Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Tô Mộc người này, đến thì đến đi, còn mang theo rất nhiều quà.
Đầu tiên phải kể đến là một giỏ trái cây lớn không hề rẻ, loại này...chắc là do mẹ y - Tô Linh - mua. Tiếp đến, Tô Mộc còn chuẩn bị mấy túi lớn gà rán, trà sữa và khoai tây chiên, cũng như nhiều thẻ trò chơi và mấy quyển truyện tranh. Chúng đều là những sản phẩm thiết yếu trong cuộc sống và không thể thiếu đối với những người phải ru rú trong nhà.
Đáng tiếc, Cố Noãn trong giai đoạn này không có thời gian để xem truyện tranh và chơi game.
Không thể nói là cậu phải đối phó với Hàn Dương, thực tế mà nói thì, cậu cùng Hàn Dương không thể tách rời.
Hành vi dính người của cậu hôm nay mới khá hơn một chút, buổi sáng mới dậy, Hàn Dương cố ý đi ngoài hơn mười lăm phút, Cố Noãn không cảm thấy khó chịu, cũng không đột nhiên biểu hiện ra hành vi làm tổ.
Chỉ là trong lòng cậu có chút hụt hẫng.
......
Cố Noãn cảm giác đã lâu không gặp Tô Mộc, kinh ngạc bắt tay Tô Mộc, hai chân run lên.
Tô Mộc hoàn toàn không để ý đến chân của cậu, quan tâm hỏi: “Cơ thể cậu bị sao vậy, tuyến thể đã phục hồi chưa?” Tô Mộc cảm thấy quá trình trị liệu tuyến thể của Cố Noãn sẽ không đơn giản như cậu đã nói, y thở dài: “Tuyến thể của cậu đã chịu khổ nhiều rồi, may mà lần này thực sự tốt lên được. Cố Noãn, ở nhà trị liệu rất cực khổ sao, tớ thấy cậu gầy đi rồi.”
“...Không sao.” Chỉ là quá trình điều trị có chút 'sắc', không biết nên nói như thế nào.
Cố Noãn ngập ngừng hỏi: “Tớ gầy đi rất nhiều sao?”
“Không có, nhưng mà quả thật có điểm gầy.” Tô Mộc vừa nói vừa lấy gà rán ra khỏi túi ra, để Cố Noãn ăn khi còn nóng. “Quán gà rán hôm nay đặc biệt đông, tớ đứng chờ hai giờ mới mua được. Ăn ngon không? Ngon thì lần sau tớ lại mua đến cho cậu, gần đây tớ làm thêm ở cửa hàng tiện lợi rất suôn sẻ, ông chủ cũng mới phát lương cho tớ, cậu không cần khách khí với tớ.”
Y là người rộng lượng, không quan tâm đến bất hòa giữa mình và Hàn Dương, cũng mua một phần cho Hàn Dương.
Tuy nhiên, Hàn Dương vẫn đang nói chuyện với Quý Mạc và Cố Viễn Sâm ở phòng khách dưới lầu, tạm thời không thể ăn được món gà rán nóng hổi.
Cố Noãn và Tô Mộc đang trò chuyện trong phòng khách nhỏ trên lầu.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Mùi tin tức tố của Hàn Dương trong phòng ngủ quá đậm khiến Tô Mộc không dám bước vào. Cố Noãn nhẫn nhịn mặt sau không khỏe, vững vàng ngồi ở trên sô pha, chậm rãi ăn gà rán mà Tô Mộc đưa cho, uống trà sữa được Tô Mộc cắm sẵn ống hút, hưởng thụ Tô Mộc đấm vai cho.
Tô Mộc sửng sốt: “Tớ là người hầu của cậu à?”
“Lần sau cậu bị đánh dấu, tớ cũng sẽ phục vụ cậu như vậy.” Cố Noãn hữu khí vô lực hút trà sữa, cãi lại một câu xong thì im bặt
Tô Mộc vừa nghe, trong lòng rất cao hứng. Y liếc nhìn xuống tầng dưới, lén ghé vào tai Cố Noãn hỏi: “Cảm giác được đánh dấu như thế nào? Có thoải mái không? Sau khi thành kết có phải chỗ đó của Alpha sẽ biến cực đại không?”
“Phốc.”
Cố Noãn phun ra một ngụm trà sữa, khiến Tô Mộc lùi lại mấy bước, một mặt ghét bỏ: “Cố Noãn, cậu làm gì vậy! Bẩn quá!”
“Tô Mộc, cậu sao vậy?” Cố Noãn ho khan hai tiếng, suýt chút tự làm sặc chính mình.
Tô Mộc xấu hổ ngồi xuống nói: “Tớ cũng hiếu kỳ mà, dù sao tớ cũng đã có Alpha rồi...” Sau đó, thừa dịp Cố Noãn uống hết một ly trà sữa, y đưa cho cậu cốc thứ hai, lấy lòng nói, “Tiền bối, việc đánh dấu rốt cuộc là như thế nào?”
Tiền bối?
Cố Noãn bị tiếng “tiền bối” làm cho tâm trạng rất tốt, trực tiếp vẫy vẫy tay với Tô Mộc, thấp giọng nói bên tai Tô Mộc: “Kỳ thực cũng không tệ.”
Tô Mộc động lòng, hưng phấn hỏi: “Tiền bối, tớ còn một câu hỏi!”
“Nói đi.” Cố Noãn nghiễm nhiên bày ra một tư thái của tiền bối, “Cái gì tớ cũng biết.”
Tô Mộc nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhanh chóng hỏi bên tai Cố Noãn, “Chỗ đó của Alpha thật sự lớn hơn chúng ta gấp mười lần sao?”
Cố Noãn: “......”
Cố Noãn: “Cậu cút đi, đừng hỏi nữa.”
Tô Mộc mới không rời đi: “Lẽ nào Hàn Dương rất nhỏ sao?”
“...Làm sao Alpha có thể lớn hơn chúng ta gấp mười lần?! Làm thế nào mà bộ phận cơ thể của con người lại có thể to lớn đến vậy, phóng đại đến vậy!” Cố Noãn trong phút chốc muốn đặt mua một vài cuốn sách sinh lý học cấp hai, sau đó gửi chúng đến nhà của Tô Mộc.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Nhìn thấy biểu hiện khoa trương của Cố Noãn, Tô Mộc không khỏi bật cười, cố ý trêu chọc Cố Noãn. Đã lâu rồi họ không gặp nhau, vừa gặp y đã nổi lên tính xấu. Cũng may, lúc này Hàn Dương đang ở dưới lầu, nếu không anh sẽ muốn đánh Tô Mộc một trận.
Cố Noãn đá nhẹ vào Tô Mộc, kết quả đụng đến cái eo của mình, cậu đau đến rơi nước mắt.
Mấy ngày nay cậu khóc thành quen, nước mắt cậu rơi xuống ngay lập tức.
Nhưng lại làm cho Tô Mộc sợ hãi.
Tô Mộc không dám phá cậu, liên tục rút khăn giấy, ôm mặt Cố Noãn lau nước mắt: “Nói mấy câu mà cậu đã khóc? Mau lau nước mắt đi, nếu không Hàn Dương sẽ giết tớ mất.”
“Không phải bị cậu nói cho khóc.”
“Cậu cứ mạnh miệng đi, hahaha, làm tớ cười chết, sao mà khóc thật vậy trời ơi.” Tô Mộc cẩn thận lau mặt cho Cố Noãn, mới lau vài lần, Hàn Dương đột nhiên đi tới.
Bầu không khí đóng băng ngay lập tức.
Bàn tay đang chạm vào má Cố Noãn của Tô Mộc đông cứng lại, nếu có cơ hội để Tô Mộc quay đầu, Tô Mộc nhất định sẽ lựa chọn để Cố Noãn tự lau nước mắt cho mình!
Y nuốt một ngụm nước bọt, lúng túng. Trước mặt Alpha lãnh đạm, y giải thích: “Chúng ta là Omega...”
Còn chưa nói hết, Hàn Dương gọn gàng, dứt khoát: “Cậu có thể tìm một Omega khác.”
Tô Mộc giật giật khóe miệng, thật ra y muốn nói: Chúng ta là Omega thì có thể có gì ám muội, cầu ngài chớ ăn dấm chua.
Có lẽ y đã quên những gì mình đã nói khi còn nhỏ, khiến Hàn Dương vô cùng ấn tượng.
Cũng may, Cố Noãn đã nín, cầm ly trà sữa Tô Mộc mua cho nhét vào tay Hàn Dương: “Anh ơi, Tô Mộc mua cho anh đó. Cái này uống siêu ngon, gà rán cũng ngon.” Cậu nói xong, nhìn thấy trên tay Tô Mộc vẫn còn một túi gà rán và trà sữa chưa mở, vội vàng tiễn khách, “Sao cậu mua nhiều vậy, còn đưa đi đâu nữa sao?”
Tô Mộc cảm tạ Cố Noãn cứu vớt, vội vàng nói: “À à phải, tớ còn có việc, đi trước đây!”
Hàn Dương: “......”
Hàn – vua dấm chua – Dương, không quan tâm Tô Mộc, lạnh lùng truyền lời: “Chú Quý nói tối nay các người ở lại ăn cơm.”
“Thật không khéo! Tối nay tôi có hẹn rồi.” Tô Mộc thiếu chút nữa cười ra tiếng, nói với Cố Noãn, “Lương Hiệt cũng ở khu chung cư này, tớ cũng mang cho anh ấy một phần trà sữa và gà rán.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Nhắc đến Lương Hiệt, Tô Mộc xấu hổ đỏ mặt, rắc một nắm thức ăn cho chó nho nhỏ: “Thật ra mấy ngày nay tớ đều đến đây.”
Cố Noãn ngạc nhiên: “Lương Hiệt cũng sống ở đây?”
“Ở lầu 20, có cơ hội tớ sẽ giới thiệu với cậu.” Tô Mộc nóng lòng muốn nói lời từ biệt, nhân tiện nói với Hàn Dương mặt lạnh, “Anh có biết Lương Hiệt không, là Alpha của tôi, rất đẹp trai.”
Ngụ ý: Tôi có Alpha, đừng lúc nào cũng ghen ăn tức ở!
Hàn Dương hơi nhướng mày, anh cũng không có quên chuyện này: “...Tôi biết.”
Do Cố Noãn không tiện, Hàn Dương đã thay cậu tiễn Tô Mộc đến cửa. Tô Mộc chỉ muốn mau chóng rời khỏi tầm mắt của Hàn Dương, kẻo người này lại có chuyện không hay lại mắt to trừng mắt nhỏ với mình.
Kết quả Tô Mộc còn chưa thay giày, chợt nghe thấy Hàn Dương gọi y: “Tô Mộc.”
“?”
“Nhà họ Lương phức tạp, cậu nên chú ý nhiều một chút.” Hàn Dương trầm giọng, xem như có ý tốt nhắc nhở.
Tô Mộc không hiểu: “Ý của anh là gì? Anh biết Lương Hiệt?”
“Không biết, nhưng tôi biết anh trai của hắn. Dù sao thì cậu cũng phải cẩn thận, nhất là đối với mẹ của Lương Hiệt. Những người còn lại tôi không biết.” Hàn Dương nâng ly trà sữa trong tay lên, vẻ mặt có chút hòa hoãn, “Cảm ơn cậu, nếu cậu rảnh thì thường xuyên đến chơi với Cố Noãn đi, hôm nay gặp cậu em ấy rất vui.”
Chờ Tô Mộc đi khỏi, Hàn Dương để trà sữa chưa uống ngụm nào vào trong tủ lạnh, anh nghĩ có lẽ một lát nữa Cố Noãn sẽ muốn uống.
Trong bếp, Quý Mạc và Cố Viễn Sâm đang thảo luận buổi tối nên làm món gì. Dì Từ có việc ở nhà nên xin nghỉ hai ngày, bữa cơm hôm nay, hai người dù cho thế nào cũng phải nấu cho bọn trẻ ăn.
Cố Noãn dựa vào cửa phòng bếp, vui vẻ làm bóng đèn như hồi còn nhỏ, chen miệng nói: “Con muốn ăn sườn kho tàu.”
Quý Mạc bị cậu làm cho hết hồn: “Con đến có thể phát ra tiếng động được không?”
Cố Noãn cười hì hì, tiếp tục gọi món: “Còn anh thì thích thịt bò hầm.”
Cố Viễn Sâm từ chối đơn đặt hàng của cậu: “Mấy giờ rồi, không kịp hầm thịt bò.”
“Vẫn kịp, tối nay hầm rồi để ngày mai bọn chúng có thể ăn.” Quý Mạc đã bắt đầu chế biến thịt bò, cười nói, “Không phải ngày mai phim truyền hình của Hàn Dương sẽ phát sóng sao? Vừa vặn làm cho hai đứa một ít, xem như đồ ăn vặt, vừa ăn vừa xem.”
Hàn Dương vừa lúc đi tới: “Chú Quý, cháu chỉ đóng vai phụ thôi.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
“Vai phụ cũng là một phần của phim, đều quan trọng như nhau.” Cố Viễn Sâm trả lời, vui vẻ làm trợ thủ cho Quý Mạc và nhân tiện lấy ra hai quả cà chua từ trong túi mua sắm, “Tiểu Noãn, để bố làm cho con ít cà chua đường nhé? Con thích món này nhất phải không?”
Cố Noãn lắc đầu hết lần này đến lần khác với hàng trăm lời từ chối. Cà chua đường của Cố Viễn Sâm là loại cà chua đường khó ăn nhất trên thế giới. Từ khi còn nhỏ Cố Noãn đã được lĩnh giáo rồi.
Nhìn Cố Viễn Sâm đang rục rịch chuẩn bị ra tay, Cố Noãn vội vàng nắm lấy tay Hàn Dương, đẩy anh vào phòng bếp, nói: “Anh ơi, mau đi cứu cà chua của em đi!”