Đấu Thần

Chương 54: Q.6 - Chương 54: Chiến thắng dễ dàng




Lần này Lý Dật ngược lại không có ý định chơi hí kịch, thật sự vì tấn chức Đấu Hoàng mà quên hết thời gian. Cánh đấu khí cấp tốc bay lên không, vừa vặn nghe thấy người chủ trì đang hô:

- Lý Dật, Lý Dật có tới không, còn một phút cuối cùng. . . . . .

Ngay cả Lý Dật cũng thiếu chút nữa cười ngất, không trùng hợp như vậy chứ!

Trải qua hai đợt đào thải, tham gia vòng so tài thứ ba vẻn vẹn chỉ có tám vị tuyển thủ. Ngoại trừ Lý Dật, Thần Mộc, tiến vào vòng thứ ba còn có Hồng Vũ, Lý Nhiên, và bốn vị Đấu Vương đỉnh phong khác, có ba người đã bị đám người Thần Mộc đào thải, hiện tại Đấu Vương đối mặt với Lý Dật, vốn nhìn thấy Lý Dật chậm chạp chưa tới, còn đang cảm thấy may mắn, khi nhìn thấy Lý Dật vô cùng tiêu sái hạ xuống sân thi đấu, mồ hôi to như hạt đậu thi nhau rơi xuống!

- Lý Dật các hạ, tại hạ là Mễ Lương của Mễ gia Dong Thành, xin chỉ giáo!

Dù sao cũng đang trong tình cảnh bái kiến, trong lòng có sợ hãi thế nào, Mễ Lương cũng không thể biểu hiện trên mặt!

- Hạnh ngộ!

Mấy trăm tòa thành trì lớn nhỏ của Thiên Phong đế quốc, Lý Dật thật sự chưa từng nghe nói đến Dong Thành, chỉ có điều nếu như đã có thể vượt qua hai vòng đấu, Mễ Lương cũng không phải hạng kém cỏi. Lý Dật khách khí nói:

- Chỉ giáo thì tại hạ không dám nhận, chẳng qua trận đấu lần này, tại hạ không thể thua, cho nên chỉ có thể đắc tội!

Nếu đổi lại là người khác, Mễ Lương đương nhiên sẽ xem là nói láo, nhưng lời này từ miệng Lý Dật nói ra, lại phảng phất là đạo lý hiển nhiên.

- Mễ mỗ cũng không dám hy vọng thắng được Lý Dật các hạ, có thể cùng thi đấu với Lý Dật các hạ là vinh hạnh lớn lao của tại hạ.

Đối thủ này thật sự thức thời, Lý Dật cũng biết tốt xấu, đối phương khách khí như vậy, khi tranh tài với hắn cũng sẽ cho hắn thể diện. Lý Dật mỉm cười, đưa tay ra dấu mời:

- Thắng bại còn phải đánh qua mới biết được, Mễ Lương các hạ không cần quá khiêm tốn, cuộc tranh tài này bất luận ai thắng ai thua, coi như chúng ta dùng võ kết bạn!

- Mễ mỗ đúng là có ý này, vậy thì xin mạo phạm!

Một chiếc áo giáp Đấu Khí màu vàng đất vô cùng tinh xảo xuất hiện trên người Mễ Lương, thủ ấn Mễ Lương di chuyển, một đoàn hỏa diễm xuất hiện ở đầu ngón tay, trong nháy mắt biến ảo thành một ma thú hung mãnh tấn công về hướng Lý Dật. Thì ra là song thuộc tính Đấu Khí thổ hệ và hỏa hệ, Mễ Lương quả nhiên cũng có bản lĩnh. Thổ hệ Đấu Khí là phòng thủ, còn hỏa hệ có lực công kích mạnh nhất trong chín hệ đấu khí, loại tổ hợp này trong Đấu Khí song thuộc tính cũng được xem là phối hợp tốt nhất!

Nếu quyết định cho đối phương thể diện, đương nhiên cũng phải diễn kịch cho đủ. Lý Dật khen một tiếng “Tốt”, vẻ mặt ngưng trọng hóa ra Đấu Khí phòng ngự, sau đó đồng dạng đánh ra một đạo hỏa diễm có lực độ vừa phải!

Hai luồng Đấu Khí tương giao, một tiếng nổ lớn vang lên, Lưu Hỏa bốn phía, tình cảnh hùng vĩ. Dù sao cũng là đối kháng của cường giả Đấu Vương đỉnh phong, lực lượng này mặc dù không thể nói là kinh thiên động địa, nhưng cũng khiến những người xem bình thường phải âm thầm kinh hãi!

Đấu Khí đối chọi mấy chiêu, Mễ Lương liền xuất ra mấy chiêu đấu kỹ Chu Tước cấp thấp, Lý Dật cũng sử dụng đấu kỹ từng học trong Tàng Thư các ở Vạn Triều Lý gia ngày đó, trong nhất thời hai người thi đấu trông rất đẹp mắt. Khán giả bình thường bên trên khán đài nào biết được huyền ảo bên trong, thấy trận đánh đặc sắc liền bạo phát ra trận trận thanh âm ủng hộ. Còn những đấu giả tu luyện Đấu Khí lại có chút buồn bực, chẳng lẽ Lý Dật là kẻ gặp mạnh tức mạnh, gặp nhược tức nhược?

Chỉ có người sáng suốt mới nhìn ra được, Lý Dật đang cố ý nhường nhịn mà thôi.

Trên chỗ ngồi khách quý, tứ đại gia tộc đã lặng yên rời tiệc, ngay cả Hải Hâm cũng hừ một tiếng, đứng dậy rời đi. Tất cả chuyện này hiển nhiên đều rơi vào mắt Lý Dật. Hắn đánh với Mễ Lương không có áp lực, nên rất nhàn hạ quan sát xung quanh.

Bỗng nhiên bên ngoài bạo động một hồi, từ thông đạo chuyên dùng cho khách quý phía bắc sân thi đấu, có một đám thị nữ nội cung quần áo hoa lệ vây quanh một nữ tử.

Đám thị nữ nội cung kia chẳng những quần áo hoa lệ, tùy tiện chọn ra một người đặt bên ngoài, cũng là mỹ nữ thu hút chú ý của vạn người. Nhưng trước mặt thiếu nữ mà bọn họ đang vây quanh, những thị nữ này đều đồng loạt ảm đạm biến sắc, không chút nào thu hút!

Trong sân thi đấu bỗng lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt giống như chịu sự triệu hoán nào đó đều hướng về khách quý nơi thông đạo. Ngay cả Mễ Lương nhất thời cũng quên công kích, kinh ngạc đứng tại chỗ.

Thiếu nữ kia vô cùng xinh đẹp, không phải Cung Vô Song thì còn là ai.

Ngày đó Cung Vô Song lấy thân phận bình thường hóa trang đi theo Lý Dật ra ngoài, cũng đã bị vô số người chú ý. Hôm nay nàng mặc hoa phục, lại được các thị nữ tô điểm, phần khí độ cao quý càng là ma lực chấn động tâm linh cực lớn. Chẳng những là người khác, ngay cả Lý Dật vừa thấy cũng ngây dại!

Thiếu nữ này đẹp vô cùng mà cũng cao quý vô cùng, thật sự là Cung Vô Song đã sống chết với mình, bị mình hại cho thê thảm đó sao? Thiếu nữ vừa xinh đẹp, vừa cao quý không hề hiếm thấy, nhưng có thể có được hai cái này, đồng thời bản thân còn là Đấu Hoàng cường giả, cho dù tìm khắp Đấu Thần Đại lục, chỉ sợ cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Một trận đấu tuyển chọn phò mã oanh liệt, trong nháy mắt liền biến thành hội tham quan người đẹp. Tình cảnh vạn người chú ý này cũng không làm Cung Vô Song nổi lên rung động nào, Cung đại mỹ nữ vừa xuất hiện trên sân thi đấu, liền đưa ánh mắt về phía Lý Dật ở giữa sân.

Cảm giác của Cung Vô Song đối với tiểu tử Lý Dật vô cùng tế nhị. Nàng đã được chứng kiến thủ đoạn xảo quyệt của tiểu tử này, cũng hiểu rõ dũng mưu của hắn. Đặc biệt trong một tháng ở Vạn Triều Lý gia, từ miệng Lý Băng và người Lý gia, Lý Dật lại biến thành một “người tốt” vô cùng, rộng lượng hào phóng với tộc nhân. Tất cả hành động của Lý Dật ở đế đô, Cung Vô Song cũng nhìn thấy tận mắt, bất luận Lý Dật là người tốt hay người xấu, có một điều không thể phủ nhận, Lý Dật là một nhân vật vô cùng mạnh mẽ.

Bị xung đột của Bắc Đấu tông và hoàng thất đổ sóng gió lên người, phải bị động tiếp nhận một phò mã, Cung Vô Song không phải không muốn chống lại. Nhưng trước mặt vận mệnh của Cung thị nhất tộc, Cung Vô Song vẫn yên lặng.

Hiện tại vấn đề Cung Vô Song quan tâm nhất là Lý Dật vì ích lợi của mình và Lý Minh mà đến tranh đoạt phò mã, hay là có cảm tình với mình.

Ầm.

Một luồng Đấu Khí vô cùng sắc bén bỗng nhiên từ bàn tay Mễ Lương tuôn ra, đánh úp về phía Lý Dật cách đó không xa. Lý Dật vốn vô cùng im lặng thi đấu bỗng bộc phát ra một tiếng thét kinh hãi, mặc dù có thánh hệ Đấu Khí hộ thể, nhưng trước mặt một kích toàn lực của cường giả Đấu Vương, Lý Dật vẫn trúng đòn, phun ra một ngụm máu!

Cung Vô Song vừa xuất hiện liền nhìn thẳng Lý Dật, dưới tình hình này, cho dù Lý Dật có định lực thiên đại cũng lập tức thất thần, lâm vào cảm giác mê ly huyền diệu. Cho nên đối với một kích toàn lực của Mễ Lương, không có bất kỳ phản ứng nào!

Sau khi phun ra một ngụm máu đen, Lý Dật lập tức phục hồi tinh thần. Một kích này mặc dù sắc bén, nhưng đương nhiên giữa Đấu Vương và Đấu Hoàng tồn tại chênh lệch cực lớn, trên thực chất cũng không thể tạo thành thương tổn quá lớn đối với Lý Dật!

Một kích đắc thủ, Mễ Lương đỏ mắt, điên cuồng tuôn ra từng đợt Đấu Khí, tư thế đã hoàn toàn không còn nho nhã lễ độ như lúc trước, mà giống như dốc sức liều mạng!

- Mễ Lương, ngươi điên rồi sao?

Lý Dật cực kỳ buồn bực với đột biến này!

- Thiên Phong công chúa là nhân vật như vậy, Mễ mỗ có thể không điên được sao?

Hắn chưa dứt lời lại có một chiêu đấu kỹ cấp bậc Chu Tước nện về hướng Lý Dật!

Lý Dật tức cười, Cung Vô Song đúng là mỹ nữ gây họa, nhưng tên Mễ Lương này tính tình cũng quá trung nhân, mỹ nữ tuy đẹp, nhưng cũng phải nghĩ kĩ thực lực của mình chứ!

Lý Dật chỉ thấy thương cảm cho Mễ Lương điên cuồng, nhưng cũng không nổi sát ý, trong nháy mắt tung ra một đạo Âm Dương Thần Lôi, hóa giải đấu kỹ cấp bậc Chu Tước, thần lôi lao tới, đánh vỡ áo giáp Đấu Khí của Mễ Lương. Đồng thời thân hình Lý Dật lắc lư, áp sát phía trước Mễ Lương, Đoạn Hồn Nhận đã dí vào yết hầu đối phương!

- Mễ Lương, ngươi muốn nổi điên cũng được, nhưng cũng cần vốn liếng!

Mễ Lương căn bản không còn để ý đến Đoạn Hồn Nhận lành lạnh nơi cổ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Cung Vô Song trên chỗ ngồi khách quý. Một hồi lâu, trong đôi mắt rừng rực mới dần dần ảm đạm. Mễ Lương thở dài một tiếng, nói với Lý Dật:

- Mễ mỗ đúng là vọng tưởng hão huyền, đa tạ các hạ ban ân không giết, hôm nào đi qua Dong Thành, kính xin đại giá ghé thăm, Mễ gia nhất định chiêu đãi các hạ nhiệt tình!

Nói xong ôm quyền hành lễ với Lý Dật, quay đầu rời khỏi trận đấu.

Vì sự xuất hiện của Cung Vô Song, bản thân trận đấu giảm bớt độ chú ý đi nhiều, rất nhiều người không chú ý tới Mễ Lương đã rời khỏi.

- Trận thứ tư vòng ba, Lý Dật thắng!

Lý Dật hoàn toàn không có cảm giác chiến thắng với trận đấu này. Hắn ôm quyền cúi chào, rồi bước nhanh tới chỗ khách quý.

- Chúc mừng Lý Dật huynh đệ thắng liên tiếp ba trận!

Đại hoàng tử vội vàng đứng dậy, nghênh đón Lý Dật lên chỗ khách quý. Lý Dật bái kiến đám người Cung Đính Thiên, Bách Phái, không hề ngại ngần cười nói với Cung Vô Song:

- Cung tỷ tỷ, không ngờ lại gặp tỷ ở đây!

Trong đôi mắt đẹp của Cung Vô Song lại hiện ra vẻ lạnh lẽo vô cùng, thờ ơ nói:

- Lý Dật các hạ, thật sự không nghĩ tới sao.

Tiểu tử thông minh chọc trời này, chỉ sợ sớm đã đoán được thân phận Thiên Phong công chúa của mình, lúc này lại còn giả vờ khiêm tốn.

- Cung tỷ tỷ xuất hiện ở trận đấu hôm nay, có phải muốn nhìn thấy vị hôn phu tương lai của mình không!

Vẻ mặt lãnh đạm của Cung Vô Song khiến Lý Dật hơi khó chịu, bởi vậy ngôn ngữ cũng hàm chứa mỉa mai. Ngày đó khi rời khỏi Vạn Triều Lý gia, thái độ của cô ta đối với mình tựa hồ chuyển biến không ít, tại sao mới đó đã lãnh đạm như băng thế này.

- Lý Dật, ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi đi theo ta!

Cung Vô Song giống như hoàn toàn không nghe thấy lời mỉa mai của Lý Dật, nói với Lý Dật, sau đó xoay người rời đi. Dù sao cô ta cũng là Đấu Hoàng cường giả, không có chút nào vẻ yếu đuối của thiếu nữ bình thường, hành động vô cùng dứt khoát.

Lý Dật ngược lại sững sờ, trước sự chứng kiến của bao nhiêu người như vậy, hắn lại được công chúa mời nhập thâm cung, đừng nói đến người khác, ngay cả hắn cũng miên man bất định!

Dưới vô số ánh mắt cực kỳ hâm mộ, Lý Dật cười áy náy với đám người Cung Đính Thiên, Bách Phái, rồi theo Cung Vô Song tiến vào thâm cung, quanh co xuyên qua hành lang, đi hơn mười phút, một tòa cung điện tinh xảo liền xuất hiện ở trước mắt. Trên tấm biển trước điện có viết ba chữ: “Thấu Ngọc Cung” có lẽ chính là tẩm cung của Cung Vô Song!

- Các ngươi lui ra hết đi! Tiến vào Thấu Ngọc cung, Cung Vô Song kêu tất cả thị nữ ra ngoài.

- Cung tỷ tỷ, còn hai cuộc tranh tài nữa? Không cần gấp gáp như vậy!

Lý Dật cười mỉa mai, vô cùng vô lại!

- Lý Dật, Cung tỷ tỷ đối đãi ngươi như thế nào?

Cung Vô Song vẫn như cũ không để ý tới chòng ghẹo của Lý Dật nghiêm mặt nói!

Nếu hỏi Cung Vô Song đối đãi với mình như thế nào, điều này thật sự không dễ nói, Lý Dật không rõ Cung Vô Song hỏi như vậy có ý đồ gì, vẫn cười nói:

- Chuyện này thật sự khó nói, đánh cũng đánh rồi, tốt cũng tốt rồi. Chỉ có điều, ân huệ của Cung tỷ tỷ đối với Lý gia ta, Lý Dật mãi ghi nhớ trong lòng, chưa bao giờ quên!

- Nếu đã như vậy, tỷ tỷ muốn ngươi đáp ứng ta một chuyện, ngươi có thể không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.