Đế đô kiến trúc xa hoa,
Hoàng thành là nơi trung tâm ở của hoàng thất, sau đó vòng tròn hướng ra phía ngoài khuếch tán. Hoàng thành cấm địa, kể cả không gian trên hoàng thành, người chưa được phép mà tự ý tiến vào giết không tha. Ở bên
ngoài Hoàng thành, là phủ đệ của chín đại vọng tộc, trong thành mặc dù
không có mệnh lệnh cấm ngoại nhân đi vào, nhưng chín đại cửa thành trong thành ngày đêm có các thủ vệ đại gia tộc phụ trách, xuất nhập đều phải
kiểm tra, đặc biệt gặp phải sự kiện trọng đại, trong thành sẽ phong bế
lại, cấm dân chúng bình thường đi vào. Trong thành thương nhân hoành
hành, do khu vực đế đô diện tích lớn nhất, tại đây đầy dẫy thương nhân,
thị dân, quan viên trung tầng, bên cạnh chín đại vọng tộc, có các loại
mạo hiểm đoàn, dong binh đoàn, ở đây ngư long hỗn tạp, cũng tràn ngập kỳ ngộ.
Bên ngoài trung thành, là khu dân nghèo, đều sinh hoạt tại trong này, tự nhiên đều là tầng dưới chót nhất của xã hội. Mà Đấu Thần điện ở vùng
ngoại ô thành bắc, Đấu Thần điện lựa chọn núi lớn làm căn cứ, làm như
vậy chính là lệ cũ của Đấu Thần điện cùng thế tục bảo trì cảm giác thần
bí, điều này còn có thể tránh cho Đấu Thần điện cùng thế lực địa phương
xung đột, mà quan trọng nhất là dãy núi này thiên địa nguyên khí tương
đối nồng đậm, có lợi cho tư tế tu luyện đấu khí.
- Đỗ xe kiểm tra. Tiến vào trong thành không được đeo vũ khí.
Dung giới cũng không được, bỏ xuống đăng ký, đợi thời điểm ra khỏi thành thu hồi lại.
Ba phủ chiếm cứ một phần chín trong thành, cùng một tòa cửa thành, phụ
trách thủ vệ tự nhiên cũng là người của Ba gia. Thời điểm tháo xuống
dung giới, Lý Dật có điểm lo lắng, cái dung giới này của hắn quý giá
nhất là long sủng. Nhưng nhìn thấy mọi người tiến vào trong thành đều
theo như quy củ tháo xuống dung giới của mình, giao cho thủ vệ bảo quản
trong một cái hộp gỗ, cũng là giải quyết việc có chút chính quy. Giao ra dung giới, thủ vệ nhìn hình xăm trên cổ tay Lý Dật, cuối cùng ý thức
được đồ chơi này là vũ khí. Bởi vì mục đích Lạc Thủy cùng Lý Dật đi vào
thành là khách, hơn nữa tìm chính là Ba thị gia chủ, cho nên kiểm tra
xong thì đi vào cửa thành, liền có nô bộc dẫn đường.
Lạc Thủy mang theo Lý Dật đi về phía Ba thị tộc, sau khi qua vài trọng
môn, lại đi vào trong một cái sân rộng, trong sân rộng có một đám thiếu
niên đang chơi một loại trò chơi, mà kiếp trước đó là bóng đá. Nhìn thấy Lý Dật cùng Lạc Thủy sóng vai đi vào, những thiếu niên này lập tức dừng lại trò chơi, mục quang nhìn tới. Đương nhiên, những ánh mắt cũng không phải là nhìn Lý Dật, mà là Lạc Thủy. Mỹ nữ đi đến đâu xũng là tiêu
điểm, huống chi là tuyệt sắc mỹ nữ.
- Di, đây không phải là Lạc Thủy muội muội sao? Vài năm không thấy, đã xinh đẹp như vậy.
Một tên thiếu niên quần áo hoa lệ dị thường đi tới, từ trên xuống dưới
không ngừng đánh giá Lạc Thủy, ánh mắt kia so về Phì phì, cũng không tốt hơn. Thiếu niên này khoảng hai mươi năm tuổi, ăn mặc loè loẹt, đúng là
một bộ ăn chơi trác táng. Lạc Thủy giật mình, cũng nhận ra, cười nói:
- Nguyên lai là Ba Đông, Đông ca ca, ngươi khỏe.
- Lạc Thủy muội muội, làm sao tới đế đô cũng không cáo tri cho ta một tiếng, ta đi tiếp ngươi.
Ba đông vẻ mặt ân cần nhìn Lạc Thủy, ánh mắt kia dừng lại tại trên bộ ngực cân xứng cao ngất của Lạc Thủy.
- Truyện tống trận tới, cũng là rất nhanh.
Cảm nhận được mục quang của Ba Đông không kiêng nể gì cả, Lạc Thủy lập
tức sắc mặt có chút ngưng trọng, ngữ khí cũng không có vui sướng.
- Vị này, là ai? Ta chưa từng gặp qua.
Khinh miệt mà không có hảo ý nhìn qua Lý Dật, giống như là xem một loại động vật vậy.
- Hắn, hắn là hôn phu của ta.
Lạc Thủy cắn răng một cái, kiên định nói ra.
- Vị hôn phu?
Quần áo lụa thiếu niên Ba Đông lúc này mới cẩn thận quay sang Lý Dật
đánh giá mấy lần, sau đó cười ha ha, như là Lạc Thủy vừa mới nói vui đùa vậy:
- Ta nói Lạc Kỳ thúc thúc quá kém, làm sao tìm cho ngươi trượng phu như vậy.
Lý Dật tự nhiên thấy Ba Đông nói như vậy không chịu nổi được, nhưng hắn không coi tên quần áo lụa này trong mắt, Lý Dật ăn mặc có chút nông dân vào thành. Hơn nữa Lý Dật vừa mới trải qua một hồi mạo hiểm, vẻ mặt
phong trần còn chưa tiêu tán, cùng không loè loẹt quần áo lụa là như
thiếu niên này, tự nhiên có vẻ đen gầy một chút.
- Vị hôn phu của thì làm sao vậy? Đông ca ca, làm sao ngươi có thể nói cha ta như vậy.
Vô luận Lạc Kỳ hay Lý Dật, đối với Lạc Thủy mà nói đều là nam nhân tối
trọng yếu nhất, Ba Đông làm nhục hai người, Lạc Thủy giận dỗi hiện lên
trên mặt.
- Ha ha, Lạc Thủy muội muội tức giận bộ dáng thật là đáng yêu. Hảo, hảo, tính ta nói bậy. Bất quá Lạc Thủy muội muội, tiểu tử này thật sự là
không xứng với ngươi, quả thực chính là một đóa hoa tươi cắm phải bãi
cứt trâu. Ngươi nhìn bằng hữu của ta, người so với hắn mạnh hơn nhiều.
Ba Đông xoay người, chỉ chỉ đám thanh niên cùng nhau chơi đùa, vẻ mặt đắc ý, giống như là hướng Lạc Thủy quở trách vạy.
- Đúng là đầu con lừa, hắn là ai.
Thình lình, Lý Dật nhàn nhạt nói ra một câu. Ba Đông mặt dài, lớn lên còn có điểm giống con lừa.
Lý Dật nói ra câu này không mặn không nhạt, lời nói không nhẹ không nặng làm cả không gian trong sân không khí đều đọng lại vậy.
- An ca ca, đừng nói loạn, hắn là con của Ba Bố Vi tướng quân.
Lạc Thủy cũng có chút cấp bách, Ba Đông mặc dù là con của Ba Bố Vi tướng quân, nhưng dù nói thế nào cũng là thổ địa thiếu chủ nhân. Mà Ba gia
nguyên vốn là chỗ dựa lớn nhất của Lạc gia tại đế đô, đắc tội ai cũng
không thể đắc tội người của Ba gia. Đây cũng là vì Ba Đông trêu trọc bản thân mình, Lạc Thủy cũng không có nổi giận. Lý Dật há lại không rõ ràng Ba Đông là con của Ba Bố Vi tướng quân sao, nhìn thấy tên thiếu niên
quần là áo lượt này, Lý Dật đã sớm đoán được hắn cùng Ba Bố Vi có quan
hệ. Sở dĩ Lý Dật còn khiêu khích, đó là tính cách của hắn.
- Ngươi nói ta là cái gì?
Bị một tên nông thôn trước mặt mọi người gọi mình là con lừa, Ba Đông
xác thực cần giải quyết xuống. Lý Dật thản nhiên cười, có điểm thong
dong nói:
- Ta không có nói sai, cái mặt ngươi lớn lên giống như con lừa trong thôn chúng ta.
Lý Dật vừa nói như vậy, Lạc Thủy đột nhiên nhịn không được "Xì" cười ra thành tiếng, nguyên bản nhìn kỹ, Lý Dật nói có vài phần đạo lý. Không
riêng gì Lạc Thủy, những thiếu niên kia cẩn thận đánh giá, lập tức đều cười lại không dám biểu lộ.
- Lạc Thủy, tiểu tử này rốt cuộc là ai?
Sắc mặt Ba Đông tái nhợt nhìn Lạc Thủy, hắn thật sự không cách nào lý
giải, một tên nông thôn dám chạy đến nhà mình mà chửi mình. Chẳng lẽ,
cái tên tiểu tử này, có cái bối cảnh gì khó lường sao?
- Người này chính là một cái phó tướng của cha ta. Đông ca ca, hắn mới
tới đế đô, cái gì cũng không biết, xem là do lỗi của ta, chớ cùng hắn so đo?
Lạc Thủy gấp đến độ nước mắt đảo quanh, cơ hồ muốn chảy xuống, vẻ mặt cầu khẩn nhìn Ba Đông.
- Không so đo sao? Có thể. Nhưng, mặt mũi của ta làm sao bây giờ? Nếu
không như vậy, ngươi làm cho hắn chui qua háng của ta, mặt mũi của ta đã trở lại, sẽ không cùng hắn so đo.
- Còn nói không so đo, hắn là vị hôn phu của ta, ngươi bắt hắn làm như vậy, mặt mũi của ta đặt ở đâu.
Nói cái gì, Lạc Thủy cũng sẽ không trơ mắt xem nam nhân chính mình yêu mến chui qua đũng quần người khác, Ba Đông yêu cầu vô lý làm Lạc Thủy
nước mắt lập tức ngừng lại, giận dữ vô cùng.
- Vậy cũng đơn giản, vị hôn phu của nàng cũng không cần phải làm như vậy cũng được, mặt mũi của ngươi chẳng phải được bảo vệ sao? Chỗ này của ta nhiều bằng hữu như vậy, tên nào cũng có thể so với hắn cường hãn hơn
trăm lần, nếu ngươi đều không xem trúng, hắc hắc, Lạc Thủy muội muội,
không bằng chúng ta là được rồi. Hắn là một cái phó tướng, ta cho là ta
bóp chết hắn tựa như bóp chết một con kiến.
Đối mặt với Ba Đông ngang ngược, Lý Dật lần nữa nói ra một câu kinh người:
- Ba Đông, không bằng như vậy, ngươi chui qua đũng quần ta, ta liền không so đo với ngươi.
- Ngươi chán sống rồi sao, huynh đệ, đánh chết hắn cho ta.
Ba Đông nhẫn nại đã đến cực hạn, rốt cuộc chẳng muốn nói nhảm, vung tay lên, chính mình lao ra bên ngoài.
Những tên ăn chơi trác táng, từ trước đến nay đều là do Ba Đông dẫn đầu, lập tức nhận được mệnh lệnh, đều ra sức nịnh nọt Ba Đông, lập tức một
trận oanh xuống, vô số quyền cước hướng Lý Dật đánh tới. Lạc Thủy dù sao còn trẻ, lại có một cổ tử anh khí, chính chịu nhục như thế ước gì Lý
Dật giáo huấn bọn họ dừng lại, bởi vậy thấy một đám ăn chơi trác táng
đánh tới, cũng không ngăn cản, bởi vì nàng biết rõ khả năng Lý Dật,
những người này có lợi hại nhiều hơn nữa đối với Lý Dật mà nói cũng
không tính là cái gì.
Lúc này đối mặt quyền cước mãnh liệt, Lý Dật căn bản di động cũng không
có, chẳng những không có di động, đấu khí cũng không có vận dụng, vẻ mặt cười khẽ nhìn xem quyền cước "Đông đông đông" trên người mình. Vấn đề
là quyền cước tuy nhiên rơi vào trên người Lý Dật, cảm nhận đau đớn lại
rơi vào tay đám công tử bột, trước mắt tên phó tướng, rõ ràng cả người
như sắt thép kim loại đúc thành vậy, đánh càng nặng, chính mình càng bị
đau.
- Phế vật, ngu ngốc, dùng đấu khí.
Ba Đông cũng nhìn ra, người trẻ tuổi này tựa hồ có chút thủ đoạn, liền ở một bên kêu lên. Được Ba Đông nhắc nhở, những tên quần áo lụa là bỗng
nhiên tản ra, mười mấy người vây quanh Lý Dật, đều tự vận chuyển đấu
khí, liền hướng Lý Dật oanh kích đến.
- Chờ một chút.
Lý Dật đột nhiên quát.
- Như thế nào? Sợ hãi sao? Sợ hãi đã quá muộn rồi, tiểu tử thối, ngươi
hôm nay nếu còn sống đi ra, thiếu gia ta liền không phải họ Ba nữa, Lạc
Thủy, tiểu tử này tên gọi là gì?
- Gia gia họ An, danh Là Đồ Sinh. Ba Đông, ngươi không phải nói bóp chết ta liền như bóp chết một con kiến sao? Có dám cùng ta đánh cuộc hay
không.
- Đánh cuộc gì? Ngươi có tư cách kia sao?
- Đánh cuộc các ngươi có thể bóp chết ta hay không. Ta liền đứng ở chỗ
này, không sử dụng nửa điểm đấu khí, tùy ngươi đánh, nếu ta chịu không
được mà hoàn thủ, hoặc là bị đánh cho tàn phế coi như là ta thua, ta
thua, ngươi muốn ta chui qua đũng quần hoặc là muốn mạng của ta đều
được.
- Nếu ta thua?
- Rất đơn giản, theo ta đổi thành họ An, đổi tên gọi An Đông là được.
- Kiêu ngạo, lời này chính là ngươi nói, vô luận chúng ta đánh đều được sao?
- Đương nhiên, chỉ cần chân của ta di động thoáng cái cũng tính là ta thua.
Một tên hải quân phó tướng mà thôi, Ba Đông nhiều ít cũng biết một chút, có thể lên làm hải quân phó tướng, vậy cũng là cấp bậc Đấu Hoàng cường
giả. Dưới tay hắn đều là đám quần áo lụa là, tuy nhiên hết ăn lại nằm,
nhưng ở Đấu Thần đại lục truyền thống thượng võ, tên nào mà không có tu
luyện qua đấu khí. Hơn nữa, tại phương diện tu luyện đấu khí, những tên
quần áo lụa này trong nhà cũng không tiếc vốn gốc, những người này dưới
tay hắn, cơ bản đều tấn cấp đến Đấu Vương cảnh giới, còn lại cũng là Đấu Sư, mười mấy người đánh một tên đầu gỗ, chẳng lẽ còn đánh không phế
được sao?
- Hảo. Bản thiếu cùng ngươi đánh cuộc một keo.
Đến lúc này, đám công tử bột kia thì càng hăng say, đều đem đấu khí áp
súc thế đến cực hạn, sau đó Ba Đông kêu "Đánh"một tiếng, hơn mười đạo
đấu khí chảy ra liền hướng Lý Dật oanh kích. Lý Dật xác thực không hề cử động, chẳng những chân không hề động, thân thể cũng hoàn toàn không hề
động, hắn có chút nhắm mắt lại, giống như những năng lượng kia cũng
không có tồn tại vậy.
- Rầm rầm, rầm rầm.
Hơn mười Đấu Vương Đấu Sư liên hợp oanh kích, cũng không kém hơn một Đấu Hoàng cường giả, nhưng đợi cho đấu khí quang hoa tan hết, Lý Dật vẫn
khí định thần nhàn đứng ở nơi đó, kiểu tóc đều không có loạn. Nghe được
đấu khí nổ vang, trong nháy mắt có một đám thị vệ võ trang đầy đủ chạy
vội tới.