Không đợi Hàn Dương nói gì, Cố Noãn đã gãi gãi chóp mũi: “Em...em đi kê gối.”
Hàn Dương theo sát: “Anh...anh giúp em.”
“Không cho phép anh học theo lời của em!” Cố Noãn đập mạnh cái gối vào tay Hàn Dương.
“Anh không học.” Hàn Dương thành thật, “Chẳng qua anh cảm thấy rất vui.”
Sau khi nghe này Cố Noãn đỏ mặt không giải thích được, thậm chí cả tai và cổ của cậu cũng đỏ bừng.
Cố Noãn ban ngày phải đi học, buổi tối làm thêm ở công ty, cậu giành giật từng giây, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để được ở cùng với Hàn Dương: “Anh ơi, anh mệt cả ngày rồi, tắm rửa rồi ngủ đi. Em bận thêm một lúc nữa sẽ xong ngay thôi. Anh đừng lo, em nhất định sẽ đặt đồng hồ báo thức lúc 7:30, trước khi nhân viên đến sẽ đánh thức anh.”
Giờ làm việc của tập đoàn Cố thị là chín giờ, giấc ngủ của Hàn Dương rất nông và ngắn. Nếu không thức đêm và có lịch trình bình thường, về cơ bản anh sẽ không ngủ quá tám giờ.
Hơn nữa, Cố Noãn xứng đáng là người thừa kế của gia tộc họ Cố, khả năng quản lý công ty cũng không thua kém gì bố và ông của mình. Cậu cúi người chỉnh lý giường chiếu, vỗ hai lần lên tấm khăn trải giường, động tác liền mạch: “Anh, chiếc giường này siêu thoải mái luôn.”
Hàn Dương nhìn sau gáy của cậu, trong lòng ngứa ngáy.
Lúc này, Cố Noãn đang mặc một bộ âu phục màu xám đen, áo sơ mi trắng tinh bên trong không mở một cúc, cà vạt được thắt gọn gàng trước ngực. Chỉ là bộ âu phục này, dáng dấp cậu ở trên giường cong mông không cần nói có bao nhiêu cấm dục.
Hàn Dương không nhịn được tiến lên, từ phía sau duỗi tay ra, nắm lấy tay Cố Noãn kéo đến đối diện với mình, chóp mũi chạm chóp mũi. Cả hai loạng choạng ngã xuống giường, Hàn Dương hôn sâu cậu trước, Cố Noãn mới kịp đáp lại.
Một nụ hôn nóng bỏng trong ngày đông có giá trị hơn ngàn lời nói, và còn ấm hơn bất kỳ nhiệt độ sưởi ấm nào.
Cà vạt của Cố Noãn bị rối tung, hai cúc áo đầu tiên trên chiếc áo sơ mi trắng bị bung ra để lộ làn da trắng ngần.
Mỗi ngày tới công ty thực tập Cố Noãn đều uống thuốc ức chế, nhưng cậu vẫn luôn bị tin tức tố của Hàn Dương làm cho mất kiểm soát. Cậu thân mật cọ lòng bàn tay Hàn Dương, không thể đo được bao nhiêu khí tức ám muội đã tỏa ra, chân thành câu dẫn.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
“...”
“Tiểu Noãn, em còn có bao nhiêu việc?”
“Còn một việc nữa, còn lại... ngày mai làm cũng được.” Một khi gặp chuyện liên quan đến Hàn Dương, Cố Noãn sẽ trở nên vô nguyên tắc.
“Được rồi.” Hàn Dương bình tĩnh lại, vì đại sự, anh chậm rãi cài nút áo cho Cố Noãn, “Một giờ có đủ không?”
“Đủ.”
Sau một lúc, Cố Noãn nói, “Nếu không, nửa, nửa giờ nữa là xong.”
Hàn Dương cúi người hôn lên khóe miệng cậu, nói nhỏ: “Được, anh đi tắm trước.”
Nhân tiện, tay Hàn Dương tự nhiên sờ vào mông của Cố Noãn, nhớ lại lời thì thầm mà Cố Noãn vừa nói - “Anh ơi, em đang mặc...chiếc quần lót chữ T dâu tây lần trước anh mua cho em.”
“???”
“Không phải anh mua cho em nhiều lắm sao? Ngày nào em cũng mặc quần khác nhau, hôm nay tình cờ là cái này.”
Vì Hàn Dương đến đúng lúc, Cố Noãn luôn muốn chứng tỏ cậu tuân thủ cam kết đến mức nào.
Hàn Dương nhất thời cao hứng đến không nói nên lời.
Chỉ có Cố Noãn ngượng ngùng nói: “Em đã hứa với anh là sẽ mặc một năm, thì em nhất định sẽ mặc cả năm. Anh ơi, nếu anh có sao lưu đoạn video lúc em say thì anh phải xóa nó đi, anh biết không?”
Nghe vậy, cho dù là bản dự phòng khắc sâu trong tâm trí, Hàn Dương cũng định xóa đi.
Cố Noãn nghe lời như vậy, vậy Hàn Dương cũng phải nói được làm được.
Tuy nhiên, âu phục cấm dục và quần lót chữ T dâu tây nếu để Cố Viễn Sâm biết được thì hắn sẽ âm thầm đuổi Cố Noãn ra khỏi tập đoàn Cố thị luôn.
Đêm còn dài, phòng làm việc đã sớm bật đèn.
......
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Những ngày sau đó, Cố Noãn và Hàn Dương bắt đầu yêu xa hai tháng.
Hàn Dương đến H. quốc đóng phim, Cố Noãn ở lại C. quốc vừa chuẩn bị thi cuối kì, vừa chiến đấu với các dự án của công ty, mỗi người đều rất bận đến không thể ngẩng đầu.
Kết quả là Cố Noãn gầy đi trông thấy, vì vậy Quý Mạc không thể không đàm luận với Cố Viễn Sâm.
“Em nghĩ tốt hơn là đợi Tiểu Noãn tốt nghiệp đại học xong lại đến công ty đi.” Quý Mạc tự tay chuẩn bị bữa tối trong bếp, hầm canh gà, sườn kho tàu và ức bò kho, vẻ mặt buồn bực mất tập trung nói, “Chương trình học ở Đại học C vốn bận rộn hơn những trường khác, ngày nào nó cũng phải chạy qua chạy lại như vậy, có thể không gầy sao?”
Cố Viễn Sâm ngậm bồ hòn, hắn không có giao nhiều việc như vậy cho Cố Noãn. Đó là Cố Noãn tự mình đòi việc để âm thầm kiếm tiền.
Hắn lấy lòng giúp Quý Mạc lấy một cái đĩa: “Thằng bé muốn mua xe cho Hàn Dương, không phải em không biết.”
“Tiền tiêu vặt mấy năm nay của nó còn không đủ mua xe sao?”
“Xe vài trăm ngàn, có lẽ nó còn coi thường.”
Quý Mạc choáng váng, vốn dĩ hai chiếc ô tô y mua cho hai đứa nhỏ cũng chỉ có vài trăm ngàn. Suy cho cùng, trong lòng Quý Mạc nghĩ, ở tuổi của Cố Noãn không cần phải khoa trương một chiếc xe dùng để đi lại.
Cố Viễn Sâm nhìn thoáng qua cũng đã biết Quý Mạc đang nghĩ gì. Hắn ho khan một tiếng, uyển chuyển nói: “Con cái lớn rồi cũng có sĩ diện. Hơn nữa, Tiểu Noãn không xòe tay xin tiền chúng ta, cũng không yêu cầu chúng ta tặng cho nó chiếc xe bao nhiêu tiền. Nó chỉ muốn tự mình kiếm tiền để mua một chiếc xe tốt cho Hàn Dương, chúc mừng thằng bé lần đầu tiên được diễn vai nam chính mà thôi.”
Quý Mạc không lên tiếng.
Cố Viễn Sâm lau tay, nắm vai Quý Mạc và nói tiếp: “Thằng nhóc Hàn Dương này bởi vì nguyên nhân gia đình lúc trước mà từ trước đến nay không muốn tổ chức sinh nhật. Tiểu Noãn hiếm khi tìm được lý do tặng cho nó một chiếc xe, chúng ta không cần quản nhiều.”
“Không phải em không đồng ý để nó mua một chiếc xe đắt tiền cho Hàn Dương...”
“Anh biết, em đang cảm thấy đau lòng Tiểu Noãn vất vả“. Trong lòng Cố Viễn Sâm đều biết rõ, sống chung nhiều năm như vậy, Quý Mạc nhấc mắt một cái hắn cũng biết y có ý gì. “Hiện giờ Cố Noãn nỗ lực, sau đó cũng sẽ là cánh chim bảo vệ nó. Huống chi, nó biết tự mình làm việc chăm chỉ là chuyện tốt, chúng ta nên ủng hộ. “
Tất nhiên, Cố Viễn Sâm cũng nói: “Anh sẽ điều chỉnh lại công việc của thằng bé, không để nó tăng ca quá độ nữa“.
Quý Mạc cúi đầu, bị Cố Viễn Sâm thuyết phục, mi dài run run: “Em biết rồi.”
Cố Viễn Sâm cười, hôn y một cái: “Không tức giận?”
“Em không tức giận.”
“Được rồi, em không tức giận.” Cố Viễn Sâm nói, liền ôm hôn y thêm một cái. “Em có tức giận hay không đều được, anh đều thích.”
Lúc này Quý Mạc mới bật cười: “Em biết rồi.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Không ngờ Cố Noãn đói bụng vừa chạy vào bếp đòi ăn, lại bắt gặp cảnh tượng như vậy. Cậu “Ôi ôi” hai lần, che mắt lại, bộ dạng tiểu tử thối y như còn bé.
“Con bị thức ăn cho chó chiếu thẳng mắt rồi, a, con mù rồi!”
Cố Noãn cảm thấy mệnh mình thực sự là khổ, không chỉ xa cách Hàn Dương, mà còn là bóng đèn khi ở nhà. Mặc dù chức năng bóng đèn này từ nhỏ cậu đã làm, kỳ thật cũng quen rồi.
Cậu nghĩ, chờ thêm thời gian nữa, đợi qua Tết Hàn Dương trở về nghỉ ngơi vài ngày. Khi đó, món quà năm mới của cậu chuẩn bị cho Hàn Dương cũng đã sẵn sàng.
Biết đâu trong bộ phim này của Hàn Dương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn phải thừa dịp mùa đông của H. quốc để nhanh chân quay cho kịp. Trong khoảng thời gian đó tình cờ trùng với đêm giao thừa ở trong nước.
Cố Noãn không thể chịu đựng được cảnh cô đơn, nhưng không thể bỏ mặc hai vị cha già trong nhà, nhăn nhăn nhó nhó ở nhà đợi qua mùa xuân, đi thăm chúc tết họ hàng. Ngày nào đôi lông mày của cậu cũng rũ xuống, gần như chiếu cáo thiên hạ cậu đang mắc bệnh tương tư.
Ngay cả món quà năm mới mà Quý Mạc tặng cũng không giúp cậu hăng say, chán nản thở dài dựa vào ghế sô pha.
Quý Mạc bất lực nói với Cố Viễn Sâm: “Hàn Dương không về ăn tết, ngay cả khi chúng ta tặng nó một chiếc xe thể thao nó cũng không vui.”
Cố Viễn Sâm cũng miễn cưỡng chỉ vào ly trà sữa trên bàn: “Sáng nay, Tiểu Noãn xem tin tức. Nghe nói Hàn Dương đi H. quốc quay phim không có fan đi theo. Nó tức giận đến mức trà sữa cũng không uống.”
“Sao lại tức giận như vậy?”
“Bởi vì minh tinh khác đều có rất nhiều fan hâm mộ đi theo, Hàn Dương nhà chúng ta thì không.”
Quý Mạc vừa nghe, cũng tức giận.
Cố Viễn Sâm hối hận vì đã nói ra chuyện này.
Sau đó, Quý Mạc sâu xa nói: “Bây giờ chúng nó đã đánh dấu nhau, xa cách lâu như vậy quả thật không tốt...”
Trà sữa còn không uống, thật sự là chuyện lớn.
Nhưng để Cố Noãn đến H. quốc một mình, Quý Mạc không yên tâm. Hàn Dương bận rộn như vậy, nếu không có thời gian để ý tới Cố Noãn, Cố Noãn sẽ chỉ có một mình, dù thế nào cũng nhất định phải có người đi cùng.
Mà khi gia đình Tô Mộc đến Cố gia chúc Tết thì cũng đã gần hết kì nghỉ tết. Tô Mộc và Cố Noãn đều còn là sinh viên, cho đến khi kết thúc kỳ nghỉ đông vẫn còn một nửa thời gian.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hôm nay tình cờ là ngày Cố Noãn nhận xe mới của mình và Hàn Dương, Tô Mộc mang theo quà chúc tết đến, nhìn hai chiếc xe mới đậu ở sân trước biệt thự, y không tự chủ được nuốt nước bọt.
Y kéo ống tay áo Tô Linh: “Mẹ, chiếc xe thể thao bên trái có giá bằng một căn nhà của chúng ta đúng không?”
Tô Linh đẩy cánh tay y: “Cái gì mà một căn, hai căn cũng có thể. Con đứa nhỏ này, mau mau lau nước miếng, đừng để Cố Noãn nhìn thấy!”
Tô Mộc vội lau miệng, nào có nước miếng đâu.
Ba của Tô Mộc cười to: “Mẹ con chọc con mà con cũng tin sao?”
Tô Mộc: “... Mẹ có thể trưởng thành một chút không?”
Tô Linh cũng vui vẻ, cuối cùng thấp giọng nói thêm: “Nhà chúng ta còn đang trả nợ. Con cũng đừng nghĩ mua xe. Mẹ thật sự không có tiền mua cho con.”
“Không cần, con có xe đạp của mình.” Đây là chút kiên cường cuối cùng của Tô Mộc.
Vừa dứt giọng, Cố Noãn đã từ trong nhà bước ra chào họ: “Chú Tô, dì Tô, mau vào đi, ba cháu vừa chuẩn bị chuẩn bị trà ngon cho hai người.” Vừa nói, cậu vừa bước tới kéo Tô Mộc gấp rút chạy vào phòng của mình.
Tô Mộc còn muốn ở lại phòng khách nếm thử trà bánh do Quý Mạc làm, hung hăng nói: “Cậu làm sao vậy, làm sao vậy?”
Cố Noãn đóng cửa lại: “Cậu đi chúc tết xong hết rồi à?”
“Đúng vậy, nhà cậu là nhà cuối cùng, không phải năm nào cũng như thế này sao?” Vì không thể biểu hiện nịnh nọt rõ ràng như vậy, Tô gia luôn đi chúc tết Cố gia cuối cùng.
“Cậu đã hoàn thành bài tập về nhà chưa?”
“Cậu điên rồi sao, tớ làm gì có bài tập?” Tô Mộc nói: “Cậu có rắm thì mau thả.”
Cố Noãn cầm tay y: “Cậu có muốn đến H. quốc truy tinh (*)...Phi, không phải.” Cậu phải sắp xếp lại lời nói, “Cậu có muốn đến H. quốc du lịch không? Tớ bỏ tiền, bao ăn bao ở!”
(*) Truy tinh: theo đuổi thần tượng