Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
“Đừng gọi em bằng cái tên xấu xí này!” Lão Lương trong một giây bùng nổ, “Em thật không biết khi đó mẹ mình nổi điên chuyện gì. Đặt cho em một cái tên như vậy...”
Lương Hiệt thật may mắn, tên không có từ láy cũng không có cắt cắt xẻ xẻ gì đó.
Lão Lương nhấp một ngụm cà phê nóng hổi trên bàn, nhớ đến lời Lương Hiệt vừa nói: “Anh trai thối, không có chuyện thì không thể đến tìm anh sao?”
“Không có chuyện gì các người sẽ không tìm anh.” Lương Hiệt không khách khí chút nào nói.
Lão Lương sửng sốt, rất nhanh liền chê cười ha hả: “Hai năm nay em tiếp quản công ty của ba, không bận được sao? Là lỗi của em, sau này em sẽ thường đến!” Hắn lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đứng dậy đi tới trước mặt Lương Hiệt, đặt vào tay anh, “Mẹ nhờ em chuyển cái này cho anh, bà rất bận, hôm qua vừa xuống máy bay chưa được một tiếng đồng hồ lại phải bay ra nước ngoài. Còn ba thì anh cũng biết đấy, không hề quan tâm chúng ta, nếu không mẹ sẽ không ly hôn với ông ấy.”
Vẻ mặt của Lương Hiệt rất thờ ơ, giống như đang nghe câu chuyện của người khác.
Nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của Lương Hiệt, trong lòng Lão Lương thở dài một hơi.
Lão Lương và Lương Hiệt là anh em sinh đôi, cả hai đều theo họ mẹ. Lão Lương giống cha còn Lương Hiệt giống mẹ, nhưng cả hai đều là Alpha.
Ba năm trước, vì một tai nạn leo núi bất ngờ, Lương Hiệt bị thương ở chân và không bao giờ đứng dậy được nữa. Tuy nhiên, sự tàn tật của anh không khiến người mẹ bận rộn quan tâm đến anh nhiều hơn, thay vào đó, bà thất vọng về đứa con trai tàn tật, ít khi đến gặp anh, còn ba thì quanh năm chẳng thấy mặt.
Ngược lại, người em song sinh Lương Thái thỉnh thoảng vẫn quan tâm đến anh, nhưng cũng không thường xuyên.
“Vị bác sĩ này khá nổi tiếng, anh có thể thử xem. Mấy ngày nay em rảnh, có thể đi cùng anh.” Lão Lương đặc biệt để thời gian của mấy ngày sau trống không.
Chỉ là Lương Hiệt muốn trở lại bình thường, e rằng sẽ rất khó...E rằng anh phải ngồi xe lăn cả đời.
Tủ kính trong thư phòng của căn nhà này có rất nhiều cúp giải nhất của giải thưởng nhiếp ảnh, hiện tại đều bị rèm che kín, Lương Hiệt cũng chưa từng bước vào thư phòng đó nữa.
Lão Lương nhìn Lương Hiệt không nói lời nào, lại nói: “Mẹ......Mẹ thật sự là quan tâm đến anh, chỉ là mẹ đang bận. Vị bác sĩ này, năm nay mẹ thật vất vả mới tìm được...”
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Lương Hiệt bình tĩnh ngắt lời hắn: “Năm ngoái bà ấy đã đưa cho anh tấm danh thiếp này, nhưng thư ký của bà nhét vào tay bà nên bà mới tranh thủ đến một chuyến.”
Lão Lương ngẩn người một lúc.
“Anh đã từng đến gặp bác sĩ này. Ca phẫu thuật mà ông ấy đề xuất quá rủi ro. Nếu thành công cũng không thể đứng được lâu, vẫn phải sử dụng nạng, còn nếu thất bại nói không chừng có thể bị liệt“.
Không bằng như bây giờ.
Lương Hiệt vẫn nhận danh thiếp, lần này không gọi tên thật của Lão Lương: “Cảm ơn cậu đến thăm anh. Anh hơi mệt, lần sau nói chuyện tiếp.” Xe lăn của anh chạy bằng điện, không cần chị Trương hỗ trợ, anh cũng có thể tự về phòng.
Chị Trương và Lão Lương hai mặt nhìn nhau.
Lão Lương cáu kỉnh lau mặt một cái, thấp giọng mắng: “Rốt cuộc là sao vậy...” Hắn đang ám chỉ người mẹ căn bản không quan tâm đến Lương Hiệt.
Chị Trương lúng túng đứng bên cạnh: “Lương tổng, ngài vẫn ở lại ăn tối sao?”
“Không ăn, ăn cái rắm.” Lão Lương xoay người rời đi.
Trong phòng, Lương Hiệt dựa vào sau xe lăn, ngẩn người. Anh rất ít nói, thái độ cũng lạnh lùng, rất ít người muốn nói chuyện với anh.
Chỉ có ở bên kia Internet, có một giọng nói hoạt bát vẫn luôn quấn lấy anh, tràn đầy sức sống. Cho dù có bao nhiêu lần nổi lên tính xấu lạnh nhạt đối phương, Tô Mộc cũng sẽ không tức giận.
Còn bây giờ, Lương Hiệt không nỡ bắt nạt Tô Mộc.
Màn hình điện thoại bật sáng, vẫn là tin nhắn của Tô Mộc: [Bạn của em đã về rồi, tối nay chúng ta gọi video nhé? Hôm nay ở trường học xảy ra rất nhiều điều thú vị em có thể kể cho anh nghe được không? Nếu anh không muốn gọi video thì chúng ta có thể chơi game vừa chat voice có được không?]
Lương Hiệt nhìn dòng tin nhắn tràn đầy nhung nhớ trên màn hình, khóe miệng hơi mím lại: [Được.]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Lương Hiệt mở trang bán vé xem phim và chọn một trong những hàng ghế đầu dành cho người tàn tật trong rạp chiếu của bộ phim mà Tô Mộc đặt cho anh.
Lương Hiệt: [Tôi sẽ đi xem phim, cảm ơn em đã mua vé cho tôi, tôi rất vui.]
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Vào lúc tám giờ tối ngày hôm sau.
Cố Noãn và Hàn Dương đã kiểm tra vé vào rạp từ sớm và ngồi vào ghế tình nhân ở hàng ghế sau. Hai người không đến rạp theo gói của Cố Noãn mà mua vé của các rạp khác, để không gặp người quen.
Trước khi bộ phim bắt đầu, Cố Noãn đã trả lời một cuộc điện thoại từ Quý Mạc. Cố Noãn cầm điện thoại ra ngoài để trả lời cuộc gọi, nói chuyện trong khoảng 10 phút. Sau khi cậu cúp máy, bộ phim đã bắt đầu. Cậu nhanh chóng đi tới chỗ ngồi xuống, cánh tay dán vào Hàn Dương, trong chốc lát liền nghiêng người...
Bộ phim có sự tham gia của Hà Vân Sở, Hàn Dương chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong doanh thu phòng vé.
Cố Noãn nhàm chán ngáp một cái khi nhìn Hà Vân Sở tinh thần phấn chấn ở trên màn hình. Bộ phim này không phải là đề tài cậu thích, nhân vật chính cũng không phải là diễn viên cậu thích. Trong bốn mươi phút đầu tiên, Cố Noãn gần như chìm vào giấc ngủ.
Khi Hàn Dương xuất hiện trên màn ảnh, cơn buồn ngủ của Cố Noãn đều bay biến, ngay lập tức tràn đầy năng lượng.
Hàn Dương 'ra trận' tổng cộng chưa đến ba phút, Cố Noãn nhìn chằm chằm không chớp mắt, ngay cả một giây cũng không để lọt. “Anh, trạng thái diễn xuất của anh thật tốt!” Cố Noãn nắm lấy cánh tay Hàn Dương, ngọt ngào tựa cằm lên vai Hàn Dương, nhiều lần chân thành khen ngợi.
Hàn Dương nghe không nổi nữa: “Có thể thay đổi câu khác được không?”
“Hả?”
Hàn Dương trực tiếp dùng tay kéo sau gáy Cố Noãn, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt anh, trong bóng tối của rạp chiếu phim, anh trao cho Cố Noãn một nụ hôn sâu.
“Nói thêm gì nữa thì thật biến thái.” Hàn Dương thỏa mãn buông Cố Noãn ra.
Trong rạp không có nhiều người, chỉ có một số người ngồi phía trước, cách họ rất xa, nhưng Cố Noãn rất căng thẳng khi bị hôn, mặt mũi đỏ bừng. Lại nhìn Hàn Dương, anh đã nghiêm nghị ngồi xuống, xem phim như không có chuyện gì xảy ra.
Cái mông của Cố Noãn giống như được bôi mỡ nên không thể ngồi yên được nữa.
Cậu nghe nói camera giám sát của các rạp chiếu phim đều là camera có độ nét cao...
Cậu ngồi lại đàng hoàng, giữ khoảng cách với Hàn Dương. Cho đến khi Hàn Dương nghiêng người, nắm tay Cố Noãn, đan chặt mười ngón tay, kéo cậu lại gần mình: “Ngồi quá xa.”
Cố Noãn úp sấp ở bên tai anh nói nhỏ: “Camera giám sát rạp chiếu phim rất rõ nét!”
Hàn Dương hạ giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Em để ý sao?”
“Em? Em không có.” Cố Noãn mạnh miệng, lỗ tai nóng lên, “Em, còn không phải em sợ anh để ý sao...”
“Anh hoàn toàn không quan tâm.” Hàn Dương nghiêng người, “Chúng ta đã mười ngày không gặp.”
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
“......”
Ánh sáng từ màn hình chiếu vào mắt Hàn Dương. Hàn Dương quay đầu lại, trong mắt Cố Noãn sáng lên.
Cố Noãn nắm lấy góc áo của Hàn Dương, động lòng nói: “Anh ơi, hay là chúng ta không xem nữa.” Dù sao thì hai người cũng đã xem rồi, phần diễn của Hàn Dương đã hết rồi.
Đêm tháng sáu gió mát, hai người hôn nhau trong con hẻm cách rạp chiếu phim không xa.
Cố Noãn mang giày đế độn, cố gắng đứng bằng với Hàn Dương. Sau khi được luyện tập, Cố Noãn đã có thể hôn tiến bộ hơn. Lúc mới bắt đầu cậu liếm láp như một chú cún con, bây giờ thì cọ xát triền miên, Cố Noãn cọ cọ vào mũi Hàn Dương, nhẹ nhàng nói: “Anh ơi...”
Cậu cọ ra một thân có tin tức tố vị bạc hà.
Hàn Dương ôm chặt eo cậu, để cậu dựa vào lồng ngực mình, mút cắn môi của cậu.
Hai người thở hổn hển, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, giống như một thiếu niên vụng trộm nếm mật.
Mùi thơm bạc hà trên người Hàn Dương hoàn toàn bao trùm lấy Cố Noãn, anh khàn giọng hỏi: “Có nóng không?”
Cố Noãn lắc đầu, cả người nóng bừng vì bị hôn. Cậu nép vào vòng tay của Hàn Dương, lưu luyến nói, “Tối nay em không muốn về ký túc xá. Em muốn ở cùng với anh.”
“Sáng mai em còn có bài kiểm tra, tám giờ.”
“Bài kiểm tra này sớm đến không hợp lý...” Cố Noãn phàn nàn vô nghĩa, lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, “Sáu giờ rưỡi em có thể dậy. Trời ấm, em có thể dậy được! Anh ơi, em không muốn bị tách khỏi anh.”
Hàn Dương không còn cự tuyệt cậu như trước, họ cùng nhau trở về căn nhà cho thuê nhỏ.
Tới gần cửa, Cố Noãn sải bước đi tới: “Chờ một chút!”
Hàn Dương khựng lại, không hiểu cậu định làm gì. Cố Noãn cười lớn, từ trong áo rút ra một sợi dây buộc trên người, trên đó có treo một chiếc chìa khóa: “Em có chìa khóa, em sẽ mở cửa!”
Hàn Dương không nhịn được cười, đưa tay xoa đầu Cố Noãn: “Được rồi, em mở đi.” Tuy nhiên, anh nói, “Cố Noãn, chiếc chìa khóa này quá xấu nên không thể đeo được, lấy xuống đi.”
“Không được, khi nào đi ngủ em mới tháo xuống.” Chìa khóa này có ý nghĩa rất lớn đối với Cố Noãn, cậu mở cửa xong liền cẩn thận giấu nó trong áo của mình.
Tựa như bảo vệ trân bảo.
Hàn Dương không thể lay động cậu, nghĩ đến nên thay khóa vân tay thôi.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Vào phòng, Cố Noãn đi tắm trước, cậu thay đồ ngủ của Hàn Dương. Vì chiếc quần pyjama quá dài và quá rộng, Cố Noãn đã xăn lên vài cuộn, kéo cạp quần, giống như một người nông dân đang chuẩn bị cấy mạ.
Cố Noãn nằm trên giường ôm gối nghịch điện thoại di động một lúc, sau khi tắm rửa xong Hàn Dương mới đi ra khỏi phòng tắm. Cậu líu ra líu ríu nhấc quần lên, xoay quanh Hàn Dương, một tay cầm máy sấy tóc sấy cho Hàn Dương, càng sấy càng loạn.
“Anh ơi, lần sau em sẽ chuẩn bị một bộ đồ ngủ ở đây.”
“Ừm.”
“Anh ơi, em sấy tóc cho anh có thoải mái không?”
“Thoải mái.”
“Anh ơi, chăn bông của anh vẫn còn lưu lại chút tin tức tố bạc hà này, thơm quá.”
“Có không?”
“Anh ơi......”
Cố Noãn một tay cầm máy sấy tóc, tay kia giữ lại chiếc quần pyjama đã tụt xuống: “Em không mặc quần được không, nó cứ tụt xuống.” Nói xong, Cố Noãn vô tình buông ra, hai đùi trắng nõn chân đung đưa trước mặt Hàn Dương. Trong lúc hoảng loạn, anh thậm chí có thể nhìn thấy một gốc quần lót của Cố Noãn.
Hàn Dương giật mình, lỗ tai đỏ bừng, kéo quần của Cố Noãn lên, siết chặt: “Không được.”