai đứa con trai giống như giấu hai cái kho báu? Ai mà không biết mỗi khi được phỏng vấn, Cố Viễn Sâm sẽ đầy tự hào khi nói về hai cậu con trai của mình? Ai mà không biết trước mặt phóng viên Cố Viễn Sâm thích khen ngợi cậu con trai lớn hiểu chuyện của mình hơn cả cậu con trai út?
Có gì khác nhau không?
Hà Vân Sở hít một hơi thật sâu, sau khi khiếp sợ, phi phi hai tiếng liền cúp điện thoại. Sau khi cúp máy, y nhớ ra thằng nhóc Cố Noãn ghét mình...họ Cố.
Y mạnh mẽ nuốt ngụm nước bọt, nghĩ thầm sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Nói không chừng Cố Noãn chỉ là thân thích của Cố gia thì sao?
Chờ y quay đầu lại, người đại diện đã hớn hở cầm hai ly cà phê đi về phía y, vẻ mặt vui vẻ như 'cảnh xuân' ấm áp: “Tôi cho cậu xem tin này, cậu nhất định sẽ rất vui vẻ!”
Hà Vân Sở rùng mình: “Hôm nay tôi không thể chịu được bất kỳ kích thích nào nữa. Anh đừng làm trò nữa.”
“Không làm, nhìn đi, nhất định cậu sẽ kinh ngạc!”
Người đại diện cưỡng ép đưa điện thoại di động của mình vào tay Hà Vân Sở. Trên màn hình là một đoạn tin tức của tập đoàn Cố thị, cùng với dòng tiêu đề cực kì dễ thấy: “Cố Noãn, người thừa kế của tập đoàn Cố thị, lần đầu tiên xuất hiện tại bữa tiệc từ thiện.”
Trong ảnh, Cố Noãn đang mặc một bộ âu phục tối màu, thần sắc nghiêm túc, thận trọng. Bức ảnh được đặt chỉnh tề ở trên cùng của trang tin tức.
Mỹ nhân lạnh lùng, đóa hoa cao lãnh —— tiểu Cố tổng của tập đoàn Cố thị.
......
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Người đại diện thiếu chút nữa nở nụ cười mãn nguyện, nhấp một ngụm cà phê trong tay, nhàn nhạt nói: “Cậu đang quen biết với một nhân vật lớn đó, Vân Sở, sau này cậu sẽ có nhiều người chống lưng! Tôi có nghe nói qua, tập đoàn Cố thị đang hợp tác với công ty chúng ta, muốn chọn Hàn Dương trở thành người phát ngôn của sản phẩm bên họ. Cậu phải biết, khi có tiền lệ này rồi, sau có chúng ta sẽ có cơ hội! “
“......”
“Thằng nhóc Hàn Dương đó thật may mắn, hắn và tiểu Cố tổng cư nhiên là người yêu của nhau. Nhưng cậu yên tâm, tôi rất kín miệng, nhất định không nói đến chuyện chuốc vạ vào thân này. Ai, may mà cậu vẫn thường chăm sóc Hàn Dương, nhưng cái miệng của cậu có hơi độc. Lần trước không phải cậu đã chọc Tiểu Cố tổng đến suýt khóc luôn à? May mà tiểu Cố tổng lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng tốt...”
Người đại diện mở miệng ra là tiểu Cố tổng, thậm chí tên của Cố Noãn cũng không gọi.
Hà Vân Sở đau đầu, đỡ tường: “Đừng nói nữa, để cho tôi yên lặng đi?”
Cái gì mà ấm áp, ấm áp cái rắm, chó cắn áo rách nghe còn tạm được.
Chờ đến khi tiểu Cố tổng thích ăn dấm này thừa kế gia nghiệp, chính mình không chịu thiệt thòi đã tốt lắm rồi.