- Chúng ta thắng rồi!
Nghe thanh âm, hẳn là Phong thiếu tông chủ Phong Lập Nam dẫn đầu phát ra tiếng hoan hô, sau đó thanh âm ủng hộ của tam đại tông môn liền vang
vọng toàn bộ không gian.
Long Tà xác thực bị băng cầu đông cứng, hắn vẫn không nhúc nhích, mặc dù có thể khẳng định hắn vẫn chưa đến mức bỏ mạng, nhưng tựa hồ cũng không có sức mạnh phản kháng, bằng không, sao hắn lại không tận lực phá băng
mà ra.
Sắc mặt đám đệ tử Long Môn trắng bệch, bọn hắn do dự một lát, sau đó
cũng không biết tên nào cầm đầu lao về phương hướng quân doanh, ngay sau đó, trưởng lão hộ pháp của Long Môn cũng không thể nào ngăn cản được,
tất cả Long Môn đệ tử bắt đầu rút lui. Bọn hắn một mực rút lui đến quân
doanh, sau đó lập tức cảm giác ở quân doanh cũng không an toàn, bắt đầu
liều mạng chạy trốn về phương hướng Long Thành.
Nhìn thấy tình huống này, Phong thiếu tông chủ vội vàng nói:
- Lam tông chủ, Úc môn chủ còn chờ cái gì, mau dùng Truyền Tống Trận
truyền tin tức ở đây, đại quân tam lộ cùng tiến công về hướng Long
Thành!
- Phong thiếu tông chủ, tại sao ta cứ cảm giác chuyện này tựa hồ có chút không thích hợp!
- Úc môn chủ, ngươi còn do dự cái gì? Sự thật đã bày ra trước mắt, Long Tà đã đền tội! Long Môn tiêu đời rồi.
- Phong thiếu tông chủ.
Lam tông chủ cũng nhíu mày nói:
- Có lẽ sự tình quá thuận lợi, ta cũng có cảm giác tương tự Úc môn chủ,
trong chuyện này tựa hồ có cái gì cổ quái… Thuận tiện nhắc nhở một chút, Long Tà vẫn chưa chết, hắn chỉ là bị vây khốn.
- Thế nhưng đệ tử Long Môn đã tháo chạy, đây là một cơ hội trời ban.
Lam tông chủ và Úc môn chủ liếc mắt nhìn nhau. Hậu bối trẻ tuổi như
Phong Lập Nam đương nhiên không thể so sánh với hai lão hồ ly lòng dạ
thâm trầm, nhưng bọn hắn cũng không nhìn ra bên trong chuyện Long Môn
tháo chạy có chiêu trò gì. Xác thực phải tận dụng thời cơ, một khi Long
Môn trì hoãn quá mức, một lần nữa tuyển ra môn chủ, như vậy lại phải hao tốn một phen công phu, tổn thương vô số đệ tử.
Cho nên sau giây phút do dự ngắn ngủi, Lam tông chủ vẫn hạ lệnh cho Cửu
Huyền Tông tiến công Long Thành. Truyền Tống Trận đồng thời cũng truyền
tống mệnh lệnh đến chiến trường của Phong tông và Lục Cực môn.
Trên phế tích Nhiễm thành, Lý Dật lộ vẻ mặt cổ quái quan sát băng cầu
rộng hơn mười thước. Long Tà rõ ràng còn sống, chỉ là khí tức cường giả
của hắn ngày càng trở nên nhạt yếu đi. Lẽ nào hắn thật sự bị mình vây
khốn rồi sao?
Không có khả năng, với thực lực của Long Tà, cho dù trúng chiêu, cũng
tuyệt đối không thể hoàn thành trong một chiêu đấu kỹ Thanh Long cấp
thấp! Trong này nhất định có cái gì cổ quái! Nhìn thấy đệ tử của Cửu
Huyền Tông đã bắt đầu điên cuồng trùng kích về hướng Long Môn đệ tử, Lý
Dật thầm thấy không ổn, chỉ là với lực lượng của một mình hắn, chỉ sợ
cũng không cách nào ngăn trở.
Lúc này, bọn người Lam tông chủ, Úc môn chủ còn có Phong Lập Nam cũng
phi tới, bọn hắn vây quanh băng cầu cực đại, biểu lộ cũng giống như Lý
Dật, đều cảm giác được có chút kỳ quái.
- Mặc kệ, chúng ta hợp lực, tiêu diệt Long Tà trước rồi nói sau!
Phong Lập Nam hung ác nói, đấu khí trong lòng bàn tay bắt đầu khởi động.
- Đúng, tiêu diệt Long Tà!
Lam tông chủ cũng phụ họa nói.
Đề nghị này Úc môn chủ đương nhiên cũng không phản đối, lập tức ba người cùng Lý Dật phân tứ phương đứng lại, từng người vận chuyển đấu khí cực
hạn, chuẩn bị oanh kích khối băng cầu cực đại kia.
- Long Tà, chúng ta cùng tiễn đưa ngươi quy thiên!
Long Tà ở trong băng cầu, xem ra cũng không cách nào sử dụng đấu khí,
dưới oanh kích liên thủ của tứ đại cường giả, dù lợi hại cũng khó lòng
chạy thoát vận mệnh bỏ mạng, điểm này đã không còn nghi ngờ.
Trước khi động thủ, Lý Dật lại một lần nữa đặc biệt xác nhận, đúng vậy,
bên trong xác thực là một người sống có mạch đập và tim đập.
- Động thủ đi!
Lý Dật cũng không hề do dự, Thiên Ma đấu khí thúc dục đến mức tận cùng, sau đó đột nhiên đánh về hướng băng cầu.
Bốn đạo đấu khí điên cuồng hung hãn đến cực điểm không hề do dự cùng
đánh lên băng cầu cực đại băng cầu thoáng chốc ầm ầm tan rã, năng lượng như nuốt chửng không gian, ngay cả băng cầu cũng bị đánh vỡ không còn
một mảnh.
Tất cả như biến mất dưới sự trùng kích của đấu khí mãnh liệt.
- Long Tà đâu rồi? Sao không thấy hắn?
Nghi vấn của Phong Lập Nam cũng là nghi hoặc của Lam tông chủ và Úc môn
chủ, một người sống rõ ràng cho dù bị đánh thành bã vụn, tối thiểu cũng
phải lưu lại mùi huyết tinh. Thế nhưng ở đây lại không có, Long Tà phảng phất giống như bốc hơi.
- Hắn chạy rồi!
Lý Dật thất vọng nói. Khi bọn hắn liên thủ oanh kích, năng lượng điên
cuồng hung hãn đánh nát tầng băng, Lý Dật rõ ràng cảm giác được có một
luồng chấn động mơ hồ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cái này nhất định là chấn động do Long Tà sử dụng ngọc bài gì đó truyền tống sinh ra. Lý
Dật không khỏi cảm thán vì để tên gia hỏa này chạy mất, tên Long Tà này
thực ra là một kẻ yêu thương tánh mạng hơn tất cả. Xem ra, lúc nào hắn cũng chuẩn bị ngọc bài truyền tống, vào thời khắc mấu chốt sẽ sử dụng
bảo vệ tính mạng.
- Chạy rồi sao?
- Đúng, chạy rồi!
Lý Dật sầu lo nói:
- Hơn nữa chỉ sợ hắn không bỏ chạy đơn giản như vậy, Long Tà nhất định
đã sắp xếp một âm mưu gì đó, nếu không với thực lực của hắn, cũng không
thể nào bị đánh bại nhanh chóng như vậy.
- Hắn bỏ chạy cũng không có vấn đề gì, dù sao hắn cũng đã thất bại, đám
Long Môn đệ tử đã hoàn toàn mất sĩ khí, bất kể hắn có âm mưu gì, chúng
ta cứ tiến thẳng đến Long Thành, tiêu diệt Long Môn trước rồi nói sau.
Phong Lập Nam hăng hái nói, nhìn phía xa đệ tử Cửu Huyền Tông đã vượt qua dãy núi đối diện Nhiễm thành, một đường truy kích.
Đấu khí cường giả có tốc độ công thủ cực nhanh, nhất là tinh anh cường
giả tiên phong, đều là cường giả cấp bậc trên Đấu Hoàng, có thể ngự
không phi hành. Cho nên quân đội của Thần chi lĩnh vực tác chiến, đặc
điểm chiến thuật có chút bất đồng, không có các loại kỹ xảo trận pháp
gì, tất cả hoàn toàn là dựa vào đấu khí thực lực của cường giả hai bên.
Với tốc độ trước mắt này, trong một hai ngày đánh tới Long Thành cũng không phải không có khả năng.
- Ta luôn cảm giác có gì đó giảo quyệt, Lam tông chủ, để chắc chắn chúng ta nên rút lui.
Lý Dật vô cùng lo lắng, nghiêm túc đề nghị.
- Hiện tại rời khỏi chỉ sợ không còn kịp, mệnh lệnh của chúng ta là lật
đổ Long Thành, cũng chính là trước khi xông tới Long Thành, ba nhánh đại quân sẽ không dừng lại!
Lam tông chủ thấy sắc mặt Lý Dật bất thiện, cũng cảm giác được có chút
không ổn, chỉ là bọn hắn đã không thể khống chế tình thế hiện tại.
Lý Dật chỉ lo chuẩn bị chiến đấu với Long Tà, căn bản hoàn toàn không biết gì kế hoạch của bọn hắn, Lý Dật suy nghĩ rồi nói:
- Đuổi theo mau, lệnh cho đệ tử Cửu Huyền Tông nhanh chóng trở về!
Nói xong Lý Dật cũng cấp tốc lướt đi, như nước thủy triều tuôn về hướng Long Thành, đuổi theo đệ tử Cửu Huyền tông.
- Lý Dật huynh đệ quá lo lắng rồi, có cái gì đáng sợ chứ, Long Môn đã sơn cùng thủy tận rồi.
Phong Lập Nam đuổi theo phía sau, khuyên bảo Lý Dật.
Nhóm đầu não của tam đại tông môn cũng cấp tốc theo đuôi.
Bọn họ cứ thế đuổi theo hơn mười dặm đường, đệ tử Cửu Huyền Tông nhất tề xông lên lúc này cũng căn cứ vào thực lực mà kéo dài khoảng cách, đệ tử tinh anh xông lên phía trước đã không cách nào nhìn thấy, còn đệ tử
thực lực hơi kém lại bị bọn người Lý Dật đuổi theo.
- Lam tông chủ, nhanh ra lệnh cho bọn họ rút lui trở về.
- Lý Dật các hạ, mũi tên đã bắn đi không thể nào quay đầu, chuyện đã đến nước này, chi bằng chúng ta đánh cược một phen.
Cũng không phải Lam tông chủ không tín nhiệm trực giác của Lý Dật, mà
là hắn thấy tình cảnh này nếu thực sự có âm mưu gì đó, có rút lui hay
không cũng không thể nào tránh khỏi tổn thất, như vậy chi bằng liều mạng một phen, bởi vậy cũng không nghe theo ý kiến của Lý Dật.
Cái này cũng không trách được Lam tông chủ, tình thế đã mất khống chế,
chỉ có thể để nó tiếp tục phát triển, về phần tốt hay xấu, trước khi đến Long Thành cũng chỉ có thể thuận theo ý trời.
Nhìn thấy chiến trường hỗn chiến, Lý Dật cũng rất nhanh ý thức được điểm này. Sau khi Lý Dật ý thức được, hắn bỗng nhiên đứng lại, không tiến về trước nữa.
Cảm giác nguy hiểm càng ngày càng rõ ràng khiến Lý Dật biết rõ Long Môn
nhất định đã bày ra bẫy rập gì, nếu bọn hắn cứ xông vào như vậy, kết cục sẽ chỉ là tự tìm đường chết. Thật ra hắn hoàn toàn không để ý đến sinh
tử của tam đại tông môn, vấn đề là hắn cần phải bảo vệ Cung Vô Song,
Ngải Du và cả Long Y Y vẫn ở bên cạnh các nàng.
Nhưng vấn đề là đã quá muộn, ngay khi Lý Dật đứng lại định quay về, trong không gian truyền đến chấn động điềm xấu.
Chấn động rất nhỏ tựa hồ không phát giác được, rất nhanh bắt đầu trở nên mãnh liệt, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Không hay rồi, chúng ta trúng chiêu rồi!
Ở đây đều là đấu khí cường giả, bọn họ rất nhanh ý thức được tình hình
không ổn từ trong chấn động này, luồng chấn động không gian này quá bất
thường, từ khi nó bắt đầu đến khi kịch liệt chỉ kéo dài trong nháy mắt,
không gian chấn động kịch liệt như cắn nuốt tất cả sự vật giữa thiên
địa. Những cường giả kiến thức rộng rãi này chưa từng nhìn một loại
chấn động không gian nào có năng lượng lớn lao như thế, từ xa đến gần,
tất cả cảnh vật cũng bắt đầu vặn vẹo, không thứ nào may mắn thoát
khỏi.
Lý Dật cũng kinh hãi không thôi, lực chấn động này giống như một vòng
xoáy, cuốn tất cả vào bên trong. Trước mặt năng lượng cực đại này, năng
lực của con người càng trở nên nhỏ bé, cho dù hắn là một Đấu Thần cường
giả hoàn toàn không nhỏ bé.
- Hợp kỹ phòng ngự!
Lý Dật hét lớn một tiếng, đám cường giả xung quanh lúc này mới kịp phản ứng. Lúc này cường giả xung quanh, đều là nhân vật trọng yếu trong tam
đại tông môn, bọn họ đều có đấu khí tu vi cấp bậc trên Đấu Thánh Mấy
chục cường giả bỗng nhiên chuyển động, vờn quanh người Lý Dật, một tầng
bình chướng đấu khí năng lượng kinh người lập tức được triển khai, bao
trùm lên mọi người.
Nhưng dưới năng lượng cực đại giữa thiên địa, bình chướng này tựa như
một chiếc thuyền lá lênh đênh trên biển lớn mênh mông, hiển nhiên vô
cùng nhỏ bé, lực không gian chấn động không ngừng vặn vẹo tấm bình
chướng này, cẩn thận thăm dò giống như từng chút một tiêu hao năng lượng trong đó.
Bên trong bình chướng, các cường giả cũng ý thức tình thế không ổn, tựa
hồ đều sử dụng ra năng lượng đấu khí cực hạn. Nhưng tất cả đều phí công, chấn động không gian chịu lực cản, càng có thêm nhiều năng lượng giống
như được triệu hoán lao về hướng bình chướng. Trong không gian chấn động cường hãn, bình chướng rất nhanh tan rã, Lý Dật chỉ cảm thấy tất cả
cảnh vật trước mắt như mờ ảo, sau đó tất cả biến mất, trước mắt chỉ còn
lại một vùng không gian trống rỗng mờ mịt.
Sau khi tất cả khôi phục lại, Lý Dật mới phát hiện, bọn hắn đang đứng
trong một kết giới. Đúng vậy, đây là một kết giới, một kết giới không
khác biệt lắm với thế giới bên ngoài, núi non sông nước đều giống như
thế giới hiện thực. Nhưng Lý Dật vẫn phán đoán được, đây không phải thế
giới hiện thực, mà là một kết giới. Bởi vì thiên địa linh khí trong kết
giới và phương thức đặc biệt tiến vào kết giới của bọn họ, khiến Lý Dật
biết rõ hơn ai hết đây là một kết giới.
Chỉ là. . . . . . Lý Dật bỗng nhiên có một loại cảm giác mồ hôi lạnh
chảy ròng ròng, kết giới gì mà lại có năng lượng lớn như vậy, có thể thu nạp nhiều người như vậy vào bên trong, hơn nữa còn trong tình huống bọn họ dốc sức liều mạng.
Bình thường mà nói, Đấu Thần cường giả khi bố kết kết giới sẽ lưu lại
một hoặc mấy cửa ra vào, để cho mình và người mình cho phép ra vào.
Nhưng bản thân kết giới khủng khiếp này tựa hồ đang ở trạng thái mở, có
thể nhét sự vật vô hạn vào trong kết giới của mình. Bởi vì Lý Dật dò xét phát hiện, tiến vào kết giới, chẳng những có tinh anh hạch tâm của tam
đại tông môn trước đó hợp kỹ đối kháng sự thu nạp của kết giới,
Mà ngay cả phần đông đệ tử của Cửu Huyền Tông cũng bị thu nạp vào.
- Lý Dật các hạ, ngươi nói không sai, Long Môn quả nhiên âm hiểm, thiết hạ một bẫy rập lớn như vậy, chúng ta trúng chiêu rồi.
- Lam tông chủ, tự trách mình cũng không có tác dụng, hiện tại nên suy
nghĩ làm thế nào rời khỏi kết giới này…Trong các ngươi có ai đoán ra nơi này là kết giới nào không?