Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Note: Từ chương này tác giả không còn đặt tên cho mỗi chương nữa nên mình xin mạn phép tự đặt nha <3.
Hạ Phi thề hắn thực sự không cố tình khoe mình có chìa khóa nhà của Hàn Dương trước mặt Cố Noãn. Hắn có cái chìa khóa dự phòng này hoàn toàn là bởi vì trước kia hắn từng một lần giúp Hàn Dương về đây lấy đồ, Hàn Dương liền để cho hắn giữ.
Hiện giờ, Hạ Phi lúng túng dùng chân đẩy cánh cửa nhà gồm một phòng ngủ và một phòng khách ra, trực tiếp đưa Hàn Dương vào phòng của anh.
“...Cái này, cái này...”
Cố Noãn nói: “Để anh ấy nằm lên giường trước đã.”
Hạ Phi ho khan một tiếng: “Đúng, đúng...”
Sau khi hai người đồng tâm hiệp lực đỡ Hàn Dương nằm trên giường, Cố Noãn không nói gì cả.
Hạ Phi đứng không được, ngồi cũng không xong, vừa lúc hắn muốn nói gì đó để hòa hoãn bầu không khí liền nghe Cố Noãn chậm rãi nói: “Hạ ca, cho em xem chìa khóa một chút được không?”
Hạ Phi nghĩ: Toang rồi.
Hắn an ủi Cố Noãn: “Tiểu Noãn, thật ra, chìa khóa không phải là tôi muốn...”
Hàn Dương nhất định muốn đưa cho tôi?
Không đúng, nói như vậy hiểu lầm càng sâu không phải sao?
Hạ Phi định sắp xếp lại từ ngữ, trước tiên hắn đưa chìa khóa cho Cố Noãn, để Cố Noãn cầm lấy chìa khóa nhìn trái nhìn phải một hồi, cuối cùng miễn cưỡng trả lại cho Hạ Phi.
Cố Noãn nói: “Thật tốt, ngược lại là em không có.”
“Nếu không cậu lấy cái này đi? Dù sao tôi không hay đến chỗ này lắm.” Hạ Phi cảm thấy chìa khóa trong tay nóng phỏng luôn.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Cố Noãn lắc đầu nhét chăn bông kĩ càng cho Hàn Dương: “Không cần đâu ạ, là anh ấy muốn đưa cho anh.”
“Tiểu Noãn, cậu, cậu cất đi.”
“Thật sự không cần, em không thường xuyên đến đây. Anh ấy cũng hay bảo em đừng đến.” Không cho mình chìa khóa, có lẽ chính mình cũng không được hoan nghênh.
Hạ Phi nghe ra chút ý tứ, liền nhanh chóng bênh vực Hàn Dương: “Tiểu Noãn, cậu hiểu lầm rồi. Để tôi nói cho cậu biết, hiện tại anh cậu đã ký hợp đồng với công ty của Lão Lương. Tuy rằng công ty của họ nhìn có vẻ trung bình, nhưng phúc lợi không tệ. Lão Lương đi cửa sau và cho người an bài cho Hàn Dương một ký túc xá, nhưng cậu ta không ở.”
Cố Noãn choáng váng.
“Đừng lo lắng, này, cậu nghĩ đi, nghĩ lại đi! Cậu ấy vì ai chứ? Kí túc xá thoải mái còn miễn phí mà cậu ấy không chịu ở, nhất định phải sống trong ngôi nhà thuê đổ nát này? Cậu nhìn ngôi nhà này xem, hỏng không hỏng, nát không nát?” Hạ Phi trong bóng tối nhắc nhở: “Nơi này cách trường học của cậu không xa đúng không?”
Cố Noãn đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Là vì em sao?”
Hạ Phi trịnh trọng gật đầu, cuối cùng cũng khiến Cố Noãn cười đến đỏ mặt.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn đôi má ửng đỏ của Cố Noãn, cảm thấy rất đáng yêu, không khỏi cười theo, lặp lại: “Còn không phải vì quan tâm đến cậu sao.”
Cố Noãn liếc nhìn thời gian, đã gần mười hai giờ.
Trán Hàn Dương hơi nóng, không đến mức như sốt. Nhưng có thể thấy mấy ngày nay anh ấy thực sự rất mệt mỏi.
Cố Noãn vui vẻ, không còn xoắn xuýt chuyện chìa khóa nữa, hỏi Hạ Phi: “Sau khi ký kết hợp đồng, anh ấy vẫn luôn bận rộn như vậy sao? Lúc nãy đỡ anh ấy, em cảm thấy anh ấy đã gầy đi rồi.”
“Trách tôi, trách tôi.” Hạ Phi nói, “Tôi vốn tưởng vai diễn đã được quyết định, nhất định là Hàn Dương không sai. Ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim (*)...Cũng may cuối cùng ba tôi vẫn chọn Hàn Dương, khiến cậu ấy sợ bóng sợ gió một hồi.”
(*) Trình Giảo Kim (chữ Hán: 程咬金; 589-665), là một đại tướng công thần khai quốc nhà Đường. Trong giai thoại dân gian, thường mô tả Trình Giảo Kim có thân hình to béo, sử dụng búa lớn (tam bản phủ) làm vũ khí. Khi ra trận, ông có tuyệt kỹ đánh 3 búa rất lợi hại, gần như vô địch. Tuy nhiên, nếu gặp cao thủ, đỡ được 3 búa này thì ông thất thế. Sau đó ông sẽ bỏ chạy, nghỉ ngơi xong lại quay lại đánh 3 búa tiếp. Ông là một người chịu lợi chứ không chịu thiệt, nên người ta hay gọi ông là chuyên gia phá bĩnh. Do đó, người nào mà hay nhảy ra giữa đường phá chuyện của người khác thì được gọi là Trình Giảo Kim.
Một bộ phim do Hạ Châu Vũ làm đạo diễn, trong vòng này ai không muốn cướp? Chỉ là một vai phụ rất nhỏ cũng phải cạnh tranh rất kịch liệt.
“Có lẽ cậu ấy bị chuyện này làm cho phiền lòng, hơn nữa cậu ấy không xuất thân chính quy, Lão Lương gần đây đã yêu cầu cậu ấy chạy theo mấy đoàn phim học hỏi, thực chiến một chút để mài giũa chính mình, nên mệt nhọc là đúng rồi.”
Cố Noãn lắng nghe, đau lòng muốn chết.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
“Nhưng cậu cũng đừng lo, khởi đầu đều như thế. Thừa dịp còn trẻ cố gắng một chút. Hơn nữa, Hàn Dương thật sự không ngại gian khổ.” Hạ Phi nhìn điện thoại, không định ở lại lâu hơn. “Anh đã gọi xe rồi, anh đưa cậu về? Đã muộn như vậy cậu về một mình sẽ không an toàn.”
Cố Noãn gặp được Hàn Dương liền không muốn đi, nhưng chỗ của Hàn Dương chỉ có một chiếc giường đơn.
Cậu đang định làm phiền Hạ Phi, đột nhiên nghe thấy Hàn Dương đang nằm ở trên giường khàn giọng, hô lên: “Cố Noãn?”
“Anh ơi!” Cố Noãn lập tức chạy tới, ngoan ngoãn nằm nhoài ở mép giường, “Em đánh thức anh sao?”
Hàn Dương nhìn cậu một cái, liền thấy viền mắt của Cố Noãn hồng hồng.
Anh nửa tỉnh nửa mê, ý thức không rõ, còn tưởng mình mơ thấy Cố Noãn ngoan ngoãn bồi bên cạnh, muốn nhìn sẽ nhìn, tựa như khi còn nhỏ, dính lấy anh ngồi bên cửa sổ đếm sao.
Anh không nhịn được đưa tay ra xoa xoa gò má của Cố Noãn: “Không có.”
“Anh ơi.” Âm thanh của Cố Noãn mềm nhũn, cọ cọ vào lòng bàn tay của Hàn Dương.
Hạ Phi thấy vậy liền cảm thấy có chút ngượng ngùng, hắn đi hai bước đến phòng khách, ra ngoài đợi Cố Noãn.
Tay Hàn Dương không rời khỏi gò má mềm mại của Cố Noãn, chăm chú nhìn Cố Noãn, cảm thấy Cố Noãn trông thật xinh đẹp làm sao, trông thật ngoan ngoãn làm sao, nhìn sao cũng thấy nhớ.
Đã gần hai tháng họ không được gặp nhau, một cuộc gọi video cũng không có.
Khác hẳn so với khi anh mới ra nước ngoài, Cố Noãn giờ đã độc lập, hiểu chuyện, không phải là đứa trẻ hay quấy khóc lúc nửa đêm muốn gọi điện video với anh nữa.
Hàn Dương có chút mất mát, nhưng cảm xúc này anh chỉ có thể đè nén dưới đáy lòng.
Cố Noãn sẽ lớn lên và khi lớn rồi, cậu sẽ không thuộc về anh nữa.
“Người đó có thể không phải là anh, anh phải sớm làm quen thôi, nhưng anh vẫn rất nhớ em.” Hàn Dương mơ màng nói, giống như nói mớ. Gần đây anh cực kỳ mệt mỏi, vài ly rượu vào bụng đã khiến anh uể oải, ý thức không rõ, anh hít một hơi thật sâu.
Cố Noãn không hiểu: “Anh, anh nói cái gì? Cái gì có phải là anh hay không?”
Hàn Dương không trả lời nữa, lần này anh thật sự ngủ mất rồi.
Cố Noãn ngốc nghếch nắm tay Hàn Dương, tim đập rộn ràng, ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng.
“Anh, nếu em nghe không lầm...anh nói anh nhớ em, đúng không?”
Nửa phút sau, cậu bước ra phòng khách, hai má vẫn còn ửng đỏ.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Cậu ngượng ngùng nói: “Hạ ca, em không đi đâu.”
Hạ Phi “À” một tiếng, thấy Cố Noãn xấu hổ gãi chóp mũi: “Hôm nay muộn quá rồi nên không cần phiền anh đưa em về đâu, anh đi đường nhớ chú ý an toàn nha.”
Nỗi lòng của cậu là: Anh em nói nhớ em rồi, em đây có thể đi sao? Đi rồi có còn là người không?
Cố Noãn trước một bước vẫy tay với Hạ Phi: “Tạm biệt.”
Hạ Phi: “...”
Hạ Phi: “Cậu ấy chỉ có một chiếc giường đơn, cậu ngủ ở đâu?” Nói xong cảm thấy mình nói nhiều quá, hắn tự vả miệng, “Tạm biệt! Bye bye!”
Cố Noãn: “Bái bai!”
Nhưng Cố Noãn vẫn đi xuống lầu một chuyến, lấy chìa khóa trong túi của Hàn Dương, đi mua đồ vệ sinh cá nhân.
Sau khi dọn dẹp đơn giản, Cố Noãn tìm thấy một chiếc thảm và một chiếc chăn bông mỏng từ tủ của Hàn Dương, trải xuống đất bên cạnh chiếc giường đơn của Hàn Dương.
Cố Noãn nằm nhoài ở mép giường, ánh mắt tràn đầy yêu thương không ngừng phóng ra bên ngoài. Nếu như Hàn Dương tỉnh lại, cậu cũng không dám nhìn như vậy. Cậu nắm tay Hàn Dương, lặng lẽ “chụt” một cái vào lòng bàn tay của Hàn Dương.
“Anh, ngủ ngon.”
Ngay khi vừa nằm xuống, Cố Noãn đã hắt hơi một cái.
Mùa này ngủ trên mặt đất, hình như có chút lạnh.
Hay là mở điều hòa? Nhưng mở điều hòa sưởi ấm, cậu sợ Hàn Dương sẽ bị nóng.
Cố Noãn ngồi dậy, thấy Hàn Dương ngủ rất sâu, thở đều và chậm. Anh đẹp trai quá, cậu nhìn chằm chằm một lúc rồi lại vui vẻ nằm xuống. Chưa đầy một phút, cậu lại bật dậy vì lạnh, cả người run rẩy.
Cứ trở đi trở lại như thế này, Cố Noãn sợ mình sẽ bị cảm mất.
Thời gian chậm rãi đến hừng đông, cho dù trời lạnh, Cố Noãn cũng buồn ngủ lắm rồi, đơn giản trải chăn bông ở dưới, tìm trong tủ của Hàn Dương một chiếc áo khoác, lấy ra đắp lên người.
Áo khoác còn có mùi hương bạc hà, rất tốt, nhưng hình như còn lạnh hơn.
“Hắt xì——”
Cố Noãn vừa ngủ vừa hắt hơi, đầu óc choáng váng, ma xui quỷ khiến cậu cảm thấy mình vừa chui vào chiếc chăn ấm áp.
Bởi vì quá mức ấm áp, Cố Noãn tưởng mình đang mơ.
Vì vậy, một đêm mộng đẹp.