Hàn Dương cùng Cố Noãn xuống lầu bắt taxi, nhưng đã lâu không bắt được chiếc nào.
Cố Noãn muốn ở chung với Hàn Dương, phiền nhiễu nói: “Cho dù gọi được xe, trở lại ký túc xá cũng đã qua giờ đóng cửa rồi, em không được vào. Nếu về nhà, ba nhất định sẽ mắng em.”
Chưa dừng lại ở đó, Cố Noãn còn bổ thêm một đao: “Ba chắc chắn sẽ nói đến anh, nói anh tại sao lại làm việc cực khổ như vậy. Nói nhiều quá ba sẽ bắt đầu đau lòng. Anh, anh cũng biết, nếu ba khó chịu một chút thôi thì bố không chừng sẽ cưỡng ép nhúng tay vào công việc của anh, đầu tư cho anh đóng phim truyền hình điện ảnh gì đó.”
Cố Noãn càng nói càng mạnh miệng: “Anh ơi, tuy rằng chúng ta từ nhỏ đã được giáo dục không được lãng phí, nhưng gia đình của chúng ta quả thật tương đối có tiền. Anh sẽ không quên chứ?”
Hàn Dương làm sao dám quên.
Cố Viễn Sâm và Quý Mạc không phải không có ý nghĩ này, đôi phu phu thường xuyên phát cơm chó này cực kỳ bao che khuyết điểm, đặc biệt là Quý Mạc, y thậm chí còn định sẵn tài nguyên tương lai cho Hàn Dương.
Vẫn là Hàn Dương cự tuyệt mãi, mới có thể ngăn chuyện như vậy phát sinh.
Anh không còn cách nào khác là chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ cho Cố Noãn: “Tối nay em ở lại đây đi.”
Một tia sáng lóe lên trong mắt Cố Noãn, cậu gật đầu liên tục, vui vẻ đáp: “Ừm!”
Hàn Dương thấy cậu cao hứng như vậy liền mỉm cười.
Cố Noãn dễ dàng bị nụ cười của Hàn Dương làm cho thần hồn điên đảo. Cậu dùng một tay che trái tim nhỏ bé đang đập mạnh của mình, tay kia nắm lấy Hàn Dương bước vào tòa nhà: “Anh ơi, bên ngoài lạnh quá, chúng ta mau vào đi. Em có chút đói bụng, em muốn nấu một tô mì để ăn. “
Hàn Dương nói: “Anh sẽ nấu cho em, đúng lúc anh cũng đói.”
“Không muốn, anh mệt rồi.” Cố Noãn khăng khăng muốn tự mình nấu mì.
Cố Noãn yêu cầu Hàn Dương đi tắm trước, trong khi cậu đang bận rộn trong bếp. Thoạt nhìn rất ra gì và này nọ.
Hàn Dương thấy vậy, yên tâm đi vào phòng tắm.
Nhưng kỹ năng nấu nướng của Cố Noãn gần như chỉ dừng lại ở việc luộc mì... Ngay cả khi cậu chần hai quả trứng cũng khiến một quả trở nên như trứng rán, làm cho luống cuống tay chân, nhưng quả còn lại thì không có chuyện gì.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Cố Noãn cho trứng luộc đã hơi cháy vào trong bát của mình, rồi cho cái còn lại vào bát của Hàn Dương, nhân tiện còn hâm nóng sủi cảo tôm.
Khi Hàn Dương bước ra khỏi phòng tắm, trên bàn đã có sẵn một bữa ăn tối thơm phức.
“Oa, anh, trong tủ lạnh anh còn có bia này.” Cố Noãn vẫn đang tìm đồ uống trong tủ lạnh, nhìn thấy bia, cậu không khỏi nuốt nước bọt. Ở nhà, Cố Noãn không có cơ hội uống bia, ở trường học càng không có. Người bạn tốt của cậu là Tô Mộc bị dị ứng với rượu, mỗi lần hai người ra ngoài ăn tối đều là uống trà sữa hoặc nước ngọt.
Hàn Dương còn đang lau tóc, trực tiếp nói: “Không được uống.”
“Em đã trưởng thành rồi tại sao không được uống?” Tâm tình Cố Noãn ngứa ngáy, lấy hai lon bia từ trong tủ: “Em nghe bạn học nói, từ lúc tốt nghiệp cấp ba họ đã bắt đầu uống rượu rồi.”
Hàn Dương tiến lại gần, vươn tay cầm lấy lon bia trong tay Cố Noãn: “Vậy thì cũng phải đợi hết lạnh rồi mới uống, nếu không sẽ tổn thương dạ dày.”
Sau đó, Hàn Dương đặt bia sang một bên.
Cố Noãn cực kỳ muốn uống, nhìn chằm chằm vào lon bia lẩm bẩm: “Phải đợi đến khi nào?”
Bởi vì ánh mắt của Cố Noãn chưa bao giờ rời khỏi hai lon bia, Hàn Dương trầm mặc một chút, thỏa hiệp khui một lon rồi rót một nửa vào ly. Anh đưa cho Cố Noãn, dặn dò: “Uống từ từ.”
Đây là lần đầu tiên Cố Noãn uống bia, ăn kèm với mì ramen, rất có tư vị.
Hàn Dương thực sự rất đói, anh ăn một hộp sủi cảo tôm, một quả trứng rán và một bát mì. Đợi đến khi anh đặt đũa xuống, Cố Noãn mới ăn non nửa bát mì mà đã không ăn nổi nữa.
Hàn Dương hỏi cậu: “Còn ăn nữa không?”
Cố Noãn lắc đầu: “Em no rồi.”
“Anh đi rửa bát.” Hàn Dương đứng dậy, thu dọn bát đũa trên bàn, “Em đi rửa mặt trước đi.”
Cố Noãn nâng ly bia gật đầu, không hiểu sao, ngữ điệu của cậu có chút trì hoãn: “Được rồi ~”
Hàn Dương không để ý lắm, anh bước vào bếp và bắt đầu thu dọn “bãi chiến trường” do Cố Noãn để lại. Khi anh đổ mì thừa của Cố Noãn vào túi rác, anh nhận ra rằng trứng trong bát của Cố Noãn đã bị rán cháy. Hàn Dương khựng lại, sau đó không khỏi bật cười, tâm tình thoải mái. Thật may là Cố Noãn không ăn phải cái trứng rán này, quả thực đã cháy đến rối tinh rối mù.
Không thể không nói, tiểu học bá Cố Noãn thực sự không có khiếu nấu ăn.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Nhưng không sao cả, những chuyện vặt vãnh như rán trứng thế này Hàn Dương có thể làm được. Nếu Cố Noãn muốn ăn những món phức tạp hơn, Hàn Dương cũng có thể học.
Nghĩ đến đây, Hàn Dương bị suy nghĩ của chính mình làm cho chấn động.
Kể từ khi biết được tâm tư của Cố Noãn vào đêm đó, anh sẽ luôn không thể kiểm soát được những suy nghĩ trong đầu của mình, ảo tưởng về những ngày anh và Cố Noãn sẽ sống cùng nhau.
Nhưng mỗi lần như vậy, Hàn Dương lại bị hiện thực đánh thức.
Mới hôm qua, anh nhận được một cuộc gọi từ đồn cảnh sát.
“Xin chào, có phải là Hàn Dương - Hàn tiên sinh không? Đây là đồn cảnh sát xx, Hàn Vĩnh Niên có phải là bố của anh không?”
Hàn Dương liếc nhìn ngày tháng trên chiếc điện thoại, không tiếng động mà nở nụ cười trào phúng.
Chỉ nửa tháng trước, Hàn Vĩnh Niên đã mãn hạn tù.
......
Hàn Dương không chủ động đi tìm lão, mà lẳng lặng đợi nửa tháng. Số phận dường như vẫn luôn xúi quẩy như vậy, cuối cùng Hàn Vĩnh Niên cũng tìm đến anh, hơn nữa còn thông qua phương thức báo cảnh sát.
Cách làm này dường như là một tấm gương, thời khắc đều đang nhắc nhở anh, báo cho anh rằng - chỉ cần một bên tử triền lạn đả (*) không buông tha, thì mối quan hệ cha con này không có cách nào gãy vỡ.
(*)Tử triền lạn đả (死缠烂打): quấn mãi không bỏ; da mặt dày; đẹp trai không bằng chai mặt; quấn chặt lấy
Vì vậy, Hàn Dương mỗi ngày đều khẩn cấp hi vọng Hàn Vĩnh Niên bất ngờ chết đi, nhưng qua mỗi một ngày, điều ước này đều không thành hiện thực.
Trong lòng Hàn Dương thường xuyên lặp lại câu hỏi: Tại sao ông ta vẫn còn sống?
Anh hy vọng Hàn Vĩnh Niên nên chết đi và tốt hơn hết lão nên xuống địa ngục.
Hàn Dương rũ mắt xuống, chậm rãi hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh lại mới đáp: “Ừ.”
“Hàn tiên sinh, sáng nay bố anh ngất xỉu ở chỗ chúng tôi. Sau khi tỉnh lại, ông ấy cứ khóc lóc kể lể không tìm thấy anh...” Giọng bên kia dường như đã quen với những chuyện này, sau khi xác minh Hàn Dương và Hàn Vĩnh Niên là hai cha con. Họ ngay lập tức liên lạc với Hàn Dương, “Thể chất của ông cụ không được tốt lắm, tinh thần của ông ấy có chút hoảng hốt. Bây giờ anh có thời gian để đưa ba mình đi không?”
Hàn Dương hầu như không do dự: “Ừ, tôi sẽ đến ngay.”
Sau bốn năm, khi Hàn Dương gặp lại Hàn Vĩnh Niên, bằng mắt thường anh thấy phát hiện lão đã già đi trông thấy.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hàn Vĩnh Niên còng sống lưng, trở nên rất nhỏ gầy. Vì ở trong tù cùng người khác tranh chấp, bị đánh đến nỗi một bên chân bị khập khiễng, khiến việc di chuyển trở nên khó khăn. Hàn Dương biết tất cả những điều này.
Lúc này, Hàn Vĩnh Niên đang ngồi trên ghế salon run lên bần bật, chiếc áo khoác mỏng đã không còn ấm nữa.
Hàn Dương bước tới, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn lão, giống như một thứ rác rưởi bẩn thỉu.
Hàn Vĩnh Niên run rẩy ngẩng đầu, mặt đầy nếp nhăn, ngây ngốc mở miệng: “Dương Dương...”
Hàn Dương cực độ chán ghét cái tên này, cậu ghét bỏ liếc nhìn Hàn Vĩnh Niên: “Đi ra với tôi.”
Có một chiếc taxi đậu trước đồn cảnh sát, Hàn Dương nhìn chằm chằm vào Hàn Vĩnh Niên rồi lên xe, ngồi vào vị trí phụ lái và báo địa chỉ cho tài xế.
Trong suốt hai mươi phút lái xe, hai cha con bọn họ không nói một lời nào. Chờ đến khi đến nơi, Hàn Dương lạnh lùng nói với Hàn Vĩnh Niên phản ứng chậm chạp: “Xuống xe.”
Hàn Vĩnh Niên nhanh chóng mở cửa xe, thứ lão nhìn thấy là một dãy nhà đổ nát. Hàn Dương đã bỏ tiền ra để thuê một căn phòng nhỏ hẹp, thiết bị đơn sơ cho Hàn Vĩnh Niên.
Hàn Vĩnh Niên bước vào liền không vui: “Ba, ba không thể sống ở đây!”
Hàn Dương giống như không nghe thấy, tự mình đóng cửa phòng lại.
“Thế này hỏng bét, thà ở tù còn hơn!” Hàn Vĩnh Niên kích động kêu lên “Sao con lại để ba sống ở đây, còn con thì sống trong một căn nhà lớn...A!” Chưa kịp nói xong Hàn Vĩnh Niên đã bị Hàn Dương đấm cho một phát vào bụng, lão co quắp quỳ trên mặt đất, nôn ra một ngụm dịch trong dạ dày.
Sau vài tiếng ho khan, lão thở dốc, cuối cùng hét lớn một tiếng, lộ ra nguyên hình: “Tên tiểu súc sinh mày dám đánh tao?”
Hàn Vĩnh Niên hung ác ngẩng đầu lên, nhưng ngay lúc đó, lão bị vẻ mặt vô cảm của Hàn Dương làm cho sợ hãi và im lặng.
Hàn Dương đã thay đổi, anh đã lớn, không còn là một đứa trẻ, không còn sợ lão nữa.
Hàn Dương từng bị Hàn Vĩnh Niên bạo hành, từ từ tiến lại gần một bước rồi ngồi xổm xuống, lúc này người đàn ông cao lớn đã dễ dàng nắm lấy cổ áo của Hàn Vĩnh Niên.
“......”
Hàn Dương khẽ cười, trong mắt lộ ra lệ khí hiếm thấy, khinh thường nói: “Ông cho rằng tôi còn sợ ông như lúc bé sao?”
Đồng tử của Hàn Vĩnh Niên co rút lại vì đau.
“Hàn Vĩnh Niên, nửa tháng này ông không hiểu sao? Không có tôi, loại rác rưỡi như ông một bữa cơm cũng ăn không no.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hàn Dương không có ý định buông tay, anh nắm chặt cổ áo Hàn Vĩnh Niên, buộc Hàn Vĩnh Niên phải kêu lên một tiếng để xin lòng thương xót.
Chỉ bằng cách này, Hàn Dương mới cảm thấy trong lòng dễ chịu một chút, như thể tất cả những khó khăn mà Cố Noãn phải chịu đựng khi đó sẽ được đòi lại từ Hàn Vĩnh Niên.
Hàn Dương thấp giọng nói: “Nếu ông muốn sống, thì nên nghe lời của tôi.”
Anh còn nói: “Đừng lo, tôi sẽ nuôi ông. Nhưng nếu ông không nghe lời...”
Hàn Dương dùng sức lôi Hàn Vĩnh Niên vào trong góc, đối mặt với một bồn đầy nước, trực tiếp ấn đầu lão xuống, giống như hành động hung ác mà Hàn Vĩnh Niên đã làm với chính anh năm đó: “Tôi sẽ giết ông.”
Hàn Dương nói câu này không chút do dự.