Tình thế ở trên bục của Lý Gia đã có biến đổi lớn như
vậy. tộc nhân Lý Gia ở dưới bục nhất thời không phản ứng kịp. Rất nhiều
tộc nhân chi thứ tuy biết hôm nay bốn vị trưởng lão muốn đoạt quyền,
nhưng tuyệt đối không thể ngờ tới mâu thuẫn lại bành trướng như vậy.
Nhìn tình thế giương cung bạt kiếm như thế Mạc Dịch bất giác khẽ nhíu
mày. Tuy rằng nội đấu trong Lý Gia là điều hắn đã nghĩ tới. nhưng nếu
như Lý Gia vì nội đấu mà các tinh anh bị hao tổn. và tình thế sẽ trở
thành chỉ còn là nhị lưu thế lực. điều này đối với Mạc Gia mà nói lại
không có chút lợi ích gì.
Mất đi sự ràng buộc của Lý Gia, mâu thuẫn của Mạc Gia và Long Gia cũng
sẽ lộ ra hoàn toàn. Đến lúc đó, việc tranh đấu của hai nhà chắc chắn sẽ
không chết không thôi còn Mạc Gia thì chưa có sư chuẩn bị vẹn toàn nào
cho lúc đó.
Vừa nghĩ tới đây, Mạc Dịch bèn cười ha hả. cất cao giọng nói:
- Lý huynh, bốn vị trưởng lão. . . Các ngươi hà tất phải kích động như
vậy? Trước mặt chẳng qua chỉ là một số mâu thuẫn giữa đám tiểu bối. cứ
để bọn chúng tự giải quyết với nhau là được rồi chúng ta nhúng tay vào
làm gì? Há chẳng tự mình làm mất đi thân phận hay sao?
Đại trưởng lão mặt đang hằm hằm tức giận, liếc nhìn Mạc Dịch, đang định
nói gì thì Lý Dật đứng trước đại sảnh đã nhẹ lắc đầu. nói:
- Mạc Gia chủ, đây là chuyện của Lý Gia chúng ta. ngài vẫn nên đừng
nhúng tay vào thì tốt hơn. Lý Gia chúng ta quản dưới không nghiêm, nuôi
mấy con chó đều muốn phản chủ. hôm nay chi bằng Lý Dật sẽ mượn đại sảnh
này của Mạc Gia để giáo huấn cho mấy con chó già trong nhà một trận,
mong Mạc Gia chủ đừng để tâm.
Nụ cười trên mặt Mạc Dịch chợt héo hắt lại. lời hắn nói vừa rồi đã chuẩn bị một bậc thang tốt cho Lý Hàn bước xuống, nhưng không ngờ lại bị một
câu nói của Lý Dật chặn lại. Trong tình hình này. hắn quả thực không thể nói thêm được điều gì.
Tuy rằng Lý Dật đã giết vô số người của Mạc Gia. nhưng lúc này Mạc Dịch
ngược lại còn có hứng thú với hắn. Cái tên Lý Dật thường bị gọi là phế
vật này. rốt cuộc có căn cơ thế nào mà dám xằng ngôn như vậy?
- Chó già ư?
Sắc mặt của Đại trưởng lão tái lại, càng lúc càng hiện ra vẻ dữ tợn:
- Được lắm! Được lắm! Hôm nay ta lại muốn xem xem. ngươi chuẩn bị dạy dỗ ta thể nào! Các ngươi còn nhìn gì? Tất cả lên cho ta!
Sau câu nói ấy. Đại trưởng lão đã rống lớn với tộc nhân của Lý Gia.
Lý Hàn nghe vậy. lại cười lạnh một tiếng nói:
- Ai dám động thủ. sẽ bị coi là phản nghịch của Lý Gia. từ nay đời đời
kiếp kiếp, sẽ bị Lý Gia truy sát. diệt cỏ tận gốc. không có đường sống!
- Cho dù lúc này các ngươi không động thủ. đề Lý Hàn đoạt mất cơ hội hắn sẽ để các ngươi dễ sống sao?
Tam trưởng lão tử nãy giờ im lặng lúc này đã lạnh lùng quát.
Trong những tộc nhân Lý Gia vốn dĩ còn đang do dự không quyết bất chợt
có mấy mươi người đứng dậy. Những người này đều là tâm phúc của tứ vị
trưởng lão trong chi thứ của Lý Gia. bất cứ trường hợp nào họ đều vạn
bất từ nan.
Mười mấy người còn lại hiện ra vẻ do dự trên mặt những người này đều
không phải là tâm phúc của tứ vị trưởng lão. trong lúc nhất thời không
biết nên phản ứng thế nào.
Thấy cảnh tượng như vậy. Lý Hàn cười lạnh một tiếng, nhãn thần hướng về phía mấy thân vệ bên cạnh, đang muốn nói gì đó.
ở dưới. Lý Dật lại khẽ mỉm cười, nói:
-Nhiều như vậy sao? Xem ra ta phải chỉnh đốn lại gia phong không nghiêm trong nhà rồi
Nhìn thấy vẻ thản nhiên như không của Lý Dật. Lý Hàn thoáng ngây người.
Bàn tay ông đang nâng lên chầm chậm hạ xuống, rồi liếc nhìn sang bên.
sau đó lặng lẽ nhìn vệ phía trước đại sảnh.
Người con trai này của mình, lúc nào lại có bản lĩnh và sự can đảm như
vậy? Hắn làm được như vậy sao? Điểm này khiển Lý Hàn chợt cảm thấy kỳ
vọng vô cùng.
Nhìn thấy Lý Hàn không có động tác thừa thãi nào. mấy chục tộc nhân Lý
Gia đứng dậy vừa rồi mới thả lỏng người, đưa mắt nhìn Lý Dật lại càng
không kiêng nể gì.
Nhưng Lý Dật lại phớt lờ thẳng ánh mắt đầy sát ý của mấy vị trưởng lão
phía trên, mà nhìn về mấy chục tộc nhân vừa đứng lên. Người Lý Gia đến
đây hôm nay vô cùng khéo chọn không thấy ai là tộc nhân của dòng chính.
Mà tộc nhân của chi thứ thì chiếm đến hơn nửa, trong năm. sáu mươi người đứng dậy. thấp thoáng có mấy người sắc mặt trầm tĩnh, khiến Lý Dật
không nhìn ra thực lực cao thấp. Còn mấy chục người còn lại cơ hồ đều là cường giả cấp Đấu Giả. đấu khí của từng người đều cực kỳ cường hãn
trong tình hình này, vốn dĩ không cần che giấu.
Những tộc nhân Lý Gia này khác với đám thân vệ của Mạc Gia bên ngoài
người có thể đạt đến cấp Đấu Giả trong Lý Gia. Công pháp và Đấu kỹ mà họ tu luyện lại không hề kém.
Vì vậy tuy cũng là Đấu Giả. nhưng những tộc nhân của Lý Gia về căn bản có thể đấu được với vài tên thân vệ của Mạc Gia.
• •
Những người này phần lớn đều là những tinh anh trong chi thứ của Lý Gia. thân phận và bốn sự trong Lý Gia dĩ nhiên không thấp, bằng không cũng
chẳng có tư cách tham gia vào yến tiệc này. Lúc này ánh mắt của mấy chục người này đang cùng nhìn về Lý Dật. có ý vị. có châm biếm, có nghi ngờ. có sát cơ. cũng có sự đố kị. . . Các loại trạng thái, đều hội tụ đủ ở
đây.
Hơn nữa, khí tức của mấy chục Đấu Giả cùng lúc tràn ra, luồng sát khí lạnh lẽo như có thể dời non lấp biển cùng ập đến Lý Dật.
Trận thế này đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với những thân vệ
của Mạc Gia phía bên ngoài. Có lẽ thực lực của Lý Gia trong đại sảnh
này. đã chiếm đến gần một nửa. hơn nữa đều là một phần thực lực mà tứ vị trưởng lão trước này đều nắm chắc. Xem ra bốn vị trưởng lão tuy đã có
thỏa thuận với Mạc Gia. nhưng hiên nhiên cũng sợ đối phương cắn lại cả
mình.
Hơi thở của Lý Dật thoáng ngừng lại. sau đó hắn lại không nhịn được bật
cười. Cảnh tượng này hắn không phải chưa từng gặp, ở tiền kiếp, khi hắn
xâm nhập vào Đảo quốc đê thích sát lãnh tụ của họ. trước khi động thủ
chí ít cũng phải đối mặt với mấy trăm cường giả thân thủ hơn người. Cái
cảm giác không biết thắng thua lúc đó. khiến Lý Dật đã khơi dậy tiềm
năng của toàn thân. Cũng sau lần đó. hắn mới tự tay sáng tạo ra bộ Huyễn Sát mà các cường giả trong thế giới ngầm nghe thấy đã sợ mất mặt.
Chỉ là không biết hôm nay. Tình hình tương tự như vậy có thể mang đến lợi ích gì cho mình không?
Lý Dật thở dài một tiếng, ra dấu tay thị ý Lý Na Na lui ra sau. Trường
thương trong tay hắn được nâng lên nhẹ nhàng, mũi thương dính đầy máu
thịt không ngừng rung động, lúc này hắn đã bỏ đi tất cả tạp niệm, trong
đầu chỉ còn lại một niềm hào hứng!
-Lý Dật ta hôm nay sẽ dựa vào một người một thương lấy đầu của bốn con chó già các ngươi xuống làm bô!
Ánh mắt của Lý Na Na phía sau khi nhìn Lý Dật, đã không giấu được sự
ngưỡng mộ. Nếu như Lý Tiêu lúc trước đem lại cho nàng một cảm giác oai
vũ. vậy thì Lý Dật lúc này lại là một con người anh dũng chân chính
trong lòng nàng.
Rốt cuộc là cái gì khiến hắn có gan lớn như vậy. lại dám đơn thương độc mã giết tận vào đây? Là vì phụ thân của hắn sao?
Trường thương trong tay Lý Dật vừa hướng lên, bầu không khí vốn đã kỳ dị ngay lập tức lại bị sát khí âm trầm làm rối loạn.
• • •
- Lý Dật Thiếu gia! Hôm nay ta sẽ xin lĩnh giáo cao chiêu của ngươi một phen vậy!
Một đạo kiếm quang bao trọn đấu khí hòa hồng sắc vung đến Lý Dật. ngay
lập tức phong tòa đường thoái lui của Lý Dật. Đường kiếm này tuy vẫn
chưa đến. nhưng sát khí lạnh buốt trên lưỡi kiếm đã khiến người khác
phải kinh sợ.
Lý Dật khẽ nheo mắt lại. khuôn mặt thoáng hiện chút kinh ngạc, người
trước mặt tuyệt đối chưa đến hai mươi, nhưng đường kiếm vung ra. đã
không còn cảm giác giống như Đấu kỹ tầm thường, chỉ có uy lực mà không
có chiêu số. Đường kiếm này tuy không dùng Đấu kỹ gì. nhưng Lý Dật lại
có thể nhìn rạ lực sát thương của nó rất đáng sợ. Kiếm pháp thiên chuy
bách luyện này là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy từ sau khi đến thế
giới này. Chỉ một người như vậy. nhưng sự rắc rối đã vượt qua trăm người đã giết vừa rồi.
Chẳng trách Lý Gia có thể đứng vững được nghìn năm không ngă. Công pháp và Đấu kỹ của Lý Gia. quả nhiên cũng có chỗ đáng nhìn!
Có điều. Lý Dật cũng không vì vậy mà tránh né, trường thương trong tay
hắn vung một cái. đã lướt qua yết hầu của người này. cách lấy sát đối
sát này. đúng thật là độc đến cực điểm.
Người kia khẽ nhíu mày, hắn có kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, dĩ nhiên
có thể cảm giác được, cho dù đường kiếm này của mình có thể đánh bị
thương Lý Dật. nhưng e rằng yết hầu của mình sẽ cũng phải có thêm một lỗ máu.
Ngay lập tức hắn không thể không khựng lại thân hình đang bổ tới. thu
trường kiềm trong tay về phòng thủ. chặn lại ngay trên đầu mũi thương.
Keng—
Một tiếng kim loại giao nhau vang lên. bắn ra một tia lửa trong không
trung. Người đó sắc mặt mừng rỡ. Chớp mắt hắn đã cảm giác được trên
thương của Lý Dật không có chút đấu khí nào. Ngay lặp tức hắn định chiếm lấy lợi thế. trong thoáng chốc, đã thúc động đấu khí toàn thân men theo trường thương của Lý Dật bô đến với sức mạnh dời non lấp bể.
Thế nhưng đúng lúc này. Lý Dật chợt nhướng người tới. Trường thương
trong tay đã bị hắn buông lỏng ra thân người của hắn đã vụt đến trước
mặt của người đó. đảo tay VUNG chưởng vào ngực của người đó.
Hai tiếng cơ hồ cùng lúc vang lên. Trường thương bị Lý Dật ném ra không
chịu được sự thúc kéo của đấu khí. đã bị nát vụn trên không trung, phát
ra một tiếng nổ lớn. Còn sau một chưởng của Lý Dật. hắn lại đảo tay tát
một bạt tai vào mặt người kiạ người đó ngay lập tức bị đánh văng đập vào vách tường, không biết sống chết.
Mọi người trong đại sảnh lúc này vẫn chưa hết kinh ngạc, đã có thêm mấy người lao vào Lý Dật.
Lý Dật không lui mà tiến, chỉ nhàn nhạt nói:
-Đưa rìu!
Lý Na Na đang né ra nửa bước, nghe thấy vậy. đã từ trong đống vũ khí
ngập người trên thân Lý Tiêu rút ra một chiếc rìu dài ném cho Lý Dật. Lý Dật tiện tay đón lấy. Chiếc rìu dài vung lên như gió lốc. chặn lại hai
đường kiếm đang bổ đến. Đồng thời kéo dẫn chiếc rìu trong tay. thân hình của hai người đã đã đập vào nhau, ai cũng bị thổ ra một búng máu tươi.
Thế nhưng tất cả chỉ là mới bắt đầu. sau đó ba người bị đánh lui, người
càng nhiều ở phía sau cùng lúc bổ tới, Lý Dật khẽ nhếch môi. chiếc rìu
trong tay vung sang tả hữu đánh bật ra tất cả các đường kiếm vận hàm đấu khí
Mỗi lần đánh bật ra. thì có một người thổ huyết lui ra. không phải Lý
Dật không muốn giết người, mà là hắn phát hiện, thực lực của những người này quả thực không tồi muốn giết họ lại hết sức khó khăn, vì vậy bằng
với việc phí sức để đuổi cùng giết tận. chi bằng tiết kiệm vài phần sức
lực.
Bán Nguyệt Trảm!
Một tiếng rít vô cùng thấp trầm vang lên, một đạo ánh sáng hình cung bắn ra từ trong đám người, bổ thẳng đến Lý Dật.
Lý Dật cười lạnh một tiếng, chiếc rìu trong tay vung vụt ra. chỉ thấy
đạo ánh sáng hình cung sau một tiếng’ kịch’ đã bị hóa giải, bay thẳng
lên nóc đỉnh, rồi đâm ầm một tiếng. Chiếc rìu trong tay Lý Dật cũng xuất hiện các vết nứt rạn.
Hắn tiện tay vứt chiểc rìu trong tay đi, thấp giọng nói:
-Đưa kiếm!
Lý Na Na lúc này đã nhìn đến mơ hồ. nàng cơ hồ vô thức rút kiếm ra ném cho Lý Dật.
Lý Dật một tay đỡ kiếm, khuôn mặt thoáng hiện vẻ tức giận. Thân hình hắn vụt biến, chớp mắt đã lao vào trong đám người. Hắn vốn dĩ còn muốn che
giấu vài phần thân thủ. nhưng vừa rồi chiêu’ Bán Nguyệt Trảm’ của người
đó đã kích phát lửa giận trong lòng hắn.
Keng— Keng— Keng— -,
Mấy thanh trường kiếm trước mặt đã bị hắn đánh văng, mấy người đó toàn thân chắn động, cơ hồ cùng lúc thối lui.
Lý Dật đã đáp xuống trước mặt của người có khuôn mặt âm trầm ấy. lúc này hắn dang nhìn Lý Dật đánh lui mười mấy người đê đến bên cạnh mình, sắc
mặt lộ ra vẻ khó tin.
-Chiêu Đấu kỹ đó vừa rồi là ngươi dùng?
Lý Dật nhàn nhạt hỏi.
Người này vô thức gật đầu.
Lý Dật lạnh lùng nói:
-Được lắm. ngươi muốn lấy mạng ta. dĩ nhiên ta cũng sẽ lấy mạng ngươi, điều này rất công bằng, chết rồi cũng đừng trách ta!
Dứt lời. trên lưỡi kiếm của Lý Dật đã hiện ra một đạo quang mang hắc sắc trường kiếm trong tay hắn giơ cao lên. rồi lại rơi xuống.
Keng—
Phụt—
Trường kiếm được người này giơ lên trong lúc hoảng loạn đã bị chém làm
đôi tiếp đó, không còn vật cản Lý Dật bổ kiếm xuống mi tâm của hắn nháỵ
mắt đã chém người hắn ra làm hai. Một luồng máu tươi phun ra xối xả như
suối nước, khiến những cục máu đông trên người Lý Dật lại biến thành
dòng một lần nữa.
Mấy mươi người xung quanh, lại không một ai có cơ hội chặn được đường kiếm tất sát của hắn.
Đường kiếm lúc này của Lý Dật đã làm chấn động tất cả mọi người, trong
lòng mọi người đều không thể ngờ. trên thế gian này còn có loại người
này. lấy yếu đánh mạnh, lấy ít đánh nhiều, bách bộ hoành hành, nhất trụ
kinh thiên!