Dâu Tây Ba Ba Pi

Chương 25: Chương 25: Đây rồi, đẹp trai đúng không?




Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Tám giờ sáng, Cố Noãn mới ngủ dậy.

Không gian phòng đơn của ký túc xá không lớn, Cố Noãn có thể tự mình thu xếp. Vì Hàn Dương đã chuyển ra ngoài ở, nên bây giờ cậu tạm thời không có ý định về nhà. Từ trường đến chỗ của Hàn Dương còn gần hơn, còn có xe buýt chạy ngang, nếu không tắc đường thì chỉ mất 20 phút đi xe.

Cậu rửa mặt trước gương, khi cậu chạm vào chiếc balo đang treo trên người, bên trong miệng túi rơi ra một tấm danh thiếp.

Là danh thiếp của Hạ Phi, Cố Noãn cầm lên, sau đó nghĩ đến chuyện xấu hổ lúc trước.

Bốn ngày trước, buổi thử vai của Hàn Dương diễn ra suôn sẻ, ai cũng có thể thấy ra đạo diễn Hạ Châu Vũ rất hài lòng, ông còn yêu cầu Hàn Dương nói một chút về lý giải của anh đối với nhân vật này.

Hàn Dương nói xong cũng đã chín giờ tối. Bởi vì còn những người khác muốn thử vai, Hàn Dương và Cố Noãn không ở lại quá lâu vì sợ làm phiền Hạ Phi.

Hạ Phi nhiệt tình, tiễn hai người đến tận cửa thang máy. “Nhìn biểu tình của ba anh chắc là ổn.” Hắn nói, “Cứ thoải mái chờ thông báo. Tin anh đi, anh không nói sai đâu.”

“Cảm ơn Hạ ca.” Hàn Dương nhỏ giọng nói, trong lòng vẫn có chút căng thẳng.

Cố Noãn theo sát anh, nói: “Làm phiền Hạ ca.”

“Khách khí với anh làm gì?” Hạ Phi xoa xoa mũi, cảm nhận được cái lạnh của màn đêm: “Hàn Dương, cậu đưa Tiểu Noãn về trước đi, trời cũng muộn rồi, lái xe cẩn thận một chút.” Vừa rồi hắn đã dành thời gian để trò chuyện với Cố Noãn, biết kí túc xá của cậu có giờ đóng cửa.

Sau khi nghe Hạ Phi đổi cách xưng hô với Cố Noãn, Hàn Dương hơi ngẩn người một chút rồi gật đầu: “Vậy chúng ta về trước.”

Thang máy vừa vặn đến.

Cố Noãn dẫn đầu bước vào, Hàn Dương lần thứ hai cảm ơn Hạ Phi.

Ngay khi cửa thang máy đóng lại, Cố Noãn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Cậu lau mồ hôi trên trán, “Anh à, vừa rồi em căng thẳng muốn chết.”

Hàn Dương ấn lầu một, cười với cậu: “Anh cũng hồi hộp.” Sau đó, anh nhìn mấy con số đang nhảy trên bảng điều khiển trong thang máy, hỏi: “Em cùng Hạ ca hàn huyên rất nhiều sao?”

Anh nghe anh ấy gọi em là “Tiểu Noãn“.

Nhưng lời này Hàn Dương không nói ra, anh giả vờ hờ hững, khóe miệng vẫn mang theo ý cười đối với Cố Noãn. Hàn Dương thỉnh thoảng sẽ diễn trò, ngay cả đôi khi đối mặt với Cố Noãn, anh cũng không có biện pháp thể hiện con người thật của mình.

Cố Noãn bị nụ cười của Hàn Dương khiêu khích khiến trái tim cậu nhảy nhót, nhưng cậu không để ý nhiều như vậy. Cậu dịch lại gần Hàn Dương. “Anh ấy kể cho em nghe những chuyện khi các anh còn ở nước ngoài, đều rất thú vị.”

Hàn Dương không nói gì.

Cố Noãn nhận thấy sự nặng nề của Hàn Dương, giải thích, “Em sợ mình nói sai sẽ gây ra rắc rối cho anh, nên em đã cố gắng không nói lời nào.”

Hàn Dương nhanh chóng nói: “Ý của anh không phải như vậy.”

Cố Noãn nào quản anh có ý gì, cậu chỉ muốn vui vẻ trò chuyện với Hàn Dương, vừa nãy cậu nghẹn nói đến chết rồi.

“Anh ơi, lúc anh thử vai thật sự giống như đã biến thành người khác vậy đó. Diễn quá tốt luôn, em là người ngoài nghề mà còn cảm thấy hay.” Cố Noãn nghĩ, đại khái là trời thưởng bát cơm, diễn xuất trời cho đúng không?

Cậu không biết nhiều về ngành công nghiệp giải trí, chỉ thấy buổi thử vai nhỏ này thần kỳ vô cùng.

Chờ ra khỏi thang máy, cậu vây quanh Hàn Dương tò mò hỏi: “Nếu lần này đóng phim, vậy có tính là anh ra mắt không?”

“Coi là như thế.”

Cố Noãn nhảy nhót về phía trước hai bước, bộ dạng rất đắc ý. “Vậy thì chờ bộ phim ra mắt, em sẽ mời cả trường xem phim!”

“Đừng lãng phí tiền.” Tâm trạng Hàn Dương dần dần bình tĩnh lại, “Phim còn chưa bắt đầu, anh còn chưa nhận được thông báo.”

“Hạ ca nói vậy chắc không thành vấn đề. Dù lần này anh diễn thì chẳng lẽ không có lần sau? Anh sẽ đóng phim. Hơn nữa xem phim anh đóng thì sao là lãng phí tiền? Nếu anh nghĩ em quá khoa trương, vậy em chỉ mời cả khoa em đi xem thôi, được không?”

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Cố Noãn đã tiết kiệm được tiền, lúc đó cậu sẽ bao vài rạp chiếu phim.

Dù sao thì Cố Noãn cũng là phú nhị đại, chỉ là cậu điệu thấp thôi nha.

Hơn nữa, thời điểm đó có khả năng không cần cậu ra tay, không chừng hai người lớn trong nhà đã nghiêm túc tính toán bao một rạp chiếu phim để hỗ trợ tác phẩm đầu tay của Hàn Dương.

Nghĩ đến điều này, Cố Noãn rất háo hức, cứ như thể ngày mai bộ phim sẽ ra mắt.

“Anh ơi, em rất mong đến ngày đó! Anh phải nhanh ra mắt, nhanh chóng trở thành đại minh tinh. Em là fan số một của anh, mỗi ngày đều sẽ ủng hộ anh. Nghe nói minh tinh sẽ chụp ảnh tại sân bay, vậy em cũng sẽ đến đó chụp ảnh cho anh. Em sẽ sử dụng cái máy SLR mà anh tặng em để chụp cho anh. Em nghe Tô Mộc nói cách tốt nhất để truy tinh (*) là chụp ảnh, chỉnh hình ảnh và ghép video, mấy cái này em khẳng định vừa học em sẽ biết ngay. Còn có còn có...”

(*) Truy tinh: theo đuổi thần tượng, theo đuổi minh tinh.

Nhìn Cố Noãn không ngừng nói chuyện của chính mình, Hàn Dương lại nâng khóe miệng, vừa muốn nói gì đó, liền nghe thấy phía sau đột nhiên vang lên một tiếng ho khan lúng túng.

Khi cả hai quay lại, chính là Hạ Phi đang đuổi theo họ.

Trong tay hắn cầm điện thoại di động, ho khan hai tiếng đưa cho Hàn Dương, “Đây có phải điện thoại di động của cậu không. Vừa nãy có người thấy nó bị rơi trong phòng thử vai.”

Cố Noãn nuốt hết những lời nói cậu chưa hoàn thành, mở to hai mắt, cắn chặt môi dưới.

Hạ Phi liếc nhìn Cố Noãn, sau đó cười khan nói: “Rất tốt, rất tốt, là một đứa nhỏ hoạt bát.” Trong lòng hắn đã rút lại cụm từ “mỹ nhân lạnh lùng” rồi.

Trong nháy mắt, đã biến thành “Thiếu niên xinh đẹp lắm lời.”

......

Bây giờ nghĩ lại, Cố Noãn đứng lặng người trong giây lát, muốn vùi đầu vào đất.

Cậu cúi đầu, không có đất, chỉ có nước bắn tung tóe.

Sau khi rửa mặt xong, cậu khoác balo lên lưng, đến căn tin mua đồ ăn sáng. Dọc đường gặp rất nhiều bạn học chung khoa, mọi người vội vàng dậy sớm đến đó trước tám giờ rưỡi, hầu như tất cả đều đã ăn sáng.

Cố Noãn là người duy nhất đến muộn, cậu vội vàng mua một cái bánh bao, vừa đi vừa ăn. Nhân tiện, cậu còn đi đến cửa hàng tiện lợi mua một chai nước.

Phòng học hôm nay không quá lớn, là môn học bắt buộc đối với chuyên ngành của bọn họ.

Khi Cố Noãn bước vào, lớp học đã gần như chật kín. Cậu kiểm tra thời gian, đã tám giờ hai mươi và giảng viên vẫn chưa đến. Cố Noãn thấy một chỗ trống, mấy bạn học bên cạnh đều đang nghịch điện thoại di động.

Một trong số họ nhìn thấy Cố Noãn, còn đặc biệt nhìn cậu thêm vài lần nữa.

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Cố Noãn chủ động chào hỏi, “Chào buổi sáng.”

Các bạn học khác dường như không nghĩ cậu sẽ chào hỏi mình, họ dừng lại một lúc rồi mới quay lại với cậu, “Chào buổi sáng, ở đây vẫn còn một chỗ trống.”

Cố Noãn vội vàng đến đó ngồi xuống và lấy thuốc trong túi ra.

Bạn học Beta bên cạnh hỏi: “Thuốc ức chế sao?”

Vì để tránh phiền phức, Cố Noãn gật đầu, cũng không nói cậu đang dùng thuốc gì.

Bạn học đẩy cặp kính trên sống mũi, vừa mở miệng liền giống như đã quen thuộc lắm, “Omega các cậu có lúc thực sự rất không tiện, bên người lúc nào cũng phải mang theo thuốc.”

Cố Noãn không thấy bất tiện, trực tiếp nói, “Quen rồi cũng không sao.”

Bạn học rất vui khi thấy Cố Noãn không coi thường mọi người, tiếp tục câu được câu không nói chuyện với Cố Noãn. Lúc này, bạn học đề cập đến công ty gia đình của Cố Noãn, “Cậu có biết tập đoàn Cố thị không? Thuốc ức chế cậu đang dùng hiện nay đều do họ nghiên cứu phát triển. Trước đây, thuốc ức chế là dạng thuốc tiêm, không phải là thuộc viên tiện lợi như bây giờ.”

“Tôi cũng biết được đại khái.” Lịch sử phát triển của công ty nhà mình Cố Noãn biết rất rõ, nó bắt nguồn từ ông nội cậu đang ở nước ngoài. Khi Cố Noãn còn bé, mỗi kỳ nghỉ hè cậu đều sẽ đến chỗ của ông, được ông kể cho nghe về lịch sử phát triển của công ty.

Khi đó, Cố Noãn mỗi lần đều không nghe được mười câu, đã có thể ôm lấy cánh tay của Hàn Dương ngủ ngon lành.

Bạn học nhận thấy Cố Noãn bắt đầu buồn ngủ đã ngay lập tức nhắc nhở một câu: “Bố mẹ tôi nói nếu muốn làm việc cho Cố thị thì phải tốt nghiệp đại học C mới đủ điều kiện.”

“Vậy cậu đã đi được nửa chặng đường rồi. Chúc mừng cậu nha.” Cố Noãn thấy bạn học thực sự thích công ty của nhà mình, rất nể tình mà giơ ngón tay cái lên.

Bạn học ậm ừ, rất hài lòng với câu “Chúc mừng cậu nha.” của Cố Noãn, “Cậu cũng vậy.”

Các bạn học ngồi trước không khỏi thốt lên: “Cố Noãn, chúng tôi tưởng rằng cậu không thích nói chuyện, trước đây cũng không dám chào hỏi cậu.”

“Sao lại như vậy, tôi rất thích nói chuyện.” Cố Noãn mỉm cười, có thể từ một tảng băng biến thành mặt trời.

Ai không thích kết bạn với những người đẹp trai?

“Tốt lắm, lát nữa cậu có muốn đến căn tin ăn trưa không?”

“Chiều nay tôi có việc phải làm, lần sau đi.”

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Cố Noãn nhớ đến những tin đồn thất thiệt về mình trước đây, muốn nhân cơ hội này để làm quen với mọi người. Vừa tán gẫu, cậu theo thói quen lại nói về Hàn Dương, “Chờ sau khi anh của tôi ra mắt phim, tôi mời mọi người xem.”

“Anh trai của cậu là diễn viên sao? Tên anh ấy là gì?”

“Anh ấy mới bắt đầu phát triển, chắc chắn các bạn không biết anh ấy đâu.” Cố Noãn thấy giáo viên vẫn chưa đến, “soạt” một phát cậu rút một tờ tạp chí dự phòng trong balo ra đưa cho các bạn ngồi ở ghế trước. “Nhưng anh trai tôi đã là người mẫu lên tạp chí rồi, các cậu có muốn xem không?”

Các bạn cùng lớp: “Xem!”

Cố Noãn thuần thục lật đến trang nào đó, “Đây rồi, đẹp trai đúng không?”

Anh ấy tên là Hàn Dương.

Xin ủng hộ nhiều hơn nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.