Đấu Thần

Chương 88: Q.6 - Chương 88: Đàm phán nhất định thất bại




Ba Lâm nện toàn bộ Đấu Khí lên Đồ Long trận, lúc này mới quay trở lại, không nói một lời khoanh chân ngồi xuống đất khôi phục. Bốn vị trưởng lão cũng không cần Lý Dật nói thêm gì nữa, theo thứ tự tiến lên oanh kích trận pháp. Lý Dật cũng không nhàn rỗi, cẩn thận khống chế trận pháp. Một vòng oanh kích của bốn vị trưởng lão và Đao Hoàng làm năng lượng ẩn chứa trong trận pháp càng thêm cuồng bạo, nếu như không phải Lý Dật khống chế được, Hỏa giới linh rất có thể bị xé vỡ rồi.

Trước khi năng lượng của trận pháp chưa đạt đến mức tận cùng, yêu nghiệt này vẫn không thể chết!

-Lý Dật ca ca, rút cuộc ngươi đang làm gì vậy!

Nhìn thấy đám người Lý Dật vô cùng bận rộn, Tiểu Tuyết tiến lại, cặp núi đôi nhẹ nhàng cọ xát sau lưng Lý Dật, ngữ khí nũng nịu, nếu không phải có chiếc đuôi rắn màu bạc phía sau, thì không ai biết nàng là một Lục giai ma thú, mà chính là một thiếu nữ hoài xuân.

-Tiểu Tuyết, nàng cũng đừng nhàn rỗi, đi công kích trận pháp đi.

Lý Dật dứt khoát nói.

Lý Dật đã từng lĩnh giáo uy lực khi kết giới Đấu Thần sụp đổ, loại năng lượng vô cùng nghịch thiên này, khiến Lý Dật cảm giác như thế nào cũng thấy trận pháp bây giờ còn chưa đủ cường đại. Kỳ thật, Đồ Long trận trước mắt sau khi trải qua một trận công kích, so với lúc khởi động ban đầu, năng lượng phải cao gấp trăm lần.

Khống chế một trận pháp như vậy, đối với Lý Dật mà nói, tuyệt đối cũng là sự khiêu chiến. Theo tốc độ sụp đổ tăng nhanh của Bắc Đấu giới, năng lượng cuồng bạo cuồn cuộn không ngừng giống như một cây thiết chùy cực lớn, hung hăng nện xuống trận pháp phòng ngự. Phía dưới trọng kích, Lý Dật cảm giác phòng ngự trận pháp bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ nát bấy thành bột phấn.

-Sư phụ, tại sao vẫn chưa kết thúc, phá trận này tại sao vẫn chưa sụp đổ?

-Nói ít thôi, tập trung tâm thần khống chế tốt trận pháp, nếu không có trận pháp phòng ngự gì đó của ngươi, Bắc Đấu giới đã nhanh chóng sụp đổ rồi, nhưng có trận pháp của ngươi lại cho những năng lượng này một mục tiêu, trừ phi tiêu hao hết năng lượng, nếu không sẽ không chấm dứt!

Lý Dật cố gắng không phun ra một ngụm máu tươi:

- Rút cuộc phải đợi bao lâu?

-Ai biết được, có lẽ một ngày, có lẽ hai ngày, hoặc là mười ngày nửa tháng!

Bên ngoài Bắc Đấu giới, dưới chân núi Bắc Đấu, cường giả trên Đấu Sư của Bắc Đấu tông tựa hồ đã tập hợp đầy đủ, Bắc Trác dẫn theo Phong Hoàng Hải Hâm, Thượng Quan Hinh Nhi, Hạ Hậu Thuần, Tam Hoàng và tộc trưởng của các phân nhánh trong tộc ngồi trước cửa khẩu tiến vào núi Bắc Đấu, phía trước cửa khẩu là một bãi cỏ rộng lớn, xuyên qua bãi cỏ có thể nhìn thấy một con đường đá xanh bằng phẳng nối thẳng đến Đế đô.

Phía sau đám người Bắc Trác là thế lực còn sót lại của Tứ đại gia tộc, chỉ có điều, sắc mặt của tứ đại gia chủ đều không đẹp mắt.

Bắc Đấu tông và hoàng thất đàm phán, Tứ đại gia tộc rất có thể trở thành thẻ đánh bạc của song phương, vạn nhất hoàng thất có át chủ bài gì đó, hoặc Đấu Thần điện có khuynh hướng ủng hộ Thiên Phong hoàng thất, như vậy những người này rất có thể sẽ bị Bắc Trác thí xe giữ tướng. Điểm này, tứ đại gia chủ đều biết rất rõ.

Rất nhanh, trên con đường đá xanh xuất hiện một nhánh quân khí thế bất phàm, bởi vì lúc trước bọn họ đã tiêu diệt Tứ đại gia tộc, nên thoạt nhìn không khỏi có chút vô cùng ngạo khí, trong ánh mắt của các binh sĩ nhìn núi Bắc Đấu đều có vài phần khinh thường.

Phía sau nhánh quân ngàn người, hai chiếc xe ngựa hoàng thất do mười Đấu Vương cường giả cầm giữ xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bên trong đương nhiên là cha con Cung thị. Phía sau xe ngựa xa hoa, Bách Phái điện chủ dẫn hơn mười tư tế áo trắng, áo đỏ theo sát phía sau. Ở cuối cùng đội ngũ, đương nhiên là Lý Hàn cầm đầu các thành viên Lý Minh. Lý Minh lần này cũng dẫn theo mấy trăm người, tất cả đều là nhân vật tinh anh trong Lý Minh, chỉ có điều những người này xếp hàng rất lộn xộn, cũng không có đội hình, thoạt nhìn giống như một đội ngũ dong binh.

Phía sau đội ngũ đến đây đàm phán, không ngờ còn có thị dân Đế đô bám đuôi xa xa để xem cảnh náo nhiệt.

Nhìn thấy người của Thiên Phong hoàng thất, Đấu Thần điện và Lý Minh đã đến, trên khuôn mặt âm lãnh của Bắc Trác lộ ra một nụ cười, sau đó nhanh chóng đứng dậy nghênh đón.

-Hoàng Đế bệ hạ, Bách điện chủ, nhị vị quang lâm núi Bắc Đấu, khiến Bắc Đấu tông chúng ta cảm thấy thật vinh hạnh!

Lúc này, cha con Cung thị đã xuống xe ngựa, cùng Bách Phái, Lý Hàn dắt tay nhau tiến lên. Đối với nhiệt tình của Bắc Trác, Cung Đính Thiên lại lạnh lùng nói:

-Bắc tông chủ có thân phận tôn quý, trẫm không tự mình đến núi Bắc Đấu, chẳng lẽ còn bắt Bắc tông chủ di giá về Đế đô hay sao?

-Bản tôn dù tôn quý, cũng không thể tôn quý bằng Hoàng Đế bệ hạ, chẳng qua Đế đô hiện tại sát khí quá lớn, ngay cả Tứ đại gia tộc cũng chạy đi, nếu bản tôn đến Đế đô, chỉ sợ hậu quả rất khó đoán trước!

-Bắc tông chủ lâu nay luôn cẩn thận, quả nhiên là…

-Khục khục!

Bách Phái khẽ ho mấy tiếng, cắt đứt đối thoại âm dương quái khí của hai người, với tư cách người chủ trì đàm phán hôm nay, Bách Phái không hi vọng đàm phán còn chưa bắt đầu, nhân vật đầu não của hai thế lực lớn đã cãi nhau trở mặt.

-Bệ hạ, Bắc tông chủ, thời gian cũng không còn sớm, mời vào chỗ!

Chỗ đàm phán được bố trí chính giữa khu đất, tám chỗ ngồi vây quanh thành một vòng, phân biệt có Bách Phái, Cung Đính Thiên, Lý Hàn, Bắc Trác và tứ đại gia chủ. Mọi người ngồi vào vị trí, Bách Phái đánh ra một đạo Đấu Khí phong ấn hiện trườn, để tránh người bên ngoài nghe được nội dung cuộc đàm phán. Loại đàm phán này, đối với Bắc Đấu tông và Thiên Phong hoàng thất mà nói, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, có thể thấy Bách Phái xử sự rất cẩn thận.

-Chư vị đều là nhân vật tinh anh của Thiên Phong đế quốc ta, Thiên Phong đế quốc có thể sừng sững mấy ngàn năm, chư vị đều có công lao vô cùng lớn, chuyện hôm trước chắc hẳn có sự hiểu lầm. Hôm nay Bách mỗ đại diện Đấu Thần điện, kính xin chư vị coi trọng an nguy của Thiên Phong đế quốc mà vứt bỏ hiềm khích lúc trước, chân thành hợp tác, để tránh gặp kẻ thù bên ngoài xâm lấn.

Lời nói dạo đầu của Bách Phái ngược lại rất nhẹ nhàng khéo léo, chỉ có điều “Hiểu lầm” này sợ rằng cũng quá trầm trọng, mọi người nghe xong, trên mặt đều hiện ra bộ dạng lạnh lùng.

-Bắc tông chủ, hôm nay ngươi là chủ nhà, trước tiên hãy nói điều kiện của ngươi!

Nghe thấy Bách Phái điểm danh, Bắc Trác ngồi thẳng người, liếc nhìn mọi người một vòng, mới chậm rãi nói:

-Bắc Đấu tông không dám đưa ra điều kiện gì, bản tôn chỉ muốn hỏi một câu, cường giả, tộc nhân của Tứ đại gia tộc bỏ mạng nhiều như vậy, chuyện này Đấu Thần điện định dùng một từ “Hiểu lầm” để cho qua sao?

-Tứ đại gia tộc mưu đồ làm loạn, dục vọng lợi dụng trận chung kết giải thi đấu tuyển chọn phò mã tấn công hoàng thất, hoàng thất chẳng qua chiếm được tiên cơ, tiến hành tự vệ. Điểm này, Bắc tông chủ có lẽ biết rõ hơn bệ hạ và Bách điện chủ!

Lý Hàn bình thản nói, lời này đương nhiên hắn nói ra là thích hợp nhất.

Lý Hàn vừa dứt lời, Diệp gia chủ lập tức cả giận nói:

-Lý minh chủ nói Tứ đại gia tộc mưu đồ tấn công hoàng thất, vậy có bằng chứng gì? Mưu nghịch là tội lớn, cũng không phải thuận miệng có thể nói lung tung.

-Diệp gia chủ muốn chứng cớ, có thể vào thiên lao hoàng thất một chuyến, trẫm ít nhất có thể cho ngươi 100 nhân chứng, những nhân chứng này đều là người của Tứ đại gia tộc các ngươi!

Cung Đính Thiên lạnh lùng hồi đáp.

-Lời nói của những người này chưa đủ để tin, hừ, thử hỏi có mấy người có thể chịu đựng được nhục hình tàn khốc trong thiên lao hoàng thất?

-Diệp gia chủ không tin trẫm cũng không thể nói gì hơn. Trẫm ngược lại muốn hỏi một câu, ngày đó khi Tứ đại gia tộc bị công kích, tại sao biểu hiện không chịu nổi một kích, bốn nhánh quân tinh nhuệ của các ngươi đâu? Nếu bốn nhánh quân tinh nhuệ của Tứ đại gia tộc đều ở phủ của mình, cho dù trẫm có lòng, sợ rằng muốn một lần hành động tiêu diệt Tứ đại gia tộc cũng không phải chuyện dễ!

Cung Đính Thiên ngược lại không lưu tình vạch trần tất cả, tứ đại gia chủ nghe thấy chỉ biết hận nghiến răng nghiến lợi chứ không thể phản bác được gì.

-Bắc tông chủ, không biết Hoàng Đế bệ hạ giải thích như vậy có khiến ngươi thoả mãn hay không. Nếu chư vị đã ngồi vào bàn đàm phán, cũng đừng tính toán hiềm khích, Bắc tông chủ, Bắc Đấu tông như thế nào mới có thể trở lại vui vẻ với hoàng thất?

Bách Phái kịp thời kéo cuộc đàm phán về lại quỹ đạo.

-Không tính toán hiềm khích nữa cũng có thể, tứ đại gia tộc lần này chịu tổn thất lớn, bản tôn hiển nhiên cũng không dám bắt bệ hạ giao hung thủ tàn sát người vô tội của Tứ đại gia tộc ra để đền mạng. Vậy xin bệ hạ trùng tu phủ đệ cho Tứ đại gia tộc, chiêu mộ lại số lượng quân đội ban đầu là được rồi. Về phần Bắc Đấu tông ta, ngược lại không cần bồi thường cái gì, chỉ cần bệ hạ dùng hình thức văn bản đáp ứng vĩnh viễn bất xâm phạm núi Bắc Đấu là được.

Bắc Trác vừa nói ra, Cung Đính Thiên lập tức thay đổi sắc mặt!

Có lầm hay không, trận đàm phán này đối với Bắc Đấu tông mà nói có thể nói là điều ước bất đắc dĩ. Bên thất bại không ngờ vẫn dám đưa ra loại yêu cầucuồng vọng này, hoặc là đầu óc có vấn đề, hoặc là bọn họ có át chủ bài gì đó chưa lật. Đầu óc của Bắc Trác tuyệt đối không có vấn đề. Như vậy, Bắc Trác nhất định có lá bài tẩy gì đó chưa lật.

-Bắc tông chủ tựa hồ còn chưa biết rõ tình thế bây giờ!

Cung Đính Thiên thử thăm dò nói:

-Cung thị ta nguyện ý hoà đàm, cũng không phải sợ núi Bắc Đấu có thể gây ra ác quỷ gì, thật sự chỉ vì chúng ta không muốn nhìn thấy vô số cường giả của Thiên Phong đế quốc phải tiếp tục bỏ mạng. Nếu ngay cả điều này Bắc tông chủ cũng không biết rõ, vậy cuộc đàm phán này, trẫm thấy có thể chấm dứt tại đây rồi!

Cung Đính Thiên phẫn nộ đứng lên, làm bộ muốn bỏ đi.

Bắc Trác âm lãnh cười nói:

-Người không biết rõ tình thế, sợ rằng chính là Cung Đính Thiên ngươi! Đừng quên, nơi này là núi Bắc Đấu, không phải Đế đô!

Những lời này vừa thốt ra, tứ đại gia chủ sau khi kinh ngạc lập tức trở nên hưng phấn, còn ba người Bách Phái, Cung Đính Thiên, Lý Hàn lại sắc mặt đại biến, trở nên cảnh giác.

-Bắc tông chủ nói vậy là có ý gì?

Bách điện chủ uy nghiêm nói:

-Cho dù hôm nay không đạt được đàm phán, Bắc Đấu tông và hoàng thất quyết ý khai chiến, đó cũng là chuyện sau này. Chẳng lẽ Bắc tông chủ có chủ ý gì khác.

-Thực lực tựa hồ có chút cách xa!

Bắc Trác không khỏi đắc ý nói:

-Bản tôn muốn giới thiệu cho các ngươi một vị thiếu niên tuấn tú tài giỏi, vị này chính là Hạ Hậu Thuần của Hạ Hậu gia tộc của Đại Hạ đế quốc, đừng thấy Hạ Hậu Thuần các hạ mới hai mươi tuổi mà xem thường, hiện tại hắn đã là Đấu Tôn cường giả.

- Ngươi không đặt Đấu Thần điện vào mắt sao?

-Đấu Thần điện đáng sợ như vậy, ai dám không đặt Đấu Thần điện vào mắt!

Bắc Trác liền tranh thủ châm biếm:

-Đấu Thần điện còn tồn tại ở Thiên Phong đế quốc một ngày, là một ngày bản tôn ngủ không ngon giấc. Chỉ có điều, sau hôm nay, Đấu Thần điện sẽ không còn tồn tại trong cảnh nội Thiên Phong đế quốc nữa.

Bắc Trác đánh ra một đạo Đấu Khí ngũ sắc, phá tan Đấu Khí phong ấn mà Bách Phái kết xuất. Hầu như đồng thời, song phương bắn ra mấy mét, vẻ mặt cảnh giác nhìn chăm chú vào đối phương.

-Bắc tông chủ, có phải ngay từ đầu ngươi đã không có ý định thật lòng đàm phán rồi không?

-Không dối gạt Bách điện chủ, bản tôn ngay từ đầu đã có ý định tiêu diệt Cung thị, Lý Minh, đương nhiên còn có cả Thiên Phong phân điện các ngươi, Bách điện chủ yên tâm, bản tôn tuyệt đối sẽ không lưu lại một chút tro tàn.

-Nếu đã như vậy…

Bách Phái trước giờ vẫn giữ thái độ trầm tĩnh cũng tản mát ra sát ý dày đặc:

-Bách mỗ thật sự muốn xem xem, Bắc Đấu tông có bản lĩnh như vậy hay không!

-Chuyện này ngươi sẽ thấy rất nhanh.

Một đạo Đấu Khí hỏa diễm bỗng nhiên lao lên không, tạo ra một tiếng nổ cực lớn trên đồng cỏ.

Theo tín hiệu động thủ phát ra, mấy ngàn hắc y võ sĩ từ trên núi Bắc Đấu lao xuống, bao vây quân đội Cung Đính Thiên mang đến. Còn nhóm cường giả Hải Hâm, Thượng Quan Hinh Nhi, Hạ Hậu Thuần lại bay vút đi. Lúc này cường giả trên Đấu Vương trong Đấu Thần điện, hoàng thất, Lý Minh cũng đều xông đến hình thành thế giằng co với đám người Bắc Đấu tông ở chính giữa đồng cỏ. Đấu Khí gào thét và tiếng kêu thảm thiết tràn ngập toàn bộ không gian.

Bắc Trác không nói sai, lúc này thực lực hai bên chênh lệch thật sự không nhỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.