Dâu Tây Ba Ba Pi

Chương 86: Chương 86: Bố thiên vị ba




Hàn Dương đặt cốc cà phê xuống, tranh thủ giờ nghỉ giải lao ngắn ngủi, thật sự thần không biết quỷ không hay đi đến phòng nghỉ ngơi của mình. Vừa đến ngoài cửa, quả nhiên, anh đã nhìn thấy trợ lý của Cố Noãn là Tiểu Từ.

Tiểu Từ là một Beta nữ thận trọng, hơn Cố Noãn chỉ vài tuổi. Cô chuyên nghiệp nghiêng người đứng ở một bên, mở cửa phòng chờ cho Hàn Dương rồi làm động tác “mời”: “Hàn tiên sinh, tiểu Cố tổng đang đợi ngài ở bên trong.”

“Cảm ơn.”

Sau khi Hàn Dương đi vào, anh nhìn thấy Cố Noãn mặc một bộ âu phục thẳng tắp.

“Chào ngài, tiểu Cố tổng.” Hàn Dương không khỏi cong khóe miệng.

Cố Noãn đang ngồi bắt chéo chân, ưu nhã ngồi trên ghế salon, tay cầm máy tính bảng, hơi cúi đầu kiểm tra tài liệu công việc. Khi nghe thấy giọng nói của Hàn Dương, cậu ung dung giương mắt, nói nhỏ: “Đóng cửa lại.”

Dáng dấp này, phảng phất như mấy cái tin nhắn lúc nãy không phải cậu gửi.

Hàn Dương nghe lời đóng cửa lại, tiện thể khóa lại luôn.

Trong một giây tiếp theo, Cố Noãn đặt máy tính bảng xuống, lao tới Hàn Dương với tốc độ 100 mét bức lên: “Anh!”

Cọ cọ, hôn hôn, còn nhõng nhẽo.

“Bố giao cho em rất nhiều việc đó!” Cố Noãn giận dỗi không có chỗ phát tiết, ôm Hàn Dương không chịu buông, ngửi tin tức tố bạc hà từ Hàn Dương như một con chó con, tóc tai rối tung cọ loạn trên ngực Hàn Dương.

Vừa nhìn thấy Hàn Dương, ngữ khí của cậu trở nên mềm mại hơn không ít: “Em sắp bị tài liệu công việc đè chết rồi. Em thật thê thảm. Em thật đáng thương. Anh à, chỉ anh ôm em thì em mới có thể khá hơn.”

Cậu hết lần này đến lần khác ngửi ngửi Hàn Dương, hơi thở nóng rực. Rõ ràng là cậu đã uống thuốc ức chế rồi mới đến, nhưng tin tức tố dâu tây trên người cậu đã rối loạn ngay lúc cậu vừa thấy Hàn Dương. Sau khi đánh dấu, ​​ở trước mặt Hàn Dương, Cố Noãn có thể mềm mại như một bể nước mật.

Cậu ngẩng đầu, hôn môi Hàn Dương, hai đôi môi ấm áp quyện vào nhau, trong lúc triền miên, Hàn Dương mút cắn môi cậu một cái, không mạnh, nhưng đủ để hút hồn Cố Noãn.

“Anh ơi.” Âm thanh Cố Noãn nhuyễn nhu, cậu đứng không vững phải dựa vào cánh tay Hàn Dương, mổ cằm Hàn Dương.

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Một tay Hàn Dương nâng mông Cố Noãn lên, để hai chân cậu quấn lấy người mình, sau đó bế cậu lên áng chừng một chút, nói: “Nhẹ hơn rồi, gần đây em ăn không ngon sao?”

Cố Noãn ấu trĩ liền ủy khuất nói: “Bởi vì em đang mắc bệnh tương tư đó.”

Hàn Dương bị cậu chọc cười, hôn cậu, cùng cậu ngồi trên ghế salon, khen: “Cố Noãn, em mặc âu phục trông rất đẹp.”

“Cũng không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy.”

Cố Noãn được khen, tâm trạng dần dần chuyển biến tốt, “Anh ơi, có chuyện gì chúng ta gọi điện thoại sau đi, bây giờ anh nhanh hôn em đi, em phải lập tức trở về công ty. Một lát nữa còn phải mở một cuộc họp, nếu bị bố biết em đến muộn chắc chắn em sẽ bị mắng đấy! Ai, mấy cái hội nghị đó rất nhàm chán, nhưng em lại không thể như quân nhân đào ngũ, nhất định phải nghiêm túc lắng nghe, sau đó phải đề xuất phương án cho bố nghe. Bố nói bây giờ cái gì em cũng không hiểu, cái gì cũng phải từ từ học, như vậy sau này mới có thể quản lý tốt...”

Cố Noãn nói Hàn Dương nên dành thời gian để hôn mình, nhưng cậu vẫn cứ huyên thuyên, Hàn Dương thật sự không tìm được cơ hội để hôn cậu.

Hơn nữa, Cố Noãn tính tình thích lải nhải, sợ rằng đã nhịn hết cỡ trong công ty rồi. Lúc này khi nhìn thấy Hàn Dương, máy nói đã mở nào có thể tắt được. Để một người lắm lời phải giả trang lạnh lùng, cả ngày không nói câu nào thật sự là quá làm khó người ta.

Hàn Dương không ngắt lời cậu, xoa xoa lỗ tai cậu, nghiêm túc lắng nghe Cố Noãn càu nhàu.

“Anh không biết bây giờ bố nghiêm khắc đến thế nào đâu. Bố không cho em cười ở công ty, nói em cười lên trông thật ngốc, sẽ bị coi thường...”

Cố Noãn bắt chước vẻ mặt nghiêm túc của Cố Viễn Sâm, nhướng mày: “Bố nhìn em với vẻ mặt này này, còn nói với em là, 'Tiểu Noãn, thương trường như chiến trường. Ấn tượng đầu tiên bị xem nhẹ sẽ gây bất lợi về sau.' May là lúc em không nói chuyện trông không dễ chọc, nếu không những ngày tháng sau này làm sao em vượt qua nổi đây.”

“Em phải nghe lời chú Cố, chú ấy cũng vì muốn tốt cho em. Kiên trì một chút, nghe lời.” Hàn Dương dịu dàng nói.

Cố Noãn chép miệng, cụp mắt xuống, lông mi hơi dài run lên, cảm xúc thay đổi nhanh như lật sách: “Anh ơi, anh có biết không, em đang thực tập...không lương.”

Còn điều gì tồi tệ hơn điều này nữa không?

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Mười giờ tối hôm đó, Cố Noãn vẫn còn tăng ca ở công ty.

Ban ngày được ở cùng với Hàn Dương, hiện giờ cậu tràn đầy năng lượng, có ở lại đến nửa đêm cũng không thành vấn đề.

Trợ lý Tiểu Từ gõ cửa tiến vào, đặt tài liệu đã hoàn thành tốt lên bàn: “Tiểu Cố tổng, đã muộn rồi, mấy việc còn lại để ngày mai hẵng tiếp tục đi?”

“Không cần, tôi sắp xong rồi. Tiểu Từ, cô về trước đi. Tài liệu vừa rồi làm phiền cô, cám ơn cô đã giúp đỡ.” Cố Noãn cầm lấy những tài liệu này, lật xem từng trang, dưới ánh đèn, dáng vẻ nghiêm túc suy tư và thái độ làm việc nghiêm cẩn đó dĩ nhiên là phiên bản nhỏ của Cố Viễn Sâm, nhưng còn quyến rũ hơn nhiều so với Cố Viễn Sâm.

Tiểu Từ mỗi ngày thưởng thức sắc đẹp, lại có lương cao nên tự nhiên không có gì không vui. Hơn nữa, vị lãnh đạo tương lai Cố Noãn thực sự rất thú vị, nhìn thì cao lãnh nhưng thực sự rất dễ hòa đồng.

Cô mỉm cười mãn nguyện: “Đây là chuyện tôi nên làm.” Sau đó, cô giúp cậu sắp xếp lại giấy tờ trước khi tan tầm

Công ty vắng tanh không ánh đèn, nhân viên tăng ca không có mấy người, đến 11 giờ, Cố Noãn có lẽ là người duy nhất còn ở lại.

Lúc này, Cố Noãn bất ngờ nhận được một tin nhắn – tài khoản ngân hàng của cậu đã nhận được một số tiền đáng kể.

Cố Noãn dụi mắt, còn tưởng mình nhìn lầm.

Nào biết nửa phút sau, Cố Viễn Sâm đã gửi cho cậu một tin nhắn: [Nếu con muốn tiền lương thì có thể trực tiếp nói với bố. Không cần cáo trạng với Hàn Dương, để Hàn Dương tìm ba con cáo trạng. Nhưng Cố Noãn, với năng lực làm việc hiện tại của con, bố cảm thấy trả lương cao cho con vẫn còn sớm, cho nên đó là tiền tiêu vặt bố cho con. Con phải cố gắng nhiều hơn nữa.]

Cố Noãn kích động, nhìn sai trọng điểm, cấp tốc trả lời Cố Viễn Sâm: [Anh không có cáo trạng! Chắc chắn là ba tự mình hỏi! Sao bố có thể đổ tội lên người anh chứ?]

Cố Viễn Sâm không hổ cũng họ Cố, khi gặp phải chuyện như thế này, hắn cũng nhìn sai trọng điểm: [Không lẽ tự nhiên ba của con hỏi?]

Cố Noãn: [Bố thiên vị ba, con không nói chuyện với bố nữa, con của bố còn phải tăng ca.]

Lần này, Cố Viễn Sâm trực tiếp gọi đến: “Đã mấy giờ rồi mà còn tăng ca? Mau về nhà ngủ, công việc chưa làm xong thì cũng để đó đi, con còn ở trong giai đoạn thực tập, mọi việc cứ từ từ là được.”

“Không sao, con còn có thể chống đỡ được. Con đã sớm nghe chú Trần nói bố đã mua một căn biệt thự ở nước ngoài.”

“Trần Viễn, cái đồ miệng rộng này...”

Cố Noãn tri kỷ nói: “Bố, bố đừng lo lắng, con sẽ không để cho bố thất vọng.”

Sự thật đã chứng minh, yêu đương sẽ không ảnh hưởng đến việc thừa kế gia nghiệp. Năng lực làm việc và học tập của Cố Noãn đều rất tốt, Cố Viễn Sâm nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí ôn hòa, vui mừng nói: “Được rồi, con mau về nhà đi, ngoan. Để tài xế đưa con đi. Xe của công ty con chưa quen đâu, đừng tự mình lái. Ba con đêm nay có lẽ sẽ ngủ lại công ty, con về nhà sẽ ở một mình, trên đường chú ý an toàn.”

Tâm tư của Cố Noãn vẫn còn trên văn kiện trên bàn làm việc: “Bố, tối nay con không định về nhà. Làm xong công việc con sẽ ngủ lại công ty.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Cố Viễn Sâm sắp xếp cho Cố Noãn một phòng làm việc có sẵn phòng nghỉ ngơi, đầy đủ tiện nghi, giống như một phòng trọ nhỏ dành cho người độc thân.

Thực sự là đãi ngộ dành cho nhân viên cấp cao ở lại tăng ca.

Ngoài ra, cậu còn có một tính toán nhỏ: “Bố ơi, cái đó...”

“Thế nào?”

“Nếu lần này con hoàn thành dự án mà bố giao con, bố có thể trả trước lương cho con không?”

“Nếu làm tốt thì đương nhiên có thể.” Cố Viễn Sâm hỏi, “Tiền tiêu vặt bố vừa cho con không đủ sao? Con định mua cái gì?” Tiền tiêu vặt hắn vừa gửi cho cậu không nhỏ.

“Con, con muốn mua xe cho anh.”

Cố Noãn vốn đã xem qua sẽ mua chiếc xe nào, nhưng tất cả tiền tiết kiệm của cậu công lại cũng không đủ.

“......”

“Bố?”

“Ba con đã sớm chọn xe rồi, dự định sau tết sẽ đưa cho Hàn Dương. Con cũng có một chiếc.”

Cố Noãn nghe vậy thì cuống lên: “Không được! Xe của anh phải do con tặng, nhất định phải là do con tặng! Xe của con...hai người cứ tặng đi.” Cậu phân rõ ràng: “Hạng mục này làm xong, bố phải phát lương cho con, con đã đánh giá, hạng mục này sau này sẽ có thể kiếm ra tiền!”

Cố Viễn Sâm không làm gì được cậu: “Bố biết rồi, điều kiện tiên quyết là con phải làm cho tốt.”

Nói thì nói vậy, nhưng với tính cách của Cố VIễn Sâm, thời điểm đó hắn chắc chắn sẽ trả cho Cố Noãn một khoản lương đáng kể. Dù sao con trai mình cũng đã vất vả cố gắng, hắn làm cha mẹ mà không ủng hộ sao?

Sau khi Cố Noãn yên lòng cúp máy, cậu vui vẻ đăng một dòng trạng thái mới trên mạng xã hội: [Tiến lên!]

Cố Viễn Sâm nhanh chóng khen ngợi và bình luận: [Nghỉ ngơi sớm một chút, trong tủ ở phòng nghỉ có chăn mới, ba con mua cho con đấy.]

Cố Noãn trả lời Cố Viễn Sâm: [Cảm ơn bố và ba = 3 =]

Hai mươi phút sau, Hàn Dương gửi cho cậu một tin nhắn: [Anh có mua trà sữa đến cho em, đang ở dưới cổng công ty. Anh không có thẻ không lên được, em xuống lấy đi, anh còn phải về phim trường.]

Cố Noãn: “!”

Cậu lập tức mở cờ trong bụng, không chút do dự chạy nhanh ra thang máy. Dù sao bây giờ công ty cũng không có ai nên cậu muốn làm gì thì làm, cười tươi như hoa cũng không có ai quan tâm.

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Nhưng cậu không ngờ mình lại gặp một nhân viên nửa đêm quay lại công ty vì bỏ quên đồ.

Cố Noãn từ từ thu lại nụ cười, tư thế vui vẻ cứng ngắc dừng lại tại chỗ. Sau đó, trong bầu không khí khó xử, cậu trở lại vẻ nghiêm túc thường ngày và bước vào thang máy mà không nói một lời. Cậu liếc nhìn người nhân viên rồi nhàn nhạt nói: “Không xuống à?”

Nhân viên lắc đầu, lắp ba lắp bắp: “Tôi...tôi sẽ đi sau. Mời...mời ngài đi trước.”

“Ừm.” Cố Noãn bình tĩnh đóng thang máy, giả vờ như mọi khi.

Ngay khi cửa thang máy đóng lại, nhân viên này tự tát mình một cái: “Mình đang mơ à?”

Tiểu Cố tổng...đáng yêu như vậy sao??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.