Lúc này trong nhà ăn quán
trọ Thiên Thần, đang là lúc buôn bán tấp nập, người đến đây ăn cơm nối
liền không dứt. Nhìn thấy Lý Dật đến, quản lý nhà ăn của quán trọ đã vội vàng chạy tới, tỏ vẻ nịnh nọt.
- Lý đại gia tới rồi, mời vào, mời vào, mời ngài lên phòng khách quý
trên lầu nghỉ ngơi một lát trước, tiểu nhân lập tức sắp xếp cho ngài
phòng tốt nhất. Xin hỏi Lý đại gia đi mấy người?
- Chỉ có hai người thôi, ông chủ Tiêu của các ngươi đâu? Thấy bản thiếu
gia đến, cũng không ra nghênh tiếp? Không sợ bản thiếu gia đập phá lầu
này sao?
Lý Dật cười nói.
- Lý đại gia nói đùa, ông chủ Tiêu có việc tới tổng bộ Thiên Thần Thương Minh rồi, có gì ngài cứ việc phân phó cho tiểu nhân!
- Được rồi, kêu đầu bếp tới từ Đại Hạ đế quốc của các ngươi làm mấy món sở trường, hôm nay bản thiếu gia có mời khách quý!
- Lý đại gia yên tâm, tiểu nhân lập tức đi sắp xếp!
Căn nhà này thuộc về quán trọ Thiên Thần của Thiên Thần Thương Minh,
cũng được xem là hội sở nhất đẳng của đế đô, người ra vào hội sở này,
hiển nhiên đều là bậc quyền quý có danh tiếng trong đế đô. Lý Dật đi
thẳng lên lầu, trên đường đi có rất nhiều người chào hỏi không ngớt. Có
đại thần đế quốc, cũng có thế lực có quan hệ hợp tác với Lý Minh, phần
lớn Lý Dật cũng chỉ quen mặt, chứ không biết tên. Những người này nhìn
thấy Lý Dật, quả thực còn thân thiết hơn nhìn thấy cha ruột.
Cường thế của Lý Dật đã rõ như ban ngày, có thể đoán được, người này
chắc chắn nắm giữ tương lai của Thiên Phong đế quốc, cung kính tóm lại
chỉ có lợi chứ không có hại.
Lý Dật phải vất vả mới thoát khỏi những lời nịnh hót, tiến vào một gian
phòng được trang trí ưu nhã, ăn hoa quả trên bàn, Lý Dật nói với Nhất
Quân Tiếu:
- Nghe Cung tỷ tỷ nói Nhất Tiếu huynh đến từ Xuất Vân đế quốc?
- Tại hạ đúng là người của Xuất Vân đế quốc, bởi vì đắc tội với gia tộc
Tạ thị của Xuất Vân đế quốc, bất đắc dĩ mới đến Thiên Phong đế quốc tị
nạn. Tại hạ suy nghĩ, Xuất Vân đế quốc và Thiên Phong đế quốc vốn có
quan hệ không tốt, mặc dù gia tộc Tạ thị có thế lực khổng lồ ở Xuất Vân
đế quốc, vẫn không cách nào nhúng chân vào được Thiên Phong đế quốc. Ha
ha, để Lý Dật các hạ chê cười rồi!
Lý Dật thật ra có nghe nói về gia tộc Tạ thị của Xuất Vân đế quốc, cũng
thuộc về gia tộc cổ xưa nội tình thâm hậu truyền thừa ngàn năm. Đắc tội
với gia tộc như vậy, một Đấu Hoàng xác thực không coi là gì.
Chỉ là, có chuyện như vậy thật sao?
- Không biết Nhất Tiếu huynh vì sao lại đắc tội với gia tộc Tạ thị?
- Chuyện này một lời khó nói hết! Lần đầu gặp gỡ, chúng ta đừng nói
những chuyện không vui, Lý Dật các hạ, tại hạ mới đến, sau này kính xin
các hạ chiếu cố nhiều hơn.
Lý Dật cởi mở cười nói:
- Chuyện này còn phải nói sao? Cho dù không có Cung tỷ tỷ, với nhân vật như Nhất Tiếu huynh, Lý Dật ta nịnh bợ còn không kịp!
Chuyện này thật ra cũng hợp tình hợp lý, một Đấu Hoàng đi tới đâu, không phải là đối tượng để thế lực các nơi lôi kéo sao.
Trong giây lát, rượu và thức ăn đã được đưa lên, bầu không khí lập tức
càng thêm “Vui vẻ”. Rượu là Trần Nhưỡng gần trăm năm, rau nhìn ra cũng
được tỉ mỉ xào nấu, mùi vị rất ngon.
Hai người chỉ thuần túy ăn uống nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng mang chút ý tứ lôi kéo, Lý Dật xem ra cực kỳ vui sướng, liên tiếp nâng chén.
Sau mấy tuần rượu, Lý Dật rõ ràng cảm thấy, luồng sát khí trên người
Quân Nhất Tiếu càng thêm rõ ràng. Luồng sát khí này khiến Lý Dật đột
nhiên nhớ tới một người!
Cát Vũ Quang! Không sai, chính là Cát Vũ Quang trong trận đấu ngày hôm qua, bị Ảm Kim Luân của chính mình băm thành thịt nát.
Loại sát khí trên người Quân Nhất Tiếu cực kỳ giống với Cát Vũ Quang.
Loại trực giác này khiến bản thân Lý Dật cũng khó hiểu, nhưng càng ngày
càng chiếm cứ ý thức của mình mãnh liệt. Chỉ là ngẫu nhiên, hay Quân
Nhất Tiếu và Cát Vũ Quang thật sự có liên hệ gì đó? Chuyện này hiện tại
Lý Dật thật sự không cách nào phán đoán, sau đó Lý Dật đưa ra một quyết
định.
Bữa tiệc rượu “vui vẻ” kéo dài gần hai giờ, hai người uống gần mười cân
rượu trăm năm. Tiệc rượu chấm dứt, đầu lưỡi Lý Dật như tê cứng:
- Nhất Tiếu huynh, hôm nay ra bước cánh cửa này, ngươi…ngươi chính là
huynh đệ của Lý Dật ta. Về sau ai…ai…dám khi dễ ngươi, chính là gây khó
dễ với Lý Dật và Lý Minh ta!
Lý Dật nghiêng ngả đi xuống lầu, âm thanh của hắn rất lớn, như sợ các thực khách không nghe thấy vậy.
- Lý Dật huynh đệ quả nhiên hào sảng, được làm huynh đệ của ngươi là vinh hạnh của Quân Nhất Tiếu này!
- Huynh đệ, ta còn có việc, không thể đi cùng… cùng Nhất Tiếu huynh,
đợi….đợi giải thi đấu chấm dứt, huynh đệ…huynh đệ chúng ta nhất định
phải uống ba ngày ba đêm!
- Được, ngày mai Nhất Tiếu nhất định đi ủng hộ trợ uy cho Lý Dật huynh đệ!
Hai Đấu Hoàng say khướt khiến các thực khách đến ăn uống ở quán trọ
Thiên Thần đều phải ghé mắt, Đấu Hoàng cường giả uy nghi trên cao, không phải là kẻ tầm thường, rất hiếm khi nhìn thấy.
Cáo từ Quân Nhất Tiếu, rời quán trọ Thiên Thần, Lý Dật tìm một nơi hẻo
lánh, đầu tiên ép hết rượu ra ngoài, sau đó lấy từ trong dung giới ra
một bộ áo đen, khăn bịt mặt trang bị kín người.
Nếu như không có gì bất ngờ, Quân Nhất Tiếu tuyệt đối có bí mật khiến
người ta không lường được, Lý Dật tin tưởng trực giác và phán đoán của
mình. Lý Dật ngồi xa xa quan sát chỗ cửa lớn của Thiên Thần Thương Minh. Hắn biết rõ, Quân Nhất Tiếu sẽ ở trong khách sạn Thiên Thần!
Chờ đợi đến lúc sắc trời tối hẳn, Quân Nhất Tiếu vẫn không lộ diện, tuy
nhiên chuyện này không có ảnh hưởng đến Lý Dật. Ngụy trang, theo dõi, ẩn núp, đây chính là một môn bắt buộc của sát thủ.
Lý Dật giống như một pho tượng, hầu như không hề động đậy. Bên trong lớp áo đen, chỉ có một đôi mắt lạnh lùng, chăm chú quan sát chỗ cửa lớn của quán trọ Thiên Thần. Nếu như tình huống bắt buộc, Lý Dật có thể duy trì tư thế này mấy ngày mấy đêm.
Chỉ có điều xem ra, hôm nay không cần ngồi chờ mấy ngày mấy đêm, sau khi đèn tinh thạch phát sáng trên đường, thân ảnh của Quân Nhất Tiếu xuất
hiện ở chỗ cửa lớn quán trọ Thiên Thần.
Quân Nhất Tiếu thoạt nhìn rất nhàn nhã, không hề có dự cảm bị theo dõi.
Khóe mắt khẽ nhảy dựng, Lý Dật thu khí tức cường giả của mình lại, bí
mật theo đuôi.
Xuyên qua con phố buôn bán sầm uất nhất của đế đô, Quân Nhất Tiếu trực
tiếp đi đến quảng trường phía đông đế đô. Quảng trường này mặc dù không
sầm uất như phố buôn bán, nhưng hầu như hội tụ cơ cấu liên lạc của các
thành trì lớn nhỏ trú khắp đế quốc, ở đế đô cũng là quảng trường tiếng
tăm lừng lẫy.
Quân Nhất Tiếu đi vào một tòa hội quán thuộc về Thiên Nhất Thành.
Lượn quanh hội quán Thiên Nhất vài vòng, Lý Dật phân biệt địa thế, lặng
yên nhảy lên tường viện, dọc theo nóc nhà giống như con báo lẻn vào bên
trong hội quán. Hội quán chiếm diện tích khá rộng, phòng ốc cũng không
ít, nhưng muốn tìm Quân Nhất Tiếu cũng không khó, Quân Nhất Tiếu cũng
không tận lực thu liễm khí tức của mình.
- Lão Tứ, tiểu tử ngốc Lý Dật thật sự mời ngươi uống rượu rồi sao?
Người nói chuyện chính là một người đàn ông dáng người trung bình, với
góc nhìn của Lý Dật, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, chứ không thấy rõ
diện mạo, nhìn bóng lưng, người nói chuyện tương đối rắn chắc.
Quân Nhất Tiếu được gọi là lão Tứ bắt chéo chân, thần sắc vô cùng đắc ý, hình tượng khác xa với dáng người khiêm tốn lúc ban ngày. Nghe thấy câu hỏi hoài nghi của người đàn ông, khinh thường đáp trả:
- Tên phế vật kia thật sự rất hào phóng, rượu Trần Nhưỡng trăm năm trên
ngàn kim tệ, trong nháy mắt uống hết mười bình. Nếu lão đại ngươi cũng
có khí phách như vậy, ta và nhị tỷ thật có phúc.
Bị chửi keo kiệt, lão đại cũng không tức giận, chuyển hướng sang hỏi một nữ tử ở bàn bên cạnh:
- Lão Nhị, ngươi thấy việc hôm nay thế nào?
Nữ tử này cũng không quá hai mươi lăm tuổi, dáng người cao gầy, thân
hình thật sự cũng có thể xem là mỹ nữ. Lúc này cô ta đang ngắm nghía một con dao găm khéo léo tinh xảo hiện ra khí u lam âm u, trong ba người
sát khí dày đặc này, cô ta lại người nồng nặc nhất.
- Nếu như lão Tứ và tiểu tử kia kết giao bằng hữu, chúng ta dụ hắn ra ngoài, giết chết hắn báo thù cho lão Tam!
Lão Đại trầm tư nói:
- Ta cũng muốn mau chóng báo thù cho lão Tam, chỉ có điều bên phía lão
gia hỏa không biết chuẩn bị xong chưa. Giết tiểu tử kia không khó, chỉ
sợ tiểu tử kia vừa chết, toàn bộ đế đô sẽ hỗn loạn, hay là chúng ta báo
cáo chuyện này với lão gia hỏa trước rồi mới có thể hành động.
- Lão đại vẫn là lão đại, làm gì phải xin chỉ thị của lão gia hỏa, ta
thấy tên Lý Dật đó cũng không khác gì một phế vật, vẫn là Nhị tỷ sáng
suốt, giết hay không giết, lần này chúng ta ra ngoài, không phải vì đối
phó hắn sao? Không nên câu nệ nhiều như vậy!
Biểu lộ của Quân Nhất Tiếu giống như đang nói đến chuyện giết một con gà.
- Đừng xem thường Lý Dật, đừng quên lão Tam chính là chết trên tay hắn.
Thủ đoạn của Lão Tam, các ngươi cũng biết, trừ phi là đụng độ với Đấu
Tôn, Đấu Hoàng dị thường, cho dù là Đấu Hoàng đỉnh phong cũng không thể
nào là đối thủ của hắn!
- Xem như ta chưa nói gì!
Quân Nhất Tiếu bắt đầu uống trà, dáng vẻ ung dung như việc không liên quan đến mình.
Lại nghe thấy mỹ nữ kia lạnh lùng nói:
- Lão Tứ, mấy ngày nay chạy trong hoàng cung, ngươi không bị hồ ly lẳng lơ kia mê hoặc chứ!
Lời này vừa thốt ra, chỉ số ghen tuông tăng lên đỉnh điểm.
Đạo lí đối nhân xử thế của Lý Dật phong phú thế nào chứ, chỉ cần như vậy cũng đủ hiểu, mỹ nữ này có tình cảm rất sâu sắc với lão Tứ.
- Nhị tỷ nói gì vậy, ta tiến cung còn không phải đi điều tra thực lực
của tiểu tử Lý Dật kia sao? Về phần Cung Vô Song, mẹ kiếp, thề non hẹn
biển cũng thề non hẹn biển rồi, cũng đồng ý đi đến học việc La Lan với
cô ta rồi, nhưng đến bây giờ, thậm chí ngay cả tay cũng không cho ta
đụng một cái.
- Thật sao?
Mỹ nữ kia có vẻ không tin, hồ nghi nói:
- Cung Vô Song là nữ tử tuyệt sắc như vậy, ngươi có thể quản được tay chân của mình sao!
- Không phải ta quản được, là cô gái ngốc đó, tự cho rằng mình là công
chúa thì rất tài giỏi, chỉ có điều trêu ghẹo mấy câu đã giận dữ rồi. Nhị tỷ, lần này thật đúng là không chiếm được tiện nghi!
- Hừ, nhưng ngươi nhất định cũng động tâm rồi!
Quân Nhất Tiếu cười cười, ngược lại rất có phong vận tà ác của Lý Dật:
- Nhị tỷ, ngươi cũng biết ta đấy, nữ nhân sau khi dùng xong cũng chỉ giữ lại hai ba ngày, vĩnh viễn không có ngoại lệ!
- Được rồi, lão Nhị, ngươi cũng đừng ghen tuông nữa, lão Tứ có thể tiếp
cận Cung Vô Song cũng bỏ ra cái giá rất lớn, đây chính là một quân cờ có thể lật ngược, đừng đem việc riêng tư cá nhân dây dưa vào trong. Nói
việc chính đi, giải thi đấu tuyển chọn phò mã lần này xem ra đã không có gì phải lo lắng nữa. Kế hoạch chỗ lão gia hỏa là trận đấu vừa kết thúc
liền phát động, lấy xu thế sét đánh cưỡng đoạt hoàng quyền. Đương nhiên, hoàng thất và Lý Minh cũng sẽ không hề chuẩn bị, vạn nhất sự việc bất
lợi, lão Tứ, ngươi sẽ giết chết Cung Vô Song, hoàn toàn cắt đứt huyết
mạch truyền thừa của hoàng tộc Cung thị.
Mỹ nữ kia lạnh lùng nói: - Còn Lý Dật? Hắn đã giết lão Tam, chúng ta nên tự tay giết chết hắn!
Lão đại hừ một tiếng, trong giọng nói cũng sôi trào sát ý :
- Không sai, Lý Dật khiến Bắc Đấu Tứ hoàng chúng ta biến thành Bắc Đấu
Tam hoàng, thù này chúng ta phải tự mình báo. Trước trận chung kết, ta
và lão Nhị sẽ lẫn vào trong khán đài, bên phía lão gia hỏa vừa phát
động, chính là lúc Lý Dật phải chết/
Nghe đến đó, Lý Dật xem như đã minh bạch lai lịch của ba người này. Ba
người trước mặt này, tựa hồ cùng với Cát Vũ Quang mà mình giết chết
trong trận đấu vòng thứ hai tự xưng là Bắc Đấu Tứ hoàng gì đó. Không cần nghĩ đến cái khác, dựa vào cách gọi của bốn người này đã biết rõ bọn họ có quan hệ chặt chẽ với Bắc Đấu tông. Như vậy Cát Vũ Quang tham gia
giải thi đấu tuyển chọn phò mã hiển nhiên cũng do Bắc Đấu tông an bài,
như vậy, cũng có thể giải thích tại sao thực lực của Cát Vũ Quang không
tầm thường. Đấu Hoàng do Bắc Đấu tông huấn luyện ra, thực lực hiển nhiên không giống người bình thường rồi.
Tựa hồ, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân của Quân Nhất Tiếu cũng do Bắc Đấu
tông cố ý an bài. Khi nghe Cung Vô Song nói đến trong dong binh đoàn có
mười mấy Đấu Vương, Lý Dật đã cảm thấy mơ hồ có gì không đúng. Bình
thường dong binh đoàn, có một hai Đấu Vương đã xem là thực lực vô cùng
khả quan rồi, dong binh đoàn có mười mấy Đấu Vương, trừ phi là dong binh đoàn cỡ lớn hơn một ngàn người mới có thể có được. Vì tiếp cận Cung Vô
Song, tử thương một nửa dong binh đoàn, lần này Bắc Đấu tông xác thực
trả cái giá không nhỏ.
Chẳng qua trời tính không bằng người tính, bỏ ra cái giá lớn như vậy đổi lấy thành quả. . . . . Trong nội tâm Lý Dật cười lạnh một tiếng, nếu
như bị bản thiếu gia này biết, thành quả này chỉ sợ không giữ được!