Mắt thấy Âm Thiên Kiệt đang lao đến cơ hồ đã liệu tới cảnh tượng này, Long Ngạo Thiên chỉ khẽ cười một tiếng, nói:
- Ba vị trưởng lão cứ làm theo kế hoạch của chúng ta đi!
- Vâng!
Ba trưởng lão nhất tề hô lớn, một người trong đó bổ vào Đan Nhi Nhĩ, nhưng hai người còn lại lại lao về hướng Bạch Tú Thiên.
Sa y Đấu khí đôi bên ngay lập tức xuất hiện, đấu khí hoa mỹ giống như các dải dây đủ màu va chạm mạnh vào nhau.
- Hay lắm! Hay lắm! Thì ra các ngươi đã có ý đánh từng người! Có điều ta nghĩ nếu là Long Thiếu gia người rơi vào trong tay ta, Long Gia các
ngươi cũng không thể không lui chứ!
Âm Thiên Kiệt sắc mặt âm lạnh, thân hình trong không trung không biến
đổi tay phải vỗ một chưởng vào hư không rồi lại biến thành trảo.
Chỉ thấy một đạo đấu khí Huyết hồng sắc trào ra từ lòng bàn tay của hắn, ngay lập tức hình thành một khí kình kỳ dị hút về hướng Long Ngạo Thiên đang đứng.
Long Ngạo Thiên khẽ biến sắc mặt với thực lực Đấu Giả của hắn, không thể nào chặn lại hành động của Âm Thiên Kiệt. Theo động tác của Âm Thiên
Kiệt, người hắn đã bị Âm Thiên Kiệt lôi nghiêng sang bên theo một cách
quỷ dị.
Chát
Đột nhiên một đạo băng trụ giống như lưỡi đao chặn ngay trước mặt của
Long Ngạo Thiên, gạt kình lực kỳ dị của Âm Thiên Kiệt đi đồng thời Long
Phi trong không trung nhanh chóng lao tới, miệng cười ha hả nói:
- Âm Thiên Kiệt! ức hiếp một tiểu bối, ngươi không biết thẹn sao?
Ào
Âm Thiên Kiệt khựng người lại trong không trung, rồi lui sau nửa bước
với thân pháp cực kỳ quỷ dị tay vỗ một cái một thanh đại đao đã xuất
hiện trong tay hắn.
Thế nhưng đúng lúc này Long Phi lại vụt người, băng trụ trong tay biến
thành một tia hàn mang lao đi như một chiếc bóng phóng vào mi tâm của Âm Thiên Kiệt.
Biến cố bất ngờ khiến Âm Thiên Kiệt khẽ biến sắc mặt. Dĩ nhiên hắn rất
rõ, Long Phi thực lực tuy có kém hơn hắn vài phần, nhưng hắn cũng là
Lục, Thất Tinh Đấu Sư nếu bị hắn một chiêu đánh hạ đất e rằng không chết cũng trọng thương.
Ngay lập tức, không kịp để nghĩ nhiều Âm Thiên Kiệt chật vật lăn người
về sau, thoát được đòn tấn công của Long Phi trong gang tấc.
Long Phi một chiêu đánh thất bại lại quả đoán vung tay một cái. Chỉ nhìn thấy băng trụ trong tay hắn ngay lập tức tuột khỏi tay lao thẳng đến Âm Thiên Kiệt với đấu khí bao phủ trên đó.
Đinh
Băng trụ chạm ngay vào Sa y Đấu khí trên người Âm Thiên Kiệt, khiến hắn
hơi thở nặng nề. Tuy Sa Y Đấu khí của Âm Thiên Kiệt không bị phá vỡ,
nhưng hắn lại không chịu được phải lui về sau vài bước, hít phải một
luồng khí lạnh.
- Đây chính là Lưu Vân Quyết của Long Gia các ngươi?
Âm Thiên Kiệt bị thất thế một chút, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.
- Âm Đoàn trưởng quả nhiên có nhãn lực. Có điều Lưu Vân Quyết của Long Gia chúng ta trong mắt ngươi cũng có tính là gì chứ!
Long Phi cười lạnh một tiếng, tay phải khẽ vỗ một cái, một luồng đấu khí lạnh buốt lại trào ra trong lòng bàn tay hắn, dần dần hình thành ra
dáng dấp của một thanh trường kiếm.
Sau đó hắn vung mạnh, trường kiếm bằng băng trong tay đã thoát khỏi tay một lần nữa.
Thế nhưng lần này Âm Thiên Kiệt đã có sự chuẩn bị. Thanh đại đao trong
tay hắn đập nhẹ xuống, chỉ nghe thấy một tiếng thanh trong vang lên,
thanh trường kiếm bằng băng đã bị đánh sang một bên không mảy may tổn
thương đến hắn.
- Bản lĩnh giỏi lắm! Âm Đoàn trưởng có thể đứng vững trong Huyết Lang Trấn nhiều năm như vậy. quả nhiên có mấy phần bản lĩnh.
Long Phi nhàn nhạt nói:
- Có điều, nếu bản lĩnh của ngươi chỉ có vậy, e rằng hôm nay cơ nghiệp đồ sộ này sẽ chỉ đến đây mà thôi?
Âm Thiên Kiệt lanh lùng nói:
- Chuyện này không cần Long Phi ngươi quan tâm. Hôm nay Âm mỗ bảo đảm
ngươi có đến mà không thể về! Dựa vào thực lực của ngươi, cho dù là tu
luyện Công pháp cấp Chu Tước, lẽ nào vẫn có thể thắng được ta sao?
Long Phi khẽ lắc đầu. hai tay khẽ vỗ nhẹ, lần này đấu khí của hắn đã
ngưng kết thành một thanh trường thương bằng băng, xa xa ngắm thẳng vào
hướng Âm Thiên Kiệt đang đứng:
- Một mình ta tuy không thể đánh thắng ngươi, nhưng muốn giữ chân ngươi
lại không phải chuyện khó khăn gì. Trái lại, hai thủ hạ của ngươi nếu
lát nữa mà chết, chỉ cần các trưởng lão của Long Gia ta cùng xuất thủ,
ta lại không tin ngươi còn có thể mọc cánh chạy thoát!
-Ngươi!
Âm Thiên Kiệt quay đầu nhìn ở giữa Đan Nhi Nhĩ còn đang chiến đấu ngang
cơ với một trưởng lão của Long Gia. nhưng Bạch Tú Thiên đã bị hai trưởng lão của Long Gia giáp công, cơ hồ đang có thấp thoáng sự nguy ngập cận
kề.
Tiếng hô giết bên ngoài đại sảnh, cơ hồ cũng đang chứng tỏ Dong binh
đoàn Huyết Lang đã rơi vào cảnh khổ chiến từ lúc nào, Âm Thiên Kiệt
dường như đã rơi vào cảnh yếu thế.
Tình thế này khiến sắc mặt của Âm Thiên Kiệt tái xanh lại, đột nhiên hắn cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta vốn dĩ không muốn tổn quá nhiều sức để giải Quyết các ngươi, nhưng
hiển nhiên hiện tại nếu như ta không lấy chút thực lực ra ngươi còn
tưởng Dong binh đoàn Huyết Lang chúng ta đều là hàng bất tài thật!
Cùng lúc này. trong bóng tối xà ngang trên đại sảnh, một bóng đen như u
linh đang đứng đó nhãn thần đầy ý vị dõi nhìn xuống cảnh phía dưới. Sau
chốc lát khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười khó hiểu.
Người này dĩ nhiên chính là Lý Dật.
- Thế nào? Tiểu quỷ, đây không phải chính là kết quả mà ngươi muốn sao?
Hiện giờ Long Gia và Dong binh đoàn Huyết Lang đã đánh lớn rồi, ngươi
chuẩn bị sau đó thế nào? Nhân lúc chúng đánh trận sống còn giải quyết
toàn bộ bọn chúng chứ?
Giọng nói của Xà Tôn Giả vang lên trong đầu Lý Dật.
Lý Dật mỉm cười, trong đầu đáp lại một câu:
- Dĩ nhiên không cần phiền phúc như vậy, hiện giờ chúng đang đánh vui vẻ như vậy ta lẽ nào lại làm kẻ ác ngăn cản? Chỉ có điều ... Dong binh
đoàn Huyết Lang cơ hồ có tiếng mà không có miếng a có phải ta nên giúp
chúng, tránh để hai tên Đấu Sư đều bị giải quyết rồi, Âm Thiên Kiệt một
mình không ứng phó được a...
- Tiểu tử phiền phức!
- Nếu không để chúng lưỡng bại câu thương, ta sao có thể xứng đáng với chúng chứ? Lão quỷ ngươi giúp ta đối phó người kia đi!
Nói rồi, hắn tiện tay chỉ xuống hai người đang đánh ngang nhau kia.
Xà Tôn Giả cơ hồ vạn phần bất đắc dĩ khi hạ thủ với bên này, chỉ có điều cũng không có lý do để cự tuyệt. Lúc này quyền khống chế người của LÝ
Dật lại nằm trong tay của Xà Tôn Giả.
Chỉ thấy Lý Dật giơ tay khẽ búng một cái, đã có một tia giống như lưỡi
đao đâm thẳng vào đỉnh đầu trưởng lão Long Gia đang đánh ngang cơ với
Đan Nhi Nhĩ.
Đinh
Một âm thanh cực nhỏ khẽ phát ra, trưởng lão Long Gia cả người lạnh
buốt. Sa Y Đấu khí trên người ngay lập tức hóa thành bột vụn một cách
khó hiểu.
Thế nhưng Đan Nhi Nhĩ không cần biết rốt cuộc tại sao Sa Y Đấu khí của
hắn bị vỡ ra. Hắn quát lớn một tiếng, trường đao trong tay đã vung mạnh, một đao chém trúng vào ngực của trưởng lão Long Gia, chém bay hắn
nghiêng sang một bên, đập mạnh vào tường, phun ra một búng máu tươi. Khi muốn đứng lên lại, hắn đã không còn chút sức lực nào !
Cảnh tượng này khiến trong đại sảnh thoáng loạn lên, Đan Nhi Nhĩ vốn đĩ
còn muốn lao tới giải Quyết tên trưởng lão của Long Gia đó, nhưng nhìn
thấy Bạch Tú Thiên đang nguy cơ trùng trùng, hắn vẫn nhanh chóng lao
tới.
Bản lĩnh của Bạch Tú Thiên vốn bất phàm, nhưng vì hai trưởng lão của
Long Gia liên thủ, tuy hắn không ngừng bị nguy ngập, nhưng lại không bị
thương quá nghiêm trọng. Lúc này Đan Nhi Nhĩ đến ngay lập tức đã thu hút một trưởng lão trong đó. Lúc này bốn người thoáng chốc đã tách nhau ra
đánh.
- Hình như là dự định đánh lẻ từng người của ngươi đã bị thất bại rồi!
Biến cố bên này dĩ nhiên Âm Thiên Kiệt đã chú ý thấy. Hắn nhìn trưởng
lão Long Gia đã bị thương vô cùng thê thám ấy, như cười như không nhìn
Long Phi nói.
- Một đám ngu xuẩn! Bình thường chỉ biết uống rượu chơi gái đến lúc quan trọng thì không được tích sự gì!
Long Phi trong lòng giận dữ quát một tiếng, nhưng hắn lại không biểu
hiện quá thừa ra bên ngoài. Chỉ khẽ hít vào một hơi đấu khí trên người
ngay lập tức càng nồng đặc hơn, ngay cả Sa Y Đấu khí trong suốt ấy, cũng lờ mờ lóe sáng.
- Đừng có phí lời! Đánh hết thực lực đi!
- Ta thật không tin dựa vào một mình ngươi lại là đối thủ của Âm Thiên Kiệt ta! Đừng quên ta là Đấu Sư Đỉnh phong!
Quát gằn một tiếng, Âm Thiên Kiệt đạp mạnh chân, thân hình đã bắn mạnh
ra, đại đao trong tay vung ra xa, bổ thẳng vào đầu của Long Phi.
Âm thanh xé gió sắc bén khiến Long Phi không dám có chút sơ ý nào hắn
lách người sang bên, thanh trường thương bằng băng trong tay đã giống
như con độc xà đập vào cổ tay của Âm Thiên Kiệt.
Lần này Âm Thiên Kiệt sớm đã có chuẩn bị. đòn đánh của Long Phi không
thể khiến hắn bất ngờ, thanh đại đao trong tay chỉ khẽ xoay chuyên, đã
đập vào trên trường thương băng băng.
Keng
Đại đao và thanh trường thương bằng băng đập vào nhau tạo ra một tiếng
kim loại chói tai, tia lửa và băng tuyết cùng lúc bắn ra trong không
trung.
Đấu khí thủy sắc và Huyết sắc va mạnh vào nhau rồi tách ra ngay sau đó.
- A
Long Phi hô một tiếng, hung sát đấu khí trên trường thương khiến hắn lui liền mấy bước mới thoát được luồng sát khí bên trong đó.
Khí thế so với Long Phi, Âm Thiên Kiệt lại nhẹ nhàng hơn nhiều, hắn chỉ lui về sau nửa bước, thân hình đã đứng vững lại.
- Lưu Vân Quyết danh bất hư truyền, lại có thể đối chọi với đấu khí Huyết Lang của ta?
Ánh mắt lộ ra tia kinh ngạc, tuy Âm Thiên Kiệt cũng biết, đẳng cấp Công
pháp càng cao càng tốt, nhưng hắn nghĩ không thể hiểu, chỉ là chênh lệch của một đằng cấp, lại có thể một Lục Tinh Đấu Sư đánh được với mình,
phải biết rằng, bên trong này có sự chênh lệch đến ba tinh a!
Có điều kinh ngạc chỉ là thoáng vút qua, cảm giác này chỉ càng làm Âm
Thiên Kiệt kiên định thêm về sự mong mỏi Vạn Mộc Quyết đã trong tay. Lúc này hắn đã hạ quyết tâm, khi xong chuyện sẽ tìm một nơi tiềm tu đấu khí mới là quan trọng. Còn về cơ nghiệp của Huyết Lang Trấn, đợi có thực
lực rồi còn sợ không cướp về được sao?
Khẽ nheo mắt lại trong lòng Âm Thiên Kiệt đã có quyết định, hắn nhìn Long Phi một hồi lâu chậm rãi nói:
- Có điều nếu ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, sẽ tuyệt đối không phải là đối thủ của ta! Long Phi, dù gì người cũng sống an nhàn đã lâu rồi, đâu thể so bì với kẻ cả đời liều chết trên lưỡi đao như ta? Vì vậy! Ngươi
hãy chết đi cho ta!
Lại đạp chân một cái lần này mặt đất bị nứt ra, khiến thân hình của Âm
Thiên Kiệt nhanh hơn vài phần, uy thế kinh người trên thanh đại đao
trong tay hắn chém thẳng xuống.
- Ngươi không cho rằng Long Phi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi chứ?
Nhìn Âm Thiên Kiệt đang nhanh chóng bổ tới, Long Phi cười lạnh một
tiếng, thanh trường thương băng băng trong tay hắn khẽ rung lên, lại hóa ra hình thù của trường kiếm, khí băng tuyết trên trường kiếm không
ngừng trào ra, giống như ngày đông đang đến bất ngờ...
- Thanh Vân Băng Phong Kiếm!
Theo tiếng quát lớn, cơ hồ hơi nước trong không khí đã điên cuồng ngưng
kết thành một từng khối băng toái nhỏ. Theo đường kiếm vũ động của Long
Phi, vô số đấu khí buốt lạnh đã nhanh chóng tụ lại vào nhau, cuối cùng
hình thành một đạo băng phong tuyển lớn!
- Đấu kỹ cấp Chu Tước?
Âm Thiên Kiệt trong lòng thoáng ngạc nhiên, nhưng sau chốc lát, hắn lại cười lạnh:
- Long Phi lẽ nào ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có con bài giữ mạng, chỉ có ngươi mới có Đấu kỹ cấp Chu Tước sao?
Theo tiếng quát đanh thép, đấu khí trong cơ thể của Âm Thiên Kiệt đã
trào ra điên cuồng. Cơ hồ chỉ trong một hoi thở đấu khí Huyết hồng sắc
đã trải khắp người hắn. Đấu khí trào động hình thành vô số đầu sói trong Huyết sắc vô biên, như đang vô thanh gầm rít!
- Vạn Lang Phệ Thi!
Theo một đường chém ra của Âm Thiên Kiệt, đầu sói niêm trù trong Huyết
sắc đấu khí đã nhanh chóng thoát ra, hình thành vô số con sói đấu khí
Huyết hồng sắc bổ tới đạo băng phong trước mặt!
Băng phong và Huyết lang chạm vào nhau, trong không khí vang lên âm
thanh nhu bì bộp, giống như vô số lôi điện đang va chạm rồi ngưng tụ lại với nhau. Sau đó, lại một trận rung chuyển kịch liệt, khiến cả mặt đất
lắc mạnh dữ dội.