Những tên đệ tử Thiên Khu
tông đi truy bắt mật thám, mạnh nhất cũng chỉ là đấu tôn cường giả, tuy
có ba mươi hai người, nhưng tại trong mắt Lý Dật thực lực Đấu Thánh đỉnh phong, thì cũng không là gì cả.
Ba mươi hai đệ tử Thiên Khu tông, lúc này cũng có người nhận ra Lý Dật, hét lớn:
- Đây không phải là Lý Dật người tự tiện xông vào cấm địa sao? Nhanh bắt lấy hắn.
Trên thực tế, lúc được Âu hộ pháp cứu ra, Lý Dật cùng lục chỉ đảo tiên
rời khỏi Thiên Khu tông, Lý Dật cùng lục chỉ đảo tiên đều bị Thiên Khu
tông truy nã. Lúc này nhìn thấy Lý Dật hiện thân vào lúc này, những đệ
tử này không khỏi đỏ mắt, tất cả binh khí quanh thân, đấu khí bừng bừng
phấn chấn, chậm rãi hướng Lý Dật đánh tới.
Lý Dật cũng không có ham chiến, chuẩn bị giáo huấn bọn họ một chút, sau đó rời đi.
- Chư vị chậm đã động thủ, nghe ta nói một lời.
Không khí đang hết sức căng thẳng, bỗng nhiên xuất hiện một nam tử
khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, người này động tác cực
nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt Lý Dật cùng đệ tử Thiên Khu tông. Hắn mặc một bộ trường bào thuần trắng, không gió lay động, dáng người
cao ráo cân xứng, mặt như nhuận ngọc, mày kiếm mắt sáng, đúng là nhất
biểu nhân tài.
Có thể ở Thiên Khu tông ngăn lại đệ tử Thiên Khu tông, nam tử này có cái địa vị gì? Lý Dật hơi kinh hãi, nhưng lại bất động thanh sắc, nếu không có động thủ, cũng không có buông lỏng cảnh giác.
Những tên đệ tử kia lại reo lên:
- Mặc kệ ngươi là ai, tránh sang một bên, nếu không đừng trách Thiên Khu tông đối với ngươi không khách khí.
Người nọ cũng không giận, nhướng mày nói:
- Vị tiểu huynh đệ này không nên nóng nảy, nếu là trên địa bàn Thiên Khu tông, tại hạ cũng nói vài lời, cũng không ảnh hưởng các ngươi đối phó
vị các hạ này, trừ phi... Các ngươi cũng không có tự tin.
Một câu nói sau cùng này đã chọc giận đám đệ tử kia, một tên tiểu thủ lĩnh bộ đệ tử đi ra quát:
- Mời các hạ báo tính danh, nếu như không liên quan các hạ, tốt nhất đừng ở vùng nước đục, để tránh tự rước lấy họa.
- Tại hạ họ Âu Dương.
Nam tử kia cũng không nhiều lời, lấy ra một cái ngọc bài hình trứng,
đây là ngọc bài màu đen, trên ngọc bài chính giữa có khắc hai thanh kiếm giao nhau.
Nhìn thấy đại biểu thân phận ngọc bài, Thiên Khu tông đệ tử sắc mặt đều biến đổi.
Chú ý tới loại biến hóa này, Lý Dật cũng hứng thú, xem ra, Âu Dương nam tử thân phận cũng không đơn giản.
- Thì ra là cường giả song kiếm môn, thất kính.
Tên thủ lĩnh đệ tử vội vàng thi lễ, ngữ khí cũng trở nên cung kính:
- Âu Dương các hạ, không biết giá lâm Thiên Khu tông ta có gì muốn làm?
- Cũng không cái đại sự gì, chỉ là tuân mệnh môn chủ, tới gặp Thiên Khu tông tông chủ đại nhân thông báo chút việc.
- Đã như vậy, bổn tông sẽ phái người hộ tống... Lão Thất, lão Lục, các
ngươi đưa song kiếm môn Âu Dương các hạ đi gặp tông chủ đại nhân.
Thủ lĩnh đệ tử cũng là người có kinh nghiệm phong phú, hiển nhiên là
không muốn song kiếm môn cường giả nhúng tay vào việc bọn họ đối phó Lý
Dật.
- Đừng vội, đừng vội, tại hạ không vội gặp tông chủ đại nhân, mà có phần hứng thú biết rõ, các ngươi vì cái gì cùng vị các hạ này tranh đấu?
Âu Dương nam tử thủy chung một bộ tiêu sái, tựa hồ tràng diện giương
cung bạt kiếm này trong mắt hắn chỉ là vài cái ngoan đồng đánh nhau bình thường vậy.
- Âu Dương các hạ, người này tự tiện xông vào Thiên Khu tông cấm địa,
sau khi được bổn tông chứng thật chính là nhãn tuyến của Thiên Cơ tông,
bổn tông phải tru sát địch nhân.
- Tru sát vị này sao?
Âu Dương nam tử trên mặt hiện ra vẻ khinh thường, Thiên Khu tông đệ tử
thấy vậy nội tâm phẫn hận giận mà không dám nói gì. Chỉ nghe Âu Dương
nam tử tiếp tục nói:
- Không phải là tại hạ xem thường chư vị, chỉ là thực sự nói, bằng thực lực các ngươi, tựa hồ còn xa xa không phải là đối thủ. Vị các hạ này,
xin hỏi tôn tính đại danh?
- Lý Dật.
Lý Dật không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp:
- Âu Dương các hạ tại sao để mắt tới tại hạ.
- Lý Dật các hạ, tên cũng không phải quen thuộc, tại hạ thật sự không
tưởng tượng ra thần chi lĩnh vực có tông môn thiếu niên cường giả có thể đạt tới cảnh giớ như ngươi. Thiên Khu tông chư vị huynh đệ, tại hạ muốn cùng Lý Dật các hạ nói chuyện, được không.
Âu Dương nam tử lời tuy khách khí, nhưng bên trong đều có một cỗ uy
nghiêm không thể cự tuyệt, nghe không giống như là thỉnh cầu, giống như
là mệnh lệnh.
Cái thỉnh cầu này làm Thiên Khu tông một phen khó xử, nhất thời không có trả lời.
- Chư vị yên tâm, chỉ là cùng Lý Dật các hạ hội đàm mấy câu, tại hạ cam đoan sẽ không để cho hắn rời đi.
Lời nói như vậy, Thiên Khu tông đệ tử cũng đành phải cắn răng một cái, nói:
- Cung kính không bằng tuân mệnh, nếu cường giả song kiếm môn nói chuyện, Thiên Khu tông sao không theo đây. Thỉnh.
Vung tay lên, thủ lĩnh Thiên Khu tông đệ tử lui ra ngoài.
Lý Dật rõ ràng, Thiên Khu tông mặt mũi không nhỏ, chỉ dựa vào một thân
phận ngọc bài, Thiên Khu tông không thể không nhượng bộ, xem ra này song kiếm môn thực lực thật đúng là không thể coi thường. Một Thiên Khu tông thì hắn Lý Dật cùng lục chỉ đảo tiên có khả năng chống lại, nhưng thêm
song kiếm môn, chỉ sợ cũng là quái vật càng khổng lồ. Thần chi lĩnh vực
chính là thần chi lĩnh vực, quả nhiên là cường giả như rừng mà.
Nhìn thấy Thiên Khu tông đệ tử rời khỏi khách điếm, Âu Dương nam tử bố
kết xuất một cái phong bế không gian giam cầm, lúc này mới hướng Lý Dật
mỉm cười, nói:
- Rất vinh hạnh quen biết các hạ, tại hạ là Âu Dương Tĩnh Miễn.
- Cung kính đã lâu.
Lý Dật cũng thuận tay nói qua loa, lúc này hắn rất muốn biết song kiếm môn cường giả muốn nói với mình cái gì.
- Lời nói của Lý Dật các hạ hơi quá rồi, tại hạ nhìn ra được, các hạ lần đầu tiên nghe được tên của ta sao?
Vị Âu Dương lão huynh này thẳng thắn, Lý Dật cũng không khách khí, thành thật nói:
- Ha ha, Âu Dương huynh quả nhiên là người sảng khoái, nói chuyện sảng
khoái, ta xác thực lần đầu tiên nghe được đại danh của ngươi. Bất quá
xem những Thiên Khu tông đệ tử biểu hiện, chỉ sợ cũng không nói quá sự
thật.
- Hừ, Thiên Khu tông những phế vật kia, được bọn họ cung kính cũng không có cái gì. Xin hỏi Lý Dật các hạ, vì sao bị những bọn chuột nhắt này
vây công, muốn tại hạ hóa giải hay không. Đương nhiên, với khả năng của
các hạ, muốn rời khỏi bọn chuột nhắt này cũng không ngăn ngăn được.
Lý Dật xem như nghe rõ, vị Âu Dương huynh đệ này tựa hồ là muốn kết bạn
với mình, cùng mình giao hảo. Về phần tâm tư người này, Lý Dật thừa nhận còn không có nhìn thấu, có tâm tư gì khác thì thật sự rất khó nói.
- Làm phiền Âu Dương huynh.
Lý Dật cũng thật khiêm nhượng, thứ nhất là muốn nhìn một chút vị Âu
Dương này rốt cuộc có năng lực gì, thứ hai, kết giao một vị cường giả,
tựa hồ cũng không phải là cái chuyện gì xấu.
Thấy Lý Dật đồng ý để mình can thiệp, Âu Dương Tĩnh Miễn mỉm cười, giải
trừ không gian giam cầm, lúc này mới hướng thiên khu tông chúng đệ tử
vẫy vẫy tay, nói:
- Thiên Khu tông chư vị huynh đệ, tại hạ vừa mới cùng Lý Dật các hạ nói
chuyện với nhau. Hắn cùng Thiên Khu tông các ngươi chỉ sợ có điểm hiểu
lầm, không bằng xem tại hạ mặt mũi, hai bên dừng tay, không biết thế
nào?
Thiên Khu tông đệ tử tựa hồ cũng không ngờ Âu Dương Tĩnh Miễn nói ra lời này, yêu cầu này, nếu như đổi người khác, cũng không chút nghĩ ngợi
trực tiếp đập bay. Nhưng Thiên Khu tông chúng đệ tử cũng biết, người
song kiếm môn, chính là tông chủ cũng phải cho vài phần mặt mũi.
- Âu Dương các hạ, thật sự không là chúng ta không thể phụng mệnh, chỉ
là... Chỉ là Lý Dật, bổn tông chủ ra nghiêm lệnh, hoặc là đuổi bắt, hoặc là giết chết, thật sự không có thỏa hiệp. Thỉnh Âu Dương các hạ không
cần phải khó xử chúng ta.
Thiên Khu tông đệ tử vẻ mặt khó xử cũng không phải giả ra, mà là tự đáy lòng.
- Hoặc là đuổi bắt? Hoặc là giết chết? Thiên Khu tông vị huynh đệ kia, các ngươi có bổn sự kia sao?
Thấy Thiên Khu tông đệ tử không nể tình, Âu Dương Tĩnh Miễn ngữ khí cũng vài phần lạnh lẽo.
- Cái này...
Thiên Khu tông đại đệ tử cắn răng một cái:
- Chính là không thể, không được cũng phải toàn lực mà đối phó.
Ngữ khí hung ác này làm cho Âu Dương Tĩnh Miễn sắc mặt càng thêm khó
coi, bởi vì có mệnh lệnh của môn chủ, tạm thời cũng không nên trở mặt,
nhịn nhẫn nói:
- Nếu không thì như vậy, vị Lý Dật các hạ này, do tại hạ phụ trách đưa
đến Thiên Khu tông, đi gặp tông chủ các ngươi, như vậy được không.
Đã nói như vậy, Thiên Khu tông đệ tử lại muốn cãi cọ nhiều, nghe có vẻ vô lý, cho nên Thiên Khu tông đệ tử liền vội cung kính nói:
- Chúng ta hộ tống Âu Dương các hạ.
Về phần rốt cuộc là hộ tống hay là giám thị, cái này cũng rất khó nói.
Lý Dật lại cả kinh, Âu Dương Tĩnh Miễn thực sự có năng lực ở trước mặt
Thiên Khu tông tông chủ đắc ý sao? Nếu như không phải như vậy, hắn chẳng phải sẽ đem thân mạo hiểm? Kết giao cường giả tuy trọng yếu, nhưng nếu
như phong hiểm quá lớn. Khoản mua bán này làm hay là không làm?
Lý Dật còn đang suy nghĩ đối sách, Âu Dương Tĩnh Miễn tựa hồ đoán được tâm tư Lý Dật, thoải mái nói:
- Lý Dật các hạ yên tâm, nếu là song kiếm môn mang người đến, chính là
khách nhân của song kiếm môn, Thiên Khu tông tông chủ còn không đến mức
đối khách nhân của song kiếm môn vô lễ.
Thấy Âu Dương Tĩnh Miễn nói chắc chắn như thế, Lý Dật cũng quyết định đánh cuộc.
- Song kiếm môn uy danh, tại hạ cũng đã nghe qua, nếu như vậy, chúng ta
không ngại trước uống hai chén rượu, đẳng chờ đến hừng đông lại lên
đường, như thế nào?
Lý Dật chưa bao giờ đánh cuộc kết quả không có nắm chắc, hắn cũng không biết rõ song kiếm môn rốt cuộc là thần thánh phương nào, phong hiểm
cũng không tránh khỏi là quá lớn rồi.
- Đề nghị này vô cùng tốt.
Âu Dương Tĩnh Miễn nhìn quanh một vòng, chỉ thấy khách điếm sớm bị đánh cho loạn thất bát tao, nhân tiện nói:
- Chúng ta đi uống chút rượu.
Lý Dật cũng ước gì như thế, bọn họ không ly khai, lục chỉ đảo tiên cùng Thiên Cơ tông lục trưởng lão cũng không thể nào thoát thân.
- Vậy thì mời.
Hai người ra khỏi khách điếm, kề bên có một tiệm rượu, hai người liền
sóng vai đi vào. Những tên đệ tử kia cũng không dám rời xa, lại không
dám đi quá gần, sợ Âu Dương Tĩnh Miễn để ý, chỉ đành phải xa xa theo
đuôi hai người đi vào tiệm rượu, một mặt phái người đi Thiên Khu mật
báo, một mặt đem tiệm rượu vây quanh.
Chủ tiệm rượu sớm bị hù cho luống cuống, lại không dám không nhận bán hàng, nơm nớp lo sợ đem rượu thịt mang lên.
Đối ẩm một ly, Lý Dật mở miệng nói trước:
- Không dối gạt Âu Dương huynh, tại hạ cùng với Thiên Khu tông hiện tại
vào tình thế thế như nước với lửa, Âu Dương huynh mặc dù có tính tác
hợp, nhưng chỉ sợ sự tình sẽ không đơn giản như vậy.
Âu Dương Tĩnh Miễn phong thái khinh vân đạm mạc nói:
- Thiên Khu tông lão quỷ kia, tuy lòng dạ thâm trầm, thực lực cũng không tính yếu, nhưng lời của song kiếm môn ta, hắn cũng không dám không
nghe?
- Vì sao?
- Vì sao ư.
Âu Dương Tĩnh Miễn trên mặt lộ ra một tia ý vị thâm trường, cũng không có trả lời ngay, mà là hỏi vặn nói:
- Lý Dật các hạ, ngươi đường xa mà đến, còn không biết tình huống Nam bộ của thần chi lĩnh vực chúng ta?
Lý Dật vội hỏi:
- Xác thực như thế, ta cùng một vị bằng hữu ở chỗ này làm một ít chuyện, không ngờ ngộ nhập cấm địa Thiên Khu tông, lại bị Thiên Khu tông tưởng
lầm là nhãn tuyến của Thiên Cơ tông, mà bị đuổi giết. Tại hạ xin lắng
tai nghe, cũng miễn cho làm quỷ chết oan mơ hồ.