Núi Bắc Đấu là một ngọn núi
kỳ vĩ có thể so sánh với Tam Thánh Sơn, cách đế đô khoảng 50 - 60 dặm.
Núi Bắc Đấu và Tam Thánh Sơn cấu thành lên hai góc cạnh bên ngoài thành
Thiên Phong của đế đô Thiên Phong, khi có kẻ thù bên ngoài xâm lấn, nơi
này chính là hai tòa thành lũy vững vàng hộ giá đế đô.
Chỉ có điều khi bên trong có loạn, hai tòa thành lũy này cũng có thể trở thành lưỡi đao nhọn trực chỉ đế đô.
Trải qua hỗn loạn ở đế đô, ngọn núi này thường ngày không hề náo nhiệt , lúc này lại vô cùng huyên náo. Chủ lực của bốn nhánh quân tinh nhuệ
trực thuộc tứ đại gia tộc đã bị tiêu diệt, một bộ phận sống sót không
muốn bị cuốn vào nội loạn, trốn về nguyên quán, còn một bộ phận khác tức thì tụ tập đến Bắc Đấu tông. Những người này cộng thêm người của tứ đại gia tộc và thế lực thân thiết với tứ đại gia tộc Bắc Đấu tông ở Thiên
Phong đế quốc, nhân số cũng có thể khả quan.
Mặc dù đã vào đêm, ngọn núi chính Bắc Đấu và sáu ngọn núi bên cạnh vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Trong một kiến trúc nào đó trên ngọn núi chính, Bắc Trác giữ vẻ mặt âm
trầm, đang nhìn bóng núi của bảy ngọn núi Bắc Đấu bên ngoài cửa sổ,
không biết trầm tư suy nghĩ gì đó. Phía sau hắn, Phong Hoàng Hải Hâm
đang xem một phong thư. Còn ở góc gian phòng, Nguyệt Thị Phục Linh, Hoa
Thị Hà Thiên vừa mới chấm dứt bế quan đứng yên lặng, từ khí tức cường
giả phát ra trên người hai người có thể thấy được hai tùy tùng này đã
tấn chức Đấu Hoàng!
-Đấu Thần điện đồng ý ra mặt điều đình sao?
Hải Hâm ném phong thư trong tay xuống, sắc mặt có chút cổ quái:
-Trong này chỉ sợ có âm mưu gì đó, bên ngoài Đấu Thần điện tỏ vẻ không
giúp hai bên, nhưng trong tối rút cuộc ủng hộ ai còn không rõ ràng sao?
Nếu bọn họ quả thật không giúp ai, há chịu dung túng cho một Phó điện
chủ làm loạn hay sao.
Bắc Trác chậm rãi thu hồi ánh mắt, xoay người lại nói:
-Chuyện này thật ra không thể trách Bách Phái, Lý Dật nhậm chức Phó điện chủ phân điện Thiên Phong, bản thân việc này cũng có chút kỳ quặc, chỉ
sợ lão gia hỏa Bách Phái kia cũng có nỗi khổ tâm khó nói. Ta ngược lại
cảm thấy Đấu Thần điện lần này thật sự muốn điều đình.
-Hừ, điều đình, lúc này còn cần thiết không? Phục Linh, Hà Thiên đã tấn
chức Đấu Hoàng, Thiếu tông chủ cũng thông qua Truyền Tống trận đang trên đường từ Đại Hạ đế quốc quay về núi Bắc Đấu, cộng thêm tên tiểu quỷ Hạ
Hậu gia, hừ, kỳ ngộ hiếm có như vậy còn điều đình cái gì nữa!
-Phong Hoàng đại nhân vội vã khai chiến với hoàng thất như vậy có phải có nguyên nhân cá nhân gì hay không!
Bỗng nhiên từ trong góc phòng âm u nào đó vang lên âm thanh trào phúng
của Thượng Quan Hinh Nhi. Nếu như không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra
trong phòng còn một người khác.
-Ân oán cá nhân đương nhiên cũng có, trục xuất Cung thị nắm giữ hoàng
quyền vốn là mục tiêu số một của Bắc Đấu tông ta, ân oán cá nhân của ta
không hề làm trái mục tiêu này.
Nghe khẩu khí này, xem ra quan hệ của Thượng Quan Hinh Nhi và Phong Hoàng đại nhân cũng không vui vẻ gì.
-Nói chính sự đi!
Bắc Trác âm trầm nói:
-Ta thật sự cảm thấy, điều đình không hẳn không phải cơ hội.
Ngữ khí lạnh lẽo lộ vẻ ý vị sâu xa của Bắc Trác khiến trong lòng Hải Hâm sáng ngời, với hiểu biết của hắn đối Bắc Trác, hiển nhiên lập tức nghĩ
ra.
-Ý tứ của Tông chủ có phải là lợi dụng cơ hội đàm phán điều đình, một mẻ hốt gọn Cung thị và Lý Dật Lý Minh!
Hải Hâm dừng một chút, lại có chút ít nghi kị nói:
-Nhưng nếu Đấu Thần điện ra mặt, làm như vậy, có phải sẽ lộ diện với Đấu Thần điện hay không!
-Hải Hâm, vừa rồi ngươi cũng nói, mục tiêu số một của Bắc Đấu tông chính là trục xuất Cung thị, nắm giữ hoàng quyền. Ngươi hiển nhiên cũng biết, mục tiêu thứ hai chính là xóa bỏ thế lực Đấu Thần điện khỏi Thiên Phong đế quốc. Nếu thực lực trước mắt của chúng ta đã mạnh như vậy, tại sao
không cùng lúc thực hiện hai mục tiêu này?
Hít một hơi lãnh khí, cho dù là cường giả như Hải Hâm cũng âm thầm kinh
hãi trước khí phách của Bắc Trác. Một lần hành động diệt trừ hai thế lực lớn, đây không phải chuyện thường nhân có thể tưởng tượng. Trước mặt
Bắc Trác, Hải Hâm hắn còn là một thường nhân.
-Làm như vậy có nắm chắc không?
-Thật ra chuyện này vốn không chắc chắn, nhưng hiện tại có bảy tám phần
nắm chắc. Tên tiểu quỷ Hạ Hậu gia mặc dù còn kém cỏi một chút, nhưng
cũng là cường giả cấp bậc Đấu Tôn. Vốn ta và lão gia hỏa Bách Phái kia
kẻ tám lạng người nửa cân, hiện tại chỉ cần liên thủ với Hạ Hậu Thuần,
Bách Phái làm sao có thể có cơ hội lật bàn. Chỉ có điều, muốn thực hiện
kế hoạch này lại cần một điều kiện.
-Điều kiện gì?
Không để ý đến vấn đề này, Bắc Trác trực tiếp phân phó Thượng Quan Hinh Nhi:
-Hồi âm cho Đấu Thần điện, nói trải qua hỗn loạn ở đế đô, Bắc Đấu tông
ta thật sự lo lắng về rắp tâm của hoàng thất. Nếu như muốn đàm phán, xin mời Đấu Thần điện tỏ chút thành ý, cùng đại diện hoàng thất đến núi Bắc Đấu chúng ta.
Nghe Bắc Trác nói như vậy, Thượng Quan Hinh Nhi cũng không khỏi nghi ngờ:
-Đấu Thần điện và hoàng thất chịu lên núi Bắc Đấu sao?
-Các ngươi còn không biết Bách Phái, lão gia hỏa kia thoạt nhìn có vẻ
rất khiêm tốn thâm trầm, thực chất bên trong lại là một người cực kỳ tự
phụ. Dựa vào tính tự phụ của hắn, tuyệt đối không ngờ được Bắc Đấu tông
có âm mưu đồng thời nuốt chửng hai thế lực lớn. Hừ, hắn nhất định sẽ
đến, nếu Đấu Thần điện dám đến, hoàng thất tự cho đã có chỗ dựa, đương
nhiên càng sẽ đến!
Nhìn thấy Bắc Trác tự tin như vậy, Hải Hâm và Thượng Quan Hinh Nhi đều tỏ vẻ im lặng.
Bắc Trác vẫn giữ vẻ mặt âm trầm đắc ý:
-Nếu bọn họ không đến, chính là Đấu Thần điện không biểu hiện thành ý, Bắc Đấu tông chúng ta không có tổn thất gì cả?
-Tông chủ, còn có một việc không thể không phòng.
-Chuyện gì? Hải Hâm, ngươi nói nghe xem.
-Tên Lý Dật của Lý Minh tựa hồ có sư tôn lợi hại gì đó, nhìn từ thực lực của Lý Dật, nếu vị sư tôn này thật sự tồn tại, vậy ít nhất cũng là
cường giả cấp bậc Đấu Tôn, hơn nữa số sao tuyệt đối không thấp. Lý Dật
cũng không đáng sợ, Lý Minh càng không đáng nhắc tới, Hải Hâm lo lắng
nhất, là tên tiểu tử Lý Dật này có vô số át chủ bài, vạn nhất đến lúc đó thật sự toát ra vị sư tôn cấp bậc Đấu Tôn, Bắc Đấu tông ta chỉ sợ không thể đồng thời tiêu diệt hai tên cường giả Đấu Tôn.
Nghe thấy lo lắng này của Hải Hâm, Bắc Trác ngược lại ngẩn người, hiển
nhiên trong kế hoạch của hắn không cân nhắc đến điều này. Việc này cũng
không thể trách hắn, dù sao hắn và Lý Dật giao thủ cũng không nhiều,
trong mắt một Đấu Tôn cường giả như hắn, cho dù Lý Dật có chút năng lực
thì vẫn có khoảng cách rất lớn đối với Đấu Hoàng Đấu Tôn.
Bắc Trác chăm chú suy tư một lát, mới chậm rãi phân tích nói:
-Nếu như Lý Dật thật sự có loại át chủ bài này, tại sao hắn không sử
dụng vào thời khắc nguy cấp trong Thiên Phong điện trận hôm đó? Hơn nữa, Đấu Thần đại lục đã mấy ngàn năm không xuất hiện Đấu Thần cường giả,
cấp bậc Đấu Tôn chính là tồn tại gần với Đấu Thánh, một quốc gia cũng
chỉ có mấy Đấu Tôn, ta không tin có một hội Đấu Tôn nào đó nguyện ý làm
tay sai miễn phí cả đời cho Lý Dật.
Phân tích như vậy thật sự rất có đạo lý, Đấu Tôn cường giả là thân phận
không thể so sánh với người bình thường, hiện tại ở Thiên Phong đế quốc
cũng chỉ có hai người là Bắc Trác và Bách Phái của Đấu Thần điện. Có thể đạt tới cảnh giới này, không có người nào không phải người đứng đầu thế lực một phương, làm gì có hội Đấu Tôn nào rảnh rỗi đi theo một đứa con
nít mười mấy tuổi làm tay chân?
-Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy đi. Cho dù Lý Dật có một sư
tôn cấp bậc Đấu Tôn hiện thân, muốn lật bàn ở núi Bắc Đấu ta cũng không
hề dễ dàng. Đúng rồi, còn có một việc, một người trong Tứ hoàng đã bỏ
mạng, Bắc Đẩu Tinh Thần Liên trận pháp đã vô dụng, ta sẽ cải tiến một
chút trận pháp này, ngươi kêu Nguyệt Hoa và Tam Hoàng đi tập luyện Bắc
Đẩu Tinh Thần Liên trận pháp mới này một chút. Trận pháp này, cho dù
không giết chết được một Đấu Tôn thì vẫn có năng lực vây khốn mấy ngày!
Một quyển trục hiện ra trong tayBắc Trác, Hải Hâm cung kính tiếp nhận quyển trục, dẫn theo Nguyệt Hoa nhị thị quay người rời đi.
Nhìn thấy ba người Hải Hâm rời đi, lúc này Bắc Trác mới nói với Thượng Quan Hinh Nhi:
-Hinh Nhi, tên Hạ Hậu Thuần đó hôm nay thật sự chạy đi gặp Lý Dật sao?
-Hẳn không phải cố ý đi gặp mặt, chẳng qua là ngẫu nhiên gặp được. Ta
rất hiểu Thuần nhi, mặc dù hắn ham chơi, nhưng phẩm tính trung hậu trung thực, tuyệt đối sẽ không nói dối ta.
-Vậy thì tốt rồi, sau này Hạ Hậu Thuần sẽ có hữu dụng rất lớn với Bắc
Đấu tông ta, nhất định phải trông giữ cho tốt, đừng để xảy ra chuyện gì
không hay!
-Hinh Nhi hiểu rõ!
Ánh mắt của Bắc Trác lại trở về phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt hung ác nham hiểm tựa hồ muốn nhìn thấu dãy núi kéo dài miên man. Trên khuôn
mặt âm trầm thường thấy của Bắc Trác thoáng hiện lên vẻ hưng phấn cho
trận đại chiến sắp tới.
Ngay lúc nhân vật trọng yếu nhất của Bắc Đấu tông tiến hành một mưu đồ
bí mật động trời, có hai thân ảnh lặng lẽ đáp xuống ngoài núi Bắc Đấu.
Sau đó lặng yên không một tiếng động nhanh chóng tới gần núi Bắc Đấu,
rất nhanh tiến nhập vào phạm vi thế lực của Bắc Đấu tông.
Hai nhân ảnh đó ngược lại không áp dụng bất cứ biện pháp ẩn nấp thân
phận nào, cho nên dưới ánh trăng mông lông, rất dễ dàng nhìn thấy hai
khuôn mặt. Một người là Lý Dật, người còn lại không ngờ là Đao Hoàng Ba
Lâm.
-Tiểu tử, ngươi dụ dỗ ta đến núi Bắc Đấu, rút cuộc muốn làm cái gì?
Ba Lâm bỗng nhiên đứng lại trước mặt Lý Dật bất mãn hỏi.
-Ta không phải đã nói rồi sao, nhất định là chuyện ngươi cảm thấy hứng thú.
Lý Dật lưu manh tốt.
-Ngươi đã nói, đến núi Bắc Đấu sẽ nói cho ta biết!
Lý Dật cười lặng lẽ, chỉ vào bảy ngọn núi Bắc Đấu hợp lại thành một thể trong màn đêm mờ ảo, cười nói:
-Phong cảnh xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ ngươi không có hứng thú sao?
-Nói láo! Lão tử có thời gian rảnh cùng ngươi đến ngắm phong cảnh núi Bắc Đấu sao?
Đao Hoàng Ba Lâm vốn có diện mạo khó coi, khi nóng giận càng lộ vẻ dữ tợn.
-Ba Lâm , đừng quên bản thiếu gia bây giờ là Phó điện chủ của ngươi, luận về địa vị, ngươi vẫn còn phía dưới ta.
-Vậy thì thế nào?
-Sau này xin gọi ta là Lý Dật các hạ, chứ không phải tiểu tử. Không đùa
giỡn với ngươi, nói nghiêm chỉnh tìm ngươi đến đây đương nhiên là có
chuyện tốt.
Lý Dật tỏ vẻ thần bí khó lường nói:
-Đêm nay chúng ta làm hai chuyện, chuyện thứ nhất có liên quan đến chúng ta, chuyện thứ hai có quan hệ đến Đấu Thần điện.
-Lý Dật các hạ, đừng úp mở nữa, ngươi có tin ta sẽ cho ngươi một cái tát bây giờ không!
“Lý Dật các hạ” nghe như thế nào cũng cảm thấy trào phúng, chi bằng gọi “tiểu tử” còn êm tai hơn một chút.
-Chuyện thứ nhất, núi Bắc Đấu chỉ sợ thời gian gần đây luôn là tiêu điểm của Thiên Phong đế quốc, tục ngữ nói biết người biết ta trăm trận trăm
thắng, cho nên mới tìm kiếm ngọn nguồn núi Bắc Đấu có chỗ xấu gì hay
không. Nếu như không nằm ngoài dự liệu của ta, Bách Phái điện chủ đề
xuất hoà đàm, Bắc Đấu tông nhất định sẽ ấn định địa điểm tại núi Bắc
Đấu. Chuyện thứ hai, Đấu Thần điện không phải rất hứng thú với Bắc Đấu
giới của Bắc Đấu tông sao? Hôm nay ta cũng mang cả Thất Tinh giới đến,
nếu có cơ duyên, Ba Lâm, đêm nay chúng ta không ngại tìm kiếm bí mật của Bắc Đấu giới!
Đối với chuyện điều tra địa hình gì đó, Đao Hoàng hoàn toàn không có
hứng thú, với thân phận Đấu Hoàng cường giả gần như bất kỳ nơi nào đều
đến rất tự nhiên, chỉ có cường giả bình thường hoặc là quân đội hành
quân chiến tranh mới chú ý đến chuyện địa hình địa thế, Ba Lâm vuốt mũi. Nhưng Ba Lâm chẳng những cảm thấy hứng thú với Bắc Đấu giới, thậm chí
còn không phải là hứng thú bình thường.
-Đây là chỗ tốt, tuy nhiên nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ngươi cũng đừng liều mạng chạy trốn mà vẫn phải xuất lực.
-Đao Hoàng Ba Lâm ta là loại người sợ chết sao? Ngoại trừ Bắc Trác, lão
quỷ Bắc lão, ở Bắc Đấu tông vẫn chưa có kẻ nào lọt mắt Đao Hoàng ta.
Hắn nói vậy đương nhiên là lão đối đầu Hải Hâm rồi.
-Vậy thì tốt, chúng ta lên đường thôi!